Chiếc xe rời khỏi khu vực nội thành, con đường trở nên rộng rãi hơn, hai bên đường cây cối xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Không lâu sau, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một căn nhà gỗ nằm lặng giữa rừng tre, tấm bảng trên cổng nhà gỗ khắc bốn chữ “Trang trại Thuỷ Xa”.
“Cái tên vừa phổ biến vừa hợp lý thế này mà trước đây tôi lại không nhớ ra.”
“Trí nhớ cô kém mà.” Tiểu Lê nói trúng tim đen.
Hạ Trăn không phục: “Trí nhớ tôi không hề kém, chẳng qua là không để tâm thôi, nếu tôi mà để tâm, dù có muốn quên cũng không quên được.”
Tiểu Lê chế giễu: “Đúng vậy đúng vậy, ví dụ như anh Bùi nhà cô, cho dù sau này cô có bị mắc bệnh Alzheimer, cố có quên hết mọi người chắc cũng không quên được anh ấy đâu.”
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý, lòng Hạ Trăn như bị vặn xoắn một cái. Đúng vậy, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được Bùi Thừa An, anh tốt như thế cơ mà.
Hay là, cứ tiếp tục như vậy đi, kế hoạch đó coi như thất bại cũng được. Thực ra thất bại là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ cô đã có được một tình yêu đẹp.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô lại trở nên vui vẻ. Cô nhìn về phía Bùi Thừa An, mỉm cười ngọt ngào.
“Sao thế?” Bùi Thừa An hỏi.
Hạ Trăn lắc đầu, “Không có gì, chỉ là thấy anh thật đẹp trai.”
Bùi Thừa An: “...” Mặc dù những lời khen ngợi thế này anh đã nghe rất nhiều lần, Hạ Trăn cũng đã từng nói vài lần, trước đây anh cảm thấy những lời khen về ngoại hình sẽ làm lu mờ sự nỗ lực của mình, nhưng mỗi lần nghe Hạ Trăn nói như vậy, trong lòng anh lại không nhịn được mà tràn đầy vui sướng.
“Chậc chậc chậc... Hạ Trăn này, tuy lời cô nói đúng là sự thật, nhưng giữa ban ngày ban mặt, cô... Thôi được rồi, cô nói đúng, tôi ra đằng kia ngắm cảnh, hai người tiếp tục.” Sai lầm là do cô ấy đứng ở đây! Cô ấy đi là được chứ gì? Hu hu hu, cô ấy cũng phải đi tìm bạn trai thôi, dù không có gương mặt đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, chỉ cần dáng người như anh ấy là đủ, quan trọng nhất là phải dịu dàng thâm tình như Bùi Thừa An. Ánh mắt anh ấy nhìn Hạ Trăn hoàn toàn là “Trong mắt anh chỉ có em”, cô ấy hâm mộ chết đi được.
“Đồng nghiệp của em...” Bùi Thừa An nhìn theo bóng lưng Tiểu Lê nói.
Hạ Trăn ngắt lời: “Cô ấy đang ghen tỵ, em kiềm chế một chút là được.” Nói xong cô lập tức cúi đầu, nếu tiếp tục nhìn anh nữa, cô sẽ muốn hôn anh mất.
Có thể là vì đột nhiên hạ quyết tâm, hòn đá lớn trong lòng buông xuống, Hạ Trăn cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhõm, giống như đang nằm trên những đám mây mềm mại, theo làn gió nhẹ trôi bồng bềnh, thoải mái dễ chịu, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên mờ ảo.
“Anh muốn nói...”
Bùi Thừa An nói được nửa câu rồi dừng lại, Hạ Trăn đợi mãi không thấy anh nói tiếp, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Gì cơ?”
“Bíp bíp...” Tiếng còi xe vang lên từ phía sau, cuộc trò chuyện của cả hai bị ngắt ngang, cùng quay đầu nhìn về chiếc xe đang chạy tới.
“Là xe của đồng nghiệp anh.” Bùi Thừa An nói.
“Ồ.” Hạ Trăn có chút mong chờ, cũng có chút căng thẳng, tuy nhiên cô không quên Bùi Thừa An vẫn chưa nói xong hết câu. Khi cùng anh bước qua, cô khẽ nói: “Anh chưa nói hết mà.”
