Trải qua hai cái cuối tuần là đến giữa tháng Năm.
Bây giờ Hạ Trăn lại trở về giống như khi còn đi học, mỗi ngày đều trông ngóng cho đến cuối tuần, hưởng thụ thời gian cuối tuần xong mới cảm thấy một tuần đã kết thúc trọn vẹn. Chẳng qua trước kia là vì để chơi, hiện tại thì là vì có thể có nhiều thời gian ở bên Bùi Thừa An.
Ừm, hình như cũng không đủ nhiều lắm.
Gần đây công việc của bọn họ đều rất bận, tuy rằng Hạ Trăn không cần tăng ca mỗi ngày nhưng Bùi Thừa An lại rất bận rộn, có khi anh sẽ bớt chút thời gian đến gặp cô vào buổi tối. Cô có đến tìm anh hai lần, chỉ là nhìn thấy quầng thâm mắt của anh càng ngày càng đậm, cô lại thấy đau lòng. Cô nói với anh: “Gần đây ngày nào em cũng phải làm thêm giờ, không thể đến tìm anh, ôi.”
Anh đáp: “Không sao, anh đến tìm em là được.”
“Vẫn nên thôi đi, bây giờ cứ xong việc là em muốn về nhà ngủ, chúng ta đợi cuối tuần rồi hãy gặp nhau.” Hạ Trăn biết nếu nói cô lo anh bị mệt, bảo anh đừng đến thì tất nhiên anh sẽ nói không mệt, chỉ có nói thế này anh mới thoải mái chấp nhận ý tốt của cô.
Trước kia khi nghe người khác nói yêu xa sẽ rất vất vả, Hạ Trăn chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ cô mới cảm nhận sâu sắc đó quả thực là nỗi khổ khó mà chịu đựng được. Cô với Bùi Thừa An vẫn còn ở cùng một thành phố, lại chỉ bởi vì một giờ đi xe mà mắc bệnh tương tư rồi.
Bùi Thừa An ở đầu bên kia điện thoại im lặng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đồng ý. Hạ Trăn cười nói: “Rất nhanh là đến cuối tuần thôi, chỉ là năm ngày không gặp mà thôi, vẫn khá tốt.”
Nghe thấy lời cô, Bùi Thừa An cười. Hạ Trăn lập tức đỏ mặt, tự biết những lời này bề ngoài là cô đang trấn an Bùi Thừa An, thực tế lại là đang tự thuyết phục bản thân, hơn nữa còn bộc lộ hết tâm tư ra ngoài. Cô vừa ảo não vừa thẹn thùng, quyết định ngậm miệng. Đúng lúc này phía sau lại vang lên giọng của Tiểu Lê.
“Tiểu biệt thắng tân hôn, không cần nuối tiếc.”
Hạ Trăn hoảng sợ, vội giơ tay che điện thoại: “Cô đừng có nói lung tung!” Nói xong, cô lập tức chào tạm biệt Bùi Thừa An rồi dứt khoát cúp điện thoại.
“Sao cô lại nghe lén tôi nói chuyện điện thoại!” Hạ Trăn thẹn quá hóa giận.
Tiểu Lê bày ra vẻ mặt vô tội: “Vừa rồi tôi gọi cô hai lần cô cũng không trả lời, vừa đi lại đây đã nghe cô nói cái gì mà cuối tuần, cái gì mà năm ngày không gặp mặt, thôi mà. Tôi không nhịn được an ủi cô một câu, thôi mà.”
“Thôi mà cái đầu cô!” Hạ Trăn duỗi tay về hướng mông của Tiểu Lê, Tiểu Lê nhẹ nhàng tránh thoát. Cô cũng không đùa giỡn nữa, khôi phục lại trạng thái làm việc, hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
“Ông chủ gọi cô vào văn phòng một chuyến, để ông chủ đợi lâu thì không hay lắm, cho nên tôi mới nhẫn tâm cắt ngang cô và anh Bùi đẹp trai nhà cô tình chàng ý thiếp.” Tiểu Lê vừa nói vừa nháy mắt với Hạ Trăn, Hạ Trăn mặc kệ cô ấy, xoay người đi về hướng văn phòng của ông chủ.
