Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 12

Cả buổi sáng, Hạ Trăn đều trong trạng thái đánh nhau với sâu ngủ.

Hôm qua dậy sớm còn đi leo núi, tốn không ít thể lực, cho nên hôm nay đặc biệt buồn ngủ. Giữa trưa chỉ ăn qua loa đã ghé lên bàn ngủ bù, đến cơ hội hóng hớt Tiểu Lê cũng không có.

Hôm nay Bùi Thừa An rất bận, thời gian rảnh rỗi cứ mãi nhớ đến Hạ Trăn. Vào giữa trưa muốn gọi điện thoại cho cô nhưng nghĩ đến có lẽ cô đang ngủ trưa nên không đi làm phiền cô nữa. Thời gian tan tầm của Bùi Thừa An là năm giờ, còn Hạ Trăn là sáu giờ. Từ viện nghiên cứu đến chỗ Hạ Trăn làm việc vừa khéo cần khoảng một giờ. Thời gian hơi vội, vừa đến giờ tan làm Bùi Thừa An đã vội vàng rời khỏi, khiến các đồng nghiệp của anh có hơi ngạc nhiên. Nên biết rằng, anh luôn là thanh niên tốt tích cực đi làm không tích cực tan ca.

Trước khi đến giờ tan làm, Hạ Trăn nhận được điện thoại của Tiết Thần.

“Hôm qua vất vả cho cậu rồi, tối nay mời cậu ăn cơm nhé.” Tiết Thần lời ít ý nhiều, giọng điệu không phập phồng. Tối qua anh ấy uống say, nghe nói mình đã nói rất nhiều, anh ấy không biết bản thân đã nói gì trước mặt Hạ Trăn, Tiết Thần có hơi chột dạ.

Hạ Trăn vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Biết tôi vất vả là được rồi, ăn cơm thì thôi, tôi có hẹn rồi.”

“Tên họ Bùi kia?”

Hạ Trăn dừng động tác, bất mãn: “Ôi, anh ấy tên là Bùi Thừa An, họ Bùi gì chứ, không được nói chuyện như vậy.”

Tiết Thần im lặng một lát, sau đó cất giọng trầm thấp: “Cậu với anh ta là nghiêm túc? Không phải cậu đã nói trước hai mươi tám tuổi không yêu đương sao?”

“Tiết Thần, cậu hẳn đã từng nghe nói, phụ nữ hay thay đổi.” Hạ Trăn không trả lời trực tiếp, sau khi nghe xong những “lời thật lòng” khi say rượu của anh ấy vào đêm qua, cô cảm thấy mặc kệ anh ấy có tâm tư thế nào với mình, đều phải cắt đứt phần tâm tư ấy đi.

Khi đi xem mắt với Bùi Thừa An, cô còn cực kỳ háo hức định nói cho bọn họ sự thật, về sau lại phân vân không biết rốt cuộc có nên nói hay không, mà bây giờ, cô quyết định không nói.

Tiết Thần nghe cô nói xong, không ngừng sinh ra cảm giác tiêu cực, nhưng anh ấy cũng biết mình không có quyền tức giận. Anh cố gắng kiềm chế, sau đó tùy tiện tìm một cái cớ rồi cúp điện thoại.

Trong lòng Hạ Trăn hơi phiền, chẳng qua cũng chưa kéo dài được bao lâu thì Bùi Thừa An đã gọi điện thoại đến, nói rằng đã đến dưới lầu. Vẻ mặt cô lại trở về nhẹ nhàng, “ở chung” với Bùi Thừa An thật tốt, đến khi kế hoạch của cô thành công là rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.

