Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 73

Tôi không biết có phải là anh nghĩ tôi ngủ rồi mới nói câu này hay không, cũng không chắc chắn liệu anh có cần câu trả lời hay không. Tôi do dự mãi nên bỏ qua mất cơ hội tốt nhất để mở miệng, cứ nhìn vào bóng đêm rồi ngủ mất.

Mối quan hệ giữa người với người đôi khi không thể quy về “tốt” hoặc “không tốt” một cách đơn giản và thô bạo được. Nếu không phải “tốt” nghĩa là “xấu” hoàn toàn thì cả thế giới có được mấy người tốt đúng nghĩa đây?

Giống như mẹ tôi. Bà khổ sở nuôi tôi lớn, trước giờ chưa từng dám mua cho mình một bộ đồ mới nhưng lại đồng ý bỏ ra mấy vạn tệ mua đàn cho tôi. Không thể nghi ngờ chuyện bà đối xử với tôi cực kì tốt, nhưng vào những lúc tôi không thể đạt được kì vọng nào của bà thì bà sẽ hơi tí là mắng chửi đánh đập tôi, tất cả mọi thứ đều đổ tại nửa gen “thấp kém” còn lại trong cơ thể tôi.

Hoặc là giống như bố tôi. Trong kí ức của tôi, ông lúc nào cũng hài hước, khôi hài, vui tươi hay nói, chưa bao giờ mất kiên nhẫn với tôi, chỉ cần tôi nói ra mong muốn thì ông đều sẽ cố gắng hoàn thành. Nhưng vào lúc ông ngoại tình thì lại không hề nghĩ cho hai đứa con của ông, thậm chí, tôi cảm thấy có thể ông còn không ý thức được rằng mình là một người “cha”.

Lại nói đến tôi. Tôi chung tình với Nhiễm Thanh Trang, luôn nghĩ về anh, bằng lòng làm cho anh nhiều chuyện như vậy. Nhưng đến khi ở chung với anh thì tôi lại không chỉ một lần nảy ra những suy nghĩ u ám, rồi không quan tâm đến cảm nhận của anh. Tôi tố cáo anh và Lâm Sênh, tôi làm mất nhẫn của anh, tôi giấu tin Lâm Sênh về nước, tôi thừa dịp anh say mà làm loạn…

Nếu anh nói anh không ra gì thì quả thật tôi cũng thế.

Khẽ sờ chiếc huân chương làm bằng kim loại có góc cạnh rõ ràng, xúc cảm lạnh buốt dưới gối, tôi nhỏ giọng lầm bầm với người đang ở cách mình không xa: “Cậu ấy không đúng, anh rất tốt.”

Trong tim tôi, anh mãi mãi là người rất tốt.

Cấp trên nhận được một bài học ở thôn Đại Dung nên có lẽ cảm thấy bốn người hơi không ổn, bèn cho Đào Niệm tăng thêm hai người. Hai người gác ở cửa phòng bệnh, hai người ngồi trong xe ở ngoài cổng bệnh viện, bốn người canh tôi và Nhiễm Thanh Trang, nghiêm túc bảo vệ trong vòng 24 giờ.

Lúc tôi làm kiểm tra, ba người đàn ông lớn đùng là Nhiễm Thanh Trang, Đào Niệm và Trương Khánh cũng cùng ngồi chờ tôi làm kiểm tra, làm xong thì phải ngồi đợi báo cáo. Đào Niệm bảo chúng tôi về trước, bọn họ sẽ cầm đến phòng bệnh cho tôi.

Lúc xoay người đi, Nhiễm Thanh Trang hơi chần chừ. Hai bác lớn tuổi cũng đang ngồi chờ báo cáo ở bên cạnh ngừng nói chuyện, hiếu kì đánh giá mấy người chúng tôi.

“Các cậu là bạn bè hay anh em thế? Một người đi khám bệnh thôi mà cũng phải có nhiều người theo cùng như vậy, các cậu thân thiết quá nhỉ.”

“Bạn ạ.” Tôi cười đáp bọn họ.

“Ôi chao, đúng là không dễ dàng gì, bạn tốt như vậy…” Hai người thay nhau bà một câu tôi một câu rồi cảm động, nói bây giờ tình người lạnh nhạt, thanh niên trọng tình nghĩa như thế này thật sự rất ít, có đôi khi người thân còn không bằng người ngoài không cùng huyết thống.