Mà lúc này, ở một nơi khác trong thành phố, Bùi Thừa An đã bị những lời của Tiểu Lê ảnh hưởng, cảm giác mềm mại của đôi môi Hạ Trăn vẫn rất rõ ràng. Năm ngày không thể hôn cô, hình như khá là lâu.
Thứ Năm, công việc mà Bùi Thừa An phải bận bịu suốt mấy ngày đã tạm thời xong xuôi, việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là đi gặp Hạ Trăn.
Anh gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô có làm thêm giờ hay không.
Mấy hôm nay Hạ Trăn đều không tăng ca, mỗi khi tan tầm vào buổi chiều hàng ngày đều có hàng chục nghìn âm thanh dụ dỗ cô đi gặp Bùi Thừa An, nhưng cuối cùng đều bị cô đè xuống. Cô vẫn luôn tự thuyết phục bản thân, không phải mới hai ngày không gặp thôi sao… không phải còn hai ngày nữa là gặp nhau rồi sao… không phải còn một ngày nữa thôi sao… khoảng cách tạo nên cái đẹp, ngày nào cũng gặp thì ngấy lắm…
Cho nên sau khi cô hít sâu một hơi thì trả lời Bùi Thừa An bằng một chữ - có. Cô sợ bản thân nhiều lời sẽ đổi ý, nỗi nhớ nhung mỗi ngày đều tăng theo cấp số nhân, loại cảm giác này thực sự khiến người ta phát hoảng, cô cảm thấy bản thân hẳn sẽ chống đỡ được thôi.
Bùi Thừa An lại hỏi cô tăng ca đến khi nào, Hạ Trăn hỏi ngược lại anh có phải muốn đến gặp cô không, Bùi Thừa An cho cô một đáp án khẳng định.
Hạ Trăn không kiềm chế được kích động trong lòng, lại chợt cảm thấy khả năng kiên định của mình thật kém, vừa rồi còn quyết định cố thêm một ngày. Sau đó, cô lại cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều, vốn chỉ là một việc rất nhỏ thôi lại bị cô coi như chuyện lớn tày trời, quá làm kiêu.
[Tối nay anh nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối mai chúng ta gặp, moah moah.] Hạ Trăn mím chặt môi gõ xong hàng chữ này, không cho bản thân có thời gian hối hận đã nhắm mắt nhấn nút gửi đi.
Ước chừng qua hai phút, Bùi Thừa An nhắn lại: [Anh cũng muốn moah moah.]
Hạ Trăn: [Hả?]
Bùi Thừa An: [Hôn em. Anh đã tra nghĩa của moah moah.]
Hạ Trăn: [... Em dùng như trợ từ thôi, anh nghĩ hơi nhiều rồi.] Có một anh bạn trai không am hiểu ngôn ngữ mạng thật là… ừm, rất đáng yêu.
Sau khi tan ca, Hạ Trăn về thẳng nhà, mới vừa đến cổng khu dân cư đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tiết Thần dụi tắt điếu thuốc vẫn còn một nửa, ném vào thùng rác rồi đi về hướng Hạ Trăn.
Hạ Trăn và anh ấy đã không gặp nhau một thời gian dài, cụ thể bao lâu thì cô không nhớ nữa, bận là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là do cô cố ý tránh né. Hình như anh ấy hơi gầy đi, dáng người vốn đã thiên gầy lúc này lại càng thêm đơn bạc.
Có lẽ bởi vì đã lâu không gặp, hoặc là tâm lý có biến hóa, đối mặt với Tiết Thần, trong lòng Hạ Trăn không còn thân mật với anh ấy như trước nữa. Cô không nhịn được tự hỏi, đây hẳn là thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết nhỉ?
