Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 8

Đều nói lên núi thì dễ xuống núi khó, hôm nay Hạ Trăn đã cảm nhận một cách chính xác và rõ ràng.

Phần lớn đoạn đường lên núi phía sau Hạ Trăn đều là vừa ngắm cảnh vừa để mặc Bùi Thừa An nắm tay dắt đi, có đôi khi gặp phải chỗ gập ghềnh, cô còn mượn không ít sức của Bùi Thừa An, cho nên ngoại trừ cảm giác rất mệt ra thì cũng ổn. Nhưng hiện tại nhìn bậc thang gần như dựng đứng, chân cô mềm rồi.

Cô lui về phía sau một bước, ngồi xổm xuống, cô cần được bình tĩnh lại, vừa khéo cô đá trúng một viên đá, viên đá lách cách lăn từ bậc đá xuống, không bao lâu đã mất hút.

Bùi Thừa An nhận ra cô sợ, trong lòng hoảng hốt: “Có phải em sợ độ cao không?”

Đứng ở chỗ quá cao, người bình thường đều sẽ sợ hãi, chẳng qua Hạ Trăn còn chưa đến mức mắc chứng sợ độ cao, cô chỉ là vừa mệt vừa sợ mà thôi. Lúc trước mới lên đến nơi chưa cảm thấy, nghĩ ngơi một hồi cô lại cảm thấy chân mỏi, bây giờ cộng thêm yếu tố sinh lý, cô kiệt sức rồi.

Cô lắc đầu, cũng không cậy mạnh, ngẩng đầu đau khổ nói: “Em sợ em không cẩn thận trực tiếp lăn xuống luôn.”

Thật ra bên cạnh có tay vịn nhưng ngộ nhỡ không chắc thì sao, hơn nữa có một số chỗ không có.

“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để em lăn xuống đâu.” Bùi Thừa An an ủi cô.

Hạ Trăn nhìn anh chăm chú một hồi, cô đang suy nghĩ xem anh có đáng tin hay không.

“Không thì, anh cõng em.” Bùi Thừa An lại nói.

Lời này thật sự có hiệu quả, chỉ thấy Hạ Trăn đứng phắt dậy, gạt đi sợ hãi lúc trước, nói: “Em lừa anh thôi, lên núi còn được, xuống núi có gì khó, đi thôi!”

Buồn cười, sao cô có thể để Bùi Thừa An cõng mình được! Hôm nay vừa nắm tay vừa ôm rồi, lại để anh cõng nữa, chẳng phải chỗ hời đều bị chiếm sạch sao?

Ừm, người nào đó đã quên trước đó là chính cô nhào qua, chỉ nhớ rõ Bùi Thừa An nói nắm tay là nắm tay, hơn nữa sau đó đều không buông ra.

Được rồi, kết quả là cô lại bị Bùi Thừa An nắm tay dắt xuống núi, sau khi xuống núi lại biến thành cô không chịu buông tay, bởi vì cô đã sắp không còn sức lực nữa rồi.

“Xem ra thường ngày em không vận động được bao nhiêu.” Bùi Thừa An đưa ra kết luận.

Hạ Trăn cũng không phủ nhận: “Mùa đông thích hợp nghỉ ngơi dưỡng sức, hợp để ngủ đông.”

“Sinh mệnh nằm ở vận động.”

Hạ Trăn: “Sinh mệnh cần đồ ăn để duy trì, em đói rồi.”

Bùi Thừa An cười, Hạ Trăn nghĩ thầm: Có gì buồn cười, hừ.

Bùi Thừa An đưa Hạ Trăn đi ăn canh xương bò, Hạ Trăn chế nhạo: “Anh đây là đang bồi bổ thân thể cho em hả?”

Bùi Thừa An nói: “Cũng là bổ sung năng lượng cần để duy trì sinh mệnh cho em.”

Hạ Trăn cúi đầu ăn canh.

Không biết có phải bởi vì đã nắm tay hay không, không khí giữa hai người không còn gượng gạo như trước nữa, Hạ Trăn cũng thoải mái với anh hơn rất nhiều. Thực tế thì, Hạ Trăn vốn không phải người giỏi giả vờ, thời gian dài sẽ bộc lộ một mặt chân thật.

Ăn cơm trưa xong, Bùi Thừa An hỏi xem Hạ Trăn có muốn đi xem phim không, hôm nay Hạ Trăn dậy sớm, hơn nữa thể lực tiêu hao quá mức, vốn không định đi nhưng nghĩ đến xem phim điện ảnh cũng là một phần trong kế hoạch của mình nên đồng ý.

