Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 177

Mấy thứ này mất công phu cả buổi trưa của chúng ta, dự tính hai ngày sau cũng phải giao đi, Phượng Nghi cùng Tử Hằng nhưng thật ra làm việc không sai, vừa xem tờ lễ, quà lễ, vừa đánh cờ còn nhỏ giọng thương lượng chuyện gì, ta ngồi một bên, vừa xem tờ lễ vừa cắn hạt dưa, cắn cổ họng khô không khốc, lại ừng ực nốc trà lạnh.

Có loại ảo giác.

Dường như thời gian căn bản chưa từng trải qua quãng ấy, tựa như khi ở tại Đào Hoa quan, hai đại nhân vật chơi cờ, ta là vai diễn nhỏ, chính mình ngồi chồm hỗm góc tường.

Thật ra Phượng Nghi muốn dạy ta chơi cờ, chẳng qua là con người ta trời sinh không có căn cốt ấy, dạy ta đánh đàn ta đánh như bắn bông, dạy ta chơi cờ ta vừa choáng váng vừa buồn ngủ. Cho dù không bảo ta hạ, bảo ta ở bên cạnh xem, ta liếc mắt một cái nhìn thấy đen trắng hỗn hợp, ngang dọc giao nhau, một hai cái còn có thể nhìn, nhìn nhiều mấy cái lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, đây không phải là nói dối, là thật sự, thử rất nhiều lần đều là như thế, về sau choáng váng đến buồn nôn, cờ này ta cũng học không được.

“Tam Bát.”

“Ừ?”

Ta quay đầu, Tử Hằng cười tủm tỉm vẫy tay với ta, Phượng Nghi đang mở một cái hộp nhìn đồ.

“Chuyện gì?”

“Tam Thất đưa lễ vật cho ngươi?”

“A, ngươi biết?” Ta quay đầu nhìn nhìn, khẳng định là Hôi Đại Mao nói, ta quay đầu về: “Ta không nhìn, cũng không muốn nhìn.”

“Vậy là được rồi, gặp chuyện nhất định phải cẩn thận. Thói quen đại khái này của ngươi, cần phải biết không thể không có tâm phòng người.”

“Ha ha, cái đó ấy à, ta thật ra không nghĩ nhiều lắm, chỉ là thuần túy không có hứng thú.”

“Có hứng thú cũng không thể xem.”

“Dạ dạ, ta nhớ rồi.” Ta cảm thấy mình vẫn còn giống như một người hầu nhỏ, đáp vô cùng thuận miệng vô cùng chân chó.

Khụ, mặc dù đã kết hôn, ta bây giờ không lớn không nhỏ cũng coi là Phượng phu nhân. Thế nhưng dường như tất cả mọi thứ đều không thay đổi, tuyệt không có cái loại biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất, khiến bản thân cũng trố mắt nghẹn lời ấy.

Thế này rất tốt.

Ta cảm thấy trái tim vốn đang trôi trên trời cao, từ từ lắng lại.

Thật ra, chim sẻ bay lên ngọn cây, đứng trên một cành cây với phượng hoàng, cũng không biến thành phượng hoàng, cho dù có dính một thân lông chim rực rỡ, đó cũng không phải là phượng hoàng. Chim sẻ vẫn là chim, đồng tộc cũng không biến được, bảo nhện biến, vậy càng không xong.

Ta vẫn là ta.

Ta vẫn là chính ta.

“Đúng rồi, còn có một chuyện…”

“Hả?”

“Ngươi người này quá lười, tâm tư quá đơn thuần, Bàn Ti động này, nhiều người, lắm mắt lắm miệng lắm tai. Đừng tưởng rằng đều là con nhện con chuột, không có tộc loại khác thì an toàn.” Tử Hằng thấp giọng nói: “Nếu không, nhiều lễ vật như thế muốn thu xếp, Đại Mao vì sao chỉ cho ba người này tới hỗ trợ? Chẳng lẽ là bắt nạt ba người bọn hắn mới tới sao?”

Ờ, Tử Hằng nếu không nói, ta thực sự cảm thấy Đại Mao là đang bắt nạt dạy dỗ ba người Chu Anh Hùng bọn hắn đấy.