Sắc mặt Bùi Thừa An hơi ngượng ngùng, không nhìn Hạ Trăn, nói: “Lát nữa anh nói với em sau.”
Hạ Trăn bĩu môi, chấp nhận.
Đậu Soái là người đầu tiên bước xuống xe, nhìn Bùi Thừa An và Hạ Trăn, sảng khoái chào hỏi họ: “Em là Hạ Trăn đúng không, chào em chào em, quả là danh bất hư truyền, là một người đẹp.”
Được người khác khen ngợi dĩ nhiên là thấy rất vui vẻ, mặc dù hơi phóng đại, ví dụ như danh bất hư truyền gì đó, ai mà thèm đồn thổi về cô chứ. Cô mỉm cười đáp: “Chào anh, cảm ơn lời khen.”
Trên xe lại có thêm hai nam một nữ bước xuống, Hạ Trăn kín đáo nhìn cô gái trẻ đẹp đang cười ngọt ngào dịu dàng kia, trong lòng đã đoán được đây chính là đàn em của Bùi Thừa An.
Bùi Thừa An giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi, Hạ Trăn. Hạ Trăn, đây là đàn anh kiêm đồng nghiệp của anh, Đậu Soái; đây là Giang Văn, Nhậm Gia Đống, Lữ Mộng Kỳ, đều là đồng nghiệp.”
Giang Văn và Nhậm Gia Đống đều lễ phép chào hỏi với Hạ Trăn, họ không giống Đậu Soái, nói không nhiều lắm. Lữ Mộng Kỳ mỉm cười nói với Hạ Trăn: “Chào cô, tôi không chỉ là đồng nghiệp của đàn anh Bùi, mà còn là người hâm mộ của anh ấy đó.”
“Người hâm mộ sao...” Hạ Trăn cười nói, nhìn Bùi Thừa An nói: “Không ngờ anh giỏi như vậy, còn có cả người hâm mộ nữa.”
Bùi Thừa An bất lực, chưa kịp nói thì Hạ Trăn đã tiếp tục: “Đột nhiên có cảm giác như nhặt được báu vật vậy.”
“Ha ha ha...” Đậu Soái cười lớn, nói: “Bây giờ em mới có cảm giác này à? Không sao, sau này em sẽ còn có cảm giác như vậy thêm nhiều lần nữa.”
Hạ Trăn tỏ vẻ rất đồng tình.
Đúng lúc này, Tiểu Lê vừa đi không xa nghe thấy động tĩnh lại quay lại, nên Bùi Thừa An giới thiệu thêm một lần nữa.
Sau khi làm quen xong, ông chủ của khu du lịch nông nghiệp này nghe thấy tiếng động, bước ra từ một phòng khác trong căn nhà nhỏ, thấy quả nhiên có khách đến, nhiệt tình mời bọn họ vào căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ hai tầng này đã thay đổi rất nhiều so với lần trước Hạ Trăn đến, được trang trí tinh xảo hơn, tuy nhiên vì toàn bộ cấu trúc đều được làm từ gỗ cổ, nên vẫn giữ được cảm giác mộc mạc cổ xưa.
Các món ăn trong khu du lịch nông nghiệp đều là món ăn địa phương, gà vịt cá đều do chủ nhà tự nuôi, rau củ cũng là tự trồng. Cá thì khách phải tự câu, tất nhiên, nếu không muốn câu, chủ nhà cũng có sẵn cá, trong ao đã được quây lưới một khu riêng, trong đó có rất nhiều cá. Còn có, nếu khách câu được nhiều cá, có thể chọn mua về, giá sẽ hơi cao hơn thị trường một chút.
Họ đặt thực đơn bữa trưa với ông chủ, sau đó chuẩn bị ra ao câu cá.
Mấy người đàn ông mang theo đồ câu, ông chủ còn đưa mấy cái ô lớn để che nắng cho họ.
Hạ Trăn là người không thể ngồi yên, vì vậy cô không có chút hứng thú nào đối với trò câu cá này, trước đây cô từng đi câu cá với bố, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nhưng hôm qua khi Bùi Thừa An đưa ra đề nghị này, cô lại không hề thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy nếu đi cùng anh, chắc sẽ rất thú vị.