Bùi Thừa An đứng bên cạnh xe, nhìn tòa nhà văn phòng cao chót vót trước mặt, trên mặt tường ốp kính phản chiếu bầu trời không mấy trong xanh. Khu thương nghiệp phồn hoa và viện nghiên cứu yên tĩnh tựa như hai thế giới khác biệt. Tuy lớn lên ở thành phố này, chỉ rời đi mấy năm lúc học đại học nhưng anh cũng không mấy quen thuộc với nơi đây. Anh không có yêu cầu đặc biệt gì với vợ tương lai của mình, chỉ cần hợp nhau, làm công việc gì cũng không quan trọng.

Hiện tại, anh biết hai người có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng anh cảm thấy những khác biệt này cũng không có gì không tốt, thậm chí anh còn cảm thấy mới mẻ, cảm thấy ở bên Hạ Trăn sẽ rất đặc sắc.

Anh chờ mong đặc sắc thuộc về bọn họ.

Hạ Trăn và Bùi Thừa An đều là người có kinh nghiệm yêu đương gần như bằng không, hơn nữa tính cách khác biệt, lúc bên nhau ít nhiều gì cũng có hơi mất tự nhiên.

“Hôm nay mệt không?” Sau khi lên xe, Bùi Thừa An hỏi. Đàn anh dặn đi dặn lại rằng anh phải tìm ít đề tài thú vị để trò chuyện với cô gái nhỏ, nhưng mà anh phát hiện ra mình không tìm được.

“Buổi sáng rất mệt, giữa trưa nghe lời anh đi ngủ một chút thì tinh thần đã phấn chấn hơn.” Cô cười hì hì, nói.

“Tối nay ngủ sớm chút.”

“Chắc chắn phải ngủ sớm, bây giờ em nhớ nhất chính là cái giường của mình.”

Bùi Thừa An cười, trong lòng nhảy ra một câu: Hôm nay anh nhớ nhất chính là em. Anh bị bản thân dọa sợ rồi, cảm thấy bản thân như vậy có hơi tùy tiện, mặt không tránh được nóng lên.

Anh mau chóng chuyển đề tài, nói về công việc của anh.

Nghe anh miêu tả xong, Hạ Trăn cho ra một kết luận, chính là, công việc của anh thật là tẻ nhạt. Vì thế cô lại hỏi anh lúc tan tầm thích làm gì.

Bùi Thừa An nói thường thì thích đọc sách, xem báo, sáng sớm sẽ đi chạy bộ, ngày nghỉ thích ra ngoại ô đi dạo một chút, hoặc đi câu cá.

Hạ Trăn cảm thấy Bùi Thừa An quá đơn giản, sau đó sinh ra cảm giác không ra tay nổi. Cô phải biết sở thích của anh rồi làm trái ngược lại mới được.

Vì thế cô lại hỏi anh ghét gì. Bùi Thừa An nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu. Ai cũng sẽ có chuyện không thích nhưng Bùi Thừa An cảm thấy chưa đến mức ghét, có rất nhiều chuyện anh đều không để ý.

Hạ Trăn hơi nhụt chí, chẳng qua rất nhanh cô đã lạc quan trở lại, có lẽ cô chẳng cần làm gì, thời gian dài thuận theo tự nhiên cái gì nên đến cũng đến thôi.

Cuối cùng hai người bình tĩnh ăn một bữa cơm, Bùi Thừa An nói cô thiếu ngủ, nên về sớm nghỉ ngơi, vì thế cơm nước xong xuôi đã đưa Hạ Trăn về nhà. Trước khi chia tay, anh hẹn trước tối hôm sau cùng nhau ăn cơm. Ngoại trừ ăn cơm, tạm thời anh chưa nghĩ ra có lựa chọn nào tốt hơn.

Hạ Trăn sảng khoái đồng ý, nhưng hôm sau Bùi Thừa An lại gọi điện thoại đến nói phải làm thêm giờ, không thể đến hẹn. Mấy ngày tiếp theo anh đều phải làm thêm giờ, cuối tuần cũng không tha. Bọn họ không gặp suốt một tuần, tuy rằng mỗi ngày hai người đều gọi điện thoại, thỉnh thoảng Bùi Thừa An cũng gửi một hai tin nhắn wechat, nhưng anh vốn là người nói ít, dần dần Hạ Trăn cũng không muốn nhiều lời.

