Hạ Trăn cất tờ giấy vừa xem xong, tắt máy tính vừa mở lên, thay một bộ quần áo khác, cầm túi xách rồi ra ngoài đi dạo phố.
Khi tâm trạng không tốt, đi dạo phố là một cách giải tỏa rất hiệu quả.
Cô gọi điện rủ bạn bè, nhưng gọi ba người thì cả ba đều bảo rằng phải đi với bạn trai hoặc chồng.
Hạ Trăn đột nhiên cảm thấy thê lương, đây đều là những người bạn lớn lên cùng cô, dạo trước còn phàn nàn rằng cô không chịu đi mua sắm hay uống trà chiều với họ. Giờ cô chủ động rủ, vậy mà từng người một đều trọng sắc khinh bạn. "Ngày nào cũng ở bên nhau mà không thấy chán à? Xa nhau một buổi chiều thì có sao đâu? Tiểu biệt thắng tân hôn có hiểu không hả!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười: "Nói cứ như cậu hiểu rõ lắm ấy, cậu cái đồ non nớt chẳng có tí kinh nghiệm gì."
Hạ Trăn: "… Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy mà."
"Phụt… Cậu thấy bao giờ?" Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hạ Trăn: Sao cô lại nói chuyện này với một bà mẹ bỉm sữa nhỉ? "Thôi, mình tự đi, mua vài bộ đồ xinh đẹp, còn cậu, làm vợ rồi, sắp làm mẹ rồi, cứ trực tiếp đi mua đồ bầu đi."
"Hứ! Cậu đừng đắc ý, mặc dù cậu cứ bảo rằng sẽ không lấy chồng trước 30, nhưng bọn mình chỉ nghe cho vui thôi, biết đâu ngày nào đó gặp được chân mệnh thiên tử thì cậu lại kết hôn chớp nhoáng thì sao."
Nghe được câu này, trong lòng Hạ Trăn khẽ chấn động, sau đó cố tỏ vẻ thờ ơ nói: "Chuyện đó sao có thể xảy ra với mình được."
Việc cô và Bùi Thừa An hẹn hò, ngoài bố mẹ và hội Tiết Thần, đồng nghiệp trong công ty biết được chút ít, còn bạn bè khác cô chưa từng kể, cũng chưa từng khoe khoang chuyện yêu đương trên mạng xã hội. Dù sao đây cũng là mối quan hệ yêu đương giả, nhiều người biết quá cũng không tốt.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên muốn công khai, không có lý do gì cả, chỉ là muốn vậy thôi, tất nhiên, cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi.
Trước đây cô thường đi mua sắm một mình, một người dạo quanh các cửa hàng thấy rất vui vẻ, cô thích cái đẹp, nhìn thấy quần áo đẹp là muốn mặc ngay vào người. Nhưng hôm nay kẻ luôn đắm chìm trong những bộ đồ đẹp như cô lại có chút mất tập trung.
Cô không ngừng nghĩ vẩn vơ, Bùi Thừa An leo núi có vui không? Ngọn núi đó cao không, có khó leo không, nếu cô cũng đi thì có leo nổi không hay lại làm vướng chân anh? Rồi đồng đội của anh có cô gái nào không? Anh có nắm tay người phụ nữ khác không...
Những suy nghĩ của chính mình khiến Hạ Trăn sợ hãi, cô cố gắng gạt hình bóng Bùi Thừa An ra khỏi đầu. Để tinh thần có chỗ dựa, cô mở camera lên tự chụp một bức ảnh, chỉnh sửa qua rồi đăng lên vòng bạn bè, kèm dòng trạng thái: Đi mua sắm một mình cũng không tệ.
Chẳng bao lâu sau đã có người bình luận:
[Nói cứ như đây là lần đầu tiên cậu đi mua sắm một mình vậy.]
[Đã cảm nhận được sự cô đơn của cậu qua từng câu chữ rồi.]
[Sau này anh sẽ đi dạo phố cùng em.]
[Cậu đang ở đâu, tôi tới đón.]
Hai câu đầu là bạn học kiêm bạn xấu của cô viết, câu thứ ba là của Bùi Thừa An, còn câu thứ tư là của Tiết Thần. Hạ Trăn còn chưa kịp trả lời thì Tiết Thần đã gọi tới.
"Cậu đang ở đâu? Phố đi bộ à?" Tiết Thần hỏi, Hạ Trăn rất thích đi dạo ở phố đi bộ, anh ấy biết rõ sở thích này của cô.
Hạ Trăn hơi do dự trong chốc lát, rồi đáp: "Đúng vậy."
"Tôi qua đó…"
"Không cần!" Hạ Trăn vội ngăn lại: "Lát nữa Bùi Thừa An sẽ tới đón tôi."
"Tôi có chút đồ muốn đưa cho cậu."
"Đồ gì?" Hạ Trăn hơi muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy như thế quá lộ liễu, sẽ làm tổn thương mối quan hệ giữa họ.
Tiết Thần cũng không nói rõ: "Gặp rồi sẽ biết, tôi qua đó ngay đây, tầm 20 phút nữa là tới, lát nữa gặp." Anh ấy quả quyết cúp máy, không cho Hạ Trăn cơ hội từ chối.