Cho anh biết chênh lệch giữa hai người bọn họ, phẩm vị khác biệt, sau đó nhân lúc còn sớm đường ai nấy đi, tìm niềm vui khác.

Việc này, cần gấp.

Hạ Trăn lên mạng tìm kiếm một hồi, vừa khéo nửa giờ sau rạp chiếu phim gần đó có một suất chiếu [Gặp người không tốt], cô quyết đoán đặt vé.

Lái xe mấy phút đã đến rạp chiếu phim, cầm vé, Bùi Thừa An mua cho Hạ Trăn một hộp bắp rang và một chai nước khoáng, tự anh cũng cầm một chai nước.

Bắp rang và nước khoáng, đây là cái tổ hợp gì thế? Đây là một sự kết hợp rất không thú vị!

“Em muốn uống coca.”

“Thành phần chủ yếu trong coca là nước đường và CO2, cùng với một số chất phụ gia có hại cho cơ thể, uống coca thường xuyên sẽ gây béo phì, dẫn đến sâu răng, loãng xương và bệnh tim vv…”

Hạ Trăn mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, mặt cô hơi nhăn lại, vẻ không vui thể hiện cực kỳ rõ ràng.

“Em cũng đâu uống thường xuyên.”

“Vẫn nên uống nước khoáng đi.” Anh không tin trong thời gian ăn tết Hạ Trăn không uống thường xuyên. Hôm nay tiếp xúc một chút, anh phát hiện tuy nhìn Hạ Trăn không gầy cũng không béo, nhưng cơ bắp quá nhão, nói chính xác hơn là không có bao nhiêu cơ bắp, ngược lại khá nhiều mỡ. Từ đó có thể nhìn ra thường ngày cô ít vận động và hay sử dụng thực phẩm rác.

Hạ Trăn im lặng kháng cự.

“Thật ra bắp rang cũng là đồ ăn không tốt cho thân thể.” Bùi Thừa An biết ai cũng sẽ ăn thực phẩm rác không nhiều thì ít, nhưng chỉ cần không phải ăn thường xuyên, Bùi Thừa An cũng sẽ không có ý kiến. Nhưng coca thật sự là thứ không tốt, anh nhìn thoáng qua những đồ uống khác, đều có chứa chất phụ gia: “Thôi, vậy chọn coca đi, không có lần sau.”

Hạ Trăn nhướng mày gật đầu. Thật ra cũng không phải cô cố chấp đến vậy, mùa đông hay ăn lẩu, cô luôn thích dự trữ coca, ăn phải đồ cay thì uống, giảm cay rất hiệu quả. Đặc biệt là khi ăn tết, cô uống rất nhiều, gần đây thỉnh thoảng răng lại có cảm giác đau buốt.

Nhưng mà cô không muốn theo ý của Bùi Thừa An, cũng muốn xem thử anh sẽ luôn kiên trì hay sẽ chấp nhận thỏa hiệp vì cô.

Bây giờ anh thỏa hiệp, Hạ Trăn không khỏi sinh ra một chút cảm giác thành tựu và thỏa mãn.

Mới ăn cơm trưa xong, thật ra Hạ Trăn không muốn ăn bắp rang, chẳng qua hình như xem phim với bạn trai đều sẽ ôm bắp rang, bởi vậy khi Bùi Thừa An hỏi cô có muốn không, cô quyết đoán trả lời “có!”.

Mà Bùi Thừa An dù biết bắp rang chứa nhiều chất vượt ngưỡng nhưng vẫn mua cho Hạ Trăn, bởi vì đàn anh đã nói người đàn ông đến cả bắp rang cũng không cho bạn gái ăn thì xác định cả đời không cưới được bà xã. Hơn nữa, cố ý đi xem phim sau bữa trưa cũng là vì trong thời gian ngắn bụng không đói, dù có ăn cũng không được bao nhiêu.

Hạ Trăn bị mùi thơm dụ dỗ đến mức con sâu thèm ăn trong cơ thể cũng đã thức tỉnh, cô cảm thán: “Thơm quá!”

Bùi Thừa An ở bên cạnh phổ cập kiến thức khoa học: “Mùi thơm này cũng không phải mùi thơm gốc của ngô mà là mùi của diacetyl xeton..”