Lúc mới đầu, Hạ Trăn ngồi bên cạnh Bùi Thừa An, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm mặt nước, thấy cần câu hơi động một chút cô lập tức căng thẳng tinh thần, cũng không dám thở mạnh, chờ đợi cá cắn câu. Tiếc rằng cần câu chỉ khẽ lay động, tạo ra những gợn sóng nhỏ rồi lại từ từ yên tĩnh trở lại, cô lập tức thất vọng.
Câu cá không được làm ồn, nếu không sẽ làm cá sợ.
Hạ Trăn cố gắng không nói gì, để tránh để lại ấn tượng không tốt.
Thấy dáng vẻ thất vọng của Hạ Trăn, Bùi Thừa An không nhịn được mà khẽ an ủi: “Đừng nóng vội, cá đang thử thăm dò, một lát nữa sẽ cắn câu thôi.”
Hạ Trăn bán tín bán nghi, hạ giọng hỏi: “Thật không? Cá cũng biết thăm dò sao?”
Bùi Thừa An gật đầu.
Nhìn thấy những người khác cũng chưa câu được cá, Hạ Trăn an tâm hẳn.
Bùi Thừa An và Hạ Trăn ngồi ở một góc, những người khác đều giữ khoảng cách khá xa. Lúc đầu Hạ Trăn nghĩ họ cố tình tránh xa để không làm phiền đôi tình nhân này, nhưng Đậu Soái lại bảo câu cá tốt nhất là đừng ngồi gần Bùi Thừa An quá.
Hạ Trăn tò mò hỏi vì sao, Đậu Soái đáp: “Bởi vì cá cũng thích nhìn người đẹp.”
Câu nói này làm Hạ Trăn vui sướng, chẳng phải đang khen Bùi Thừa An rất giỏi câu cá sao. Giờ đây lý do khiến Hạ Trăn sốt ruột muốn nhanh chóng câu được cá là bởi vì cô không muốn mình trở thành hồng nhan họa thủy, làm ảnh hưởng đến thành tích của anh. Ừm, đúng là cô suy diễn hơi xa rồi.
Con cá đầu tiên đã được câu lên, nhưng là do Đậu Soái câu, khiến Lữ Mộng Kỳ và Tiểu Lê đứng bên cạnh phấn khích reo hò.
Ban đầu Hạ Trăn đã rủ Tiểu Lê ngồi cạnh mình và Bùi Thừa An, vì cô mang theo một túi đầy đồ ăn vặt, một mình ăn thì chẳng vui. Nhưng Tiểu Lê chỉ muốn ăn đồ ăn vặt chứ không cần cô, cô ấy nói rằng không thích làm bóng đèn.
Đậu Soái rất vui mừng vì là người đầu tiên câu được cá, anh ấy không ngớt lời khen ngợi rằng đó là do công lao đứng bên cạnh cổ vũ của hai người đẹp.
Con cá được câu lên khỏi mặt nước gây ra sự xáo động dưới nước, khiến mọi người đều thu cần câu lên để kiểm tra mồi còn hay mất. Nhân cơ hội đó mọi người lớn tiếng trò chuyện.
Tiểu Lê cũng rất đắc ý, quay sang hét to với Hạ Trăn: “Hạ Trăn à, tuy từng người chúng tôi đều không đẹp bằng cậu, nhưng nếu tôi với người đẹp Mộng Kỳ liên hợp lại, chắc chắn sẽ vượt qua cậu thôi. Nhìn xem, cá trong hồ này vẫn rất có mắt thẩm mỹ đấy.”
“Đừng vội đắc ý thế chứ, mới chỉ là bắt đầu thôi mà.” Hạ Trăn biết Tiểu Lê cố tình nói như vậy, có vẻ như Tiểu Lê đã nhận ra thái độ không bình thường của Lữ Mộng Kỳ đối với Bùi Thừa An. Hạ Trăn rủ Tiểu Lê đi cùng, một phần là vì bị cô ấy nài nỉ quá nhiều, phần còn lại là để có đồng minh, cô không ngờ Tiểu Lê, người thường ngày hay lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui, lại bảo vệ cô trong những giờ phút quan trọng như vậy.
