Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 10

Bởi vì Tiết Thần uống say, buổi tối lại là buổi biểu diễn của bọn họ, cho nên Hạ Trăn đến đảm nhận vai trò hát chính cho ban nhạc Cải Thảo. Thời đại học, khi ban nhạc mới thành lập chưa được bao lâu, Hạ Trăn cũng là một thành viên trong ban nhạc, về sau vì cần bỏ ra quá nhiều công sức và thời gian, cô sắp không kham nổi cả việc học, hơn nữa bị đông đảo nữ sinh coi thành tình địch cũng rất phiền, cho nên cô đã rời khỏi nhóm.

Trước khi hát, Hạ Trăn ở quán bar chụp một bức ảnh tự sướng rồi đăng lên vòng bạn bè, kèm thêm một câu thế này: Đêm nay chị đây phải quẩy banh nóc. Sau đó cô để điện thoại lại phòng nghỉ, đợi đến tan cuộc lúc một giờ sáng mới lấy về.

Có không ít người liên lạc với cô, trên wechat có rất nhiều bình luận và lượt thích. Bùi Thừa An cũng liên lạc với cô, anh gọi một cuộc và gửi một tin nhắn đến, thêm hai tin nhắn wechat, một tin nhắn chữ, một tin nhắn thoại. Tin nhắn hỏi cô sao không nghe máy, tin nhắn chữ trong wechat là hỏi cô đang làm gì, nhận được thì trả lời anh, tin nhắn thoại là hơi lo lắng cho cô.

Hạ Trăn dùng wechat trả lời anh, nói đêm nay cô đi hát ở quán bar, di động không mang theo người, lại hỏi anh không thấy cô đăng bài trong vòng bạn bè hả.

Cô đợi hai phút không thấy trả lời, nghĩ hẳn là anh ngủ rồi.

Đại Cù lái xe đưa Hạ Trăn về nhà, khi về đến nhà thì trong phòng khách có bật một ngọn đèn nhỏ, đó là bố mẹ để lại cho cô. Bố mẹ của Hạ Trăn cũng không hoàn toàn đồng ý để cô đi hát, chẳng qua ngẫu nhiên giúp đỡ bạn bè thì bọn họ cũng không có ý kiến.

Cô đặt điện thoại lên tủ giày, sau đó khom người thay giày. Lúc này di động đột nhiên rung lên, trong không gian tĩnh lặng lại càng giật mình, Hạ Trăn đã bị hoảng sợ. Cô cầm di động lên xem, là Bùi Thừa An gửi tin nhắn wechat cho cô.

Anh hỏi bây giờ cô đã về đến nhà chưa? Về nhà rồi thì nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Trước đây, Bùi Thừa An đều sẽ tắt di động khi ngủ, đêm nay bởi vì mãi không nhận được tin tức từ Hạ Trăn, anh có hơi lo lắng nên mới không tắt. Thật ra anh còn muốn hỏi cô vòng bạn bè là gì, nhưng nghĩ lại thì không hỏi nữa, tiếp theo, một người làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật như anh lại không ngay lập tức đi ngủ mà là ngồi trên giường khám phá sự huyền bí của wechat.

Anh tìm thấy vòng bạn bè, trên wechat anh chỉ có mình Hạ Trăn là bạn tốt, trên vòng bạn bè đương nhiên đều là tin tức về cô. Anh xem từng bài từng bài một.

Một lần xem này là xem suốt nửa tiếng. Cô đăng bài thực sự rất chăm chỉ, nội dung cũng rất phong phú, ghi lại mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống. Mỗi bài đều đi kèm theo ảnh chụp, phần lớn là hình đồ ăn và ảnh tự sướng. Về đồ ăn thì phần lớn là thực phẩm rác, ảnh tự sướng cơ bản đều rất xinh đẹp.

Anh nhìn thấy dưới hình ảnh có biểu tượng bình luận và nút thích, xuất phát từ tò mò, anh nhấn vào.

Lúc đó, Hạ Trăn đã tắm xong, tóc còn chưa sấy khô nên vẫn chưa ngủ. Nghe thấy âm báo nhắc nhở thì đi xem, nhìn thấy Bùi Thừa An nhấn thích cho mình khiến cô rất bất ngờ, nhìn kỹ lại, vẻ mặt cô trở nên thật kỳ lạ. Vì sao anh lại nhấn thích dưới bài đăng cô nói răng khôn của mình bị đau, nên biết tấm ảnh đó rất mất hình tượng, nhe răng trợn mắt đấy, xấu cực kỳ.

Trước kia cảm thấy trên vòng bạn bè đều là người quen và bạn bè lâu năm, đăng mấy tấm ảnh xấu cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ bị một người không quen thân nhìn thấy, tại sao trong lòng lại cảm thấy hơi xấu hổ nhỉ? Dù anh có là bạn trai cô, dù cho bọn họ đã nắm tay nhưng cũng không thay đổi được sự thật bọn họ không thân.

Nhất định là thuộc tính da mặt mỏng bán thời gian của cô đang làm loạn.

Cô gửi cho anh một biểu tượng đang bốc lửa.

Bùi Thừa An vừa định tắt di động đi ngủ lại thấy cô gửi tin nhắn đến bèn trả lời cô: Sao còn chưa ngủ?

Hạ Trăn: Bị anh đánh thức.

Bùi Thừa An: Rất xin lỗi, không phải anh cố ý đâu.

Mới thế đã xin lỗi rồi…

Hạ Trăn: Tha thứ cho anh.

Bùi Thừa An: Mau ngủ đi, ngủ ngon.

