Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 37

“Em lừa anh sao?” Bùi Thừa An không trả lời mà hỏi ngược lại, trong mắt anh ngậm ý cười, rõ ràng đây chỉ là lời nói đùa nhưng lại khiến Hạ Trăn thấy chột dạ.

“Đúng vậy. Anh muốn trừng phạt em thế nào?”

Bùi Thừa An nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hơi khom người, nhẹ giọng nói với cô: “Vậy phạt em hôn anh một cái.”

Lời này phát ra từ trong miệng Bùi Thừa An khiến Hạ Trăn ngạc nhiên, đây còn là Bùi Thừa An mà cô biết sao? Cô nghi ngờ nhìn anh, bất ngờ trông thấy bóng dáng mình trong ánh mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của anh, vẻ mặt của anh nghiêm túc chọc cho lòng Hạ Trăn nóng lên, chút chột dạ mới vừa nổi lên đã tan đi không còn sót lại gì.

Cô rất hào phóng mà hôn một cái lên mặt anh, sau đó nhanh chân đi đến cạnh xe như đang chạy trốn, vẻ mặt giảo hoạt: “Em đói rồi, mau dẫn em đi ăn cơm.”

Đối với nụ hôn này, đương nhiên trong lòng Bùi Thừa An không hề thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

Trên xe, Hạ Trăn gọi cho quý bà Điền một cuộc điện thoại, nói với bà tối không ăn ở nhà. Trong quá khứ thì bà Điền đều sẽ truy hỏi đến cùng nhưng lần này bà lại chỉ lạnh nhạt trả lời một câu “biết rồi” xong đã cúp máy. Hạ Trăn phát hiện không thích hợp nhưng cũng chỉ coi là cảm xúc thất thường trong kỳ mãn kinh mà không nghĩ sâu thêm.

Mười giờ tối, Hạ Trăn về đến nhà, miệng còn ngâm nga, tâm trạng rất tốt.

Quý bà Điền vẫn đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy Hạ Trăn đã về cũng chỉ hỏi qua loa: “Về rồi à.”

“Vâng.” Hạ Trăn cười hì hì, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường: “Con về chưa tính là muộn đâu nhỉ?”

“Ở chung với tiểu Bùi thế nào?” Quý bà Điền vẫn thường xuyên hỏi vấn đề này, chẳng qua lúc trước đều dùng vẻ mặt hóng hớt, bây giờ lại hơi nghiêm túc.

“Mẹ, tâm trạng mẹ không tốt ạ? Gặp phải chuyện không hài lòng gì sao? Hay là bố con chọc mẹ không được vui ạ?” Hạ Trăn hỏi rất cẩn thận, tuy cô là công chúa nhỏ trong nhà nhưng mẹ cô là nữ hoàng đó, nữ hoàng không vui sao mà được!

Quý bà Điền liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Bố con tốt lắm.”

Hạ Trăn cau mày, cực kỳ không muốn mà suy đoán lần nữa: “Chẳng lẽ là vì con?” Cô vắt hết óc ngẫm nghĩ, thật sự không nghĩ ra mình làm sai chỗ nào.

“Ngoại trừ con thì còn có ai?”

Hạ Trăn khó tin: “Con làm sao cơ? Con không làm sai gì mà nhỉ?”

Quý bà Điền nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, vì chứng tỏ bản thân cây ngay không sợ chết đứng, Hạ Trăn cũng kiên định nhìn lại bà.

Qua một hồi lâu, vẻ mặt quý bà Điền mới giãn ra: “Bỏ đi, chuyện của tụi trẻ các con mẹ không can thiệp nữa, con đối xử với tiểu Bùi cho tử tế vào, nhìn qua là một đứa đáng tin cậy đấy, con phải quý trọng người ta.”

“Mẹ…” Hạ Trăn thu thái độ vui đùa lại, quý bà Điền lại không nói tiếp nữa, bà đứng dậy: “Được rồi, mẹ đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm một chút.”

