Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 176

Mới vừa ăn xong điểm tâm, các yêu tinh lớn lớn nhỏ nhỏ của Bàn Ti động dưới sự hướng dẫn của Hôi Đại Mao, hành lễ với ta và Phượng Nghi. Chu Anh Hùng ba người bọn hắn cũng bị Hôi Đại Mao kéo tới, buồn ngủ mơ hồ, hơn nữa ba người đều có đặc sắc riêng, Tiểu Tam sưng mắt trái, Tiểu Tứ đen mắt phải. Mắt Chu Anh Hùng không sao, thế nhưng trên trán sưng một cục to. Không cần hỏi ta cũng biết đây là bút tích của ai.

Ta có loại cảm giác hoảng hốt, nghe lời cầu chúc không đều của bọn chúng, còn có khi hành hạ lễ, đồng loạt một mảnh đầu và phía sau lưng, đám nhện chuột hái thài lài tím và cỏ san hô xanh vắt nước, nhuộm màu lông tóc chính là sắc màu rực rỡ, tuy rằng nói thành thân là ta, thế nhưng thoạt nhìn bọn chúng còn hớn hở hơn ta nhiều… Lại quay đầu nhìn nhìn trượng phu không giống người thật xinh đẹp bên cạnh…

Trượng phu, từ này cũng thật quái dị.

Ách, thật sự là cuộc đời như mộng như kịch. Đôi khi cảm giác mình đang trong mộng, có lúc lại cảm giác mình là người đứng xem.

Có lẽ loại hoảng hốt này, tất cả mọi người đều từng trải qua.

Nhưng trong nháy mắt, ta liền phục hồi tinh thần lại, Hôi Đại Mao đứng trước mọi người nhất, khuôn mặt kích động đỏ bừng.

Đây là trong nhà chúng ta bái Phượng Nghi… Ừ, ta bỗng nhiên nhớ ra, sư cô đã nói với ta, chờ thêm ba ngày, tộc nhân của Phượng Nghi còn phải bái ta… Ôi, bất tri bất giác đi tới hôm nay, nói thế nào cũng coi là gia nghiệp khổng lồ, Phượng Nghi lại là phượng vương, cả ngày này chỉ bái đến bái đi, thời gian đã qua hết, chuyện gì cũng khỏi làm.

Một buổi sáng thấm thoát trôi qua như thế, lúc cơm trưa bưng lên ta hoàn toàn không có khẩu vị, có lẽ là sáng sớm ăn no rồi, Hôi Đại Mao lại nói ta là buổi sáng vất vả.

Ta thừa thời gian, nhân sau khi ăn xong viết phong thư ngắn, giao người đưa đi.

Hôi Đại Mao nhận lấy phong thư ta dán kín, nghi hoặc hỏi: “Sư phó, đây là?”

“Cho sư thúc của ngươi.”

Tam Lục vì sao không tới chứ? Có phải gặp chuyện gì phiền toái hay không?

“Thật ra…” Hôi Đại Mao quay đầu, nói chuyển hướng: “Sư phó tương lai người có phải cũng muốn đến tiên giới hay không?”

Ta lắc đầu: “Tiên giới cũng không phải nơi tốt gì.” Nhìn hắn đầy mặt lo lắng, ta cười nói: “Không tiền đồ. Ta nếu như thật sự có một ngày muốn chuyển đi, chắc chắn cũng sẽ mang ngươi theo.”

Sau đó Đại Mao nói đến chuyện phân loại những lễ vật kia, phải bận hai ba ngày mới xong: “Sư phó, còn có chuyện.”

“Cái gì?”

“Có phần lễ, ta không biết xử trí như thế nào.”

“Ai đưa tới?”

“Ừm, còn chưa dám mở xem, tặng lễ nói là,” hắn liếc mắt nhìn ta: “Ừm, là cố nhân đưa tới.”

Ta bình thường đoán câu đố ngốc muốn chết, lúc này đột nhiên đoán: “Là Tam Thất?”

