Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 35

Khi về đến chỗ ở của Bùi Thừa An, Hạ Trăn liếc mắt một cái đã thấy chiếc bánh kem trên bàn ăn. Thật lòng cô không muốn để Bùi Thừa An ăn bánh kem mà Lữ Mộng Kỳ làm chút nào.

Cô thay lại quần áo của mình, Bùi Thừa An cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

"Em đói bụng." Hạ Trăn nói.

Bùi Thừa An quay đầu nhìn về phía bàn ăn, nói: "Vậy thì ăn bánh kem rồi hãy đi, anh vốn định để em mang về nhà ăn."

Thì ra anh lại tự giác như vậy, nếu đã thế, cùng ăn với anh cũng được.

Hạ Trăn tràn đầy vui vẻ nắm tay kéo Bùi Thừa An đến ngồi bên bàn ăn, mở hộp bánh kem ra. Lữ Mộng Kỳ đúng là vô cùng chu đáo, đến cả dĩa ăn bánh kem cũng đã chuẩn bị, còn là loại bằng kim loại, đây là dĩa luôn được tặng kèm theo bánh hay định thường xuyên gửi bánh cho Bùi Thừa An để anh dùng? Hạ Trăn không nghĩ ngợi nhiều nữa, dù sao thứ thuộc về mình thì không ai cướp được, thứ có thể bị cướp đi thì cũng chẳng đáng tiếc.

Chỉ có điều, dĩa ăn bánh chỉ có một cái.

"Trong bếp còn dĩa không? Để em đi lấy." Hạ Trăn nói rồi định đứng dậy.

Bùi Thừa An ngăn cô lại: "Không cần đâu, anh không ăn."

"Bánh này cũng không nhỏ, một mình em ăn không hết, ăn cùng nhau đi."

"Anh không thích ăn bánh ngọt, hơn nữa, tối nay anh đã ăn hai bữa rồi." Vừa rồi khi nấu mì cho Hạ Trăn, cô nói mình không ăn hết nhiều như vậy nên Bùi Thừa An đã ăn giúp một phần, mới đó chưa đến một tiếng, bây giờ bụng anh vẫn còn thấy no.

Buổi tối không nên ăn nhiều, điều này Hạ Trăn biết, hơn nữa Bùi Thừa An lại rất chú trọng chế độ ăn uống lành mạnh, nên cô cũng không ép buộc thêm.

Thật ra Hạ Trăn cũng không đói, chỉ là chưa hẳn đã no, ăn cơm tối ở nhà xong cô vẫn thường ăn thêm chút đồ ăn vặt, nên ăn bánh kem cũng không thành vấn đề.

Nhưng đây dù sao cũng là bánh Lữ Mộng Kỳ làm cho Bùi Thừa An, Hạ Trăn cảm thấy không thể phụ tấm lòng của cô ta được.

Cô xiên một miếng bánh nhỏ rồi đưa đến trước mặt Bùi Thừa An, mỉm cười nói: "Vậy anh thử một miếng đi."

Bùi Thừa An nhìn cô, có vẻ hơi bất đắc dĩ, muốn từ chối nhưng lại không nỡ.

"A..." Hạ Trăn đưa miếng bánh tới gần anh thêm một chút.

Bùi Thừa An có vẻ như không còn cách nào với cô, hơi nghiêng người về phía trước, mở miệng cắn lấy miếng bánh, cẩn thận không để môi chạm vào cái dĩa.

Hạ Trăn rút tay về, sau đó nhìn Bùi Thừa An nuốt xuống: "Thế nào? Ăn ngon không?" Ánh mắt quan tâm đó cứ như thể chiếc bánh này là cô làm ra vậy. Bánh của tình địch làm, tất nhiên cô sẽ để ý rồi.

Bùi Thừa An nhận xét đúng sự thật: "Cũng được, chỉ là hơi ngọt quá."

"Thật à?" Hạ Trăn nếm thử một miếng, vốn dĩ mang tâm lý "Chắc cũng không ngon lắm", nhưng rồi lại lộ ra vẻ ngạc nhiên thích thú, ngon thật đó, không thua gì bánh của tiệm bánh ngọt cô yêu thích nhất trong thành phố. Quan trọng nhất là, bánh không quá ngọt, thậm chí còn nhạt hơn bánh ở tiệm một chút.

"Anh không thích ăn ngọt sao?" Yêu nhau cũng một thời gian rồi, thật ra nếu hỏi Hạ Trăn Bùi Thừa An thích ăn gì, cô sẽ không trả lời được, nhưng không thích gì thì cô biết kha khá, chẳng hạn như các loại đồ ăn vặt.

Bùi Thừa An gật đầu: "Không thích." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

"Thảo nào." Độ ngọt của bánh này nhạt hơn bánh bình thường, chắc là Lữ Mộng Kỳ hiểu sở thích của Bùi Thừa An, nên cố tình giảm đường. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hạ Trăn. Mặc dù không chắc chắn, nhưng Hạ Trăn vẫn cảm nhận được sự tận tâm của Lữ Mộng Kỳ dành cho Bùi Thừa An, dường như còn nhiều hơn cả cô.

