Ngược lại với Hạ Trăn, Bùi Thừa An vẫn luôn xem rất nghiêm túc, dáng vẻ như không chịu bỏ lỡ bất kỳ một tình tiết nào, nhưng anh vẫn bỏ lỡ một đoạn.
Mở đầu phim là nam nữ chính vì một vài việc nhỏ mà kết thù, sau đó lại xảy ra rất nhiều gút mắt. Hiện tại cốt truyện đang chạy đến đoạn nam nữ chính đấu võ mồm, nữ chính tức không chịu nổi.
Khi đang xem đến đoạn nam chính nghĩ cách bù đắp, anh cảm thấy bả vai trĩu xuống, vừa quay mặt sang nhìn đã thấy Hạ Trăn ngủ rồi, đầu nghiêng sang ngả lên vai anh.
Ánh sáng trong rạp phim mờ tối, ánh sáng trên màn ảnh rộng thay đổi liên tục, ánh lên mặt Hạ Trăn. Bùi Thừa An nhìn khuôn mặt ngủ say của Hạ Trăn, lông mi cong dài và chiếc mũi thanh tú, còn có đôi môi hơi vểnh lên…
Hạ Trăn khẽ nhíu mày, xoay cổ, như đang tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn.
Bùi Thừa An quá cao, bởi vì ngủ nên cơ thể Hạ Trăn vốn đã nghiêng xuống cho nên dựa không được thoải mái.
Bùi Thừa An thấy thế hơi khom lưng, thân thể hạ xuống một chút, lại cẩn thân đỡ đầu Hạ Trăn lên, để cô dựa vào anh được dễ chịu hơn.
Sau đó, anh chuyển sự chú ý trở lại trên màn ảnh, nhưng mà không còn tập trung được vào bộ phim nữa, anh đã bị phân tâm.
Trước đó anh đã nghe không ít người thảo luận về bộ phim này, phần lớn là đánh giá không tốt, xem được một nửa, anh lại không cho rằng đây là phim nát. Đúng là bộ phim điện ảnh này có không ít điểm phi logic, hơn nữa nhân vật có hơi khoa trương, cốt truyện không đủ xuất sắc, nhưng anh cho rằng tình cảm giữa nam nữ chính đáng giá để người xem suy ngẫm sâu xa. Từ đây anh đã học được một số thứ, cũng có giác ngộ mới với tình yêu, đã được khai sáng.
Sau khi ngủ được nửa tiếng thì Hạ Trăn tỉnh lại, hoàn cảnh không tốt nên ngủ không được thoải mái, ngủ một chút để khôi phục một phần tinh thần là đủ rồi.
Cuối cùng cũng đợi được phim chiếu xong, Hạ Trăn và Bùi Thừa An ra khỏi rạp chiếu phim, hít thở được không khí bên ngoài, Hạ Trăn hít một hơi thật sâu.
“Quả nhiên là phim nát mà, chẳng hay chút nào cả.” Hạ Trăn bình luận.
Bùi Thừa An cười khẽ một tiếng, nói: “Em đã xem đâu.”
“Ai nói em không xem?”
“Em không xem nghiêm túc.”
“Em vốn xem nghiêm túc, nhưng thật sự không hay mới biến thành cuối cùng không nghiêm túc.” Hạ Trăn cãi cố.
“Anh cho là vẫn có không ít nhân tố không tệ đâu.”
“Chỗ nào không tệ?”
Bùi Thừa An cười cười nhưng không trả lời Hạ Trăn. Để cho anh chiếm được không ít lợi chính là quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính, từ đó phát hiện tuần tự tiệm tiến mà đàn anh nói quả nhiên áp dụng được trong phần lớn tình cảm.
Một phần trong nửa sau bộ phim, nam nữ chính đã dần dần sinh ra tình cảm khác với đối phương, chỉ là hai người vẫn luôn là oan gia ngõ hẹp nên không ai muốn thừa nhận, đã nói rất nhiều lời trái lòng, khiến đối phương đều cảm thấy chỉ có tình cảm của bản thân là thay đổi. Trải qua rất nhiều chuyện, vào thời khắc khó khăn, rốt cuộc hai người cũng tỏ rõ lòng mình…
Trong phim có không ít cảnh thân mật, khi xem đến những cảnh đó anh đều chuyển ánh mắt sang một bên, đương nhiên, anh cũng không xem phản ứng của Hạ Trăn.
