*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghiêm Sương dùng máy tính phân tích ra tòa nhà gần gác chuông mà Kim Thần Tự có thể đang nấp trong đó. Sau khi hạ lệnh triển khai truy bắt xong, cô nhanh chóng lái xe đi.
Vào lúc Mochi bị người ta nâng ra khỏi căn nhà thì đã mất ý thức, hai tay đều bị thương nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Căn nhà trú ẩn đã bị lộ, không thể ở lại thôn Đại Dung nữa. Nhiễm Thanh Trang nghe mấy cuộc điện thoại, sau khi trao đổi xong thì bảo tôi thu dọn đồ đạc đơn giản, nói là phải chuyển đi.
Trước khi đi, tôi hỏi về tình trạng của Hạo Hạo, Nhiễm Thanh Trang nói cậu bé và Vệ Đại Cát – người cũng ăn phải đồ ăn bị hạ độc đã được gửi đến bệnh viện gần đây để kiểm tra cơ thể. Dù gì cũng là thuốc không rõ nguồn gốc có thể làm cho người ta ngất đi nên vẫn phải cẩn thận một chút.
Quả nhiên nhà đối diện cũng trúng kế, chỉ là không biết Kim Thần Tự làm thế nào mà tra ra được nơi ở của chúng tôi. Hắn ta không chỉ biết chúng tôi ở đâu mà còn biết Nhiễm Thanh Trang hôm nay không có nhà.
Lẽ nào hắn ta phái Mochi liên tục canh chừng chúng tôi, lúc nào cũng chuẩn bị hành động ư? Vậy bọn Đào Niệm hẳn phải phát hiện ra chứ.
Vì phải đưa Nhiễm Thanh Trang đi nhận huân chương nên khi xảy ra chuyện, Mao Bân không ở trong thôn, may mắn thoát được. Đào Niệm và Trương Khánh vốn được nghỉ hôm nay nhưng vừa nghe thấy tôi bị bắt thì nháo nhào từ nhà chạy tới, giờ đang ngồi ở một chiếc xe khác ở đằng sau chúng tôi, cùng nhau chuyển đi.
“Không liên hệ được Đại Cát thì em đã biết là không ổn rồi.” Mao Bân vừa lái xe vừa nói: “Khi nhìn thấy cậu ta ngã ở đó, tim em nguội lạnh luôn, tưởng cậu ta “đi” rồi chứ. Kết quả thăm dò hơi thở thì vẫn còn, suýt nữa thì em đã ôm cậu ta hôn một cái rồi.”
“Khi đó anh Nhiễm không biết anh như thế nào, sốt ruột đến nỗi muốn tay không mà xông vào nhà, bị em mang tính mạng ra chặn lại. Anh không biết sức lực của anh ấy lớn đến thế nào đâu, phải dùng cả người em mới đè được anh ấy.”
“Sau đó cả đội đến, đội trưởng Nghiêm cũng đến. Chị ấy bảo Nhiễm Thanh Trang tạm lánh đi nhưng anh ấy không chịu mà còn chủ động đề xuất đổi mình lấy cậu bé.”
“Trước khi vào đã lên kế hoạch xong rồi, bảo anh ấy nghĩ cách dẫn phần tử phạm tội đến trước cửa sổ. Anh ấy ở trong hô “bắn” là bên ngoài sẽ bắn ngay. Tim em vẫn đập hơi nhanh, nhưng kết quả lại không hề sai lệch chút nào, tay bắn tỉa bắn một phát đã trúng.”
Lời nói của Mao Bân bổ sung nốt phần nội dung mà tôi còn chưa biết. Tôi khẽ nhìn Nhiễm Thanh Trang đang khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh. Không biết anh đang ngủ thật hay là giả vờ không nghe thấy mà không tiếp lời, cũng không bình luận gì, từ lúc lên xe thì trở nên rất yên lặng.
“Màn cửa bị kéo mà vẫn thấy à?” Tôi hỏi.
“Có máy quét radar có thể quét xuyên tường với độ chính xác cao, có thể nhìn thấy đại khái bóng người và một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng thì việc bắn trúng mục tiêu cách bức tường dày 30m cũng là vấn đề gì.” Mao Bân nói.
Thật ghê gớm.