Nhiễm Thanh Trang nhìn bọn họ rồi lại chuyển sang tôi: “Bọn em đi trước đi, anh và Đào Niệm đợi cùng nhau.”

Tôi muốn nói báo cáo cũng không nhiều, chỉ hai trang ảnh thôi, không cần đến hai người cầm. Nhưng Nhiễm Thanh Trang đã đi đến ngồi xuống bên cạnh Đào Niệm, hiển nhiên chỉ là báo cho tôi một tiếng chứ không phải là đang hỏi ý kiến của tôi.

Cuối cùng tôi chỉ có thể đi về phòng bệnh với Trương Khánh.

Quá trình chờ đợi hơi lâu, tôi lấy đàn Cello từ trong góc ra, sợ làm phiền người khác nên không kéo mà chuyển sang gảy dây.

*弹拨: https://en.wikipedia.org/wiki/Plucked_string_instrument

Dây đàn Cello rất cứng, khi gảy âm bội không đầy đủ lắm nên rất dễ bị lệch note. Nhưng lúc này không có thính giả nên có hay hay không cũng chẳng sao.

Tay trái tôi ấn dây còn mỗi ngón tay phải hướng xuống lướt qua dây đàn, nốt nhạc trầm thấp mà mượt mà hệt như những giọt mưa rơi trên thềm đá, từng nốt từng nốt liên tiếp bật ra.

Tôi đánh đi đánh lại một khúc “Happy New Year” đơn giản gần mười mấy hai mươi lần, đến khi bụng ngón tay cũng hơi sưng lên rồi mà Nhiễm Thanh Trang vẫn chưa về.

Ngón cái tay phải lại lướt qua dây đàn, lần này lại gảy ra một loạt nốt không hài hòa.

Tôi nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía tay phải rồi phát hiện vậy mà mình lại đang run lên một cách mất khống chế. Tôi muốn đứng dậy nhưng vừa bước chân xuống thì chân phải nhũn ra như cọng mì, ngay lập tức cả người lẫn đàn đều ngã xuống đất. 

Âm thanh lạ trong phòng lập tức thu hút sự chú ý của Trương Khánh ở bên ngoài, cậu ta gõ cửa: “Quý Ninh, anh không sao chứ?”

Nửa cơ thể bên phải của tôi không tự chủ được mà co quắp lại, lưỡi run lên, trong cổ họng khó khăn phát ra tiếng khò khè. Mắt tôi nhìn cửa chằm chằm, tôi thử kêu cứu nhưng rồi lại nhanh chóng mất đi tri giác.

Khi tôi tỉnh lại thì đã được đưa lên trên giường, cơ bắp trên người đau nhức không thôi, khẽ động ngón tay nhưng chỉ nhấc lên được nhiều nhất vài centimet.

Y tá đang điều chỉnh thiết bị điện tâm đồ thấy tôi tỉnh rồi thì ngay lập tức gọi với ra bên ngoài: “Bác sĩ Giải, bệnh nhân tỉnh rồi!”

Người xông vào đầu tiên là Nhiễm Thanh Trang, đi theo đằng sau là một bác sĩ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trông hiền lành đoan chính, tuy không thể xem là xinh đẹp nhưng giữa mi tâm có một nốt ruồi son nhỏ trông vô cùng đặc biệt. Tôi mới tỉnh nên hơi choáng, nhìn sang còn tưởng mình đã được gặp Bồ Tát.

“Em thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?” Nhiễm Thanh Trang đến bên cạnh tôi, sờ trán tôi hỏi.

Tôi lắc đầu: “Khát…”

Chỉ nói một chữ thôi mà tôi đã bị giọng nói của mình làm cho sợ hãi, nghe hệt như đang dùng đá mài lên giấy nháp, vô cùng khàn.

Nhiễm Thanh Trang quay đầu lại nhìn vị “Bồ Tát” kia, dường như là muốn hỏi ý kiến đối phương. Đợi nữ bác sĩ gật đầu rồi, anh mới dám đỡ tôi ngồi dậy.