“Không nói ra được đúng không, vốn chính là phim nát mà.” Hạ Trăn nói.
“Lúc em xem cười năm lần. Có thể khiến người xem vui vẻ, đều là hay.”
“Em xem phim buồn cũng có thể cười năm lần đấy.” Hạ Trăn chính là muốn tranh cãi với Bùi Thừa An, không chỉ vì muốn khiến anh ghét mà đơn giản là cô muốn chọc anh.
Hạ Trăn lấy di động ra xem giờ, đã sắp đến bốn giờ chiều. Cô còn nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, vừa bấm vào xem, tất cả đều của Tiết Thần.
“Em gọi cuộc điện thoại.” Cô nói một tiếng với Bùi Thừa An.
Rất nhanh điện thoại đã được nối máy.
“Tiết Thần, cậu tìm tôi có việc gì?” Giọng điệu của Hạ Trăn nhẹ nhàng, trên mặt mang theo tươi cười. Còn Bùi Thừa An nghe thấy cái tên này, chân mày không tự giác nhíu lại.
“Cậu ở đâu?” Giọng Tiết Thần đều đều.
Hạ Trăn trả lời đúng sự thật: “Tôi ở rạp chiếu phim.”
“Cậu đi xem phim? Với ai?” Bây giờ Tiết Thần đang dùng giọng chất vấn. Nghe thấy giọng điệu này, Hạ Trăn đã biết tâm trạng hiện tại của anh ấy vẫn đang không tốt. Tâm trạng của bạn bè không tốt, vội vàng tìm sự an ủi từ bạn bè, mà làm một người bạn được tin cậy, Hạ Trăn lại cùng đi xem phim với bạn trai, còn vì thế không nhận được cuộc gọi từ bạn. Nếu nói chuyện này cho Tiết Thần, vậy tâm trạng anh ấy sẽ càng không ổn.
Thật ra giữa những người bạn tốt cũng sẽ có ghen tuông, khi bạn mình có một nửa còn lại, vậy tình hữu nghị hẳn sẽ bị chia sẻ bớt.
Nếu ngày nào đó Tiết Thần có bạn gái, vậy hẳn là cô cũng sẽ buồn phiền một trận.
Đêm qua, hẳn là Tiết Thần đang ở trong trạng thái không nỡ xa chị gái và phiền muộn khi người bạn chó độc thân vạn năm phải từ biệt độc thân.
“Cùng một người bạn của tôi.” Hạ Trăn không muốn k*ch th*ch Tiết Thần.
“Bạn gì? Bạn trai của cậu?”
Hạ Trăn bế tắc, cô vừa không muốn nói dối vừa không muốn k*ch th*ch Tiết Thần.
“Nữ.” Khi Hạ Trăn nói lời này đồng thời chỉ vào cô gái nóng bỏng trên một poster quảng cáo ở phía xa, ừm, cô đang nói đó là nữ, không phải nói dối.
Thái độ của Tiết Thần dịu đi một chút: “Vậy vị bạn trai kia của cậu đâu? Rốt cuộc cậu có tâm tư thế nào với anh ta?”
Bùi Thừa An ở ngay chỗ cách đó mấy mét, không xa không gần, có thể nhìn thấy cô nhưng lại không nghe thấy cô nói gì, dù anh rất muốn biết nội dung.
“Tiết Thần, có phải cậu không nỡ để tôi lấy chồng sớm thế này không? Ha ha.” Hạ Trăn ra vẻ thoải mái hỏi, thật ra câu mà cô muốn hỏi ra miệng nhất chính là “Có phải cậu thích tôi không hả?”, thật ra cô đã từng hỏi vấn đề thế này, dù sao cô cũng là người bạn nữ duy nhất của anh ấy. Nhưng mỗi lần Tiết Thần đều nhìn cô với vẻ mặt như thấy quỷ, còn hỏi có phải cô bị va phải đầu nên bị choáng hay không. Bắt đầu từ khi đó, Hạ Trăn đã hoàn toàn yên tâm, có lẽ cũng có thể gọi là “hết hy vọng”.
