“Alo…” Hạ Trăn vẫn còn nằm trên giường, giọng nói còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.
Bùi Thừa An đã bận xong một hồi không tự chủ được cong môi cười, đại khái là bởi vì suy đoán của mình được chứng thực hoặc là chuyện khác: “Nên dậy rồi, không thì sẽ đi làm muộn mất.”
Bùi Thừa An đi làm lúc tám giờ, Hạ Trăn là chín giờ, thời gian không giống nhau, Bùi Thừa An không có cách nào để đưa Hạ Trăn đi làm, cho nên tối hôm qua đã trở về viện nghiên cứu.
“Mấy giờ rồi?” Hai mắt Hạ Trăn không muốn mở, cô chưa ngủ đủ.
“Tám giờ mười hai phút.”
“Còn ngủ được thêm một lát, em cúp đây.” Cô ngủ thêm mười phút nữa vẫn được, nhưng lát nữa sẽ giống như đi đánh trận, thời gian ăn sáng có khả năng sẽ phải tiến hành cùng với việc khác, nhưng chẳng sao cả, chuyện gì cũng không quan trọng bằng ngủ.
“Đừng ngủ quên đấy.” Bùi Thừa An hơi bất đắc dĩ, anh luôn rất coi trọng thời gian, thích dư dả, không thích gấp gáp. Anh đã phát hiện Hạ Trăn không phải một người coi trọng khái niệm thời gian, nhưng anh cũng không thấy ghét, đại khái bởi vì nguyên nhân cô không ngủ đủ có một phần do anh.
Kết quả, Hạ Trăn ngủ quên thật, cũng may không đến muộn.
Hạ Trăn đi làm ở một công ty nhỏ, công ty nhỏ không có quá nhiều quy tắc, áp lực cũng không lớn, nghiệp vụ nhiều lúc trái ngành. Cô không quá tham vọng trong sự nghiệp, chỉ muốn làm một công việc đơn giản nhẹ nhàng, thời gian còn lại còn có sức lực đi chơi. Theo lời Tiết Thần thì cô chính là một con sâu gạo. Theo lời Tiêu Lộ thì từ nhỏ đã hạnh phúc, không cần theo đuổi gì nữa.
Hạ Trăn cảm thấy lời hai người họ nói cũng không sai, nhưng từ tận đáy lòng cô có phần không phục, cô vẫn muốn theo đuổi điều gì đó, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại không biết nên theo đuổi điều gì đây.
Tiêu Lộ đã từng gợi ý cho cô theo đuổi hôn nhân hạnh phúc, sinh một đứa trẻ rồi bồi dưỡng thành giường cột của nước nhà, như vậy cũng có thể trở thành người thắng trong cuộc đời này. Cuối cùng bị Hạ Trăn phản bác một câu, sau đó đề tài này không còn được nhắc lại nữa. Hạ Trăn nói: “Cô theo đuổi thử xem.”
Vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, chơi được với Hạ Trăn, cơ bản đều không muốn bước vào lễ đường hôn nhân quá sớm, đều thích một mình tự do tự tại. Dù là hai người đã có bạn gái như Châu Lạc và Ngụy Phong cũng đều thường xuyên nói với bọn họ rằng độc thân tốt.
Cuối cùng Hạ Trăn vẫn đặt ra một kế hoạch cho đời mình, thật ra cũng không khác lắm với những gì Tiêu Lộ nói, chẳng qua kết hôn là việc của năm ba mươi tuổi, con cái à, cô không tài nào tưởng tượng ra được dáng vẻ mình to bụng.
Nếu ba mươi tuổi kết hôn, hai mươi tám tuổi nói chuyện yêu đương là vừa, bây giờ cô mới hai mươi lăm, đương nhiên muốn để lần xem mắt này kết thúc bằng hai chữ “thất bại”, còn kế hoạch của cô sẽ kết thúc trong hoàn mỹ.
