“Hạ Trăn… Bùi Thừa An…”
Hạ Trăn và Bùi Thừa An nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn lại.
“Chị Tiết Nam, thật trùng hợp.” Hạ Trăn lên tiếng chào hỏi, chợt nhìn chân chị ấy mà hỏi: “Chân của chị đã hồi phục hẳn chưa?”
“Đã gần khỏi rồi, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bố mẹ chị lo lắng quá thôi.”
Hạ Trăn nói vài câu với cô ấy, nhưng ánh mắt cứ không tự chủ mà liếc nhìn Bùi Thừa An. Ban đầu, Bùi Thừa An khẽ gật đầu chào Tiết Nam, sau đó sắc mặt anh vẫn điềm nhiên, vẻ mặt như thường ngày, nhưng lại khác với lúc ở cạnh Hạ Trăn. Khi lần đầu tiên gặp anh, Hạ Trăn đã cảm thấy anh là một người không thích cười, thoạt nhìn cũng rất ít cười đùa nói chuyện, nhưng không biết từ khi nào, anh lại luôn mỉm cười với cô.
Nhìn gương mặt không biểu cảm của anh lúc này, cô bỗng nhớ nụ cười của anh. Bùi Thừa An cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn, sau đó mỉm cười với cô một cái. Lúc này, Hạ Trăn cảm thấy viên mãn, nở nụ cười mãn nguyện.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Tiết Nam, khiến cô ấy cảm thấy như bị một chiếc kim châm vào tim.
“Nhà chị ở gần đây, hai người cũng sống ở gần đây à?” Vừa nói, Tiết Nam vừa liếc nhìn xe đẩy hàng của họ.
Đồ trong xe đẩy hàng lộ rõ, toàn là đồ ăn vặt và nước giải khát.
Hạ Trăn cười cười, đáp: “Không phải đâu, bọn em vừa ăn ở khu này xong, tiện ghé đây mua chút đồ.”
“Ồ, vậy hai người cứ tiếp tục.”
Tiết Nam đẩy xe đẩy chỉ có một chai nước tương rời đi. Hạ Trăn nhìn xe đẩy của mình, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã chọn rất nhiều đồ: “Còn muốn mua gì nữa không?” Cô hỏi Bùi Thừa An, nhưng không đợi anh trả lời, cô đã chột dạ nói: “Hình như em lấy hơi nhiều đồ ăn vặt rồi.” Đồ ăn vặt chứa chất bảo quản và chất phụ gia, ăn nhiều không tốt, lúc nãy Hạ Trăn không để ý đến điều này, giờ có hơi hối hận, nhưng mà, sao anh không ngăn cản cô chút nào nhỉ?
“Em thích là được, nhưng bình thường đừng ăn quá nhiều.”
Hạ Trăn chớp chớp mắt, ký ức lúc mua bắp rang bơ hôm đi xem phim vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, sao bây giờ anh lại “dung túng” cô đến vậy?
“Anh thay đổi rồi.” Hạ Trăn đưa ra kết luận.
Bùi Thừa An bật cười: “Chỉ là thói quen của anh thôi.”
“Dù sao anh có phản đối cũng vô ích, đúng không?” Hạ Trăn nói trúng tim đen anh, Bùi Thừa An chỉ cười mà không đáp, xem như cam chịu. Hạ Trăn đắc ý, cảm thấy như vừa giành được một chiến thắng.
Hai mươi phút sau, Tiết Thần tìm được Tiết Nam, rồi cầm lấy xe đẩy từ tay cô ấy.
“Em có thấy hai người Hạ Trăn không?” Tiết Nam hỏi.
Tiết Thần hơi khựng lại, quay đầu nhíu mày hỏi: “Họ vừa ở đây sao?”
Tiết Nam gật đầu, “Có vẻ như họ đã sống chung rồi.”
“Sống chung?” Tiết Thần ngạc nhiên vô cùng.
