Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 30

“Ngon không?” Hạ Trăn nhìn chằm chằm Bùi Thừa An, hỏi.

Bùi Thừa An gật đầu: “Cũng được.”

Hạ Trăn như thở phào nhẹ nhõm, món ăn cô thích được công nhận vẫn khiến cô thấy rất vui. Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng với người cô quan tâm, còn như Lữ Mộng Kỳ bảo không thích, Hạ Trăn chẳng để tâm mấy.

“Á! Có phải có cá cắn câu rồi không?” Lữ Mộng Kỳ bất chợt lên tiếng.

Hạ Trăn quay đầu nhìn về phía mặt nước, cần câu quả nhiên đang rung lắc lên xuống, cô bình tĩnh chờ đợi Bùi Thừa An kéo cần. Ngồi nhìn anh câu cá lâu như vậy, cô đã hiểu quy luật, biết rằng không thể vội vàng kéo cần.

Bùi Thừa An rất điềm tĩnh, không có ý định kéo cần ngay.

Lữ Mộng Kỳ lại sốt ruột, cô ta bước đến bên cạnh Bùi Thừa An, nôn nóng nói: “Đàn anh Bùi, anh mau kéo cần đi, không cá chạy mất bây giờ!”

Cô ta cúi người xuống, đứng rất gần, mái tóc dài buông xõa, một lọn tóc còn chạm vào vai Bùi Thừa An.

Hạ Trăn đứng ở phía bên kia của Bùi Thừa An, chứng kiến tất cả, trong lòng không khỏi khó chịu. Nhưng cô cố chịu đựng không nói gì hết, sợ rằng giọng điệu không mấy thân thiện của mình sẽ để lộ cảm xúc.

“Không cần vội.” Bùi Thừa An bình thản nói.

Thấy mọi người đều rất bình tĩnh, Lữ Mộng Kỳ có chút xấu hổ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta đã nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, đứng thẳng người nói: “Em không biết câu cá, nên vừa thấy có cá cắn câu là kích động.”

“Anh ấy nói câu cá cần phải kiên nhẫn.” Hạ Trăn ngẩng đầu mỉm cười đáp lại cô ta.

Đúng lúc này, Bùi Thừa An kéo cần câu lên, một con cá trích to bằng một bàn tay nhảy khỏi mặt nước. Cá trích thì quá phổ thông, hơn nữa Bùi Thừa An đã câu được khá nhiều cá, trừ khi bây giờ câu được loại cá đặc biệt, nếu không mọi người cũng không mấy hào hứng.

“Cá trích cũng tốt, canh cá trích ăn rất ngon.” Lữ Mộng Kỳ nói.

“Ừ, tôi cũng thích ăn cá trích, lúc nhỏ tôi rất thích ăn món cá trích rán do ông nội tôi làm, rắc thêm hành lá, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.” Hạ Trăn hồi tưởng lại quá khứ, dường như lại ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt ngày ấy, nét mặt cô hiện lên vẻ say mê.

Bùi Thừa An có vẻ rất hứng thú, nói: “Nghe có vẻ rất ngon, không biết anh có cơ hội được ăn không.”

Câu nói này mang ý nghĩa sâu xa, Hạ Trăn còn đang suy nghĩ thì Tiểu Lê đã cười nói: “Nhất định là có cơ hội rồi, chỉ cần biến ông nội của Hạ Trăn thành ông nội của anh là được mà.”

Hạ Trăn lập tức đỏ mặt, hờn trách nhìn Tiểu Lê nói: “Cô đừng nói linh tinh...”

“Đâu cần phiền phức như thế, lát nữa nhờ đầu bếp của nhà hàng làm là được. Rán cá trích rất đơn giản.” Lữ Mộng Kỳ nói, trên mặt cô ta luôn nở nụ cười, dáng vẻ thuần khiết, vẻ mặt vô hại.

