Trạng thái công việc bận rộn của Bùi Thừa An đã dần kết thúc, nhưng cuộc sống của anh lại trở nên lu bù.
Mỗi ngày sau giờ làm anh đều lái xe mất một tiếng để gặp Hạ Trăn, hơn nửa tháng trước, anh biết mình đã dành quá ít thời gian bên bạn gái, nên bây giờ có thời gian, anh muốn bù đắp.
Thời gian hai người quen nhau không dài, quan hệ cũng vừa mới có tiến triển, nên anh muốn duy trì trạng thái tốt đẹp này.
Thực ra, anh muốn gặp Hạ Trăn, trước đây anh chưa từng mong đến giờ tan làm sớm như vậy, nhưng gần đây cứ từ ba đến bốn giờ chiều, anh bắt đầu xem đồng hồ liên tục. Chính là vì lí do này mà đồng nghiệp trong viện nghiên cứu cũng đoán ra rằng anh đang yêu đương.
Một đồng nghiệp trêu chọc: "Chừng nào dẫn bạn gái đến cùng ăn bữa cơm, để xem người đẹp nào mà lại có sức hút lớn đến nỗi khiến trai đẹp hàng đầu giới sinh vật học như cậu say đắm đến mức này."
Bùi Thừa An: "Được." Tuy vẻ mặt anh trông không khác gì thường ngày, nhưng là đồng nghiệp kiêm bạn bè thân thiết lâu năm, họ vẫn nhận ra ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn, hiển nhiên là đang vui vẻ, còn vì sao lại vui vẻ, đương nhiên là vì nhớ đến bạn gái nhỏ của anh rồi.
Ngược lại, gần đây Hạ Trăn rất bận, bận đến mức quay cuồng. Công ty xảy ra ít vấn đề, cả đội ngũ đều đang tìm cách giải quyết.
Bận đến mức cô không còn thời gian để bận tâm đến những tin nhắn ngày càng thường xuyên của Tiết Thần. Dạo này Tiết Thần dường như biến thành một người khác, thỉnh thoảng nhắn WeChat hỏi han, tin nhắn đôi lúc còn được xem là “Bình thường”, có đôi khi lại hỏi han ân cần, như khi trời trở lạnh, anh ấy nhắc cô mặc thêm áo. Thậm chí còn đặt đồ ăn nhanh cho cô và đồng nghiệp.
Dù Tiết Thần là ông chủ, nhưng cũng không cần đến mức này chứ?
Hành động của anh ấy đã quá rõ ràng, Hạ Trăn khéo léo hỏi dò, nhưng đều bị anh ấy lảng tránh. Điều này khiến Hạ Trăn rất khó xử, đành phải nhắc nhiều hơn về Bùi Thừa An mỗi khi nói chuyện với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tự hiểu và rút lui.
Đúng 7 giờ tối, Bùi Thừa An lại gọi cho Hạ Trăn. Chiều nay cô đã nói với anh rằng tối nay có thể cô sẽ phải tăng ca, nên khi Bùi Thừa An tan làm gọi cô, nhưng cô không nghe máy, vì thế Bùi Thừa An lái xe đến đây trước.
Điện thoại reo rất lâu mới được bắt máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh thở hổn hển của Hạ Trăn.
"Lúc nãy em bận quá, nghe thấy điện thoại reo đã chạy đến nghe ngay." Hạ Trăn giải thích lí do bắt máy muộn.
"Em chưa tan làm à?"
"Chưa, em cũng không biết sẽ tăng ca đến mấy giờ, bây giờ vẫn đang bận lắm."
"Ăn tối chưa?"
"Rồi." Hạ Trăn trả lời, chợt hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
"Ở ngoài khu nhà em."
"Hả? Anh đến rồi à, nhưng bây giờ em không có thời gian, hay là anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi?"
"Ừ, em cứ làm việc đi, anh không làm phiền nữa."
"Vâng.” Giọng Hạ Trăn nhỏ lại. “Vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cúp máy xong, Hạ Trăn mở điện thoại xem tin nhắn, quả nhiên, có vài tin nhắn của Tiết Thần và hai tin nhắn của Bùi Thừa An. Cô nghe tin nhắn thoại, sau đó tắt máy, ngước nhìn chậu hoa tử đinh hương đang phát triển tươi tốt trên bàn, ngẩn ngơ một lúc, sắc mặt uể oải.
“Hạ Trăn, đến đây tôi nhờ tí!” Có đồng nghiệp gọi.
“Đây, tới đây!” Hạ Trăn lập tức cầm lấy tài liệu vừa được sửa soạn kỹ càng, bước nhanh qua chỗ đồng nghiệp.
Cô nhanh chóng lại một lần nữa tập trung vào công việc.
Xe của Bùi Thừa An đỗ ở cửa hàng hoa quả cách đó không xa, lúc này trước cửa hàng có một chiếc xe tải, nhân viên giao hàng đang đi tới đi lui để vận chuyển hoa quả xuống xe.