Tiết Nam thở dài, ánh mắt có chút thương cảm nhìn Tiết Thần: “Haizz, nhìn dáng vẻ thân mật của họ, không phải thì cũng gần như là vậy rồi.”
Sau đó Tiết Thần hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, tâm trạng phức tạp, đẩy xe đẩy bước đi như kẻ vô hồn, trong vô thức, anh ấy đã đi đến một góc khuất ít người qua lại. Siêu thị lớn vào tối thứ Bảy lúc nào cũng đông khách, nhưng nơi đây lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tiết Thần tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên đã thấy trước mắt mình là một dãy kệ trưng bày các sản phẩm kế hoạch hóa gia đình. Kết hợp với suy nghĩ trong lòng, anh ấy bừng tỉnh, Tiết Nam sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra phán đoán như vậy.
Trong lòng anh ấy khó chịu vô cùng.
Hạ Trăn và Bùi Thừa An hoàn toàn không biết trong mắt người khác họ đã trở thành một cặp đôi thân mật khắng khít, sau khi rời khỏi siêu thị, Bùi Thừa An đưa Hạ Trăn về nhà, sau một tuần bận rộn, họ nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho “thử thách” ngày mai.
Buổi tối, Hạ Trăn ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, sau đó xông hơi đắp mặt nạ, công đoạn cuối cùng là dưỡng ẩm, cô làm cẩn thận hơn bình thường rất nhiều.
Bà Điền nhìn thấy tất cả, tấm tắc nói: “Hồi trước lúc đi xem mắt mẹ bảo con dưỡng da cẩn thận một chút thì con chẳng thèm nghe, bây giờ lại đột nhiên chú ý đến việc dưỡng da?” Nói thì nói thế, nhưng trong lòng bà Điền lại rất vui mừng, cuối cùng con gái cũng đã biết yêu rồi, ngày kết hôn còn xa nữa sao?
“Con gái mẹ trước đây trời sinh đẹp sẵn không cần dưỡng, bây giờ là vì dạo này bận rộn quá, siêu mệt mỏi, da dẻ không còn đẹp như trước, nên mới dưỡng chút thôi.”
“Được rồi, con gái làm đẹp vì người mình yêu, điều này mẹ hiểu mà.”
Hạ Trăn nhún vai, không phản bác. Đàn em của Bùi Thừa An vừa từ trường đại học bước ra đời, tuy tuổi tác gần bằng Hạ Trăn, nhưng vẫn còn nét ngây thơ của học sinh, có lẽ cô ấy là một em gái trong sáng dễ thương. Hạ Trăn đương nhiên không muốn thua kém.
10 tối, Hạ Trăn chủ động nhắn tin chúc Bùi Thừa An ngủ ngon, sau đó thực sự đi ngủ, không nghịch điện thoại. Cũng bởi mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, vừa nằm xuống giường cô đã ngủ thiếp đi.
Ngủ sớm dậy sớm tinh thần sảng khoái, điều này quả nhiên không sai, 7 giờ sáng Hạ Trăn tỉnh dậy, cảm thấy minh mẫn và tràn đầy năng lượng, bỗng nhiên cô hiểu tại sao Bùi Thừa An dậy sớm mà vẫn không thấy mệt.
[Em dậy rồi nè.] Hạ Trăn nhắn tin cho Bùi Thừa An, trong lời nhắn có chút khoe khoang.
[Sao hôm nay dậy sớm vậy? Anh vừa chạy bộ xong.]
[Em cũng làm một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm rồi đó.]
[Ừ, ngoan lắm.]
[Ngoan như vậy, có phải nên khen thưởng gì đó không?]
[Em muốn thưởng gì?]
Hạ Trăn nghĩ ngợi một chút: [Anh cứ nợ trước đi, để em nghĩ ra rồi nói sau.]
[Được.]
Tâm trạng Hạ Trăn rất tốt, cô rời giường đi rửa mặt rồi bắt đầu trang điểm sửa soạn. Thời tiết đã ấm áp hơn, Hạ Trăn mở tủ quần áo, cân nhắc xem nên mặc gì cho phù hợp. Đúng lúc đó, bà Điền bước vào.