Một tuần không gặp mặt, Hạ Trăn thậm chí còn nghi ngờ có phải Bùi Thừa An không còn thích cô nữa, đang chờ cô mở miệng nói chia tay không.

Tâm trạng của Hạ Trăn không được tốt lắm, nếu bây giờ chia tay, dù cô có giả vờ đau lòng, quý bà Điền cũng sẽ không đồng cảm với cô, làm không ổn còn sẽ lập tức sắp xếp lần xem mắt thứ hai cho cô.

Hơn nữa, cô cố ý khiến Bùi Thừa An không thích mình rồi chia tay là một chuyện, còn như hiện tại, cô biểu hiện tốt mà anh lại có ý định muốn chia tay lại là chuyện khác, rất tổn thương lòng tự trọng của cô đấy.

Sở dĩ Hạ Trăn nghĩ nhiều như vậy, hơn phân nửa là vì rảnh quá. Gần đây không biết Tiết Thần đang bận việc gì, không chỉ không gọi điện thoại cho cô, cô gọi qua anh ấy cũng luôn nói có việc phải làm, dáng vẻ như không muốn nói chuyện với cô. Vì thế trong lòng cô cũng rất mất mát, tình bạn suốt bao nhiêu năm chẳng lẽ bởi vì cô có bạn trai mà thay đổi sao?

Gần đây Đại Cù đang theo đuổi một cô gái, không rảnh. Ngụy Phong và Châu Lạc lại càng không cần phải nói, nếu không có việc quan trọng, Hạ Trăn cũng không muốn gọi cho họ.

Cô đơn lại nghĩ nhiều, Hạ Trăn đã gửi cho Bùi Thừa An một tin nhắn: Anh có để ý bạn gái anh qua lại với bạn khác giới không?

Trong lúc làm việc, Bùi Thừa An sẽ chuyển di động sang chế độ rung, khi Hạ Trăn nhắn tin đến, Bùi Thừa An đang thảo luận công việc với đồng nghiệp, lúc cảm nhận được trong túi khẽ rung, lời của anh dừng một nhịp.

Mấy ngày không gặp, nhớ nhung của Bùi Thừa An dành cho Hạ Trăn không giảm nửa phần, mỗi ngày từ trong điện thoại nghe cô kể những chuyện thú vị xảy ra quanh mình, còn thỉnh thoảng có xen mấy mẩu chuyện cười, cuộc sống của anh đã có thêm màu sắc mới.

Thỉnh thoảng cô cũng hỏi một vài vấn đề đặc biệt, nên câu hỏi lần này không coi là lạ, nhưng nó khiến Bùi Thừa An nhớ đến Tiết Thần. Anh để ý Hạ Trăn và Tiết Thần qua lại thân thiết, bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi, anh trả lời thế này: Nếu chỉ là bạn bè, không ngại, nếu bạn khác giới của em có ý đồ khác với em, để ý.

Thật ra sau khi hỏi vấn đề này, Hạ Trăn cũng không biết mình đang mong chờ đáp án thế nào. Nếu Bùi Thừa An nói không ngại, cô sẽ cảm thấy anh nói quá nhẹ nhàng, nếu anh nói để ý, cô lại sẽ thấy quả nhiên là người có tính chiếm hữu mạnh. Ngược lại là lúc này, cô cảm thấy câu trả lời của anh cũng không tệ lắm đâu.

Hạ Trăn trả lời lại bằng một gương mặt cười, Bùi Thừa An cũng gửi lại một cái.

Hạ Trăn: Sao anh không hỏi em có để ý không?

Bùi Thừa An: Không cần hỏi, anh không có bạn khác giới.

Hạ Trăn: Đây là do nhân duyên của anh kém đấy à?