“Hạ Trăn, tối hôm qua cô làm gì? Nhìn quầng thâm mắt của cô thật đậm, tôi còn định bẻ trúc tím của ông chủ xuống cho cô gặm đấy.” Đồng nghiệp Tiểu Lê nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Trăn, chậc chậc hai tiếng.
Hạ Trăn nghe vậy, vội vàng lấy gương nhỏ trong ngăn kéo ra soi: “Rõ vậy sao? Phấn không che hết hả?” Lúc rửa mặt buổi sáng cô đã phát hiện ra quầng thâm mắt đậm hơn thường ngày, nhưng cô đã bôi kem nền cẩn thận rồi mà. Hạ Trăn không có nhiều h*m m**n trong cuộc sống nhưng cô vẫn rất coi trọng cái đẹp đấy.
Tiểu Lê dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Trăn, sau đó hạ giọng thần bí nói: “Cô thế này rất có hương vị của túng dục quá độ đấy.”
Vòng bạn bè của Hạ Trăn không thêm đồng nghiệp, không muốn để bọn họ biết cuộc sống cá nhân của cô. Chẳng qua quan hệ của Hạ Trăn với đồng nghiệp rất không tệ, lời bông đùa như vậy được nói thường xuyên. Hạ Trăn không phản bác mà cười híp mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua ông đây biến thân thành con sói một đêm bảy lần, suýt nữa thì tinh hết người chớt.”
Tiểu Lê trợn trắng mắt: “Cô lấy đâu ra “tinh”? Cô bị con sói một đêm bảy lần kia gì gì mới đúng.”
“Gì gì là gì gì?” Hạ Trăn tỏ vẻ ngây thơ: “Tối hôm qua tôi uống nhiều nước quá, đi tiểu rất nhiều lần, tinh thần thật sự mệt mỏi.”
Tiểu Lê lại trợn trắng mắt với cô. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Nói gì mà rôm rả thế.” Cửa văn phòng đột nhiên xuất hiện bóng dáng ông chủ. Tuổi ông chủ gần bốn mươi, là một người đàn ông rất ôn hòa, bởi vì con người quá tốt nên mọi người đều có hơi không lớn không nhỏ, đương nhiên, đối với người như vậy, mọi người cơ bản cũng sẽ rất chân thành.
Hạ Trăn tóm được cơ hội, lập tức tố cáo: “Ông chủ, may là anh đến sớm, không thì bồn trúc tím kia của anh khó mà giữ được.”
Ông chủ hoảng sợ, bồn trúc tím đó chính bảo bảo bối của anh ta: “Trúc tím của tôi bị sao thế?”
Tiểu Lê ném cho Hạ Trăn một cái nhìn hung ác, vừa định lên tiếng đã bị Hạ Trăn cướp lời: “Anh vẫn nên để Tiểu Lê nói đi.”
Tiểu Lê chán nản, vẫn phải bày ra gương mặt tươi cười giải thích với ông chủ: “Ông chủ, anh xem quầng thâm mắt của Hạ Trăn đậm có giống quốc bảo không?”
Ông chủ không có hứng thú với quầng thâm mắt của Hạ Trăn, cái anh ta quan tâm là trúc tím của mình cơ.
Ông chủ không theo kịp tiết tấu của Tiểu Lê, cô ấy nản lòng: “Tôi chỉ lấy trúc tím của anh ra so sánh một chút, tôi nào dám động vào bảo vật chấn tiệm của công ty chúng ta. Bồn trúc tím đó được anh nuôi tốt như vậy, khí lành đến từ phía đông, công ty chúng ta sẽ phát triển không ngừng, chúng ta có thể có được công việc ổn định, lấy tiền lương hậu hĩnh, sống ngày tháng giàu sang, tao yêu mày trúc tím.”
Tiểu Lê dùng giọng nói và tình cảm phong phú của chính mình để phát biểu tình cảm của mình đối với trúc tím.