Cảm giác nguy cơ của Hạ Trăn lại có dấu hiệu bùng lên.

Hạ Trăn ăn thêm vài miếng bánh nữa, trong lòng nghĩ ngợi điều gì đó.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Bùi Thừa An đột nhiên hỏi.

"Hả?" Hạ Trăn ngơ ngác ngẩng đầu, rồi nhanh chóng phản ứng lại. Nếu đã bị nhìn ra rồi thì nói thật thôi: "Em đang nghĩ mình có ưu điểm gì, nhưng mãi không nghĩ ra. Không biết nấu ăn, không biết làm bánh, tính cách cũng không dịu dàng chu đáo, anh có chê em không?"

Bùi Thừa An không ngờ cô lại nói điều này, nhưng rất nhanh anh đã trả lời: "Không đâu, em rất tốt."

"Nghe chẳng có tí sức thuyết phục nào." Làm bạn gái thì không biết nấu ăn cũng chẳng sao, không dịu dàng chu đáo cũng có thể chấp nhận, dù sao cô vẫn là kiểu người luôn được người khác yêu mến, nhưng nếu để làm một người vợ... Được rồi, cô thừa nhận mình nghĩ quá xa rồi.

"Mẹ anh trước đây cũng không biết nấu ăn, mấy năm gần đây mới đột nhiên thích thú với việc bếp núc, nhưng mẹ và bố anh vẫn luôn sống rất tốt với nhau. Vậy nên anh nghĩ một nửa kia có biết nấu ăn hay không không quan trọng." Bùi Thừa An nghiêm túc nói.

Nghe xong Hạ Trăn thở phào nhẹ nhõm, ở nhà cô bố cô cũng thường là người nấu ăn, nhưng cô biết trường hợp như vậy rất hiếm, phần lớn mọi người đều coi nấu ăn là nghĩa vụ của phụ nữ. Cô biết có rất nhiều đàn ông ban đầu khi thích một người phụ nữ, mọi khuyết điểm đều thấy đáng yêu, nhưng theo thời gian, họ bắt đầu thay đổi, bắt đầu bới móc khuyết điểm rồi chỉ trích. Tuy nhiên với lời nói của Bùi Thừa An lúc này, cô vẫn chọn tin tưởng.

Khoan đã, anh vừa nói cái gì? Một nửa kia?

“Ồ.” Hạ Trăn cúi đầu xuống, không để anh thấy hai gò má nóng bừng của mình. Đồng thời cô cũng âm thầm tự khinh bỉ bản thân, thật là, bạn đời của anh còn chưa biết là ai đâu, đỏ mặt cái gì chứ! Nhưng mà, cô lại tự động đưa mình vào vai đó, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngay cả chiếc bánh vốn không đủ ngọt giờ đây cũng trở nên ngọt ngào vô cùng.

Hạ Trăn ăn bánh đến khi còn vài miếng thì không thể nuốt nổi nữa, thực sự là quá no. Nhưng nếu không ăn hết mà bỏ đi thì cảm thấy lãng phí quá, đây lại là bánh của Lữ Mộng Kỳ làm, không thể phụ lòng công sức của cô ta trước mặt Bùi Thừa An được, nhỡ anh có suy nghĩ gì thì không hay.

Cô không thể không thừa nhận, hiện giờ là cô đang nghĩ lung tung quá nhiều.

"Ăn không nổi thì đừng cố ăn nữa."

Lại bị phát hiện rồi? Hạ Trăn tự kiểm điểm, không biết mình có biểu lộ cảm xúc rõ ràng quá không.

"Không thể lãng phí được." Cô nói ra suy nghĩ thật lòng.

"Ăn no đến đau bụng thì cái giá phải trả còn lớn hơn."

"Nhưng mà, đây là bánh Lữ Mộng Kỳ đã làm rất tâm huyết. Vốn dĩ là làm cho anh ăn, bây giờ lại để em ăn hết rồi." Nếu Lữ Mộng Kỳ biết được chắc chắn sẽ rất khó chịu nhỉ?

Dù gì thì đã nói đến đây, Hạ Trăn cũng không giấu suy nghĩ nhỏ nhặt của mình nữa, thay vì tự mình suy nghĩ lung tung, thà hỏi rõ Bùi Thừa An để có một viên thuốc an thần còn hơn.

Bùi Thừa An hiểu được ý cô, thực tế anh cũng biết sự quan tâm của Lữ Mộng Kỳ rất rõ ràng, mặc dù tuần trước anh đã bày tỏ lập trường với Hạ Trăn, nhưng vẫn phải khiến Hạ Trăn yên tâm hơn. Anh đưa tay nắm lấy tay Hạ Trăn, ánh mắt sâu lắng nhìn cô, nói: "Hạ Trăn, trước đây anh không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng một tháng nay, anh mới hiểu được."

Trái tim Hạ Trăn đập thình thịch, khuôn mặt cô lại bắt đầu đỏ lên, bàn tay bị anh nắm lấy thật ấm áp.

"Ồ, vậy đó là cảm giác như thế nào?" Hạ Trăn căng thẳng đến nỗi không biết nên nói gì, chỉ đành thuận theo lời anh mà hỏi.

