Hạ Trăn bị thương, cô gái kia thì không có vấn đề gì, mọi người lập tức vây lại.
Lâm Tiêu Nhiên nhanh chóng cầm theo hộp thuốc tới giúp Hạ Trăn xử lý vết thương.
Hạ Trăn đau đến chết đi sống lại, mấy cô gái xung quanh đều không dám nhìn, nhưng khi nhìn thấy dung dịch i-ốt sát trùng được lau lên miệng vết thương, Hạ Trăn cũng không cắn răng hay r*n r*, ngược lại là cô gái bên cạnh lại trông có vẻ như còn đau hơn cả Hạ Trăn.
Điều kiện có hạn nên chỉ có thể tạm thời băng bó đơn giản. Trong suốt quá trình, Hạ Trăn đau đến mức mồ hôi túa ra trên trán, đôi mắt ướt át, nhưng cô vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn.
“Cô thật dũng cảm, nếu là tôi thì chắc chắn đã khóc chết mất thôi.” Cô gái được Hạ Trăn kéo lại lúc nãy vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, cô ấy đã cảm ơn Hạ Trăn từ trước, còn cảm thấy vô cùng áy náy vì nếu không phải do cô ấy, Hạ Trăn đã không bị thương.
Người bên cạnh cười nói: “Cô đã khóc rồi còn gì.”
Hạ Trăn cũng cười, tự đùa: “Thật ra là tôi đau đến quên cả khóc.”
Tuy nói như vậy, nhưng cô nói với giọng thoải mái, mọi người đều bật cười, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, Lâm Tiêu Nhiên nói: “Để tôi gọi cho Bùi Thừa An.”
Cái tên Bùi Thừa An vừa được thốt ra, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Hạ Trăn lập tức thay đổi.
Cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ mọi người, Hạ Trăn hơi ngừng thở, cả người cứng đờ. Cô cười một cách khô khan: “Đừng gọi, chắc anh ấy vẫn đang lái xe…” Thật ra cô còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của một vài cô gái xung quanh, cô đành ngậm miệng.
Lâm Tiêu Nhiên phớt lờ lời cô, gật đầu nói: “Ừ, cũng được, anh ấy đến rồi sẽ tự gọi cho cô.”
“Ừ.” Hạ Trăn cúi đầu đáp. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Bên kia có một tảng đá lớn, bọn tôi sẽ dìu cô qua đó ngồi, Bùi Thừa An chắc cũng sắp tới rồi, tí nữa anh ấy sẽ đưa cô đi bệnh viện.”
“Được.”
Những cô gái trước đó còn đang thương cảm cho Hạ Trăn giờ đây không ai còn tỏ vẻ đồng cảm nữa, nhưng Lâm Tiêu Nhiên lại như sợ thiên hạ không loạn, thở dài buông một câu: “Thấy cô bị thương chắc chắn Bùi Thừa An sẽ đau lòng lắm.”
“Cô ấy là gì của Bùi Thừa An? Em gái à?” Một cô gái hỏi, thực ra cô ấy cũng biết chắc hẳn là không phải em gái, nhưng vẫn cố níu kéo chút hy vọng cùng mong chờ.
Hạ Trăn xấu hổ đến toát cả mồ hôi.
Lâm Tiêu Nhiên mỉm cười: “Là em gái yêu.”
Hạ Trăn đỡ trán.
“Bạn gái?” Có người vẫn không cam lòng muốn xác nhận thêm lần nữa.
Lâm Tiêu Nhiên nhướng mày, quay sang Hạ Trăn, nhường quyền lên tiếng cho cô: “Hai người đã đăng ký kết hôn chưa?”
Đăng ký kết hôn gì chứ, Hạ Trăn vô cùng cạn lời, lắc đầu: “Chưa.”
Lâm Tiêu Nhiên nhún vai, chẳng chút để ý đến trái tim tan nát của các người đẹp xung quanh, nói: “ Hiện tại chưa đăng ký, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
“Làm sao anh biết? Anh đâu phải anh ấy đâu.” Có người không phục.
Hạ Trăn đồng tình gật đầu.
Nhưng Lâm Tiêu Nhiên lại vô cùng chắc chắn: “Tôi biết Bùi Thừa An bao nhiêu năm rồi, tất nhiên hiểu rõ anh ấy là người như thế nào. Trừ khi anh ấy không thích, chứ mà đã thích ai thì sẽ rất nghiêm túc, mà đã nghiêm túc, thì sẽ cực kỳ nhanh chóng...”
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Trăn reo lên, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Trăn lấy điện thoại ra dưới những ánh nhìn đầy áp lực đó, quả nhiên là Bùi Thừa An gọi tới.
“Alo…” Hạ Trăn cố tình hạ giọng.
“Anh đến chân núi rồi, các em đang ở đâu?” Giọng nói của Bùi Thừa An mang theo chút mong chờ. Đã nhiều ngày không gặp, nghĩ đến việc chỉ một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy người mà anh ngày đêm mong nhớ, trong lòng không giấu được sự kích động.
Hạ Trăn cũng mong chờ không kém, nhưng bên cạnh nhiều người như vậy, cô đành phải kiềm chế cảm xúc.