Hiện tại Hạ Trăn chẳng có tí buồn ngủ nào, nghĩ một chút, vừa hay có thể nhân dịp này bày ra vẻ thiếu tinh tế của mình. Vì thế cô trả lời: Sâu ngủ của em bị anh dọa chạy mất rồi, anh phải chịu trách nhiệm.

Đọc được tin nhắn này, Bùi Thừa An áy náy, hỏi: Anh phải chịu trách nhiệm thế nào?

Hạ Trăn cầm di động cười giảo hoạt, ngón tay lướt như bay: Đương nhiên là chịu trách nhiệm dỗ em ngủ rồi.

Bùi Thừa An khó xử, thế này phải dỗ thế nào?

Hạ Trăn chính là đang cố ý, chính là muốn anh khó xử, cho anh biết rằng có bạn gái không phải chuyện tốt lành gì, có một người bạn gái như cô lại càng không phải chuyện tốt.

Ông anh à, xem anh có thể nhịn được đến khi nào, hê hê.

Không bao lâu, Bùi Thừa An đã gọi điện thoại qua.

Hạ Trăn làm bộ làm tịch, nói: “Gọi điện sang cho em có việc gì à?”

Bùi Thừa An nghiêm túc nói: “Dỗ em ngủ.”

“Anh dỗ thế nào? Kể chuyện cổ tích cho em nghe?” Không cần đâu được không, cô cũng đâu phải trẻ con. Nếu anh dám nói phải, vậy cô chắc chắn sẽ bày tỏ không đồng ý.

“Không phải chuyện cổ tích, là dạy học cho em.”

“Dạy học…” Hạ Trăn ngu luôn, chớp chớp mắt: “Dạy cái gì cơ?”

“Vi sinh vật học, đầu tiên anh nói về khái niệm của vi sinh vật học trước…”

“Đợi đã.” Hạ Trăn vội vã nói, nghe thấy giọng điệu đã hóa thân làm thầy giáo này của anh, cô khó mà tin nổi, cô không có hứng thú với mấy cái này nha! “Em không muốn nghe những thứ này.”

“Anh biết.”

Biết mà anh còn nói! Đây không phải là cố ý chỉnh em sao? Đột nhiên trong lòng Hạ Trăn xuất hiện một suy nghĩ - Tình hình này của Bùi Thừa An có phải giống như cô không? Anh cố ý làm chuyện cô không thích, đợi cô đưa ra đề nghị chia tay?

Suy nghĩ này khiến Hạ Trăn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc quá rồi.

Nhưng không đợi Hạ Trăn suy nghĩ lại cẩn thận, đầu bên kia đã truyền đến tiếng cười khẽ của Bùi Thừa An: “Chính là bởi vì em không có hứng thú, nghe những nội dung này sẽ cảm thấy khô khan vô vị, anh nói em sẽ cực kì dễ ngủ đó.” Đây là sự thật đã được chứng minh nhiều lần.

Lúc này vẻ mặt Hạ Trăn đang rất lạnh lùng, cô đang rơi vào trạng thái cân nhắc xem tính chân thực và mức độ đáng tin của việc này.

“Thật hả? Anh không cảm thấy em là một người nghiêm túc hiếu học, đợi lát nữa sẽ nghe cẩn thận, sau đó càng nghe càng tỉnh táo sao?” Được rồi, đến bản thân cô cũng không tin những lời này.

Bùi Thừa An im lặng. Tình huống Hạ Trăn miêu tả cũng rất có khả năng, có lẽ Hạ Trăn không giống với những nữ sinh vì thích anh mà đi nghe giảng môn của khoa sinh vật, cuối cùng đều mơ màng buồn ngủ kia. Bạn học lúc trước hay đùa rằng sau này muốn dỗ bạn gái thì cho đi học lớp sinh vật là được, Bùi Thừa An tiếp thua thật sâu, ghi tạc trong lòng.

“Anh hát cho em nghe là được, tối qua bảo anh hát anh cũng không hát.” Lúc ấy Bùi Thừa An nói bản thân không biết hát, ngoại trừ hát đồng ca ở trường ra thì sau này chưa từng hát nữa. Không sai, bây giờ Hạ Trăn cũng đang làm khó anh: “Không thì anh cứ hát những bài anh từng hát đồng ca khi còn học đại học ấy. [Tổ quốc của tôi], [Tiến đến thời đại mới] gì đó, đều được cả, em mới nghe những bài này đã ngủ gật rồi.”

Bùi Thừa An: “Anh vẫn nên đọc sách cho em nghe đi.”

“Em không muốn, em muốn nghe anh hát cơ.”

“Thời gian muộn quá rồi, sẽ làm ồn đến người khác.”

Hình như sẽ quấy rầy nhân dân, Hạ Trăn hơi mềm lòng: “Thôi, hình như em hơi mệt, không nói nữa, em ngủ đây, ngủ ngon.”

Bùi Thừa An đột nhiên nhẹ nhõm hẳn: “Được, ngủ ngon.”

Hạ Trăn là mệt thật, vừa nằm xuống đã thiếp đi.

Do đi ngủ quá muộn nên hôm sau cô đã bị mẹ mình gọi dậy. Vào lúc cô còn muốn ngủ nướng thì Bùi Thừa An đã gọi đến. Quý bà Điền giúp cô lấy di động, vừa nhìn thấy đã mừng ra mặt, cũng không giục cô nữa, thậm chí còn chủ động ra khỏi phòng Hạ Trăn, trước khi ra ngoài không quên bỏ lại một câu: “Có lời ngon tiếng ngọt gì cứ nói, mẹ sẽ không nghe lén.”

Hạ Trăn: “...” Bọn họ có lời ngon tiếng ngọt gì để nói chứ.

Bình Luận (0)
Comment