Hạ Trăn đành chịu, dù sao cô đã ám chỉ đủ rồi, còn lại mặc kệ thôi, cô còn nhiều chuyện phiền lòng khác.
Điện thoại lại vang lên thông báo, sau khi xem xong cô lại lướt vòng bạn bè, bất ngờ phát hiện Bùi Thừa An vậy mà cũng đăng bài lên vòng bạn bè, còn kèm theo một tấm ảnh.
Ảnh chụp một con đường núi, đường đất tự nhiên chưa qua cải tạo, mang một vẻ đẹp cổ xưa. Trên đường có vài người đàn ông dáng người cường tráng, rõ ràng là đồng đội của anh. Bùi Thừa An viết: Tuy không đi một mình, nhưng vẫn thấy cô đơn.
Hạ Trăn bất giác mỉm cười, nhanh chóng gõ chữ rồi gửi bình luận: [Bạn bè của anh mà biết mình bị xem như không tồn tại, chắc sẽ buồn lắm đấy.]
Một lúc sau, Bùi Thừa An trả lời: [Bạn gái anh biết anh đang nhớ cô ấy, chắc hẳn sẽ vui vẻ.]
Hạ Trăn phì cười, cảm giác được ánh nhìn của những người qua đường, cô lập tức ngừng cười, trong lòng thầm mắng Bùi Thừa An suốt ngày chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.
Cô không biết rằng, ngay khi Bùi Thừa An trả lời cô, một đồng đội phía sau đã bước tới, trêu chọc: "Thể lực của cậu giảm sút rồi à, trước đây đi đường núi này cậu đều mặt không đổi sắc, bây giờ sao chưa gì đã trông mệt mỏi vậy." Mặt cũng đỏ hết cả lên.
Bùi Thừa An thầm nói, tôi không mệt. Nhưng thôi, không giải thích thì hơn, cứ để người ta nghĩ là mệt đi.
Tâm trạng Hạ Trăn quả nhiên tốt lên, vừa đi vừa nhắn tin qua lại với anh. Hai người họ không có bạn chung, người khác không thấy được cuộc đối thoại của họ, vì thế Hạ Trăn không chút kiêng dè.
Hạ Trăn: [Phong cảnh trên núi có đẹp không?]
Bùi Thừa An: [Đẹp.]
Hạ Trăn: [Các cô gái trên núi có đẹp không?]
Bùi Thừa An: [Trên núi không có cô gái nào, nhưng trong điện thoại anh có một người, rất đẹp.]
Hạ Trăn: [Aoi-sensei?]
Lần này Bùi Thừa An trả lời hơi lâu, đúng lúc Hạ Trăn đang âm thầm đắc ý thì Bùi Thừa An nhắn lại: [Điện thoại anh chỉ có cô gái họ Hạ.]
Hạ Trăn: [Trong máy tính thì sao?]
Ở ngọn núi hoang vắng vùng ngoại ô, nội tâm của Bùi Thừa An cực kỳ phức tạp, mặc dù biết dựa vào tính cách của Hạ Trăn, cô có nói ra những lời này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng trước mặt anh cô vẫn luôn rất rụt rè.
Khi bạn gái bắt đầu không thèm rụt rè nữa, điều này có nghĩa là gì? Đây là vấn đề đáng để suy ngẫm.
Bùi Thừa An khó khăn gõ ra hai chữ: [Không có.]
Hạ Trăn đang gõ chữ được một nửa thì Tiết Thần gọi tới: "Tôi đến rồi, cậu ở đâu?"
Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn quanh, bấy giờ mới phát hiện mình đã đi đến cuối phố đi bộ, vừa định báo vị trí thì nghe thấy Tiết Thần nói: "Tôi nhìn thấy cậu rồi."
Hạ Trăn cũng nhìn thấy Tiết Thần, anh ấy ở cách cô không đến 50 mét, lúc này đang nhanh chân chạy tới, gương mặt mang theo nụ cười hiếm thấy, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.
Tiết Thần rất nhanh chạy đến trước mặt Hạ Trăn, đưa tay cầm lấy túi đồ trong tay cô. Hạ Trăn theo bản năng siết chặt túi, nói: “Tôi tự cầm được rồi, không nặng lắm.”
Tiết Thần vẫn lấy túi đồ từ tay cô, nói: “Con gái thỉnh thoảng yếu đuối một chút cũng không sao hết.”
Câu nói như vậy thật sự không giống cách cư xử thường ngày của Tiết Thần.
“Hóa ra trong mắt cậu, tôi cũng là con gái à.”
Tiết Thần khựng lại một chút, biểu cảm khẽ thay đổi, rũ mắt xuống: “Trong mắt tôi cậu lúc nào cũng là con gái.”
“Hóa ra cậu luôn coi tôi là em gái chứ không phải em trai, tôi thật sự rất vui đấy.”
Tiết Thần giương mắt im lặng nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hạ Trăn bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt, trước khi anh ấy kịp mở miệng nói điều gì, cô vội vàng chuyển chủ đề: “Cậu nói có thứ gì đó muốn đưa tôi, ở đâu vậy?”