Cô ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, đoán chừng vị trí một chút rồi nói: “Hình như đang ở lưng chừng núi.” Nói xong cô nhìn Lâm Tiêu Nhiên với ánh mắt dò hỏi để xác nhận. Lâm Tiêu Nhiên gật đầu, cố ý nói lớn để Bùi Thừa An có thể nghe thấy: “Đúng rồi, anh mau tới đây đi, bạn gái anh bị thương rồi.”
Nghe vậy, Bùi Thừa An lập tức căng thẳng, vội vàng hỏi: “Em bị thương? Bị thương chỗ nào? Có nặng không?” Một hơi hỏi liên tục ba câu.
Hạ Trăn nghe thấy tiếng đóng cửa xe, âm thanh khá lớn, dường như dùng sức rất mạnh. Cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm của anh, trong lòng Hạ Trăn cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chua xót, vừa rồi vẫn luôn chịu đựng sự đau đớn, nghe thấy lời hỏi han của anh bỗng không thể chịu được nữa, cô rất muốn khóc.
“Chỉ là bị cành cây quệt trúng thôi, không nghiêm trọng đâu, đã xử lý rồi, anh đừng lo lắng.” Nói là vậy nhưng chẳng có chút sức thuyết phục nào, bởi giọng của cô đã xen lẫn tiếng nức nở.
“Em chờ anh, anh sẽ lên ngay.” Bùi Thừa An trầm giọng đáp.
“Ừm.” Hạ Trăn ngoan ngoãn trả lời, nước mắt cũng bị cô cố nuốt ngược vào trong.
Khi cô nói chuyện điện thoại với Bùi Thừa An, những cô gái xung quanh dường như cũng đã chấp nhận sự thật tàn khốc rằng Bùi Thừa An đã có bạn gái, dù tiếc nuối nhưng cũng buông bỏ được.
Lâm Tiêu Nhiên cùng một người phụ trách khác đỡ Hạ Trăn đến một tảng đá lớn bên đường để chờ Bùi Thừa An, những người khác tiếp tục leo núi.
Lâm Tiêu Nhiên là người phụ trách chính, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hạ Trăn, anh đề nghị để một người phụ trách nữ ở lại cùng Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn từ chối: “Không cần đâu, tôi tự ngồi đây chờ anh ấy là được, mọi người cứ tiếp tục leo núi đi.”
Lâm Tiêu Nhiên do dự, Hạ Trăn mỉm cười nói: “Đừng lo cho tôi, chỗ này cũng không có độc xà mãnh thú gì, mà Bùi Thừa An cũng sẽ đến nhanh thôi.”
Nghĩ thấy cũng đúng, Lâm Tiêu Nhiên cũng không kiên trì nữa, dẫn cô gái kia đuổi theo đội ngũ phía trước.
Ánh mặt trời từ khoảng tám, chín giờ sáng đã rất rực rỡ, xuyên qua từng tầng lá cây chiếu xuống, ánh lên những giọt sương chưa kịp bốc hơi trên mặt cỏ, tựa như những viên ngọc đang phát sáng.
Những cảnh đẹp tự nhiên này bình thường ít khi được chú ý, nhưng lúc này ngồi một mình giữa rừng núi, Hạ Trăn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đẽ đến lạ thường.
Mà lý do chính cho sự đẹp đẽ ấy, vẫn là vì Bùi Thừa An.
Lâm Tiêu Nhiên nói Bùi Thừa An sẽ đến trong vòng hai mươi phút, nhưng Hạ Trăn vẫn không nhịn được mà nhìn đồng hồ. Khi con người ta mong thời gian trôi nhanh, từng giây từng phút dường như đều kéo dài ra, khiến khoảng thời gian chờ đợi lại càng thêm dài đằng đẵng.
Cố gắng không nhìn thời gian, thỉnh thoảng mới dám liếc nhìn, chính là cảm giác như một khoảng thời gian dài đã trôi qua, nhưng nhìn lại thì chỉ thấy mới trôi qua được vài phút mà thôi.
Dù vậy việc tập trung không nghĩ về vết thương cũng giúp ích được phần nào, cảm giác đau đớn ở bắp chân cứ âm ỉ lan ra, nhưng cô cũng không còn cảm thấy quá đau như lúc ban đầu nữa.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng bóng dáng của Bùi Thừa An cũng xuất hiện trong tầm mắt. Hạ Trăn mỉm cười nhìn anh sải bước nhanh đến gần, tim cô như bị thứ gì đó lấp đầy, phảng phất như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế nhưng Bùi Thừa An lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đôi lông mày cau chặt lại, chỉ liếc nhìn Hạ Trăn một cái rất nhanh, sau đó ánh mắt đã chuyển ngay đến vết thương nổi bật trên bắp chân cô.
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, kiểm tra vết thương. Động tác của anh vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ làm cô đau.
Hạ Trăn không còn cảm thấy đau nữa, cảm giác rõ ràng nhất là nơi anh nắm lấy ấm áp, có chút nhột nhột.
Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, trông có phần dữ dằn. Hạ Trăn đột nhiên cảm thấy như mình đã làm sai chuyện gì, không khỏi chột dạ.
“Sao lại bị thế này?” Bùi Thừa An ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm vẫn không thay đổi.
Hạ Trăn chỉ về phía sườn núi gần đó, nói: “Lúc nãy leo lên sườn núi kia, người đi phía trước em bị trượt chân, em kéo cô ấy lại, sau đó thì té ngã, bị cành cây đâm phải.”
Bùi Thừa An im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trăn, hỏi: “Còn đau lắm không?”
“Không đau nữa rồi.” Vừa dứt lời, cơn đau dường như sống lại, cô lại thấy đau đớn. Nhưng mà, có anh ở đây, đau một chút cũng không sao.
Bao ngày không gặp cuối cùng cũng có thể thấy anh, cô cảm thấy rất mãn nguyện, mà lúc này anh đang quỳ bên cạnh cô, từ góc độ này nhìn xuống anh càng trở nên đẹp trai hơn, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, thậm chí từng sợi lông mi đều có thể nhìn rõ mồn một. Chỉ là môi anh mím chặt, trông có vẻ dữ dằn.
Hung dữ như thế làm cái gì chứ, đã bao ngày không gặp, ít ra cũng phải ôm một cái trước đã chứ.
“Thật sự không đau?” Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tư thế như đang chuẩn bị dạy dỗ, rõ ràng là không tin lời cô nói.
Hạ Trăn đành phải ăn ngay nói thật: “Đau, đau chết đi được.” Không chỉ vết thương đau, mà trong lòng còn thấy ấm ức, ấm ức đến đau lòng. Vừa dứt lời, hai giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống, rồi thêm hai giọt nữa…
Những giọt nước mắt này khiến Bùi Thừa An bỗng cảm thấy bất ngờ, Hạ Trăn cũng vậy, vừa rồi cô chỉ hơi cảm thấy tủi thân, đôi mắt nóng lên, nước mắt cứ thế tuôn trào, chẳng kịp nén lại.
Cô hít mũi một cái, đưa tay lau nước mắt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Biểu cảm của Bùi Thừa An lập tức thay đổi, có chút luống cuống, vội áp tay lên mặt cô, giúp cô lau nước mắt. Nhưng nước mắt cứ trào ra, anh lau mãi không hết, ngược lại còn nhiều hơn, càng ngày càng nhiều, Bùi Thừa An đau lòng vô cùng.
“Đừng khóc, anh cõng em xuống núi, chúng ta đến bệnh viện.”
“Em không muốn đến bệnh viện bây giờ.” Giọng Hạ Trăn trở nên đặc sệt vì nghẹt mũi.
“Được, không đến bệnh viện bây giờ.” Bùi Thừa An thuận theo cô.
“Em muốn anh ôm em một cái.”
Cuối cùng Bùi Thừa An cũng cười, sau đó dang tay ôm cô vào lòng.
Hạ Trăn cũng đưa tay ôm lấy eo anh, tựa người vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập của anh.
Bùi Thừa An nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Nhưng giờ không phải lúc nói điều đó: “Anh dữ với em làm gì, em đã rất đau rồi mà anh còn như thế với em.”
Bùi Thừa An: “…” Anh… hung dữ với cô sao?
Mặc kệ có hay không, cô cảm thấy anh hung dữ thì chính là hung dữ: “Là anh sai, em muốn đánh thì đánh, muốn cắn thì cắn.”
“Em đánh không lại anh.” Hạ Trăn úp mặt vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Em cũng đâu phải cún con, ai thèm cắn anh.”
Trước đó là ai nói muốn đánh anh, cắn anh nhỉ? Bùi Thừa An với lối suy nghĩ chặt chẽ logic của mình không sửa lại logic của cô, chỉ khẽ cười khổ.
“Em rất nhớ anh.” Hạ Trăn siết chặt đôi tay đang ôm lấy anh, khẽ nói nhỏ. Cô thật sự rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, cảm nhận được hơi ấm từ anh, không bao giờ muốn rời xa anh thêm một giây phút nào nữa.
Một dòng cảm xúc ấm áp lan tỏa không ngừng trong trái tim của Bùi Thừa An.
Anh nắm lấy vai Hạ Trăn, kéo cô rời khỏi lồng ngực mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Anh mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi ấm áp ngọt ngào của cô, khác hẳn sự dịu dàng thường ngày, dường như muốn cướp đi toàn bộ hơi thở của cô. Hạ Trăn cảm thấy mình sắp ngạt thở, liền khẽ hé miệng để không khí dễ dàng tràn vào hơn, nhưng thứ cô cảm nhận được trước tiên không phải là không khí, mà là đầu lưỡi của Bùi Thừa An. Khi anh quấn lấy lưỡi cô, cô cảm giác như máu cả người mình đều sôi trào, cơ thể nóng bừng lên.
Cô quên mất mình đang ở đâu, quên rằng mình vừa mới bị thương, quên cả những ngày tháng bất an và nỗi nhớ mong…
Lúc này đây, cô chỉ biết rằng cô có Bùi Thừa An, cô là người hạnh phúc nhất.