“Con gái, hôm nay trời nóng lắm, con mặc váy nhé?”
Hạ Trăn nhanh chóng gật đầu, bà Điền vui mừng khôn xiết, đi tới tủ quần áo, nhanh chóng lấy ra một chiếc váy trắng rồi đưa lên trước người Hạ Trăn, ướm thử một chút: “Cái này đi, trông rất nữ tính.”
“Con định đi vùng ngoại ô đấy, còn ra gần ao câu cá nữa, nhỡ làm bẩn thì sao?” Nghĩ lại vẫn thấy mặc quần bò tiện hơn.
“Sợ gì chứ, con không mặc thì để trong tủ cũng ố vàng thôi. Con mặc cái này trông vừa nữ tính, vừa trong sáng, Tiểu Bùi chắc chắn sẽ thích.”
Hạ Trăn cảm thấy, vì hai chữ “trong sáng” mà cô đành phải mặc cái này: “Được rồi, vậy mặc cái này.”
“Quan trọng nhất là phần eo của cái váy này thiết kế rất tốt, có thể che được bụng mỡ.”
“Mẹ! Con không có bụng mỡ! Có mỗi 62 cm tăng lên 65 thôi mà?”
“Được rồi, được rồi, con không có, thực ra có cũng không sao, đàn ông thường thích có chút da thịt, sau này con đừng đòi giảm cân nữa nhé.”
“Nhất định phải giảm.” Hạ Trăn kiên quyết, nói cô có bụng mỡ sao mà chấp nhận được, cô phải giảm.
“Giảm nữa thì ngực cũng hết luôn đấy.”
Hạ Trăn: “...Mẹ, con thay đồ đây.” Xin ngài ra ngoài đi, đừng nói nữa.
Bùi Thừa An đến đón Hạ Trăn lúc 8 giờ, ban đầu họ hẹn lúc 8 rưỡi, nhưng vì hôm nay Hạ Trăn dậy sớm nên cô bảo anh đến sớm hơn.
Buổi sáng trời vẫn còn chút se lạnh, Hạ Trăn khoác thêm một chiếc áo len màu hồng nhạt, từ xa nhìn lại, cô thực sự toát lên dáng vẻ của một thục nữ.
“Hôm nay em rất xinh đẹp.” Bùi Thừa An chân thành khen ngợi, đàn anh đã nói rồi, phải khen bạn gái xinh đẹp thường xuyên, tất nhiên, chỉ được khen bạn gái mình thôi, dù cô gái khác có là tiên nữ cũng không được nhìn, không được khen. Hồi trước Bùi Thừa An có hơi ngượng ngùng không dám khen, nhưng giờ thì thấy rất tự nhiên.
Hạ Trăn vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn cố tình làm khó anh, hỏi: “Chẳng lẽ hôm qua em không đẹp sao?”
Bùi Thừa An không nhịn được cười: “Hôm qua cũng rất xinh đẹp.”
“Nghe có vẻ miễn cưỡng nhỉ.”
“Không miễn cưỡng chút nào, vốn dĩ em đã rất xinh đẹp rồi.”
“Anh đúng là có mắt nhìn.” Da mặt của Hạ Trăn càng ngày càng dày, khi đã trở nên thân thiết với một người, cô sẽ để lộ những khuyết điểm của mình, nhưng không sao, cô cũng chẳng định che giấu: “Đi thôi, chúng ta đi đón Tiểu Lê nào.”
Tiểu Lê không có xe, nhà cô ấy cũng gần đây, tối qua Hạ Trăn đã hẹn trước sẽ đến đón cô ấy, chẳng qua ban đầu hẹn nhau lúc 9 giờ, nhưng vì Hạ Trăn dậy sớm nên cô đã đẩy lịch lên 8 rưỡi. Vì thế Tiểu Lê trách móc một hồi, bảo rằng thời gian trang điểm của cô ấy đã bị rút ngắn.