“Ở trên xe.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hạ Trăn mím môi, nói: “Là gì vậy? Tôi cùng cậu đi lấy.” Cầm đồ xong thì đi luôn, tuy có câu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, làm vậy rất không phải, nhưng cô luôn cảm thấy ở cạnh Tiết Thần khiến cô có cảm giác như đang mắc lỗi.
Tiết Thần không trả lời ngay, mà nhìn về phía cửa hàng kem ở phía trước, nói: “Cậu mời tôi ăn kem đi.”
Hạ Trăn nhíu mày, cảm thấy bất lực với một Tiết Thần như vậy, nếu anh ấy nói muốn mời cô, cô có thể từ chối, nhưng giờ anh ấy lại chủ động bảo cô mời, hơn nữa lại đúng lúc có thứ định tặng cô.
Anh ấy rất hiểu tính cách của cô.
“Được rồi.”
Hai người cùng bước vào tiệm kem, bên trong có không ít khách, phần lớn đều là các cặp đôi. Mùa xuân có sự chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối rất lớn, nhưng buổi trưa lại rất nóng bức, trải qua một mùa đông dài, các cô gái cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn kem.
Tiết Thần hỏi Hạ Trăn: “Vẫn là vị vani, vị khoai môn và vị dâu như trước đây? Hay vị xoài?”
Đó đều là những vị cô thích, nhưng cô lắc đầu, nói: “Tôi muốn vị dâu và vị chuối, thêm vị chanh nữa.”
“Không phải cậu không thích vị dâu à?”
“Giờ thì thích rồi, tối hôm qua Bùi Thừa An mua cho tôi mấy quả dâu rất ngon, giờ tôi mê luôn vị dâu.” Cô cười ngọt ngào, trong lòng lại hơi áy náy. Nếu như anh ấy thực sự thích cô, mà cô lại nói những lời này trước mặt anh ấy, rõ ràng là đang tổn thương anh ấy, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, để anh ấy sớm từ bỏ mới là quan trọng nhất.
“Không phải trước đây cậu nói dâu tây và vị dâu là hai thứ khác nhau sao?” Tiết Thần lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Giờ vẫn nghĩ như vậy, nhưng giờ tôi chỉ muốn ăn vị dâu thôi.”
Tiết Thần không nói gì thêm, anh ấy rất ghét phải nghe cái tên Bùi Thừa An, càng không muốn nhìn thấy nụ cười của Hạ Trăn khi nhắc đến anh ta.
Những viên kem được đựng trong chiếc cốc thủy tinh đẹp mắt, trông rất hấp dẫn, Hạ Trăn lấy điện thoại ra chụp hình, cô thích nhất là chia sẻ ảnh chụp của mấy món ăn đẹp. Đang định chụp, Tiết Thần đã đẩy cốc kem của mình tới gần, để hai cốc đứng cạnh nhau: “Chụp chung đi.”
Hạ Trăn nghĩ một chút, rồi bấm chụp.
Cô nhanh chóng chỉnh sửa rồi đăng lên, chẳng bao lâu sau đã có người bình luận. Cô luôn hoạt động sôi nổi trên vòng bạn bè, bạn bè lại nhiều, nên bình luận cũng không ít.
Rất nhiều người nói muốn ăn thử, cũng có không ít người hỏi cô đi cùng ai, chỉ có Bùi Thừa An nhắc nhở cô đừng ăn nhiều quá.
Không hiểu tại sao, Hạ Trăn luôn cảm thấy anh thực ra còn rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như các chất có hại trong kem hay đồ đông lạnh không tốt cho sức khỏe.
“Những người đàn ông bình thường không thích phụ nữ cứ nghịch điện thoại khi hẹn hò đâu.” Tiết Thần đột nhiên nói, nụ cười trên môi Hạ Trăn khiến anh ấy không thoải mái, luôn cảm thấy đó là vì Bùi Thừa An.
Hạ Trăn lập tức thu lại nụ cười, cũng cất luôn điện thoại: “Ồ, vậy tôi không nghịch nữa.”
“Với tôi thì khác, chúng ta quen nhau lâu rồi, cậu biết tôi không chê thói quen xấu của cậu mà, nhưng người khác thì chưa chắc.” Tiết Thần có ý ám chỉ.
Người anh ấy ám chỉ là ai thì rất dễ đoán, Hạ Trăn cảm thấy cần phải giải thích một chút: “Khi ở bên Bùi Thừa An tôi rất ít nghịch điện thoại.” Đây là sự thật, tuy rằng anh không phải người nói nhiều hay dí dỏm, nhưng mỗi lần ở bên anh, đúng là cô đều không nghĩ tới việc nghịch điện thoại. Gần đây cô cũng rất ít đăng gì lên vòng bạn bè, chỉ thỉnh thoảng chia sẻ vài điều thú vị vào mỗi tối trước khi ngủ. Sau đó chờ Bùi Thừa An nhắc cô đi ngủ sớm.
Tiết Thần cảm thấy hụt hẫng, lại không nói về chủ đề này nữa: “Ăn nhanh đi.”