Bùi Thừa An ăn luôn quả dâu tây đó, mà tay của Hạ Trăn một lúc sau mới rút về, hai má lập tức đỏ bừng.
Hạ Trăn ỉu xìu, sao lại có thể đỏ mặt chứ? Đáng lẽ cô nên hỏi anh xem anh không ngại ăn hơn sáu trăm loại vi khuẩn sao?
Từ sau sự cố ống hút lần trước, Hạ Trăn về nhà lập tức lên mạng tra xem trong nước bọt có những loại vi khuẩn nào, khi thấy nước bọt của con người chứa nhiều vi khuẩn như vậy, cô thực sự kinh ngạc. Đồng thời cô cũng nảy sinh một cảm giác kỳ quái với nụ hôn đầu tiên của mình.
Nếu như có thể nói ra thì thật tốt, chỉ cần trêu đùa một chút thì đã không biến thành bầu không khí im lặng đầy lúng túng như bây giờ.
Bùi Thừa An cũng cảm thấy hơi nóng ở tai, anh hơi hối hận khi nói ra suy nghĩ của mình, lo lắng liệu có làm Hạ Trăn sợ hãi không.
“Quả dâu này thật sự rất ngon.” Bùi Thừa An phá vỡ sự im lặng.
Hạ Trăn ăn thêm một quả, “Đúng vậy, anh còn muốn ăn nữa không?” Cô thuận miệng hỏi.
Bùi Thừa An: “Ừ.”
Hạ Trăn: “...” Cô quên mất rằng anh là kiểu người chẳng biết khách sáo vào thời điểm cần khách sáo! Anh chỉ chuẩn bị một cái nĩa, nếu muốn ăn nữa thì hai người phải tiếp tục dùng chung cái nĩa này.
Dù vậy, lời đã nói ra như nước đổ đi, chính cô đã mời thì nhắm mắt cũng phải đút cho anh ăn.
Thế là... Dưới ánh đêm, trong chiếc xe đỗ bên vệ đường yên tĩnh, một cặp đôi đang yêu nhau cứ lặng lẽ anh một miếng em một miếng ăn dâu tây.
Khi ăn gần hết dâu, Bùi Thừa An nói: “Tối thứ Bảy tại nhà thi đấu có buổi biểu diễn xiếc, chúng ta cùng đi xem nhé.”
“Nghe nói vé vào cửa rất khó mua, đã bán hết rồi.” Hạ Trăn rất thích xem xiếc, cảm giác khiêu chiến cực hạn đó rất k*ch th*ch, cô rất ngưỡng mộ các nghệ sĩ xiếc, cảm thấy họ thực sự rất tài giỏi. Nhưng cô lại khá lười, biết rằng vé của các đoàn xiếc nổi tiếng quốc tế rất đắt và khó mua nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ thời gian ra giành vé.
“Anh đã mua rồi.”
“Anh không sợ em không rảnh để đi cùng anh sao?” Quá qua loa, lẽ ra nên hỏi xem cô có thời gian không trước đã, làm gì mà chơi trò bất ngờ vậy chứ. Nhưng trong lòng cô lại không kìm được mà thấy vui vẻ, tối nay đã nhận được bất ngờ thứ hai rồi.
Đột nhiên, trong lòng cô nảy ra một ý nghĩ, cô bỗng hỏi với giọng hơi ghen tuông: “Nếu em không rảnh thì anh sẽ đi cùng người khác à?”
“Sẽ không.”
“Vậy anh đi xem một mình? Còn tấm vé kia thì sao?”
“Anh sẽ tặng cả hai vé cho người khác.” Vé của anh là nhờ quan hệ mới mua được, trong viện của anh có không ít đồng nghiệp cũng nhờ anh mua vé hộ, nhưng đáng tiếc là không kịp, vé đã hết sạch.
Tặng người khác... Hạ Trăn cảm thấy hơi đau lòng, rõ ràng đó không phải là tiền của cô mà! “Em... có rảnh.”