“Ba bọn hắn tuy rằng mới tới, nhưng nguyên nhân chính là vì mới tới, ở trong này không biết ai khác, Đại Mao có năng lực chế được bọn họ. Nếu như…”

“Ta biết. Một thời gian trước, khi ma cung xây thành, Bàn Ti động cũng đi không ít…”

“Đúng vậy, có lẽ bọn họ đều khát vọng một ngày kia trở nên nổi bật, Bàn Ti động quả thực giống như một khu viện an dưỡng…”

Hở?

Viện an dưỡng ta biết, trong kinh thành có danh tốt, kẻ có tiền quyên từ thiện làm cái này, chính là viện cho mẹ góa con côi, ăn không no đói không chết, dưỡng lão dưỡng lão, dưỡng đến chết già…

“Chính ngươi nhìn thấu tình đời, không có dã tâm, bây giờ lại tìm được quy túc. Thế nhưng những con nhện và con chuột lớn bé dưới ngươi thì sao? Không linh tính, sớm sinh tối chết, không quản bọn chúng. Vậy những con có chút linh tính, lại hiểu chuyện không nhiều thì sao? Bọn chúng khát khao bên ngoài, bọn chúng khát vọng vinh hoa phú quý. Ngươi đây thành thân, có lẽ, không riêng bản thân ngươi thay đổi, trong động của ngươi cũng sẽ thay đổi.”

Ta a một tiếng, nói không nên lời.

Ta chưa từng nghĩ tới…

Nếu như ta là một con nhện ra đời không sâu, cũng sẽ cảm thấy bên ngoài trời đất mênh mông, trong Bàn Ti động không có tiền đồ.

Không phải mỗi người, đều có kinh nghiệm làm người hai kiếp.

Cũng không phải mỗi người, đều trải qua sinh ly tử biệt, kiếp trước kiếp này…

Các tiểu yêu khát vọng biến thành đại yêu uy phong lẫm liệt, đây cũng không phải là một ý nghĩ tội ác tày trời.

Thế nhưng, hậu quả vì ý nghĩ đó mang tới, bọn chúng sẽ làm như thế nào, bọn chúng liệu có thể bỏ người nhà xuống, thương tổn bằng hữu, không từ thủ đoạn…

Ta mờ mịt nhìn Tử Hằng, hắn nâng tay lên, trong nháy mắt khi ta nghĩ hắn muốn sờ sờ trán ta như ngày trước, hắn lại buông tay: “Việc này ta không hiểu lắm, Phượng Nghi hiểu biết nhiều hơn, hắn quản nhiều tộc nhân như vậy, loại sự tình này làm rất quen tay. Ngươi có thể hỏi hắn, bây giờ các ngươi phu thê một thể, thỉnh giáo hắn cũng không có gì ngượng ngùng.”

“Ừ, đa tạ ngươi, Tử Hằng…”

“Ngươi luôn giống như chưa trưởng thành.” Tử Hằng nhàn nhạt nói: “Như vậy tuy không phải là chuyện xấu, thế nhưng… quá mức sơ ý mặc kệ, cuối cùng có hại là chính mình.”

Đúng vậy.

Đây là lời vàng ngọc.

Ta biết ta rất lười, rất tiêu cực.

Ta không muốn tu thành tiên, cũng không muốn nổi danh, không muốn địa vị…

Ta quay đầu nhìn, Đại Mao chỉ điểm Chu Anh Hùng bọn hắn xoay quanh.

Thật ra Đại Mao cũng là người hiểu biết, nhưng có vài lời, hắn nói không thích hợp, hắn một mực hết sức làm.

Ta cảm thấy rất hổ thẹn.

Lúc ăn cơm chiều, mặc nội sam ở trong phòng, ta nói với Phượng Nghi về chuyện buổi chiều, lời Tử Hằng nói cho ta.

“À há, hắn cũng nói với nàng rồi.”

“Hử?”

Ta ngẩng đầu lên.

“Vốn không muốn nói cho nàng.” Phượng Nghi sờ soạng tóc ta một lúc, vẻ mặt hắn ôn hòa, tựa hồ vấn đề khó khăn ta bối rối với hắn mà nói là chuyện nhỏ cũng không quan trọng, bộ dạng hắn giờ khắc này… khoan dung mà chững chạc, ta bỗng nhiên cảm thấy, phi thường, phi thường an toàn, muốn gần gũi với hắn.