Trong lòng Hạ Trăn vẫn cảm thấy không thích hợp, đang suy nghĩ thì di động có tin nhắn đến, cô cầm lên xem, là Bùi Thừa An hỏi cô đã về đến nhà chưa. Tán gẫu với anh một lát, cô vẫn không nghĩ ra rốt cuộc quý bà Điền bị làm sao, dù sao cô chắc chắn sẽ ở chung với Bùi Thừa An thật tốt. Chuyện bên phía Tiết Thần hẳn là đã được giải quyết, bên phía Bùi Thừa An tính ra còn có một cô Lữ Mộng Kỳ, chẳng qua cô tin vào Bùi Thừa An.

Hôm sau là thứ Sáu, cuối cùng cũng kéo được đến giờ tan làm, Hạ Trăn vội vàng xuống lầu, ra khỏi tòa văn phòng, vừa liếc một cái đã nhìn thấy Bùi Thừa An đứng trước xe, trong tay anh ôm một bó hoa, đi về phía cô như một chàng hoàng tử.

Lúc này đang là giờ tan làm, dòng người đông đúc, Bùi Thừa An lại là người vừa cao lớn đẹp trai lại có khí chất, trong tay ôm hoa lại càng thu hút ánh nhìn, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn anh cực kỳ cao.

Hạ Trăn tức thì nhận được ánh mắt hâm mộ của đông đảo phụ nữ, trong lòng cô ngập tràn cảm giác hạnh phúc, cảm thấy bản thân đúng là rất may mắn, thậm chí cô còn nghĩ nếu bây giờ Bùi Thừa An cầu hôn cô, cô cũng sẽ đồng ý không hề do dự.

Đương nhiên, bọn họ mới quen nhau chưa bao lâu, không thể nào nhanh thế được.

Bùi Thừa An đi đến trước mặt Hạ Trăn, đưa bó hoa trong tay cho cô, nói: “Tặng em.”

Hạ Trăn cười nhận lấy, thẹn thùng đáp lại: “Cảm ơn anh.”

Bên cạnh có người thảo luận: “Anh chàng kia thật đẹp trai, vừa rồi tôi còn tưởng anh ấy muốn cầu hôn cơ.”

Có người trả lời: “Sao vậy được, khung cảnh này không lãng mạn, không ấm áp, không thích hợp để cầu hôn, biết không hả.”

“Chỉ cần cậu đẹp trai thì chỗ nào cũng đều là phong cảnh xinh đẹp, nếu tôi là cô gái kia, tôi còn muốn chủ động cầu hôn cơ.”

Tiếng nói của bọn họ không lớn không nhỏ, vừa đủ có thể cho Hạ Trăn và Bùi Thừa An đều nghe thấy, Hạ Trăn bất đắc dĩ kéo Bùi Thừa An lên xe.

Sau khi xe lái đi được một khoảng, Bùi Thừa An đột nhiên trịnh trọng nói: “Khi cầu hôn, anh sẽ chọn một chỗ thật lãng mạn.”

Hạ Trăn hết sức kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Không vội! Chúng ta mới bên nhau chưa được bao lâu.”

“Vậy em cảm thấy bao lâu là thích hợp?”

Từ trước đến nay Hạ Trăn chưa hề nghĩ đến vấn đề này, tình cảm của bọn họ mới vừa nhen nhóm, ít nhất thì đối với cô, thời gian trong lòng hoàn toàn tiếp nhận đoạn tình cảm này cũng không dài: “Không biết nữa, nhưng mà… không phải anh nghiêm túc đấy chứ? Anh cũng không nên vì nghe thấy người khác nghị luận lung tung mà bất chợt nổi hứng nhé.”

“Không phải bất chợt nổi hứng, trong khoảng thời gian này anh cũng đang lo lắng.” Anh vốn định lập kế hoạch trước, sau đó chờ tình cảm hai người sâu đậm hơn một chút rồi chính thức cầu hôn, chủ yếu cũng là cho Hạ Trăn một quá trình thích nghi tình cảm, nhưng hôm nay lại có người bàn luận như vậy, nếu anh chẳng tỏ thái độ gì, có lẽ Hạ Trăn sẽ có suy nghĩ không tốt.