“Sáng thứ Bảy anh không thể đi cùng em, câu lạc bộ leo núi anh tham gia có một hoạt động ở núi Văn Thạch vào tháng sau, thứ Bảy anh phải đi khảo sát.” Bùi Thừa An phải đi khảo sát địa hình để lên kế hoạch tổ chức chương trình leo núi.
Nghe tin này, phản ứng đầu tiên của Hạ Trăn là: Cuối cùng cũng có thể ngủ nướng đến trưa rồi. Từ khi trở thành người yêu của Bùi Thừa An, trừ những ngày cuối tuần anh bận tăng ca, cô chưa từng được tận hưởng khoảng thời gian vàng để ngủ bù buổi sáng cuối tuần.
“Anh cứ đi đi, không cần phải lo cho em.” Hạ Trăn mỉm cười nói, vừa nói xong lại cảm thấy giọng mình có vẻ hơi phấn khởi quá mức, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nên vội vàng thêm vào một câu quan tâm: “Dạo này trời có mưa nhỏ, đường núi trơn trượt, anh phải cẩn thận đấy nhé.”
“Anh sẽ cẩn thận.” Dừng một chút, anh suy nghĩ rồi dặn dò: “Nếu đói thì nhớ dậy ăn cơm... Ăn no rồi ngủ tiếp.” Anh nói câu này khá là gian nan, thói quen sinh hoạt như vậy, anh vốn rất không ủng hộ.
Hạ Trăn: “...Vâng.” Bị nhìn thấu cảm giác không dễ chịu chút nào.
Gần đây Tiết Thần không còn bận rộn nữa, bởi vì bố mẹ anh ấy đã trở về nước, cùng trở về với họ còn có Tiết Nam. Vết thương ở chân của chị ấy cần phải tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng, ở nước ngoài không ai chăm sóc, bố mẹ Tiết không yên tâm nên nhất quyết đưa chị ấy về nước.
Từ nhỏ Tiết Nam đã rất chăm chỉ, mặc dù ban đầu là do áp lực thúc đẩy, nhưng sau này chị ấy thực sự yêu thích việc học. Chị ấy luôn là niềm tự hào của bố mẹ và thầy cô giáo.
Từ khi biết bạn trai của Hạ Trăn chính là Bùi Thừa An, chị ấy đã thay đổi thái độ, khuyến khích Tiết Thần đừng từ bỏ.
Giờ đây khi trở về nhà, chị ấy có thể trực tiếp trao đổi với Tiết Thần. Tiết Nam nói với Tiết Thần: “Không phải bảo em cướp cô ấy, chỉ cần em ở bên cạnh Hạ Trăn, để cô ấy biết rằng dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở đó. Tin chị đi, họ chắc chắn sẽ không lâu dài đâu.”
“Chị, có phải chị làm vậy để trả thù Bùi Thừa An không?” Tiết Thần nhíu chặt mày, dù anh ấy thực sự không muốn từ bỏ Hạ Trăn, nhưng việc trở thành con cờ cho sự trả thù lại là chuyện khác, cho dù đó là chị ruột của mình, anh ấy cũng không thể chấp nhận.
“Em nghĩ chị của em vì tư lợi cá nhân mà làm thế sao? Trước ngày chị ra nước ngoài, tại sao chị phải tìm mọi cách gặp Hạ Trăn một lần? Tại sao khi biết em thích cô ấy chị lại vui như vậy? Tại sao ngay từ đầu chị đã khuyến khích em chủ động?” Lúc đó còn chưa có sự tồn tại của Bùi Thừa An.
Tiết Thần không nói gì. Tiết Nam tiếp tục: “Bởi vì chị rất vui khi thấy em có người để thích, bởi vì chị cảm thấy Hạ Trăn rất tốt, rất phù hợp với em, chị hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau. Chị thừa nhận có chút tâm tư riêng, nhưng cũng bởi vì chị hiểu rõ Bùi Thừa An, biết rằng hai người họ không hợp nhau nên mới có thể cổ vũ em đừng từ bỏ, nếu bạn trai của Hạ Trăn là người khác, chị không hiểu rõ, chị sẽ không nói gì.”