Phải uống hết một cốc nước lớn từ tay của anh thì tôi mới thoát khỏi cơn khát khô, thoải mái thở ra một hơi. Đến khi tôi nói lần nữa giọng quả nhiên đã không còn đáng sợ như ban nãy.

“Em bị sao vậy?”

“Em bị ngất, hôn mê hai tiếng rồi.” Nhiễm Thanh Trang đặt cốc nước xuống, giới thiệu bác sĩ nữ ở trước mặt với tôi: “Đây là bác sĩ Giải – Giải Dung, trưởng khoa giải phẫu thần kinh ở đây, là bác sĩ chữa trị chính sau này của em.”

“Chào cô ạ…” Tôi thử đưa tay lên nhưng tay lại run lẩy bẩy, đừng nói là bắt tay, giơ tay ra thôi cũng đã rất khó.

Bác sĩ Giải vội ngăn tôi lại: “Cậu vừa mới phát tác, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, không nên nóng vội.”

Tôi nhìn chằm chằm cánh tay run mãi không ngừng của mình, gật đầu rồi thu tay về.

Trong vòng hai tiếng tôi hôn mê, bác sĩ Giải đã xem qua báo cáo kiểm tra của tôi, còn thống nhất kết quả cơ bản với bệnh viện chẩn đoán cho tôi lúc trước. Não trái có vùng bị tổn thương, từ đặc điểm trong ảnh và triệu chứng hiện tại của tôi thì đó hẳn là u nguyên bào ác tính.

Đây là một khối u trong đầu rất dễ tái phát, do nó sinh trưởng bằng cách xâm lấn nên giữa mô bình thường và mô u không có ranh giới rõ ràng, giải phẫu bình thường không thể hoàn toàn giải quyết ổ bệnh, hiệu quả trị liệu bằng hóa chất cũng rất kém.

Tệ hơn là vị trí khối u của tôi không tốt lắm, không thể định hướng sinh thiết* nổi, nếu muốn có kết quả bệnh lý thì chỉ có cách mổ sọ ra. Mà vì vị trí nó không tốt nên nguy hiểm khi phẫu thuật rất lớn, hoàn toàn là cửu tử nhất sinh.

*https://vi.wikipedia.org/wiki/Sinh_thi%E1%BA%BFt

Có thể sống thì ai mà muốn chết chứ? Nhưng quả thật, là một người bình thường, không chữa trị là cách để không đau đớn nhất, cũng không làm liên lụy người nhà nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

“Tôi hiểu băn khoăn của cậu, liên quan đến chuyện phẫu thuật thì cậu có thể nghĩ lại xem sao. Sau hôm nay, tôi sẽ gửi báo cáo kiểm tra của cậu cho mấy chuyên gia giải phẫu thần kinh trong nước để nghe thử ý kiến của bọn họ xem, hi vọng sẽ có được phương án điều trị tốt hơn.” Phân tích xong bệnh tình, thấy tôi khó lựa chọn nên bác sĩ Giải không làm khó cho ý định của tôi nữa mà để lại thời gian đủ cho tôi cân nhắc. Cô gật đầu ra hiệu rồi rời đi với chị y tá.

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người là tôi và Nhiễm Thanh Trang, nhất thời trở nên thật yên lặng. Thiết bị phát ra tiếng “tích, tích” có quy luật, giống như một loại tạp âm kì lạ nào đó, lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng hơn.

“Em…”

“Em…”

Hai người cùng đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau ngậm lại.

Một lát sau, Nhiễm Thanh Trang hỏi: “Em đói không?”

Lúc tôi ngất đi là mười giờ hơn, bây giờ đã gần một giờ, tuy cơ thể chỉ bị cảm giác bất lực nặng nề chiếm lấy còn những cảm giác khác đều rất nhạt nhưng tôi vẫn gật đầu với anh.

Anh đi ra ngoài, hai phút sau thì bưng một khay ăn vào. Có cá, có tôm, có thịt, màu sắc rất đẹp.

Tôi không có sức, anh bèn đút tôi từng muỗng một, gắp cá, lột tôm cho tôi.

“Anh ăn chưa?” Tôi nuốt cơm trong miệng xuống, hỏi anh.

Lại một muỗng cơm lớn nữa được đưa đến sát miệng tôi, anh đáp: “Em ăn xong rồi anh ăn.”