Cảm giác hắn cho ta rất phức tạp, giống như một trưởng bối, tựa như một huynh trưởng, đồng thời, hắn lại là người yêu của ta, trượng phu của ta.

“Ngày thành thân còn có người muốn đục nước béo cò, dụ được một nội tặc, con chuột kia vì nửa khúc rễ linh la liền bán Bàn Ti động. Chuyện này Tử Hằng xử lý, bọn hắn thật ra không thể tiến vào, trận pháp hắn mới bố trí hoàn toàn khác với trận pháp phòng ngự ban đầu trong động của nàng, con chuột kia dẫn đường, kết quả dẫn đến cuối cùng, cũng không có ai vào được. Đại Mao tự mình động thủ xử trí nội tặc đó. Ta không cho bọn hắn nói với nàng, ta không muốn nàng đau lòng, lo lắng vì những chuyện này… Ít nhất, để cho nàng vui vui vẻ vẻ qua mấy ngày này,” hắn mỉm cười: “Chúng ta bây giờ chính là tân hôn đấy. Nếu không phải là khí trời quá lạnh, ta còn muốn mang nàng đi xung quanh một chút.”

“Vì sao chứ…”

Trên người ấm áp, trong lòng lại cảm thấy… rét run không kiềm chế được: “Ta hi vọng ta có thể bảo hộ mọi người, cho mọi người ở trong Bàn Ti động, có một nơi sống yên thân, không bị gió thổi dầm mưa dãi nắng, không phải hè nóng đông lạnh… Những con nhện này, nếu như không có chỗ như thế tránh đông, rất khó sống qua những ngày đại tuyết ấy. Còn nữa, cho bọn chúng ăn no, mặc ấm, ta không yêu cầu bọn chúng thuần phục làm việc nặng, ta chẳng qua là…”

“Lòng tham không đáy, cho dù là ngày lành, quá lâu cũng sẽ khát vọng nhiều hơn. Thứ có được chưa bao giờ biết quý trọng, thứ không chiếm được, ngược lại muốn tận lực truy đuổi. Bọn chúng đến Bàn Ti động, ngày đầu tiên, tháng đầu tiên, năm đầu tiên, có lẽ đều sẽ cảm kích, đến năm thứ hai, năm thứ năm, năm thứ mười, bọn chúng sẽ chán ghét, sẽ bất mãn… Nàng coi bọn chúng như người người nhà, bọn chúng lại chỉ coi nơi này là khách điếm.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, Phượng Nghi vai ta tựa vào đầu giường: “Ngày sau tân hôn đã nói những thứ này, thật sự là sát phong cảnh. Trong ánh nến đỏ người thành đôi này, chúng ta nên nói chút lời tâm tình mới đúng…”

“Ai nói với chàng, chàng tự đi mà nói.”

Mặc dù hắn an ủi dịu dàng như vậy, ta vẫn là đỏ hốc mắt.

“Đừng buồn, cũng không phải là tất cả những con chuột đều có ý xấu, tất cả những con nhện đều lăng nha lăng nhăng…”

“Lăng nha lăng nhăng?” Ta trừng hắn: “Chàng nói ai? Hả?”

“Ai ai, nàng xem nàng kìa, sao lại sốt ruột. Đương nhiên không phải nói nàng…”

“Vậy chàng nói là ai?” Ta kiên quyết không buông vấn đề này, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Ừm, là khi chúng ta còn chưa có thành thân…” Phượng Nghi cười một cái, tựa hồ cũng có chút quẫn, bất quá rất nhanh khôi phục thong dong bình tĩnh: “Có con nhện tinh đến lấy thân báo đáp…”

Giỏi thật!

Lá gan không nhỏ, đào góc tường dưới mí mắt ta! Làm như ta là người chết ấy!

Uể oải đau lòng phiền muộn mất mát… Tất cả chúng bay sạch trơn, ta bây giờ cảm thấy ngực nóng lên miệng đắng ngắt, rất muốn… rất muốn đánh người!
Bình Luận (0)
Comment