“Vâng, phía trên nơi dán có một ký hiệu hồ điệp. Sư phó người có muốn xem không? Ta lấy lại đây?”

“Quên đi, có rảnh lại nhìn. Ngươi sai người đưa phong thư này, phải nhanh chút.”

“Được.”

Ưm, kế tiếp thì sao?

Ta có chút mờ mịt.

Trước khi thành thân cuộc sống của ta mặc dù không phải nói là ăn cơm chờ chết, nhưng cũng gần như thế. Sau khi thành thân, phải làm cái gì?

Ta nhức đầu, cảm giác giống như loại tâm tình tìm công việc mới, nhưng không biết nội dung công việc là gì.

“Tỷ tỷ, Đại Mao ca bảo ta tới truyền lời, phượng vương mời ngài cùng thu xếp những lễ vật kia đấy. Còn nữa, Ngao tiền bối cũng ở đó.” Con nhện nhỏ nói.

“Ta đến ngay.”

Con nhện nhỏ vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn ta.

“Còn có việc?”

Nàng bỗng nhiên toát ra một câu: “Tỷ tỷ, ta rất hâm mộ ngươi!”

“À há?” Hâm mộ ta gả cho một người đẹp trai như vậy sao?

Giọng điệu của nàng có phần ghen tị, vẻ mặt cũng không phải hâm mộ đơn thuần mà thôi.

Nàng không nói gì nữa, lui ra ngoài trước. Ta nhíu nhíu mày, các nàng một hai đứa công lực chưa đủ, lại đều nóng vội muốn hóa thành hình người. Nhện trong động rất nhiều, mà ta có thể dạy các nàng quá ít. Ngay từ đầu, những con nhện tới, chẳng qua là cầu một nơi an thân, thế nhưng dần dần về sau, dường như mọi người biến thành thủ hạ của ta.

Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ lại gánh vác nhiều như vậy… Tất cả bất giác đã biến thành như thế. Khi suy tính sự tình không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Miệng ăn không chỉ một hai cái, còn nữa, lúc có nguy hiểm, phải nghĩ già trẻ một động có bình an hay không…

Ta nghĩ như thế, cho dù mọi người cũng không có quan hệ huyết thống, thế nhưng dù sao sống chung lâu như vậy.

Thế nhưng các nàng lại nghĩ như thế nào?

Thời gian trước, khi ma cung xây thành, những con chuột và nhện tinh rời đi…

Đi rồi, lưu lại, ý nghĩ trong lòng mỗi một người cũng sẽ không giống nhau.

Đi thì nghĩ cái gì, ở lại lại nghĩ cái gì?

Không biết.

Muốn hiểu rõ lòng người khó như muốn hiểu rõ đạo lý thiên địa.

Ta theo hành lang trải ván gỗ đi về phía trước, càng ngày càng cao, rẽ chỗ cong có thang gỗ đi lên. Hôi Đại Mao làm nhà kho ở chỗ cao, nói là như thế nước không ngập, lửa khó đốt, hơn nữa nếu như ai muốn trộm cũng khó.

Thật muốn trộm, để chỗ nào cũng có người nghĩ đến.

Hơn nữa, bên ngoài Bàn Ti động trận pháp tầng tầng lớp lớp, trộm ngoài tiến vào trộm vật sao? Nếu như là bản thân trong động ai đó vừa ý thứ gì, đương nhiên sẽ tìm cách đi cầu Hôi Đại Mao dàn xếp.

Ta có chút không yên lòng, xa xa nhìn cảnh lộn xộn phía trước, Chu Anh Hùng và Tiểu Tam Tiểu Tứ bị chỉ huy leo lên leo xuống, Hôi Đại Mao cầm tờ lễ hỏi Phượng Nghi. Tử Hằng đứng bên cạnh hắn cúi đầu cùng xem tờ lễ đó, Phượng Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Hắn vẫy vẫy tau với ta từ xa xa, ta bước chân nhanh hơn đi qua.