Thật ra tôi không có khẩu vị lắm, ăn được một nửa đã thấy ngán nhưng vì anh đút nên đành gắng gượng ăn hết cả khay, kết quả là bị chướng bụng.

“Khó chịu à?” Có lẽ anh đoán ra được từ việc nhìn sắc mặt của tôi, bèn thò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa dạ dày tôi.

Cách lớp vải mỏng, tôi có thể cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay anh cao hơn nhiệt độ cơ thể tôi một chút, nhẹ nhàng đặt ở trên vị trí dạ dày, thoải mái đến mức làm cho người ta buồn ngủ.

Có lẽ là vì ăn no quá nên buồn ngủ, hoặc cũng có lẽ lần triệu chứng phát tác này thật sự đã làm tinh thần của tôi tiêu hao nhiều nên tôi nhanh chóng trở nên mơ màng. Lần này, tôi ngủ đến tận tối mới tỉnh.

Tôi không biết giữa lúc đó Nhiễm Thanh Trang có nghỉ ngơi hay không nhưng vừa mở mắt ra là tôi đã thấy anh ở trước mặt mình rồi.

Có lẽ là vì đã được nghỉ ngơi đầy đủ nên tay chân tôi ngoài hơi bủn rủn ra thì không còn gì đáng ngại.

Tôi tự xuống giường ăn cơm tối, không gọi Nhiễm Thanh Trang đút ăn.

Dường như tôi và anh đã đạt được một sự ăn ý kì lạ, ai cũng không nhắc đến chuyện bị bệnh nữa. Chúng tôi cùng nhau cẩn thận che chở quả bong bóng xà phòng dễ vỡ này như thể chỉ cần không chạm đến thì nó sẽ mãi mãi không vỡ vậy.

Lúc đi tắm, Nhiễm Thanh Trang hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tuy anh đã thấy hết mọi mặt của tôi rồi nhưng một người lớn như tôi mà còn cần anh tắm giúp thì cũng thật mất mặt, thế nên tôi phất tay, đi vào phòng tắm một mình.

Kết quả của việc cậy mạnh là vào giây phút nhắm mắt xả nước, toàn thân tôi mất thăng bằng ngã xuống, còn lỡ tay kéo màn tắm xuống.

Gần như chỉ một giây sau khi tôi ngã xuống, Nhiễm Thanh Trang đã từ bên ngoài xông vào. Tôi nghi ngờ không biết anh có phải ở bên ngoài nghe trộm không, nếu không thì sao có thể hành động nhanh như vậy được?

“Lại phát tác à?” Anh đỡ tôi ngồi lên trên bồn cầu, không kịp tắt vòi sen nên trên người và tóc anh đều bị ướt một mảng lớn.

“Không, em không cẩn thận thôi.” Tôi không muốn làm cho anh lo lắng, chỉ nói là chuyện bất ngờ.

Anh nhìn chằm chằm chân tôi rồi nửa quỳ xuống, chậm rãi đưa tay ra chạm vào. Tôi cũng cúi đầu xem, là một vết bầm tím.

Không nhớ rõ là bị khi ngất xỉu hôm qua hay là hôm nay, ngày mai sau khi thức dậy, có lẽ sẽ có thêm nhiều vết bầm hơn.

Động tác của anh tựa như lông vũ lướt qua, hơi ngứa nhưng không đau. Anh kiểm tra cơ thể tôi từ trên xuống dưới, có lẽ là vì do nửa cơ thể bên phải bị mất khống chế khi ngã xuống nên nửa thân bên phải của tôi bị rất nặng, từ vai rồi cánh tay đến cả đốt tay, chỗ nào cũng tím bầm.

Vừa nhẹ nhàng vuốt ve những đốt ngón tay bầm tím, anh vừa hạ mắt xuống nhìn các vết thương của tôi, đột nhiên khàn giọng nói: “Quý Ninh, em sắp chết rồi đúng không?”

Tôi run lên thật lâu, nhìn chằm chằm hàng lông mi rung rung của anh, ngay lập tức nhận ra rằng không phải anh đang hỏi tôi.

Thật ra anh biết rồi, chỉ là anh muốn tôi phải tự tay chọc vỡ quả bong bóng này.
Bình Luận (0)
Comment