Cho dù Bùi Thừa An không có bạn khác giới, cũng chưa từng yêu đương nhưng anh cũng từng nghe nói con gái đều thích ghen tuông, không nhìn nổi bạn trai mình tiếp xúc với cô gái khác. Anh không có, không cần lo Hạ Trăn sẽ ghen. Còn về Hạ Trăn và bạn khác giới của cô, bây giờ tình cảm giữa anh và Hạ Trăn còn chưa ổn định, đúng là có hơi lo lắng, nhưng anh sẽ không yêu cầu cô.

Anh còn chưa kịp trả lời, Hạ Trăn đã nhắn tiếp: Nếu có một cô gái xinh đẹp thông minh hơn nữa lại rất hợp ý anh chủ động tiếp cận anh thì sao, anh sẽ thế nào?

Bùi Thừa An: Nói với cô ấy anh có bạn gái rồi.

Hạ Trăn: Nếu cô ấy chưa từ bỏ ý định thì sao?

Bùi Thừa An: Không được mấy ngày sẽ hết hy vọng thôi.

Hạ Trăn: Không tin.

Bùi Thừa An: Đây là sự thật suốt mười mấy năm rồi.

Hạ Trăn kinh ngạc, đây là ý gì? Cô nói: Trông anh có vẻ có kinh nghiệm phong phú nhỉ, hôm nào kể cho em nghe một chút.

Bùi Thừa An: Được.

Thứ Bảy, Hạ Trăn không có chỗ để đi, nằm lì ở nhà một ngày. Buổi chiều khi quý bà Điền đi siêu thị về lại bắt đầu lải nhải.

“Gần đây cũng không biết bị làm sao, đi đâu cũng có người muốn làm thông gia với mẹ. Tuần này đã có đến bốn người muốn giới thiệu con trai nhà mình cho con rồi đấy.”

Hạ Trăn cứ như người ngoài cuộc, sửa lại cách dùng từ của mẹ cô cho đúng: “Chỉ là có ý định để con gái mẹ đi xem mắt với con trai nhà người ta mà thôi, cách chỗ kết thông gia còn một khoảng rất dài, mẹ, mẹ đừng có đi xa như vậy.”

“Không phải mẹ muốn thể hiện giá thị trường của con tốt sao.” Con gái được hoan nghênh, làm mẹ khó tránh khỏi sẽ tự hào.

“Ôi, tốt cũng có ích gì đâu.” Hạ Trăn bày ra vẻ uể oải.

Quý bà Điền nhíu mày, hỏi: “Bùi Thừa An vẫn tăng ca mỗi ngày sao? Thật sự bận đến thế? Đến thời gian ăn bữa cơm cũng không có?” Đối với điều này, quý bà Điền không được vui lắm, trong lòng cũng đang hoài nghi xem có phải anh đang cố ý tìm cớ không gặp mặt không. Nếu không muốn quen tiếp thì cứ nói thẳng, cứ thờ ơ như vậy thật không hay ho gì.

Mấy hôm nay lúc đi nhảy, quý bà Điền nhìn thấy mẹ Bùi Thừa An cũng hỏi khéo, mẹ Bùi Thừa An nói công việc của anh chính là như vậy, thường xuyên bận rộn là đến cơm cũng không kịp ăn, hơn nữa nơi làm việc của anh khá xa. Nhưng bà ấy cũng nói, Bùi Thừa An rất thích Hạ Trăn, thậm chí nói đây là lần đầu tiên con trai mình thích một cô gái, tuyệt đối là chân tình.

Thường ngày cũng thấy Hạ Trăn ít nói chuyện điện thoại với anh, nói cách khác, quý bà Điền đang muốn sắp xếp cho Hạ Trăn xem mắt lần nữa.

Nhắc đến Bùi Thừa An, đầu tiên Hạ Trăn thở dài một hơi, chợt nhớ ra bản thân phải thể hiện ra dáng vẻ rất thích, vì thế trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói như rất hạnh phúc: “Ngày mai là có thời gian, anh ấy hẹn con đi chơi.”