“Đi cái gì cơ?”

“Diacetyl xeton. Một chất phụ gia hóa học cho thực phẩm.”

“Ồ.” Chất phụ gia thực phẩm mà thôi, thứ ngày nào cũng ăn phải, không hiếm lạ gì.

Đúng lúc này, Bùi Thừa An lấy bắp rang bơ trong tay cô đi, mở hết miệng túi ra, sau đó gấp một phần miệng túi xuống.

Hạ Trăn bị một loạt động tác này của anh dọa ngu luôn, chợt lấy lại phản ứng, duỗi tay muốn đoạt lại đồ ăn ngon: “Anh làm gì thế? Làm thế rất nhanh sẽ bị nguội, nguội rồi không thơm không ăn được nữa.”

Bùi Thừa An nhẹ nhàng tránh đi, nói: “Mùi Diacetyl xeton có hại cho phổi con người, để tản hết mùi đi rồi hãy ăn, vừa rồi anh nhất thời không nhớ ra.”

Hạ Trăn có hơi buồn bực, cái gì cũng không ăn được, khói xe ô tô cũng có hại cho thân thể đấy, trong không khí cũng có rất nhiều thứ có hại cho thân thể, vậy đừng ra ngoài, đừng hô hấp nữa đi? “Em không sợ! Anh đưa em đi!”

Cô duỗi tay muốn đoạt lại, Bùi Thừa An lại chống đối cô, ỷ vào người cao tay dài, duỗi tay một cái là Hạ Trăn đã không với tới. Hạ Trăn là người không chịu thua hơn nữa ăn mềm không ăn cứng, anh càng không cho, cô lại càng muốn đoạt. Sau đó Bùi Thừa An giơ bắp rang lên thật cao, Hạ Trăn nhảy lên túm, thậm chí muốn bò lên như leo cây, nhưng Bùi Thừa An thật sự như một thân cây, đứng sừng sững, thân thể cũng không lung lay một chút nào.

Cô cực kỳ ảo não.

Đúng lúc này, cô cảm nhận được cách đó không xa có một đứa bé cứ nhìn mình chằm chằm, đang buồn bực, cô lại nghe đứa bé nói với mẹ mình: “Mẹ, vừa rồi chị gái kia thật giống con khỉ trong phim, nhảy lên nhảy xuống.”

Con khỉ…

Rõ ràng là Bùi Thừa An cũng nghe thấy, bởi vì lúc này khóe miệng anh đang cong lên một độ cong khả nghi, chẳng qua anh nhịn lại, không thể chọc giận bạn gái nữa.

Anh trả bắp rang lại cho Hạ Trăn, Hạ Trăn hừ một tiếng, không ăn nữa; “Bỏ đi.”

“Vậy anh vứt đi…”

Nghe vậy, Hạ Trăn vội vàng đoạt về. Sao mà vứt đi được, cô còn chưa ăn đã thèm, hơn nữa, anh không biết dỗ dành cô hai câu hả? Cần cái loại bạn trai thế này làm gì chứ?

Bạn trai…

Hạ Trăn bị chính mình dọa sợ, từ khi nào cô đã coi anh thành bạn trai thực sự của mình? Nhớ đến biểu hiện vừa rồi, thật sự rất giống bạn gái đang làm nũng với bạn trai.

Không được như vậy! Chí hướng của cô chính là làm chó độc thân mấy năm, mục tiêu của cô là khiến Bùi Thừa An không nhịn cô được nữa, sau đó nhẫn tâm chia tay.

Cô phải ghi tạc mục tiêu của mình!

Cho nên phải làm việc anh không thích, phải chọc anh không vui, phải khiến anh tìm lương duyên khác.

Nghĩ vậy, Hạ Trăn chợt nảy ra ý tưởng, cười giảo hoạt, duỗi tay cầm một miếng bắp rang bơ đưa đến bên miệng Bùi Thừa An: “Anh cũng ăn đi.”

“Anh không ăn.” Bùi Thừa An cau mày, vẻ mặt kháng cự. Anh có từng làm nghiên cứu thực nghiệm về thứ này, hơn nữa biết hàm lượng chất có hại bên trong vượt ngưỡng bao nhiêu lần, anh từ chối ăn.

Anh càng kháng cự, Hạ Trăn càng hưng phấn. Tay cô lại đưa sát thêm một chút, tiếp tục dùng âm thanh mê hoặc nói: “Ăn đi, ăn khá ngon, ăn một ít không có việc gì đâu.”