Lúc nãy khi nổ súng, tôi cứ cảm thấy thật may mắn nhưng giờ nghe Mao Bân nói xong thì lại cảm thấy không phải là vận may hoàn toàn mà còn có sự ăn chắc nhờ từng bước phối hợp chuẩn xác. Giống như những quân bài domino có trật tự rõ ràng, thiếu bất kì một quân nào trong đó thì toàn bộ bức tranh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Tôi dựa vào Nhiễm Thanh Trang ngủ một lát ở trên xe, đến khi lại mở mắt ra thì chúng tôi đã đến nơi. Không phải là thôn xóm hoang vu nào đó, cũng không phải là khu chung cư náo nhiệt mà là bệnh viện nhân dân tên là “Khang Đô”.
Đầu tiên tôi tưởng là một cái trạm trung chuyển. Bọn Hạo Hạo ăn đồ ăn bị bỏ thuốc đã làm kiểm tra hết nên tôi làm kiểm tra theo cũng không có gì kì lạ. Nhưng khi chúng tôi vừa xuống xe thì liền có người qua đón, dẫn tôi và Nhiễm Thanh Trang tới thẳng phòng bệnh VIP của bọn họ.
Phòng bệnh không chật chội giống như của bệnh viện công lập mà có một phòng ngủ một phòng khách, có bàn bếp*, phòng tắm và máy giặt, giường bệnh cũng rất lớn. Xét tổng thể thì điều kiện và thiết bị đều rất tốt.
*水槽的吧台: Không hẳn là quầy bar mà kiểu ở trong bếp nhà mọi người hay làm cái bệ đỡ xong nấu nướng rồi có cái bồn rửa chén ở trên ấy ấy, edit nửa đêm mình không tìm ra nổi được từ gì mọi người ạ Tôi vừa nhìn là đã biết ngay rằng có ý định ở lâu dài, bèn nghi ngờ hỏi: “Chúng ta sống ở đây à?”
Nhiễm Thanh Trang lấy quần áo để thay từ trong hành lý đem theo ra, gật đầu nói: “Ừm, kể từ ngày hôm nay trở đi sẽ ở đây.”
Tôi ngồi vào mép giường nhìn anh treo từng món đồ vào trong tủ quần áo, chiếc nhẫn trên ngón vô danh tỏa ra ánh sáng dìu dịu làm nổi bật năm ngón tay thon dài, gờ xương mạnh mẽ của anh.
Nơi cổ tay anh hiện ra vết máu bầm, đó là do còng tay để lại. Vạt áo chỗ ngực cũng bị vài giọt máu bắn lên, vải sợi tổng hợp vốn phẳng phiu cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn.
Trông anh như vậy, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra chúng tôi đã trải qua một ngày chật vật biết bao nhiêu.
Trên người anh vừa dính máu vừa đầy mồ hôi, tôi bèn bảo anh đi tắm rửa trước đi, thay đồ ra đã, hành lý còn lại cứ để tôi lo.
Sắp xếp gần xong thì y tá ở bên ngoài gõ cửa tiến vào, lấy máu tôi để xét nghiệm.
Ngồi bên cái bàn tròn trong phòng khách rút hai ống máu xong, y tá bảo tôi ấn vào lỗ kim. Sau đó, cô ấy đưa cho tôi một tờ đơn để mai đi kiểm tra, bảo tôi phải đi chụp CT trước thời gian đã định ở bên trên.
Tôi vừa nhìn đã biết ngay là chụp não, cũng biết đây không phải chỉ đơn giản là kiểm tra thuốc không rõ nguồn gốc mà là muốn kiểm tra khối u cho tôi.
Nhiễm Thanh Trang đúng là người thuộc phái hành động, vậy mà đã sắp xếp xong cho tôi rồi.
Tôi thở ra một hơi dài, chụp thì chụp thôi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái chết, anh muốn làm gì thì làm đó, muốn làm gì với tôi cũng cứ làm đi, tôi sẽ không phản kháng lần nữa.
Y tá rời đi chưa được bao lâu thì Đào Niệm đưa cơm tối và áo khoác của Nhiễm Thanh Trang đến. Vì bị Mao Bân dùng hết sức “khống chế” nên trên áo khoác có khá nhiều bụi đất, bên ngực phải cài một tấm huân chương màu vàng đỏ hình bông tuyết với dải lụa bên trên mang màu xanh lá cây sáng.