“Dù đơn giản, nhưng tay nghề của mỗi người đều khác nhau, hương vị cũng sẽ có sự khác biệt.” Tiểu Lê nhận xét khách quan, sau đó bổ sung: “Nhưng thử xem cũng được, lát nữa nhờ Hạ Trăn đánh giá xem ai làm ngon hơn.”

Mọi người đều không phản đối.

Ba cô gái vây quanh Bùi Thừa An sẽ cản trở tới việc anh câu cá, mà Hạ Trăn cũng cảm thấy hơi buồn chán. Cô đứng dậy, nói với Tiểu Lê và Lữ Mộng Kỳ: “Tôi thấy bên kia trồng rau xanh tốt lắm, chúng ta qua đó xem thế nào đi?”

Tiểu Lê hào hứng nhận lời: “Được thôi, tôi cũng muốn đi, tôi muốn xem gà vịt ông chủ nuôi nữa, hình như còn có cả gà con, trông đáng yêu xỉu.”

Lữ Mộng Kỳ lại không hứng thú chút nào: “Tôi không muốn đi lắm.”

“Đi nào đi nào!” Tiểu Lê bước tới khoác tay cô ta, kéo cô ta đi cùng.

Hạ Trăn quay sang chào Bùi Thừa An: “Vậy em qua đó đây, anh cố lên nhé.”

Anh mỉm cười, nói: “Em đi đi.”

Ba cô gái đi một vòng quanh đó, Hạ Trăn và Tiểu Lê đều là người thích nói chuyện, cho dù không quen thân với Lữ Mộng Kỳ, nhưng vẫn tìm được không ít chủ đề để trò chuyện với cô ta, qua đó cũng hiểu thêm về cô ta.

Không biết có phải do Lữ Mộng Kỳ là tình địch tiềm tàng hay không mà Hạ Trăn không thích cô ta lắm, luôn cảm thấy lòng dạ cô ta có phần thâm sâu khó lường. Nhưng bề ngoài Lữ Mộng Kỳ giao tiếp rất khéo léo, nói năng dịu dàng có chút ngây thơ, ngay cả những lời không hay cũng luôn như vô tình thốt ra, không biết rằng nói vậy là không tốt. Người như vậy, nếu mình mà không vui chất vấn cô ta, cô ta sẽ ngay lập tức tỏ vẻ vô tội nói rằng mình không có ác ý, cũng không có ý đó.

Ở bên cạnh cô ta, Hạ Trăn luôn phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, cứ sợ để lại sơ hở gì đó.

Cô cảm thấy bản thân mình không nên tính toán và suy bụng ta ra bụng người như vậy, đang thầm nghĩ liệu có phải mình nhỏ nhen quá hay không.

Nhưng khi nhìn thấy Lữ Mộng Kỳ thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía ao cá, Hạ Trăn không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân.

Sau đó họ đi xem gà con và vịt con, bà chủ nói chúng mới nở được vài ngày, Hạ Trăn nhìn những chú gà chú vịt bé xíu xếp thành một hàng, suýt nữa tan chảy vì sự dễ thương của chúng.

Cô thích những chú vịt con, lông màu vàng nhạt, mắt nhỏ như hạt đậu xanh, đôi khi đang đi còn bị vấp ngã, dáng vẻ ngốc nghếch này đúng là đáng yêu không tả xiết. Cô và Tiểu Lê vui vẻ chơi đùa với chúng, còn Lữ Mộng Kỳ thì luôn đứng ở xa nhìn, cô ta nói rằng những chỗ như thế này có rất nhiều vi khuẩn.

Tiểu Lê nhìn Hạ Trăn nhướn mày, Hạ Trăn chỉ biết cười bất lực.

Không lâu sau họ đứng dậy rời đi để không làm phiền các động vật nhỏ. Nhưng không ngờ rằng, lũ vịt con lại chạy theo họ.