Tiết Thần không thay đổi sắc mặt, hỏi: “Chị chắc chắn rằng họ sẽ chia tay? Bùi Thừa An không thích chị không có nghĩa là anh ta sẽ không thích Hạ Trăn.”
“Cậu ấy tuy đẹp trai, học vấn tốt, nhưng EQ thấp, con người cũng nhạt nhẽo, nếu là một cô gái khác thì có lẽ còn ổn, nhưng Hạ Trăn lại là người hoạt bát phóng khoáng, tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược. Họ quen nhau qua mai mối phải không? Không có nền tảng tình cảm, không hiểu rõ đối phương, mối quan hệ như vậy rất khó để duy trì. Có lẽ chẳng mấy ngày nữa họ hiểu rõ nhau hơn, sau đó thất vọng về nhau rồi chia tay thôi.”
“Chị hiểu rõ Bùi Thừa An đến mức nào?” Tiết Thần không thể không phản bác Tiết Nam: “Chẳng phải từ tiểu học trở đi hai người đã không gặp lại nhau sao?”
“Chị không gặp cậu ấy không có nghĩa là chị không biết chuyện của cậu ấy, chị có rất nhiều bạn học, trong đó không ít người biết về cậu ấy. Những năm qua cậu ấy luôn không có bạn gái, mặc dù lý do chính là bởi vì cậu ấy không muốn yêu đương, nhưng một phần cũng bởi vì các cô gái theo đuổi cậu ấy đều bỏ cuộc giữa chừng, bởi vì họ nhận ra cậu ấy không tốt đến mức đó.” Dừng một lúc, Tiết Nam lại bổ sung: “Giống như chị năm xưa vậy.”
Thực tế chị ấy vẫn luôn quan tâm đến tin tức về Bùi Thừa An, bởi vì chuyện năm đó rất ồn ào, rất nhiều người biết đến, đôi khi có người cố tình nói với chị ấy về chuyện của Bùi Thừa An. Khi biết Bùi Thừa An vẫn luôn không có bạn gái, tâm trạng của chị ấy rất vui vẻ. Ngược lại, khi biết anh đã có bạn gái, hơn nữa đối phương lại là người em trai mình thích, chị ấy không khỏi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chị ấy hy vọng Bùi Thừa An gặp thất bại trước Hạ Trăn, mong rằng Tiết Thần và Hạ Trăn cuối cùng sẽ đến với nhau.
Tiết Thần im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là chuyện của em, chị đừng can thiệp, cũng đừng nói gì với Hạ Trăn.”
“Chị sẽ không nói gì với Hạ Trăn, nhưng chị thấy em vẫn cứ giữ cái vẻ lạnh lùng với cái tôi cao ngất như ngày xưa, rõ ràng rất thích mà không chịu thể hiện ra, chị sốt ruột hộ đấy.” Tiết Nam nhìn em trai với ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép.
“Chẳng phải em đã nghe lời chị, hẹn cô ấy và tặng quà rồi sao? Nhưng có ích gì? Bây giờ cô ấy trốn tránh em suốt.” Mấy ngày nay Tiết Thần rất không vui, nhưng cũng chẳng có cách nào, anh ấy không muốn làm mọi chuyện quá lộ liễu. Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu họ chia tay, anh ấy bắt đầu nghiêm túc theo đuổi Hạ Trăn cũng không muộn, còn nếu họ thực sự ở bên nhau, anh ấy cũng đành chấp nhận.
Tiết Nam hiểu tính cách em trai mình, cũng không khuyên thêm nữa.
Thứ Bảy, sau mấy ngày bận rộn, Hạ Trăn cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật đã, thức dậy ăn trưa xong, không có việc gì làm cô đành quay lại phòng lên mạng giết thời gian.
Trong lúc chờ máy tính khởi động, cô vô tình cầm lên cuốn sổ tay, một tờ giấy A4 rơi ra. Một loạt kế hoạch được ghi trên đó đột nhiên hiện rõ trước mắt, cô cầm lên đọc một lượt, rồi thở dài một hơi.