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, ít nhiều gì cũng có ảo tưởng với tình yêu. Tiết Thần vừa đẹp trai lại có tài, nữ sinh thích anh ấy nhiều không đếm xuể. Vốn dĩ Hạ Trăn cũng không có bao nhiêu tâm tư, bị bên ngoài nghi ngờ quá nhiều, thậm chí có rất nhiều nữ sinh coi cô thành tình địch, cho nên mới hỏi anh ấy như vậy.
Những năm gần đây, tình cảm giữa cô và Tiết Thần càng ngày càng thân thiết, ừm, thân thiết theo kiểu tình anh em ấy.
Nhưng bây giờ Hạ Trăn lại không hiểu lắm, đương nhiên, cô sẽ không hỏi trực tiếp anh ấy, cô không muốn bị anh ấy nói đi khám khoa thần kinh đâu.
Một lát sau, Tiết Thần trả lời: “Đúng vậy, tôi không muốn cậu đi gây họa cho người khác.” Gây họa cho mình tôi là đủ rồi, nhưng anh không nói được những lời này khỏi miệng.
“Yên tâm đi, sẽ không gây họa. Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Quán bar.”
“Tôi đi tìm cậu.” Hạ Trăn cảm thấy không thể bởi vì kế hoạch của mình mà lạnh nhạt với bạn bè, phải dâng sự quan tâm lên vào lúc bạn bè cần nhất.
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Hạ Trăn đi đến bên cạnh Bùi Thừa An, nói với vẻ rất có lỗi: “Ngại quá, bạn em có việc, em phải qua đó một chút.”
Bùi Thừa An: “Được, anh đưa em qua.”
Hạ Trăn vội xua tay: “Em tự đi là được, anh hẳn là còn rất nhiều việc phải làm, anh đi bận việc của anh đi.” Cô đã lừa Tiết Thần, nếu cô cho anh biết sự thật, e là vốn không có gì sẽ biến thành có gì mất.
“Anh không bận.” Khi nghe thấy là Tiết Thần gọi điện đến, Bùi Thừa An đã không muốn để Hạ Trăn đi, nhưng dù có không cho cô đi thì cũng chỉ ở thêm được chốc lát, bởi vì lát nữa anh phải đến bệnh viện một chuyến.
Hạ Trăn không cố chấp nữa, nghĩ đợi lát nữa không dừng xe trước cửa quán bar là được, Tiết Thần sẽ không thấy.
Hạ Trăn cảm thấy Bùi Thừa An này, nhìn thì rất tôn trọng ý kiến của người khác nhưng một khi cố chấp lên thì thật sự có hơi bá đạo. Tối hôm qua mẹ cô đã nói gì với cô nhỉ, nói tính cách Bùi Thừa An hướng nội, không biết cách biểu đạt cho lắm, còn rất chân chất. Hạ Trăn cảm thấy đánh giá này không được đúng lắm.
“Có việc thì gọi điện thoại cho anh.” Bùi Thừa An nói với Hạ Trăn đang nhấp nhổm muốn xuống xe.
Hạ Trăn cười hì hì, nói: “Được ạ. Anh lái xe chú ý an toàn, em đi đây, bai bai.”
Quán bar Tiết Thần đang ở là nơi bọn họ hay tụ tập, một trong số chủ của quán bar là anh họ của Tiết Thần, bọn họ ở chỗ này đều khá yên tâm. Lại thêm nơi này là quán bar nghe nhạc, không có chuyện hỗn loạn gì, trị an cũng tốt.
Ban nhạc Cải Thảo thường xuyên hát ở đây, thỉnh thoảng Hạ Trăn cũng đến hỗ trợ, không sai, là hỗ trợ. Tiết Thần có hơi nhiều việc, đôi khi bận không đến được sẽ để Hạ Trăn thay anh ấy, vì vậy cô cũng rất quen thuộc nơi này.
Thời gian còn sớm, quán bar chưa có mấy người, đang phát nhạc nhẹ du dương.
Tiết Thần đang ngồi trước quầy bar uống rượu. Nhân viên pha chế nhìn thấy Hạ Trăn, dùng ánh mắt chỉ vào Tiết Thần sau đó nhún nhún vai, im lặng giao lưu với Hạ Trăn.