Tuy cô ấy vừa khoa trương lại giả dối nhưng mọi người đều bị cô chọc cười. Ông chủ cũng không so đo với cô ấy nữa, chỉ nói: “Đừng để ý đến trúc tím của tôi, làm việc cho tốt.” Sau đó lập tức nhanh chân trở về văn phòng của mình, xác định xem bảo bối của anh ta còn nguyên vẹn hay không.
Ông chủ đi rồi, Tiểu Lê bày ra vẻ mặt dữ tợn đánh về hướng Hạ Trăn, Hạ Trăn vội vàng xin tha thứ.
Trong giờ làm việc, các cô cũng không đùa quá, chỉ một chút đã định quay về chỗ làm việc. Khi Tiểu Lê định đi về thì di động Hạ Trăn đặt trên bàn rung nhẹ một cái, Tiểu Lê nhìn lướt qua nội dung trên màn hình.
Nội dung tin nhắn: [Đến muộn hả? Tối hôm qua ngủ quá muộn, giữa trưa phải ngủ một lát mới được. Buổi tối cùng ăn cơm đi.]
Tiểu Lê là một người đọc rất nhanh, chỉ liếc một cái đã xem hết. Cô ấy cực kỳ khiếp sợ, những gì lộ ra từ tin tức này thật sự quá nhiều. Thứ nhất, giọng điệu này chắc chắn là nam, thứ hai, việc Hạ Trăn ngủ muộn tối qua có liên quan đến anh, thứ ba, giọng điệu mập mờ, có thể nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, thứ tư, bọn họ sắp hẹn hò.
“Nói đi, anh ta là ai?” Tiểu Lê bày ra tư thái chờ Hạ Trăn thẳng thắn để nhận sự khoan hồng.
Hạ Trăn nhếch miệng cười, cực kỳ thẳng thắn thành khẩn: “Bạn trai của tôi.”
“Bạn trai!” Tiểu Lê không chỉ bị dọa, đây quả là bí mật động trời, Hạ Trăn không phải vẫn luôn thể son sắt rằng chưa đến hai mươi tám tuổi sẽ không yêu đương sao? Hơn nữa trước đó cũng chưa thấy cô có dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân mà, chẳng có dấu hiệu báo trước nào.
Hạ Trăn rất thích nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người khác, cô gật đầu rất vừa lòng: “Ừ.”
Tiểu Lê lại nói: “Sói một đêm bảy lần?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Khụ khụ khụ…” Lần này đến lượt Hạ Trăn mất bình tĩnh, sao lại nói đến đề tài này! Tuy liêm sỉ của Hạ Trăn đã rơi gần như hết sạch, nhưng cô cũng chỉ mạnh miệng thế thôi, hơn nữa nói hươu nói vượn sẽ chẳng sao cả, nhưng bây giờ nói đến Bùi Thừa An sẽ khiến cô sinh ra liên tưởng không tốt đấy nhé.
“Nhìn cô xấu hổ đến đỏ hết cả mặt kìa, mọi người đều là người trưởng thành, tôi hiểu, hê hê.” Tiểu Lê nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Hạ Trăn, thù lớn đã báo, trong lòng cực kỳ thoải mái.
“Tôi đây là bị sặc được không hả?” Hạ Trăn buồn bực: “Tôi và anh ấy mới quen biết hôm trước, cô cũng đừng nói bậy, chúng tôi trong sạch lắm.” Danh tiết của cô, ôi, phải bảo vệ thật tốt.
Tiểu Lê cười to, hai mắt híp thành một đường chỉ, nói: “Tôi đã nói gì hả? Tôi chỉ hỏi có phải tối hôm qua cô và anh ấy uống nhiều quá, anh ấy là người hại cô một đêm chạy vào nhà vệ sinh bảy lần phải không?”
Bị người ta lấy gậy ông đập lưng ông, Hạ Trăn bỏ cuộc, đẩy cô ấy về chỗ của mình: “Vì cuộc sống tốt đẹp của cô, mau đi làm việc.”
Tương lai còn dài, Tiểu Lê không vội.