Những kế hoạch đã từng nghĩ là chu đáo cẩn thận, tỷ lệ thành công cao giờ chẳng có chút hiệu quả nào. Cô không khỏi cảm thán, tưởng tượng thì đẹp đẽ, thực tế lại phũ phàng; kế hoạch mãi mãi không thể theo kịp sự biến đổi.
Điều khiến cô đau đầu nhất là thái độ của Tiết Thần, cô không hiểu vì sao Tiết Thần bỗng dưng quan tâm cô nhiều như vậy, một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua: Chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của Bùi Thừa An, khi sắp mất đi Tiết Thần mới nhận ra tình cảm của mình, hối hận vì đã không trân trọng, sau đó muốn níu kéo?
Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi cô đã thấy không chịu nổi.
Không nói đến việc cô chỉ coi Tiết Thần là bạn thân, những cảm xúc mơ hồ từng có từ lâu đã tan biến trong tháng năm đằng đẵng, chỉ riêng Tiết Thần, trước đây anh ấy cũng chưa từng thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào vượt quá tình bạn với cô.
Tiết Thần đối xử với cô quả thực khác với những cô gái khác, với những cô gái khác anh ấy thường lạnh lùng không thèm để ý tới, với cô anh ấy cũng khá lạnh nhạt, có để ý thì cũng chủ yếu là tranh cãi với nhau, nói những lời chẳng mấy dễ nghe. Nghe nói nhiều cậu con trai dưới tuổi dậy thì đều thể hiện sự cảm mến bằng cách trêu chọc con gái, khiến họ tức giận hay khóc lóc. Nhưng khi cô quen biết với Tiết Thần, anh ấy đã qua tuổi đó rồi, bây giờ đã là hai lăm hai sáu, đâu còn trẻ con.
Hạ Trăn không hiểu suy nghĩ của Tiết Thần, mà cũng không thể trực tiếp hỏi anh ấy, cảm giác như có một tấm màn che chắn, thực sự rất khó chịu.
Tóm lại, cô biết bây giờ không phải lúc chia tay Bùi Thừa An.
Nghĩ đến hai chữ “Chia tay”, tâm trạng Hạ Trăn không kìm được mà trùng xuống. Sau hơn một tháng quen nhau, cô không tìm được điều gì không tốt ở Bùi Thừa An, thậm chí còn cảm thấy anh rất tốt, cái tốt ấy tuy nhỏ bé, nhưng cô cảm giác được đó là từ tận đáy lòng. Cô không biết chờ đến khi 30 tuổi mình có còn gặp được người đàn ông tốt như vậy không, cũng không biết sau này anh sẽ cưới người phụ nữ thế nào, chỉ biết rằng cô gái đó hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, ánh mắt rơi xuống tờ giấy trong tay.
[Hoàn thành kế hoạch sớm, sớm khôi phục lại tự do!]
Dòng chữ này được viết ở cuối, dùng bút dạ tô đậm nét, rất nổi bật. Nét bút rất mạnh mẽ, cô vẫn nhớ rõ khí thế hừng hực của mình khi viết câu này.
Cô như đột nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy. Cô bỗng sục sôi ý chí chiến đấu trong lòng thêm lần nữa, chẳng hẳn như: Tình yêu thì đáng quý, nhưng tự do còn quý hơn, nếu cần vì tự do, cả hai người đều có thể bỏ qua. Hoặc: Bùi Thừa An đẹp trai, cao ráo, công việc tốt, dịu dàng, biết nấu ăn, một người đàn ông tốt như vậy chỉ xứng với một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn. Còn mình đầy khuyết điểm, dù bây giờ anh không chê vì trách nhiệm, nhưng lỡ sau này anh không chịu nổi thì sao?
Cô nghiến răng, cầm bút dạ viết thêm một kỳ hạn.
[Trước tháng 6 nhất định phải hoàn thành kế hoạch!!!]
Bây giờ đã sắp bước vào tháng 5.