Hạ Trăn và Tiểu Lê vừa ngạc nhiên vừa thích thú, bà chủ nói vịt con rất thích bám người. Những sinh vật đáng yêu như vậy, Hạ Trăn rất muốn mang về nhà, cũng muốn đưa cho Bùi Thừa An xem.

“Chúng có thể xuống bơi không?” Hạ Trăn hỏi bà chủ.

Bà chủ nói: “Bên kia còn đang câu cá, vịt xuống nước sẽ ảnh hưởng đến họ.”

Hạ Trăn nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi, hơn nữa trước đó cũng câu được rất nhiều cá, chắc là đủ rồi. Cô gật đầu bảo không sao, bà chủ tất nhiên cũng không còn phản đối.

Vậy là, đám Hạ Trăn đi về phía ao cá, đàn vịt con “cạc cạc” kêu ríu rít theo sau. Các cô đi được vài bước lại quay đầu nhìn, bởi vì vịt con đi nhanh quá sẽ dễ bị ngã, trông dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu làm họ cười mãi không thôi.

Ba cô gái xinh đẹp đi phía trước, sau lưng là một đàn vịt con đáng yêu, cảnh tượng này đẹp đến nỗi bốn người đàn ông đang câu cá cũng phải ngạc nhiên nhìn qua.

“Các em đang định lùa vịt con đi bán à?” Đậu Soái nói đùa.

Lữ Mộng Kỳ mỉm cười đáp lại: “Đàn anh, rõ ràng là vịt con lạc đường rồi.”

“Gì mà lạc đường!” Tiểu Lê phản đối, nói: “Đây rõ ràng là vịt con bị vẻ đẹp của chúng ta quyến rũ, không muốn rời đi ấy chứ.”

Hạ Trăn tinh nghịch nói: “Tiểu Lê, khiêm tốn khiêm tốn.”

Tiểu Lê gật đầu: “Ừ, khiêm tốn.”

Vừa đi vừa nói, họ đã đi đến bên cạnh Bùi Thừa An, Bùi Thừa An cười nói: “Không ngờ các em tìm được nhiều thú vui đến thế.”

“Đương nhiên rồi, bọn em có thể biến điều bình thường thành huyền thoại mà.” Hạ Trăn tự hào nói.

“Ai vừa mới nói phải khiêm tốn ấy nhỉ.” Tiểu Lê hừ nhẹ.

Bùi Thừa An: “Trước mặt tôi thì không cần khiêm tốn đâu, tôi đều biết cả mà.”

Tiểu Lê khoa trương làm động tác che mặt, nói: “Hai người đừng có phát cẩu lương nữa, ở đây còn hai nữ thanh niên độc thân đấy.” Lúc trước ở bên Đậu Soái, Tiểu Lê đã biết Lữ Mộng Kỳ chưa có bạn trai. Đương nhiên, không cần hỏi cũng nhìn ra được, người có bạn trai nào lại thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với bạn trai của người khác chứ?

“Đâu có.” Hạ Trăn không phục, cứ nói họ khoe khoang tình cảm phát cẩu lương mãi, rõ ràng là không có mà.

“Hai người chỉ nhìn nhau thôi, tình cảm đã lộ ra hết rồi, đây mới là cảnh giới cao nhất của khoe khoang tình cảm đấy.” Tiểu Lê nghiêm túc tranh luận.

Hạ Trăn cạn lời, Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn, cười bất đắc dĩ. Nếu vậy cũng tính là khoe khoang tình cảm, vậy thì anh đúng là không thể tránh được, bởi vì chỉ cần có Hạ Trăn bên cạnh, ánh mắt của anh sẽ trở nên không tự giác mà dõi theo cô.

Tiểu Lê nghiêng người, hạ thấp giọng nói với Lữ Mộng Kỳ: “Hai người họ rất hợp nhau, nhỉ?” Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Tiểu Lê, cũng là cảm nhận mà cô ấy muốn bày tỏ nhất lúc này, hoàn toàn không có ý định k*ch th*ch Lữ Mộng Kỳ. Nói xong cô ấy mới phản ứng lại, sau đó nhân tiện quan sát phản ứng của đối phương.