“Đi đi, đi đi, nếu con cảm thấy không hợp, vậy bỏ đi, đi xem mắt lần nữa là được.”

Xem mắt ấy à, một lần là đủ rồi, Hạ Trăn không muốn đi lần nào nữa đâu. Cô vội xua tay, nói: “Không, con cảm thấy Bùi Thừa An đặc biệt tốt, dáng vẻ đẹp mà tính tình lại tốt, con thích đàn ông như vậy, không phải anh ấy con không gả.”

Quý bà Điền nghi ngờ: “Thực sự thích đến vậy sao.”

Hạ Trăn không cần suy nghĩ: “Vâng, đúng là thích lắm.”

Quý bà Điền vẫn còn hơi nghi ngờ. Hạ Trăn nhìn ra bà không tin, than thầm trong lòng, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi rồi, hy vọng hiện tại Bùi Thừa An đừng nói chia tay với cô.

Nếu không muốn lúc này kết thúc với anh, như vậy có phải nên làm anh hơi thích cô hay không? Hạ Trăn nhìn trang giấy viết kín kế hoạch trên bàn sách, tâm trạng cực kỳ bất đắc dĩ. Thật ra đã tiến hành kế hoạch được mấy lần, chỉ tiếc kết quả không giống như dự định của cô.

Quả nhiên lý thuyết đầy đặn bao nhiêu thì thực tế gầy yếu bấy nhiêu.

Hạ Trăn đăng những lời này lên weibo, kèm theo một bức tranh đơn giản cô vừa mới vẽ, ừm, chính là hai cô gái một béo một gầy, một gọi là lý thuyết, một gọi là thực tế.

Rất nhanh Đại Cù đã bình luận: Nhìn hai cái đứa này, đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đen tối.

Hạ Trăn trả lời: Nhìn thấy bình luận của cậu, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Đúng là rất đen tối, cô cảm thấy mình còn không ra ngoài chơi nữa thì sẽ mốc mất. Vừa khéo lúc này Đại Cù gọi đến, hỏi có phải cô rảnh lắm không.

Bạn bè quen biết lâu năm đúng là khác hẳn, rất dễ đoán trúng tâm tình đối phương ra sao.

“Tôi đang chán chết đây này.”

“Bạn trai cậu đâu?”

“Làm việc.”

“Nào nào nào, ra đây chơi.”

“Được.”

Đại Cù hiện đang ở một quán bar rất được yêu thích gần đây, nghe nói quán bar này mời đến một ban nhạc rất tuyệt, anh ta đến xem.

Khi Hạ Trăn đến nơi chỉ nhìn thấy mình anh ta, cô hỏi; “Bọn họ đâu?”

“Chẳng có ai rảnh cả.”

“Tiết Thần đâu?”

“Gần đây cậu ta đổi tính rồi, về công ty nhà cậu ta giúp đỡ rồi, ôi, có thể ban nhạc Cải Thảo sẽ phải giải tán.”

Tin tức này khiến Hạ Trăn cực kỳ kinh ngạc, mấy năm nay công ty nhà Tiết Thần phát triển rất khá, quy mô cũng mở rộng rất nhiều, nhưng Tiết Thần không hề có chút hứng thú nào với việc buôn bán, anh ấy chỉ thích âm nhạc. Lúc trước cũng có người tìm anh ấy, muốn phát hành album cho anh ấy, nhưng người trong nhà Tiết Thần đều phản đối, anh ấy tiếp xúc một chút, phát hiện giới giải trí hỗn loạn không khác gì lời đồn, cuối cùng từ bỏ. Bố anh ấy cũng đã hạ lệnh, trước năm ba mươi tuổi mặc kệ Tiết Thần làm gì, nhưng trong nhà sẽ không cho anh ấy một xu. Đến năm ba mươi tuổi, Tiết Thần phải ngoan ngoãn quay về công ty.