Anh mở cửa xe bước xuống, vài phút sau xách ra mấy túi hoa quả từ trong cửa hàng.
Về đến nhà, bà Trương ngạc nhiên khi thấy anh về sớm như vậy, lại còn mua nhiều hoa quả như thế, trong khi nhà lúc nào cũng có sẵn.
"Con không đi hẹn hò với Trăn Trăn à?"
"Tối nay cô ấy phải tăng ca."
"Ồ, vậy sao." Bà Trương gật đầu, sau đó dò hỏi: "Con với Trăn Trăn phát triển đến đâu rồi?"
"Mẹ cảm thấy là chúng con nên đến mức nào?" Thật ra chính anh cũng không rõ hiện tại đã đến giai đoạn nào, cũng không biết thông thường nên là tình trạng như thế nào.
"Nắm tay chưa?" Bà Trương cười hỏi, cố giảm bớt sự ngượng ngùng của con trai.
"Nắm rồi." Bùi Thừa An vẫn luôn rất thành thật.
Bà Trương vui mừng vỗ tay: "Nhanh thật đấy, mẹ còn tưởng hai đứa phải quen nhau ba bốn tháng mới nắm tay cơ." Dù có một cậu con trai vừa cao vừa đẹp trai lại còn là học sinh xuất sắc, nhưng anh đã ba mươi mà vẫn chưa có bạn gái, bà thật sự rất sầu lo.
Người làm mẹ lúc nào cũng luôn lo lắng cho con, mười mấy năm trước, thư tình của anh còn được gửi về tận nhà, lúc ấy rất sợ con trai còn trẻ đã để bà làm bà nội. Bây giờ bà không vội bế cháu, chỉ cần con trai có thể yêu đương nghiêm túc, bà đã mãn nguyện rồi.
Bùi Thừa An cúi đầu, việc sớm đã nắm tay với Hạ Trăn, anh không nói ra.
Nhưng từ hôm đó đến giờ, hai người vẫn chưa nắm tay lại lần nào, anh bỗng nhận ra mình có vẻ hơi bảo thủ.
"Vậy... đã ôm chưa?" Bà Trương đầy tò mò hỏi, trong lòng hơi nóng vội, mong sớm được đón con dâu vào nhà để bà có thể cùng cô trò chuyện không dứt.
"Mẹ, đây là chuyện riêng tư của con."
"Nhìn phản ứng của con, vậy là ôm rồi chứ gì?" Bà Trương không giấu được sự phấn khích.
"Hôn thì sao?"
"Con đi tắm đây."
Bà Trương không từ bỏ, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, nói với theo: "Vậy khi nào con đưa Trăn Trăn về nhà?"
"Chưa thể xác định."
Bà Trương đột nhiên cảm thấy thất vọng, bà vẫn chưa gặp Hạ Trăn, chỉ mới xem qua ảnh chụp, nhưng từ lời kể của bà Điền, bà đã biết không ít về cô. Từ tận đáy lòng, bà rất thích cô gái đáng yêu tinh nghịch qua miêu tả của bà Điền, cũng rất mong chờ cô trở thành con dâu của mình.
Bà và bà Điền đã bàn bạc, quyết không dễ dàng để hai đứa "gặp phụ huynh", phải cho chúng sự tự do tuyệt đối, không làm ảnh hưởng đến chúng.
Bùi Thừa An tắm xong, cẩn thận rửa sạch dâu tây vừa mua, sau đó bỏ vào hộp bảo quản.
Anh cầm hộp bảo quản bước ra khỏi phòng bếp, bà Trương nói: "Ở nhà mà còn phải bày biện đẹp như vậy làm gì? Đưa đây đi."
"Không phải mẹ không thích ăn dâu tây sao?"
"Lâu rồi không ăn thì cũng thấy thèm. Đây không phải mua cho mẹ à?"
Bùi Thừa An "Vâng" một tiếng, sau đó quay lại bếp, lấy ra một đĩa nhỏ phần dâu tây còn sót lại để đưa mẹ mình.
"Đây là mua cho Hạ Trăn đúng không?"
"Vâng."
"Vậy con mau mang đi, mang luôn phần này cho con bé nữa." Bà Trương nhiệt tình ủng hộ, tuy cách thức của con trai không đủ bá đạo mạnh mẽ, nhưng người đàn ông chu đáo như vậy càng khó tìm, bà tin rằng Hạ Trăn sẽ hiểu được điểm tốt của con trai.
"Không cần đâu."
Lúc ra đến cửa Bùi Thừa An đã nhắn Wechat dò hỏi Hạ Trăn xem cô đã tan làm chưa, đến tận lúc lên xe rồi anh mới nhận được tin nhắn của cô, cô nói cô vẫn đang làm việc.
Bùi Thừa An đáp lại cô một câu "Làm việc chăm chỉ nhé", sau đó lái xe đến công ty của cô.
Không hiểu sao, Hạ Trăn lại không hài lòng với câu trả lời này, làm việc chăm chỉ cái gì chứ, anh đâu phải sếp của cô, cần anh quản chắc, hứ!