Bùi Thừa An không trả lời mà hỏi lại: "Em không biết sao?"

Hạ Trăn hiểu được hàm ý trong lời anh, trong lòng không phục: "Là em hỏi anh trước mà!"

Bùi Thừa An khẽ cười, sau đó cân nhắc một chút rồi nói: "Là khi nghĩ đến em, nhìn thấy em, hay ở bên cạnh em đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ."

"Vậy à." Hạ Trăn nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt tỏ ra chín chắn, nhưng thực tế trong lòng thì đã vui đến nở hoa, hơn nữa, bây giờ cô rất muốn ôm lấy Bùi Thừa An.

Là người thuộc phái hành động, cô đứng dậy. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên, cô đành phải tạm dừng hành động.

Là bà Điền gọi đến, vừa mở miệng đã hỏi có làm phiền buổi hẹn của hai người không. Hạ Trăn rất muốn nói là có, rất có, nhưng vì Bùi Thừa An đang ở đây nên cô không dám nói. Bà Điền chỉ hỏi khi nào cô về nhà, bà đã nấu chè ngọt, hỏi xem cô có muốn ăn không.

Khi nói chuyện xong, Bùi Thừa An đã dọn dẹp xong bàn ăn, những miếng bánh còn dư lại cũng bị anh vứt vào thùng rác.

Không khí đã bị phá vỡ, Hạ Trăn cũng không tiếp tục hành động như vừa rồi nữa, chỉ cầm túi xách lên rồi cùng Bùi Thừa An ra khỏi nhà.

Trên đường đi hai người kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra gần đây, phần lớn thời gian thì không nói gì, nhưng dù yên lặng, họ vẫn cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.

Xe chạy trong một giờ, vốn dĩ thời gian rất dài, nhưng đối với họ mà nói thì lại quá ngắn.

Xe đã dừng trước cổng khu nhà của Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn vẫn ngồi yên, cô không muốn xuống xe. Bùi Thừa An cũng vậy.

Chỉ là không thể ngồi đây cả đêm được, Hạ Trăn đấu tranh tâm lí một lúc, hít sâu một hơi, quay sang nhìn Bùi Thừa An, ánh mắt kiên định, nói: "Bùi Thừa An."

"Ơi." Anh cũng nhìn cô.

"Anh… Lại đây một chút."

"Hả?" Bùi Thừa An không hiểu.

Hạ Trăn tự tay tháo dây an toàn, sau đó nghiêng người tới, hôn nhẹ lên mặt Bùi Thừa An một cái, rồi nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn, bình thản nói: "Đây là lời cảm ơn cho bữa tối của anh, và cũng là nụ hôn chúc ngủ ngon." Cô cố ý gán cho hành động của mình một lý do chính đáng.

"Lời cảm ơn này có vẻ không đủ."

Hạ Trăn sửng sốt, việc đầu tiên nghĩ tới là anh dám chê bai nụ hôn chủ động của cô! Nhưng ngay giây sau cô đã hiểu ra.

"Lạch cạch" một tiếng, Bùi Thừa An cũng tháo dây an toàn, sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay Hạ Trăn, hơi dùng lực kéo cô lại gần anh, đồng thời anh cũng nghiêng người tới, khi Hạ Trăn vẫn còn đang ngỡ ngàng, môi anh đã áp lên môi cô.

Cô vẫn mở to đôi mắt, mãi đến khi Bùi Thừa An nhẹ nhàng m*t lấy môi cô, cảm giác tê dại lạ lẫm truyền đến, nhìn thấy anh mở mắt, cô mới vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Đến tận khi bước vào nhà, tâm trí của Hạ Trăn vẫn còn đang bay bổng, bà Điền nhìn cô hỏi: "Trăn Trăn, sao mặt con đỏ vậy? Môi cũng đỏ nữa? Có phải đi ăn tôm hùm đất xào cay với Tiểu Bùi không?"

"Tôm hùm đất xào cay..." Hạ Trăn bỗng bật cười, cũng tỉnh táo lại: "Vâng, đúng vậy, rất ngon, ngày mai con còn muốn ăn nữa." Ha ha ha, cô thừa nhận mình không biết xấu hổ, dù sao cũng chẳng ai biết, không sợ.

Bà Điền nhắc nhở: "Khuya rồi mà ăn cay quá cũng không tốt, coi chừng nóng trong, ảnh hưởng đến da dẻ. Có bạn trai rồi thì càng phải chú ý giữ gìn hơn."

"Vâng." Hạ Trăn trả lời qua loa.

Bà Điền lập tức đổi sang vẻ mặt tám chuyện, hỏi: "Hai đứa tiến triển đến đâu rồi?" Bà còn cố ý hạ thấp giọng, không để ông Hạ đang trong phòng sách nghe thấy.

Vốn định ngồi xuống ghế sofa một lúc, Hạ Trăn lại đổi hướng, đi thẳng vào phòng mình: "Mẹ, con đi rửa mặt rồi ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm đi, bớt xem phim thần tượng lại, chúc mẹ ngủ ngon."

Bình Luận (0)
Comment