Năm nay Tiết Thần mới hai mươi sáu tuổi.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Hạ Trăn hỏi Đại Cù.

Đại Cù xòe tay: “Hẳn là vậy, gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, nhưng hỏi nguyên nhân thì cậu ta không nói, chúng tôi cũng không biết.”

Bây giờ tình cảm của Hạ Trăn với Tiết Thần rất phức tạp, cô cũng không biết mình nên làm gì nữa.

“Cậu ta không muốn nói thì thôi, qua một khoảng thời gian nữa tâm trạng tốt lên, có thể sẽ nói thôi.”

Hạ Trăn và Đại Cù ở quán bar uống rượu tán gẫu, chủ yếu là thưởng thức ban nhạc nhà người ta, lấy thừa bù thiếu.

Đến chín giờ, cô gái mà Đại Cù theo đuổi gọi điện thoại cho anh ta, Bùi Thừa An cũng gọi điện thoại cho cô, biết cô đang ở quán bar thì nói muốn đến đón cô.

Đại Cù phải về: “Tôi đưa cậu về.”

“Không cần đâu, đợi lát nữa bạn trai tôi sẽ đến, cậu mau đi đón bạn gái nhỏ của cậu đi.”

Biết bạn trai của cô ở gần đây rồi, Đại Cù không nghĩ nhiều nữa mà rời đi luôn, nếu là bình thường bọn họ sẽ không để Hạ Trăn ở lại một mình trong quán bar mà bọn họ không quen.

Quán bar rồng rắn lẫn lộn, bọn họ đều biết, chỉ là bọn họ không ngờ đến chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện không hay.

Hạ Trăn vốn dĩ cũng định đi, lại nghe thấy ban nhạc đang hát một bài mà cô thích, hơn nữa hát khá được, bởi vậy định nghe xong rồi mới ra ngoài đợi Bùi Thừa An.

Thời tiết hôm nay ấm hơn một chút, cô mặc một chiếc quần jeans phối với áo nỉ rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài. Cô ngồi trước quầy bar xem biểu diễn, bên cạnh có hai gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đi đến, cô cũng không để ý đến.

“Người đẹp, sao lại đi một mình thế.”

Hạ Trăn coi như không nghe thấy.

“Tôi mời cô uống một ly, thế nào, cô thích uống gì?” Gã đàn ông chưa từ bỏ ý định, vẫn vừa cười tủm tỉm vừa tiến lại gần.

Hạ Trăn nhíu chặt chân mày, nói câu “không cần”, sau đó đứng dậy muốn đi. Đây không phải lần đầu tiên Hạ Trăn bị đùa giỡn nhưng người khác nhận thấy cô từ chối sẽ từ bỏ, còn lần này Hạ Trăn không đi được. Cô bị một gã kéo tay, cô dùng sức hất tay theo phản xạ có điều kiện, vùng thoát khỏi kìm kẹp.

Bạn gã đàn ông cười nhạo gã: “Thật vô dụng, sức lực còn không mạnh bằng một người phụ nữ.”

Gã kia cảm thấy thật mất mặt, thẹn quá hóa giận, lại duỗi tay tóm chặt cánh tay Hạ Trăn lần nữa.

Hạ Trăn thật sự tức chết rồi, biết có loại người mặt dày vô sỉ thế này nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải. Hiện tại cô chỉ có một mình, có tức giận nữa cũng phải nhịn: “Mời anh buông ra.”

“Nếu không buông cô sẽ thế nào?” Gã đàn ông cười bỉ ổi.

Hạ Trăn quay đầu, nói với nhân viên pha rượu ở quầy bar: “Quán bar của các người mặc kệ khách hàng bị quấy rầy sao?”

Nhân viên pha rượu nhỏ nhẹ nói mấy câu với gã kia, nhưng gã cũng không sợ hãi.