Một tiếng sau, Hạ Trăn cuối cùng cũng mệt mỏi rời khỏi tòa nhà văn phòng. Các đồng nghiệp đi cùng nhau ra vỉa hè bắt xe, ai cũng mệt mỏi, không nói chuyện nhiều, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Hạ Trăn cũng thế, dù trước khi xuống lầu cô đã xem qua, cũng không thấy tin nhắn nào từ Bùi Thừa An, nhưng cô vẫn nghĩ biết đâu trong lúc xuống lầu anh nhắn tin thì sao? Nhưng vẫn không có, cô không giấu nổi thất vọng.
Một chiếc xe riêng dừng lại trước mặt mọi người, tất cả đều ngẩng lên nhìn, kể cả Hạ Trăn.
Khi nhận ra chiếc xe quen thuộc, lại nhìn thấy biển số xe, tim Hạ Trăn chợt lỡ một nhịp.
"Là người quen của ai thế?" Tiểu Lê hỏi.
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng không ai quen biết.
Đúng lúc này, cửa xe được mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Ánh đèn đường mờ mịt, lại có những tán cây đa rậm rạp che đi ánh sáng vốn đã yếu ớt, mọi người không nhìn rõ ngũ quan của Bùi Thừa An, nhưng có thể chắc chắn rằng, anh rất đẹp trai.
Hạ Trăn lập tức chạy đến bên xe, mở cửa xe và nói với đồng nghiệp: "Tôi về trước nhé, mọi người cứ từ từ đợi xe, tạm biệt." Rồi lại nói với Bùi Thừa An: "Chúng ta đi thôi."
Động tác của Hạ Trăn vô cùng nhanh chóng khiến Bùi Thừa An có chút sửng sốt, anh khẽ gật đầu chào đồng nghiệp của cô, sau đó quay lại ngồi vào trong xe.
Hạ Trăn hạ cửa kính xe xuống, cười ngây thơ vô hại vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, rồi nhanh chóng nâng cửa lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của họ, đồng thời thúc giục Bùi Thừa An lái xe.
Cô có chút muốn giấu Bùi Thừa An đi, nên vừa rồi mới hấp tấp như vậy.
Xe chạy được vài phút thì dừng lại, sau đó trước mặt Hạ Trăn xuất hiện một hộp bảo quản, cô đưa tay cầm lấy: "Đây là cái gì?"
"Dâu tây."
"Ồ, cảm ơn." Nụ cười lập tức nở trên gương mặt cô: "Phải rồi, sao anh lại đến đây?"
"Đón bạn gái tan làm là chuyện nên làm."
Hạ Trăn nhướng mày: "Vậy anh đợi bạn gái của anh bao lâu rồi?"
"46 phút."
"Lâu vậy sao, sao anh không nói với em?" Làm cô cứ tưởng anh lạnh nhạt với mình, buồn bực một hồi lâu.
"Muốn tạo bất ngờ cho em."
"Anh không sợ bất ngờ biến thành bất mãn sao?"
Bùi Thừa An thở dài: "Xem ra đúng là bất mãn thật rồi."
Hạ Trăn biết mình không đúng, giải thích: "Các đồng nghiệp của em rất hay buôn chuyện, cho nên theo bản năng em mới kéo anh chạy trốn." Tiểu Lê cả ngày cứ dọa sẽ làm thế này thế nọ khi gặp Bùi Thừa An, cô tin rằng đến lúc đó cái gì cô ấy cũng dám nói.
Bùi Thừa An gật gù. Hạ Trăn mở hộp bảo quản, dùng nĩa xiên một quả dâu tây, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong khoang miệng, cô không kìm được mà thốt lên: "Ngọt thật! Anh mua ở đâu vậy?"
"Cửa hàng hoa quả Thiên Thiên."
"Ở khu nhà em ấy à?"
"Ừ."
"Sao hai ngày trước em mua lại không ngon bằng nhỉ?"
"Ngon lắm à?" Bùi Thừa An hỏi.
Hạ Trăn gật đầu: "Anh không nếm thử à?"
Bùi Thừa An: "Không."
"Sao lại không thử, lỡ mà không ngon thì sao? Em mà ăn phải đồ không ngon thì em sẽ không vui, vậy làm sao bây giờ? Anh không lo à?" Hạ Trăn cố tình hỏi như vậy.
Bùi Thừa An cười khẽ: "Mua cho em, muốn để em là người đầu tiên nếm thử. Hơn nữa, anh biết vị sẽ ổn mà."
"Anh giỏi thật đó!" Dù nói vậy nhưng chẳng có chút cảm giác ngưỡng mộ nào trong giọng điệu, khiến Bùi Thừa An phải ho khẽ.
"Này, cho anh một quả." Hạ Trăn dùng nĩa xiên một quả dâu tây đưa đến miệng Bùi Thừa An: "Em chưa đụng miệng vào nĩa, không có nước bọt đâu."
Bùi Thừa An: "Có cũng không sao."