“Quá nhanh…” Tâm trạng hiện tại của Hạ Trăn là vừa căng thẳng vừa mâu thuẫn, còn có kích động và vui sướng. Anh suy xét đến vấn đề này, chứng minh anh đang đối xử nghiêm túc với chuyện tình cảm này, cũng tỏ rõ anh là thật sự thích cô. Có cô gái nào không hy vọng được đối xử nghiêm túc chứ?

Đối xử nghiêm túc…

Hạ Trăn tự thấy xấu hổ, trước đây cô cũng không hề đối xử nghiêm túc với anh. Nháy mắt cảm xúc áy náy đã lan tràn, tâm trạng kích động cũng dần nhạt đi.

Vừa khéo đúng lúc Bùi Thừa An quay mặt sang, nhìn thấy sắc mặt cô tối đi, chân mày khẽ nhíu, anh chợt bật cười, nói: “Là hơi nhanh thật, chúng ta không vội.”

“Ừ.” Giọng nói Hạ Trăn thấp xuống.

Chuyện này trở thành một nút thắt trong lòng Hạ Trăn, Bùi Thừa An càng đối tốt với cô, nút thắt kia lại càng chặt. Cô cảm thấy chỉ có nói thẳng với Bùi Thừa An về suy nghĩ trong lòng mình mới khiến cô dễ chịu, nhưng nếu nói thật, nút thắt sẽ chuyển từ cô sang anh mất. Cô không muốn Bùi Thừa An thất vọng về mình, nếu anh rất để tâm đến sự lừa dối này, thật sự chia tay với cô thì…

Không! Cô không chấp nhận kết quả như vậy.

Trong hai ngày cuối tuần, hai người đều rất quý trọng thời gian được ở chung hiếm có này. Hạ Trăn từ bỏ thời gian ngủ nướng, sáng sớm đã dậy cùng đi chạy bộ với Bùi Thừa An, sau khi về nhà thay quần áo lại tiếp tục ra ngoài chơi.

Khi ở bên nhau, kể cả có không nói gì, không làm gì cũng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, rất tốt đẹp. Lúc này Hạ Trăn mới biết cảm giác thích một người tốt đẹp đến dường nào, chỉ là ngẫu nhiên cô vẫn cảm thấy tụt hứng. Cô không thể không cảm thán, cô đúng là một đứa không hợp để làm chuyện trái với lương tâm.

Tuy cảm xúc của cô chỉ biến hóa rất nhỏ nhưng Bùi Thừa An vẫn nhạy bén nhận ra, anh cũng biết sự thay đổi này bắt đầu kể từ ngày bàn luận về chuyện cầu hôn đó. Anh có hơi hối hận, biết bản thân đã không xử lý ổn thỏa.

Mười giờ tối Chủ nhật, anh đưa Hạ Trăn về nhà, xe dừng bên ngoài khu dân cư, hai người đều không nỡ chia xa.

Lúc này đã không còn nhiều người đi đường lắm, qua lại đều là xe cộ. Xe dừng ở ven đường, bên cạnh có một cây đa lớn, cành lá xum xuê che lấp ánh sáng.

“Hạ Trăn, anh là nghiêm túc thật lòng với em, cho nên sẽ suy xét đến sau này, nhưng mà em không cần có gánh nặng, anh biết tuổi của em còn nhỏ, anh cũng không phải…” Bùi Thừa An có phần không biết nên giải thích thế nào, rất sợ lại nói sai lần nữa.

Hạ Trăn hiểu ý anh, cũng biết anh hiểu lầm rồi, cô nói: “Em biết, em không có gánh nặng…” Được rồi, thật ra vẫn có.