Không ngạc nhiên khi vừa rồi Tiểu Lê chủ động mời Lữ Mộng Kỳ qua đứng cạnh Đậu Soái.
Lần tiếp theo, khi mồi câu được thả xuống nước, chỉ trong vài phút, cần câu của Bùi Thừa An đã bị kéo xuống, rõ ràng là có cá cắn câu. Hạ Trăn vô cùng phấn khích, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, sợ doạ cá chạy mất.
Bùi Thừa An không vội vàng thu cần, anh bình tĩnh chờ đợi một lát, đến khi cảm thấy thời cơ đã tới, mới thong dong mà dứt khoát kéo cần câu. Một con cá chép to bằng bàn tay xuất hiện trên lưỡi câu, Hạ Trăn vui mừng ôm lấy chiếc rọ cá bên cạnh để Bùi Thừa An bỏ cá vào.
“Câu được cá gì thế?” Đậu Soái hỏi.
Bùi Thừa An mỉm cười đáp: “Cá chép sen.”
Đậu Soái than thở: “Em đúng là may mắn thật.”
Hạ Trăn thắc mắc: “Đây không phải cá chép bình thường à? Cá chép sen là sao?” Cô không hiểu nhiều về cá, chỉ biết ăn. Mà nói đến ăn, cô cũng chẳng phân biệt được cá nào ngon, chỉ biết đồ ăn mẹ cô làm không ngon bằng bố cô nấu.
“Loại cá này thịt mềm và tươi hơn, nhưng đầu cá thường không lớn lắm.” Bùi Thừa An giải thích cho cô.
Hạ Trăn gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Sau đó Bùi Thừa An liên tiếp câu được cá, ngay cả Giang Văn và Nhậm Gia Đống, hai người ít nói nhất, cũng câu được vài con, ngược lại bên phía Đậu Soái lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Hơn nửa giờ sau, Tiểu Lê ngồi mãi không câu được cá, cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn rủ Lữ Mộng Kỳ cùng quay lại tìm Hạ Trăn.
Hạ Trăn ngồi cạnh Bùi Thừa An, dù không nói nhiều nhưng mỗi lần thấy cá cắn câu đều cảm thấy rất thỏa mãn, không hề thấy buồn chán.
“Trước đây em đã nghe nói đàn anh Bùi là cao thủ câu cá, hôm nay được chứng kiến rồi, đàn anh anh giỏi thật đó.” Lữ Mộng Kỳ nhiệt tình bày tỏ sự ngưỡng mộ.
“Cái này cũng không tính là cao thủ, chỉ cần kiên nhẫn là được.” Bùi Thừa An lịch sự đáp.
“Chúng ta ăn đồ ăn vặt đi, Hạ Trăn, món kiwi sấy đó ngon thật đó, còn không vậy?” Tiểu Lê nói.
Hạ Trăn lấy từ túi ra gói kiwi sấy đã mở, đưa cho Tiểu Lê. Tiểu Lê lấy một miếng rồi đưa túi cho Lữ Mộng Kỳ: “Mộng Kỳ, thử đi, ngon lắm.”
Lữ Mộng Kỳ cười từ chối: “Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ăn có vị chua.”
Tiểu Lê cũng không ép, trả túi lại cho Hạ Trăn.
Thật ra Hạ Trăn rất thích hương vị chua chua ngọt ngọt kiểu này, cô lại lấy một miếng ra bỏ vào miệng.
Tiểu Lê rất phản đối hành vi chỉ lo ăn mà chẳng chia sẻ săn sóc cho bạn trai của cô: “Sao cô không cho anh Bùi ăn?”
Thực ra lúc trước cô đã hỏi Bùi Thừa An có muốn ăn không, nhưng anh bảo không ăn, thôi giờ hỏi lại lần nữa xem sao: “Anh ăn không?”
“Ăn.”
Hạ Trăn đưa túi cho anh, Bùi Thừa An bất lực nhìn cô: “Tay anh bẩn.”
Hạ Trăn: “…”
Tiểu Lê trợn trắng mắt nhìn kẻ ngốc Hạ Trăn, Hạ Trăn đành phải lấy một miếng kiwi sấy, nhẹ nhàng đút vào miệng Bùi Thừa An.