Hạ Trăn thấy chỉ có thể dựa vào bản thân, cô đang nghĩ xem có nên đá gã một cú rồi chạy không, trước kia cô từng học thuật phòng sói, còn học được không tệ. Vào lúc cô muốn ra tay thì điện thoại vang lên. Cô giằng tay bị tóm ra, không tránh thoát, điện thoại còn đang kêu, cô nhận máy.

Điện thoại vừa thông, gã đang tóm lấy cô đã đắc ý nói: “Chẳng lẽ cô muốn gọi người đến cứu? Ha ha, đến kịp không?”

Hạ Trăn giận quá hóa cười, tạm thời mặc kệ điện thoại, bỏ lại vào trong túi, nói với gã đàn ông: “Não mày có phải có hố không? Mày không thấy đây là gọi đến chứ không phải gọi đi à? Hơn nữa, đối phó mày, mình tao cũng đủ rồi.” Còn chưa nói xong, cô đã vặn tay, trong nháy mắt gã kia vì đau mà buông tay, cô co chân đạp về sau, sau đó xoay người chạy.

Quanh quầy bar không có nhiều người lắm, cũng gần cửa, Hạ Trăn đã tìm xong đường chạy.

“Hạ Trăn.”

Tiếng nói rất gần, Hạ Trăn còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn đã rơi vào một lồng ngực.

Cùng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng nói giận dữ: “Đàn bà thối! Tìm chết!”

Vừa rồi Hạ Trăn quá vội vàng, không phát huy tốt, chỉ đạp vào đầu gối gã kia, gã chỉ hơi lảo đảo đã nhịn đau đứng thẳng dậy. Thấy Hạ Trăn chưa chạy thoát, cũng mặc kệ người đàn ông cô va phải là ai, duỗi tay muốn tóm lấy cô.

Bây giờ Hạ Trăn đang hoảng loạn, nghe thấy động tĩnh phía sau đã xoay người theo bản năng. Còn chưa xoay lại, cô đã bị một lực kéo sang một bên, đồng thời vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Đến khi cô đứng vững, hai mắt trừng lớn.

Bùi Thừa An vẫn đứng thẳng tắp, một bàn tay nắm cổ tay gã kia, vặn ra một độ cong nhìn đã thấy đau.

Gã đàn ông kia uốn éo thân thể nhằm giảm bớt mức độ vặn vẹo của cổ tay. Bùi Thừa An không có ý định buông tay, ánh mắt sắc bén nhìn kẻ trước mặt vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì này. Vừa rồi đối thoại của Hạ Trăn trong điện thoại khiến anh căng thẳng, vội vàng chạy đến thì thấy Hạ Trăn đá gã một cú rồi bỏ chạy.

“Tay sắp gãy rồi gãy rồi! Mau thả ra!” Gã đàn ông kêu đau. Bạn gã tiến đến giúp gã, nhấc chân muốn đá Bùi Thừa An, sau đó bị Bùi Thừa An thuận thế đá một cú, trọng tâm hắn không vững, xoạc chân một cái, lập tức che lại hạ bộ đau đến ngã ra mặt đất.

“Hạ Trăn, gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Xung quanh đã có một ít người vây lại, có cả nhân viên quán bar, có người nghe thấy Bùi Thừa An nói muốn báo cảnh sát, vội vàng đi qua hòa giải.

Nói một hồi lâu, Bùi Thừa An vẫn kiên quyết, cuối cùng là Hạ Trăn nói bỏ qua, kéo anh rời khỏi.

Ra khỏi quán bar, Hạ Trăn thấy vẻ mặt Bùi Thừa An hơi lạnh, không biết lúc này anh đang có tâm trạng gì. Thật ra vừa rồi cô đã rất sợ, bây giờ không sao rồi lại không biết nên đối mặt với Bùi Thừa An thế nào.

Bình Luận (0)
Comment