Bùi Thừa An biết cô chưa nói thật nhưng cũng không vạch trần, chỉ cong môi cười, nói: “Không có là tốt rồi. Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Anh duỗi tay cởi dây an toàn, Hạ Trăn lại chậm chạp không có động tác. Bùi Thừa An nhận ra, khó hiểu hỏi: “Sao thế em?”

Hạ Trăn quay sang nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc kiên định, hô hấp lại hơi dồn dập, dường như đang làm một quyết định quan trọng. Bùi Thừa An thấy thế thì trong lòng kêu lộp bộp, mơ hồ xuất hiện một loại dự cảm không tốt.

“Anh qua đây một chút.” Hạ Trăn nói. Bùi Thừa An cho là cô có điều muốn nói với mình, vùi thế cúi người sang.

Sau đó, Hạ Trăn nắm lấy vạt áo trước ngực anh, kéo cả người anh về phía mình, đồng thời rướn người về phía trước hôn lên môi anh.

Động tác này hơi thô lỗ, hôn cũng không có kĩ thuật gì, Bùi Thừa An không nhịn cười được.

Phát hiện anh đang cười, Hạ Trăn thẹn quá hóa giận, buông anh ra. Vào lúc này, Bùi Thừa An lại ôm lấy mặt cô, không để Hạ Trăn tránh thoát, tiếp tục nụ hôn dang dở.

Nụ hôn của hai người vẫn luôn ấm áp dịu dàng, nhưng lần này Hạ Trăn lại hơi điên cuồng. Rất lâu sau mới dừng lại, hơi thở hai người đều rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng, nhiệt độ cực cao, thật ra không chỉ có mặt mà cơ thể cả hai cũng đều đỏ rồi.

Bùi Thừa An vẫn luôn nhìn Hạ Trăn, Hạ Trăn lại không dám nhìn anh, mãi đến khi không chịu nổi ánh mắt của anh nữa mới trừng mắt liếc nhìn anh một cái. Thấy anh cười ngọt như vậy, cô hờn giận hỏi: “Có phải anh đang cười nhạo em không hả?”

Bùi Thừa An bày ra vẻ vô tội: “Không có, sao anh lại cười nhạo em được.”

“Vậy anh cười cái gì?”

“Vui thì cười thôi.”

“Có gì để vui chứ?”

“Ở chung với em rất vui.”

Hạ Trăn không nhịn được cũng cười theo, dỗi: “Anh cứ nói mấy lời thế này mãi.”

“Lời anh nói đều là sự thật.”

“Lời ngon tiếng ngọt.”

“Lần đầu tiên nghe được đánh giá thế này.”

Hạ Trăn cười thành tiếng, cũng đúng, đánh giá như vậy đúng là không thích hợp. Những lời này của Bùi Thừa An quả thực rất bình thường, nhưng cũng bởi vì dáng vẻ thường ngày của anh luôn là nghiêm túc, nên khi anh nói ra những lời này mới khiến cô cảm thấy ngọt ngào.

Hai người quấn quýt nhau chốc lát đã trôi qua nửa giờ, nếu không phải quý bà Điền gọi điện đến thì Hạ Trăn còn chưa muốn về đâu.

Hạ Trăn vừa ra khỏi thang máy đã nhận được cuộc gọi của Tiết Thần. Trong điện thoại, anh ấy nói, tuần sau là đến ngày kỷ niệm thành lập trường, trường muốn mời bạn nhạc Cải Thảo về trường biểu diễn, Tiết Thần gọi Hạ Trăn cùng tham gia. Hạ Trăn rất vui vì chuyện này, nhưng cô lại hơi băn khoăn, dù sao trước kia khi còn đi học đã có rất nhiều người cho rằng bọn họ là một đôi.

Như đã biết suy nghĩ của cô, giọng điệu Tiết Thần rất thoải mái: “Coi như để chứng kiến cho tình bạn giữa chúng ta đi, cậu cũng có thể mời Bùi Thừa An đến xem phong thái trên sân khấu của cậu.”

Bình Luận (0)
Comment