Hạ Trăn ngầm hiểu, ý cậu ta là tâm trạng Tiết Thần không tốt, đang mượn rượu giải sầu, cậu ta không có biện pháp cản lại.
Hạ Trăn đi đến, vỗ một cái lên vai Tiết Thần, rượu trên tay anh ấy bị sánh ra ngoài một ít.
Anh ấy không bất ngờ, cũng không nhìn Hạ Trăn, chỉ một hơi uống cạn rượu trong ly, hỏi: “Cậu uống không?”
“Uống! Sao mà không uống được.” Khi bạn bè muốn uống rượu, đương nhiên phải theo đến cùng rồi.
Nhân viên pha chế dùng khẩu hình nói “uống ít thôi”, Hạ Trăn gật đầu, ý bảo cậu ta yên tâm.
Rượu mà nhân viên pha chế pha cho Hạ Trăn đều là loại có độ rượu thấp, tửu lượng của Tiết Thần không tệ, uống say cũng sẽ không làm ra chuyện phiền phức gì, tương đối yên lặng.
Nhưng mà hôm nay có vẻ anh ấy nói hơi nhiều, Hạ Trăn kéo anh ấy đến một cái ghế dài ngồi xuống, để anh ấy nói cho đã.
“Hạ Trăn, tại sao cậu đột nhiên có bạn trai?”
Xem đi, quả nhiên rất để ý chuyện này: “Sao cậu giống bố tôi thế, bởi vì tôi có bạn trai cho nên rất đau lòng, cứ như tôi đã thành của người khác vậy.”
“Đúng vậy, cậu sắp thành của người khác rồi.”
“Này này, dù tôi có lấy chồng, vậy cũng không phải của người khác, tôi là của chính tôi, vẫn là chúa tể của bản thân như trước, đừng nói cứ như tôi bán mình cho người khác vậy được không?” Ôi, quá nhiều người yêu cũng thật phiền mà, tình thương của bố, tình bạn, chỉ thiếu mỗi tình yêu thôi.
“Đưa giấy bán thân của cậu cho tôi đi.” Tiết Thần say rượu không lạnh lùng như thường ngày, thậm chí có mấy phần như đang làm nũng.
Ôi chao, muốn để những cô gái vẫn luôn nhớ mãi anh ấy không quên đến xem dáng vẻ này của anh ấy, tiện thể để các cô ấy trực tiếp khiêng người về nhà.
“Không có! Có cũng không cho, cho cũng vô dụng, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không phải xã hội phong kiến cổ đại!” Hạ Trăn cũng không biết tại sao mình phải trả lời một người uống say.
“Vậy giao tôi cho cậu.” Thân thể Tiết Thần nghiêng ngả đổ xuống ghế, hai mắt nửa híp, dáng vẻ sắp ngủ đến nơi.
“Được thôi, giao cậu cho tôi, sau đó tôi mang đi bán, nhất định có thể kiếm được một số tiền rất lớn.”
“Hạ Trăn, người đàn ông kia không hợp với cậu.”
Hạ Trăn: “...”
“Hạ Trăn…”
“Vậy ai hợp với tôi? Cậu?”
“Sao có thể là tôi.”
“Tôi biết ngay mà.”
“Sao lại không thể là tôi.”
Hạ Trăn: “...”
Cô cảm thấy bản thân đúng là vừa ngốc nghếch vừa tẻ nhạt khi ở đây nghiêm túc nói chuyện với một người say, còn không bằng chơi di động, chờ đám Đại Cù đến đưa anh ấy về nhà.
Mở Wechat lên có không ít tin nhắn, cũng có mấy lời mời thêm bạn tốt. Cô mở ra xem, ngạc nhiên phát hiện tên của Bùi Thừa An, không sai, tên tài khoản của anh chính là họ tên thật.
Hạ Trăn đồng ý thêm bạn, vừa nhấn mở vòng bạn bè của anh xem thử, trống trơn, quả nhiên là mới đăng ký, lại nhìn ảnh đại diện của anh là ảnh mặc định của hệ thống, chứng cưỡng bách của cô lại tái phát.