Thật là đẹp.
Tôi sờ tấm huân chương, yêu thích không nỡ rời tay, vừa nghĩ đến việc suýt nữa là không được thấy thì lại càng thêm tranh thủ từng giây phút được “thân thiết” với nó.
Tôi lấy tay sờ sờ, lấy miệng hôn hôn rồi lại lấy mặt cọ cọ. Tôi chăm chú đến mức một người sống sờ sờ như Nhiễm Thanh Trang đứng ở ngay sau lưng mình mà cũng không phát hiện.
“Thích như vậy à?”
Tôi giật mình, động tác cọ lên mặt thoáng sững lại nguyên tại chỗ. Vỗ nhẹ lên quần áo, kẹp cổ áo vào giữa cánh tay*, tôi đứng dậy, mặt nóng bừng làm như không có chuyện gì mà đi về phía phòng ngủ.
*拎着领子挽在臂间.“Để em cất cho anh.”
Anh bắt lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong lồng ngực của anh.
Anh ôm tôi, đè lên gáy và eo tôi rồi nhiều lần siết chặt. Anh không nói nhiều nhưng hơi thở trong mũi dồn dập và nặng nề.
Tôi vùi đầu vào giữa vai và cổ anh, cánh tay co lại bị kẹp giữa cơ thể hai người khá khó chịu. Sau khi nỗi kinh ngạc ban đầu qua đi, ngửi thấy được mùi sữa tắm tươi mát trên người anh, tôi dần dần thả lỏng cơ bắp đang căng chặt.
Trong khoảng chừng hai ba phút, anh chỉ ôm tôi mà không nói gì, như thể đang dùng cách này để trút tâm tình của mình ra vậy.
Cánh tay tôi vì không thể lưu thông máu mà dần dần tê dại, tôi nhắm mắt lại, vô cùng hưởng thụ cái ôm này.
Đợi đến khi trút ra đủ rồi, anh mới thả lỏng, nhưng cũng không hoàn toàn buông tay ra. Anh nghiêng đầu hôn trán tôi, nói: “Em thích thì anh cho em.”
Tôi ngây ra một lát mới nhận ra anh đang nói gì, vội từ chối: “Quý giá quá.”
“Nhẫn cũng rất quý giá.”
Hai cái này giống nhau được à? Nhẫn quý ở giá cả, còn tấm huân chương này là bảo bối vô giá, do anh dùng mạng mình đổi đấy!
“Nhưng mà…”
Tôi vẫn muốn lịch sự từ chối, nhưng anh đã ngắt lời tôi luôn: “Anh là của em, nên đương nhiên huân chương của anh cũng là của em rồi.” Anh lùi lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Em không cần nó nghĩa là không cần anh. Em không cần anh nữa rồi sao?”
Anh vừa nói như vậy thì tính chất của chuyện này đã không còn như cũ nữa, đột nhiên nâng lên thành một mức độ khác, khiến tôi không nhận cũng phải nhận.
Cuối cùng, tôi chỉ đành bất lực đáp: “Vậy được rồi, em giữ thay anh.”
Dù gì sau khi tôi chết rồi thì anh cũng phải lấy về, để chỗ ai cũng không quan trọng.
Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi ngủ ở trên giường bệnh còn Nhiễm Thanh Trang thì ngủ ở giường sô pha bên cạnh. Thật ra giường đủ rộng, một người nữa ngủ cùng cũng không sao, nhưng anh lại nói sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi, nhất quyết ngủ trên giường sô pha.
Trong màn đêm u tối, hai chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, sau đó mọi thứ hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
“Triệu Phong nói đúng…”
Trong cảnh yên tĩnh kéo dài, tôi vốn đã hơi mơ màng buồn ngủ thì chợt nghe thấy Nhiễm Thanh Trang mở miệng nói.
Sao lại còn liên quan đến Triệu Phong nữa.
Tôi hơi cảnh giác trở lại, cơn buồn ngủ cũng tán đi một chút, chợt nghe anh nói tiếp: “Anh đối xử với em không hề tốt chút nào, anh đúng là không ra gì.*”
*我太不是东西了.