Lữ Mộng Kỳ chỉ mỉm cười không nói gì, Tiểu Lê thầm thở dài trong lòng.

Trong công ty, Tiểu Lê và Hạ Trăn có quan hệ tốt nhất, một là vì sở thích tương đồng, tính cách hợp nhau, hai là cả hai đều là những cô gái trẻ độc thân, đương nhiên, không lâu trước đây Hạ Trăn đã chia tay với hội độc thân, nhưng cho dù thiếu mất điểm chung thứ hai, tình bạn giữa họ cũng không bị ảnh hưởng.

Trước đây Hạ Trăn luôn thề thốt khẳng định rằng mình tạm thời không muốn yêu đương, mặc dù vậy thì mỗi khi rảnh rỗi cô ấy vẫn sẽ đoán xem nếu Hạ Trăn có bạn trai, thì người như thế nào mới phù hợp với cô. Trước đây cô ấy không nghĩ ra được ai phù hợp cả, nhưng bây giờ nhìn thấy Bùi Thừa An, cô ấy thực sự cảm thấy anh rất hợp với Hạ Trăn.

Thực ra kiểu đàn ông như Bùi Thừa An là mẫu mà hầu hết phụ nữ đều thích, vậy nên cũng chẳng trách được Lữ Mộng Kỳ có tình cảm với anh. Nhưng Tiểu Lê không quá lo lắng cho Hạ Trăn, bởi vì Bùi Thừa An một lòng hướng về Hạ Trăn, người bình thường khó mà chen chân vào được.

Kết thúc buổi câu cá, mọi người tụ tập lại xử lý những con cá vừa câu được. Họ câu được rất nhiều, khoảng mười mấy hai mươi cân, ăn cũng không hết, mà mọi người cũng không muốn xách về, vì thế nên họ quyết định thả một số cá đi.

Cuối cùng ông chủ vui vẻ đề nghị họ bỏ cá vào khu vực lưới quây sẵn, nói rằng chỗ cá cũ trong đó đã gần hết, giờ có khách đến không cần ông phải đi bắt nữa.

Họ chọn một vài con cá muốn ăn để đưa cho ông chủ chế biến, trong đó có cá trích, nghe họ nói, ông chủ liền biết cần phải làm những món gì.

Thu dọn xong dụng cụ câu cá, mọi người cùng quay trở lại căn nhà gỗ uống trà trò chuyện trong lúc chờ ăn cơm trưa.

Ai nấy đều trò chuyện rất vui vẻ, ban đầu Hạ Trăn còn lo lắng rằng mình không nói chuyện được với họ, không ngờ những người này đều nói chuyện thú vị hơn Bùi Thừa An nhiều. Ngay cả Giang Văn và Nhậm Gia Đống, hai người thoạt nhìn ít nói, một khi đã mở miệng nói chuyện thì cũng rất hài hước.

So với bầu không khí náo nhiệt đó, Lữ Mộng Kỳ có vẻ ủ rũ, biểu hiện rất rõ ràng, Hạ Trăn đã chắc chắn rằng cô ta thích Bùi Thừa An.

Dù đã xác định được nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng thêm phiền não.

Chỉ nghĩ đến việc có một quả bom hẹn giờ bên cạnh Bùi Thừa An, cô ta còn có thời gian ở bên anh nhiều hơn cả mình, trong lòng Hạ Trăn lại thấy buồn bực không thôi.

Nếu một ngày nào đó Bùi Thừa An cảm thấy mình không tốt, cảm thấy Lữ Mộng Kỳ tốt hơn, thì phải làm sao đây?

Trước đó cô mới hạ quyết tâm sẽ không từ bỏ anh, có phải cô nên củng cố mối quan hệ này không?

Vấn đề này khiến Hạ Trăn cả đêm đều không ngủ ngon nổi.

Bình Luận (0)
Comment