Xe đậu bên ngoài khu nhà của Tiểu Lê, chẳng mấy chốc cô ấy đã đi ra.
Lần đầu tiên gặp lại Bùi Thừa An, Tiểu Lê tỏ ra khá bình tĩnh. Ừm, ít nhất là bề ngoài, nhưng vừa mới mở miệng đã ngay lập tức bại lộ: “Chào anh Bùi, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bùi Thừa An ngẩn ra một chút, rồi mỉm cười chào lại: “Chào cô.”
Hạ Trăn ngồi ở ghế phụ cười nghịch ngợm, quay sang Bùi Thừa An nói: “Tiểu Lê rất ngưỡng mộ anh đấy.”
Tiểu Lê lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Nghe Hạ Trăn kể anh làm ở viện nghiên cứu, từ lâu tôi đã rất khâm phục những người làm nghiên cứu rồi, he he.”
“Cảm ơn.” Bùi Thừa An nói xong, sau đó hỏi: “Hạ Trăn thường kể về tôi với cô sao?”
Nụ cười trên mặt Hạ Trăn đông cứng lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Lê đang ngồi ghế sau, dùng ánh mắt cảnh cáo cô ấy không được nói bậy.
Cơ hội trả thù đến nhanh như thế, sao Tiểu Lê có thể bỏ qua, cô ấy nở nụ cười đắc ý, đáp: “Đúng vậy, ngoài công việc ra, cô ấy cứ ba câu đều nhắc đến anh.”
“Ha ha, cô ấy phóng đại đấy, anh đừng tin cô ấy.” Hạ Trăn cười gượng với Bùi Thừa An, sau đó quay đầu lại hung hăng lườm Tiểu Lê một cái.
“Hôm qua cô ấy còn bảo càng ngày càng thấy anh đẹp trai hơn.” Tiểu Lê tiếp tục vạch trần, thật là, cô ấy không nói “một đêm bảy lần” gì đó, đã là tử tế lắm rồi.
Bùi Thừa An bật cười, sau đó nhìn Hạ Trăn nói: “Sau này những lời đó em có thể nói trực tiếp với anh.”
Hạ Trăn: “...”
“Ha ha ha, đúng vậy, đỡ phải nhờ tôi chuyển lời.” Tiểu Lê có cảm giác như thể có chung kẻ địch với Bùi Thừa An, nhưng chỉ vài giây sau cô ấy đã nhận ra, người ta đây là đang khoe tình cảm đây mà!
Cô ấy đột nhiên ý thức được rằng mình đang bước trên con đường trở thành chiếc bóng đèn siêu sáng trong chuyện tình của hai người kia.
Từ nhà Tiểu Lê đến Nông Gia Nhạc mất khoảng 40 phút, Tiểu Lê hả hê phơi bày chuyện cũ của Hạ Trăn suốt 40 phút, đồng thời cũng bị thồn cẩu lương tới mức rầu rĩ. Thật là, lúc ở công ty đã cảm thấy Hạ Trăn thỉnh thoảng vô tình khoe ân ái, nhưng cô ấy không ngờ tới Bùi Thừa An mới chính là bậc thầy trong việc này.
Cô ấy thật sự hâm mộ Hạ Trăn, không, phải nói là ghen tị, có một bạn trai cao ráo đẹp trai đã là gì, quan trọng là người đẹp trai như thế còn cưng chiều cô như vậy! Cô ấy hận quá đi hu hu.
Lúc này Hạ Trăn cũng vô cùng hận Tiểu Lê, cô hối hận vì đã gọi Tiểu Lê đi cùng. Chuyện mà cô muốn giấu đều bị lộ hết rồi, dù những chuyện đó không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng khi bị Bùi Thừa An biết, cô vẫn cảm thấy mất mặt. Đi nhầm nhà vệ sinh, có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không hả?
Thật là kết bạn không đúng người!