Cô thấy hơi áy náy, cố gắng xua đi chút mất tự nhiên trong lòng, cười đón: “Sao cậu lại đến đây, không gọi điện cho tôi trước.”
“Vừa khéo đi ngang qua.” Tiết Thần trả lời lạnh nhạt, hai mắt không nhìn cô.
Hạ Trăn biết Tiết Thần đang nói dối nhưng cũng không vạch trần: “Vậy à, không thì chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi về nhà thay bộ quần áo cái đã.”
“Không được, tôi có mấy lời muốn hỏi cậu.” Tầm mắt anh ấy chuyển lên mặt Hạ Trăn, ánh mắt sáng quắc.
Trong lòng Hạ Trăn kêu lộp bộp, trực giác cho thấy đó sẽ là vấn đề mà cô không muốn đối mặt, nhưng cô cũng biết nói rõ ràng mới là giải pháp tốt nhất. Cô giả vờ thoải mái, nói: “Được thôi, cậu hỏi đi, bao nhiêu vấn đề cũng được, tôi chính là người đã xem hết “mười vạn câu hỏi vì sao” đấy.” Được rồi, cô thừa nhận đây là câu chuyện cười.
Hai người đứng ở cổng khu dân cư, một bên là đường cái đông đúc xe cộ, một bên là người đi đường qua lại tấp nập. Thật ra hoàn cảnh như vậy không thích hợp để nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Thần, Hạ Trăn lại không nói thêm gì nữa.
Tiết Thần giãy giụa lần cuối, mở miệng hỏi: “Cậu với Bùi Thừa An là nghiêm túc?”
Nếu anh ấy hỏi vấn đề này sớm hơn một chút thì Hạ Trăn có thể sẽ chột dạ, nhưng bây giờ thì không. Cô kiên định gật đầu: “Ừ.”
Tiết Thần im lặng một hồi lâu, sau đó lại hỏi: “Cậu định gả cho anh ta sao? Hay chỉ là nói chuyện yêu đương thôi?”
“Tôi muốn gả cho anh ấy.” Sau khi nói ra những lời này, Hạ Trăn mới phát hiện bản thân chẳng hề do dự chút nào.
Tiết Thần cười, cười đến chua xót. Trong lòng Hạ Trăn hơi khó chịu, mặc kệ thế nào thì đúng là cô đã làm tổn thương anh ấy. Cô không muốn tổn thương anh ấy, anh ấy là người bạn tốt nhất của cô mà.
“Nếu ngày nào đó cậu không muốn gả cho anh ta nữa, tôi sẽ có cơ hội chứ?” Từ trước đến nay Tiết Thần chưa từng nghĩ bản thân sẽ nói ra những lời này. Trong khoảng thời gian này, anh ấy vẫn cứ không buông được Hạ Trăn, dù cho cô và Bùi Thừa An có sống chung, thậm chí là kết hôn, chỉ cần cuối cùng bọn họ chia tay thì anh ấy vẫn sẽ đi theo đuổi Hạ Trăn.
Một người ở bên cạnh mình như hình với bóng bao nhiêu năm, đột nhiên đến bên cạnh người khác, cái loại cảm giác vắng vẻ này khiến cho tâm trạng người ta tụt dốc, tụt xuống lâu rồi lại muốn cứu vãn, muốn quay về ngày tháng trước kia.
Tiết Thần không chớp mắt chăm chú nhìn Hạ Trăn, trong mắt ngập tràn mong đợi.
Hạ Trăn mím chặt môi, thu nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc mà cứng cỏi, nhìn lại anh ấy, nói: “Tiết Thần, chúng ta là bạn bè, bạn bè rất tốt, bạn bè mãi mãi.” Cô rất sợ tình bạn với Tiết Thần sẽ không thể kéo dài tiếp, cô không muốn mất đi người bạn này.
Vẻ mặt Tiết Thần lạnh hơn, im lặng nhìn Hạ Trăn một lúc lâu.
Hạ Trăn không biết anh ấy đang nghĩ gì, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi thế nào.