Một tia sáng từ đỉnh đầu đổ xuống, rất nhiều bụi thật nhỏ bay bay trong cột sáng, Phượng Nghi hạ tay xuống, một con chim màu đen vốn đứng trên bả vai hắn nhanh chóng giương cánh, vọt lên cửa sổ trên mái, trong nháy mắt bay khỏi tầm mắt ta.

“Chờ nàng một lúc rồi, sao giờ mới lại đây?”

Nụ cười của Phượng Nghi giống như mây nhạt gió êm, ta cũng không vội trả lời hắn, mà ngẩng đầu nhìn lên trên.

Từ nơi này xem, cửa sổ ở mái nhà cực cao, một khe hở rất nhỏ, nhìn thấy trời xanh xanh. Cái loại xanh này làm cho người ta cảm thấy trống rỗng xa xăm.

“Sao hôm nay lại sắp xếp? Không phải nói cứ bày đó trước sao?”

“Thừa dịp Tử Hằng ở đây, nắm hắn tráng đinh đến hỗ trợ.” Phượng Nghi cười, ngay trước mặt “tráng đinh” bị nắm chiếm tiện nghi người ta còn nói đúng lý hợp tình: “Nếu là hai chúng ta sắp xếp, tám phần phải làm thật lâu, có hắn hỗ trợ thì khác.”

Ta thật sự không lời nào để nói, người này đúng là… Đã chính tráng đinh bị bắt còn cười, bộ dáng không để ý chút nào, ta đây cũng không cần để ý thay hắn.

“Ừ, những thứ này đều là một vài nữ nhân dùng trong nhà, lọc ra thay nàng để ở một bên rồi, tự nàng chọn thử đi.”

“Những thứ bên kia thì sao? Đều là thứ nam nhân chàng cần dùng?”

Tử Hằng cười ha hả, Phượng Nghi cũng không tức giận: “Đó đều là một vài thứ không thực dụng, có thể đưa đi khi lại tặng lễ cho người khác.”

Khụ, ha ha, vậy cũng là có qua có lại.

Nói cũng phải, chúng ta thu lễ của người ta, đương nhiên tương lai có lúc tặng lại.

Thật ra mấy thứ Phượng Nghi xếp ra cho ta chỉ sợ ta cũng không dùng đến, Chu Anh Hùng vui vẻ nâng một cái hộp cho ta, ta mở ra nhìn, bên trong là một đôi trâm long phượng màu tử kim, hình thức ấy gọi là tráng lệ a… Thế nhưng rất cứng nhắc, hoa cài phía trên có hai ba cái to bằng bàn tay, ta ngẩn người cũng sẽ không cắm thứ như thế lên đầu. Nếu đeo cái đó, đầu vẫn còn là đầu của ta sao? Không thành một cái bình hoa to di động?

“Chủ nhân, ngươi xem chiếc trâm này, phú quý xinh đẹp biết bao!” Ánh mắt của Chu Anh Hùng hiển nhiên khác với ta, hắn hơn cả tôn sùng chiếc trâm này, khen không dứt miệng: “Đeo cái này, thật sự rất khí phái rất có thân phận!”

“Có khí phái của chủ đất nông thôn thân phận của nhà giàu mới nổi ấy! Ngươi biết cái gì! Mau làm việc đi!” Hôi Đại Mao toát ra sau lưng hắn, Chu Anh Hùng nhất thời thành thật hơn nhiều, đóng hộp lại bê đi.

“Đều ở đây sao?” Ta chỉ vào hai đống lễ vật cao cao phía trước, nhìn như thế, vậy cũng không tính nhiều lắm.

Hôi Đại Mao cười khổ: “Sư phó, đây là đã sắp xếp rồi, chưa sắp xếp đều chất đống ở bên dưới đấy.”

Ta nhìn theo phương hướng ngón tay hắn… Khụ, mẹ ới, quáng mắt…

Đây là, đây là…

Vậy phải sắp xếp tới khi nào đây!
Bình Luận (0)
Comment