Bùi Thừa An quay mặt sang một bên, vẫn từ chối: “Anh không thích thứ này, tự em ăn đi, nhưng mà em cũng ăn ít một chút.”

“Ăn đi.” Hạ Trăn cũng rất kiên trì: “Phim sắp chiếu rồi, nếu anh không ăn thì em không vào đâu.”

Thật ra cô rất hiếm khi nói những lời tùy hứng thế này. Tuy người trong nhà vẫn luôn rất chiều cô nhưng cô không phải người vừa phản nghịch vừa tùy hứng, không thì cô cũng đã không nghe lời mẹ mình, đồng ý đi xem mắt. Sở dĩ cô làm như vậy chính là để khiến Bùi Thừa An khó chịu.

Không phải đàn ông đều không thích những người phụ nữ tùy hứng không nói lý sao? Vậy đừng thích là được.

Nhưng mà bản thân cô cũng rất ghét người như vậy mà, cô làm việc mình không thích rồi. Ôi… không vui.

Vào lúc Hạ Trăn muốn thu tay lại, Bùi Thừa An lại cầm lấy miếng bắp rang trong tay cô, sau đó mặt không đổi sắc bỏ vào trong miệng. Anh không bảo vệ được nguyên tắc của mình, nhìn thấy Hạ Trăn mất mát, anh cảm thấy mình chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cô không vui thì rất không nên.

Lòng xấu hổ Hạ Trăn vừa mới sinh ra bị b*p ch*t, cô đắc ý dạt dào hỏi: “Ăn ngon không?”

Bùi Thừa An chậm rãi gật đầu một cái.

“Đúng chưa! Sở dĩ dưới tình huống mọi người biết rõ ăn thực phẩm rác không tốt nhưng vẫn mạo hiểm tính mạng để ăn đều có nguyên nhân cả, mà nguyên nhân chính là - ăn ngon!” Hạ Trăn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Được rồi, Bùi Thừa An không phản bác được, vẫn gật gật đầu, chợt nói: “Bây giờ chúng ta đi vào được chưa?”

Vào! Đương nhiên phải vào, chiếu chính là bộ phim cực nát danh tiếng cực kém, không xem sao được.

Cho dù là phim nát, trên mạng đầy rẫy bài chê bai, muốn tìm một bình luận tốt cũng như mò kim đáy biển, nhưng vẫn đông cực kỳ, hơn nữa phần lớn là cặp đôi. Hạ Trăn nghĩ đại khái mọi người đều là đến xem thử xem rốt cuộc là nát đến cỡ nào.

Hạ Trăn đặt trước vị trí khá gần màn ảnh, cô rất vừa lòng về chuyện này, phần lớn phía sau là cặp đôi, cặp đôi xem phim thích làm gì cô đều biết, cô cũng không muốn mọc lẹo đâu.

Được rồi, thực tế là, vé phim bị đặt chẳng còn mấy, dù cho cô muốn chọn chỗ xa hơn cũng không còn.

Trước khi phim chiếu, Hạ Trăn và Bùi Thừa An ngồi vào chỗ, xung quanh phần lớn là người đi một mình. Cô nhàm chán ăn bắp rang, thật ra cô cũng không thích ăn lắm nhưng để Bùi Thừa An sinh ra không vừa lòng, cô phải ăn, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải đưa cho anh. Nhìn vẻ mặt Bùi Thừa An không muốn ăn lại không nỡ không nể mặt cô, tâm trạng Hạ Trăn chợt tốt hẳn.

Cô cũng không phải thật sự bắt anh ăn, dỗ dành mấy lần cô đã ném vào trong miệng mình. Chẳng qua có mấy lần cô không khống chế được lực, tay duỗi quá dài chạm phải miệng anh, vì thế anh chỉ có thể ăn luôn. Hạ Trăn tìm ra bí quyết, vì thế “bón” cho anh ăn mấy miếng.

Không đến mấy phút phim đã bắt đầu, Hạ Trăn không chơi nữa, chăm chú vào màn hình rộng, cô cũng muốn biết là nát đến cỡ nào.

Sau khi xem được mười phút, Hạ Trăn có được kết luận: Quả thực rất nát, không có nhận thức, không có điểm cười.

Còn về nát đến mức nào hả? Nát đến mức Hạ Trăn còn không nhịn được, ngủ mất.

Bình Luận (0)
Comment