Đột nhiên, Tiết Thần nặng nề thở ra một hơi, sau đó cười đến cực kỳ đẹp trai. Hạ Trăn khó hiểu, không đợi cô mở miệng, Tiết Thần đã duỗi tay kéo cô ôm vào trong lòng, cô hoảng hốt, phản ứng đầu tiên chính là đẩy anh ấy ra.
“Bạn bè ôm một cái không được hả?”
Hạ Trăn cứng đờ, không đẩy anh ấy ra nữa, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần Tiết Thần có thể thoải mái một chút, vậy ôm thì ôm đi.
Không bao lâu Tiết Thần đã buông cô ra, vào lúc Hạ Trăn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm lại bị một câu của anh ấy làm cho hoảng sợ.
Tiết Thần nói: “Được rồi, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.” Nói xong, anh ấy nhìn thoáng qua phía sau cô, sau đó xoay người đi mất.
Hạ Trăn lập tức quay người lại, người mà cô vẫn luôn nhớ nhung đang đứng ở cách đó không xa.
Cô thật kích động, thật vui vẻ, tươi cười muốn giấu cũng không giấu được.
Nhưng đến gần mới phát hiện ra vẻ mặt của Bùi Thừa An có điểm khác thường, lúc này Hạ Trăn mới kịp phản ứng, hẳn là anh đã thấy hết hình ảnh Tiết Thần ôm cô vừa rồi. Cô tức thì có chút hốt hoảng, rất sợ anh hiểu lầm, vì thế vội vàng giải thích: “Em với Tiết Thần không có gì đâu.”
Bùi Thừa An biết tình cảm Tiết Thần dành cho Hạ Trăn không chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nói thật thì anh cũng không mấy tự tin vào bản thân, dù sao thời gian anh và Hạ Trăn ở chung không dài. Bùi Thừa An đã từng suy xét nếu Tiết Thần nhiệt tình theo đuổi Hạ Trăn thì sẽ có kết quả thế nào, với vấn đề này, anh cũng không chắc chắn được.
Vừa rồi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, trong lòng anh vẫn để ý, anh không thích nhìn thấy hình ảnh ấy.
Chẳng qua khi thấy vẻ mặt của Hạ Trăn khi nhìn thấy anh, còn có dáng vẻ căng thẳng lo lắng lúc này của cô, trong lòng anh đã biết bản thân không hề thua Tiết Thần. Tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, mây tan thấy trăng sáng, anh mỉm cười, nắm tay cô, nói: “Anh biết.”
Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn anh, mày vẫn nhăn chặt, rõ ràng vẫn còn chưa yên tâm.
Bùi Thừa An lại nói: “Anh tin em.”
Lo lắng tích tụ trong lòng Hạ Trăn cứ thế được giải quyết rất nhẹ nhàng, cô luôn có một loại cảm giác không chân thật, cô cảm thấy bản thân có thể giải thích rõ ràng, nhưng lại không cần đến.
“Còn chưa ăn cơm nhỉ, muốn ăn gì nào?” Bùi Thừa An hỏi.
“Còn chưa ăn, ăn gì thì anh quyết định đi.” Hạ Trăn nói xong, lập tức nhận ra vấn đề mới: “Hôm nay em không cần làm thêm giờ, em lừa anh là bởi vì không muốn anh phải đi lại vất vả, em sợ anh sẽ mệt, thật đấy. Mấy hôm nay em cũng không làm thêm, mỗi ngày em đều muốn đi tìm anh, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, ảnh hưởng đến thời gian anh nghỉ ngơi.”
“Anh biết.” Bùi Thừa An mỉm cười.
Hạ Trăn nghi ngờ: “Anh biết hả?”
“Em nói thì chẳng phải là anh biết rồi sao?”
“Chẳng lẽ em nói gì anh cũng tin sao?”
“Ừ, anh đều tin.”
“Ngộ nhỡ em lừa anh thì sao?”
Bùi Thừa An hơi nhướng mày: “Vậy… trừng phạt một chút?”
“Anh muốn trừng phạt thế nào?”