Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 43

Dường như đã trôi qua rất lâu, mà cũng dường như chỉ vừa mới trôi qua chốc lát, hai người cuối cùng th* d*c tách nhau ra, trán kề trán.

Hạ Trăn mở đôi mắt mơ màng, gương mặt tuấn tú trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy đối phương trong mắt mình, cả hai rất ăn ý nở nụ cười.

Vui vẻ, nên cười.

Họ tựa sát vào nhau, chỉ muốn mãi mãi như thế cho đến khi đất trời hóa thành tro bụi cũng chẳng muốn rời xa.

Nhưng mà, không thể không rời đi.

Giờ tiết trời đã vào hạ, thời tiết nóng nực, vết thương cần phải được xử lý tử tế, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng. Vết thương của Hạ Trăn đã được khử trùng và băng bó, máu thấm trên băng gạc đã sẫm màu, chứng tỏ máu đã ngừng chảy. Thế nhưng, Bùi Thừa An không nhìn thấy rõ vết thương, không biết vết thương nông sâu ra sao, để an toàn, anh vẫn quyết định đưa cô đến bệnh viện để xử lý lần nữa.

Anh hỏi Hạ Trăn, nhưng cô nói từ nãy đến giờ cô vẫn không dám nhìn vết thương, Bùi Thừa An vừa bất lực vừa đau lòng. Bản thân anh từng bị thương, từng phải khâu vết thương, nhưng anh vẫn nghĩ nếu không đụng đến gân cốt thì không sao, nhưng đối với cô, dù chỉ là vết thương nhỏ thôi anh cũng thấy đau lòng.

Anh gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Nhiên, hỏi thăm và hiểu rõ được tình huống. Dĩ nhiên, Lâm Tiêu Nhiên không phải bị Bùi Thừa An hỏi gì đáp nấy, anh ta còn khoa trương tái hiện lại tình huống: “Cành cây c*m v** rất sâu, mấy cô gái xung quanh nhìn mà khóc hết cả lượt, nhưng Hạ Trăn nhà anh đặc biệt dũng cảm, cũng vô cùng kiên cường, cắn răng không kêu tiếng nào. Ôi, đến tôi còn phải bái phục. Dù sao, cô ấy nhịn đau giỏi là một chuyện, nhưng chắc chắn rất đau đấy, anh phải dỗ dành an ủi đàng hoàng vào, bù đắp cho nỗi đau thể xác…”

“Tôi biết.”

Lâm Tiêu Nhiên còn rất nhiều điều muốn nói, anh ta đã nhập vai quân sư, lại đột nhiên bị cắt ngang, khiến anh ta ngẩn người: “Hả?”

Bùi Thừa An thản nhiên nói: “Tôi đã an ủi tâm hồn cô ấy rồi.”

Lâm Tiêu Nhiên: “...”

Hạ Trăn: “...”

Bùi Thừa An không để ý đến sự ngơ ngác của anh ta: “Không nói nữa, tôi đưa Hạ Trăn xuống núi đây. Hôm nay vất vả cho anh rồi.”

Cúp máy, Lâm Tiêu Nhiên bắt đầu nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Bùi Thừa An, cũng như cách làm của anh. Anh đã làm cách nào để an ủi tâm hồn con gái nhà người ta? Hình ảnh quá đẹp, Lâm Tiêu Nhiên không dám tưởng tượng thêm.

Bên này, Hạ Trăn chống hông hỏi: “Anh nói gì với Lâm Tiêu Nhiên thế?”

Bùi Thừa An nhướng mày, cười nhạt: “Cậu ta bảo em rất dũng cảm và kiên cường, đau vậy mà không khóc.” Anh nhìn Hạ Trăn, trong mắt lấp lánh ý cười, ánh nhìn đầy trêu ghẹo.

Hạ Trăn thoáng chột dạ, mặt đỏ lên, lập tức hừ một tiếng: “Em vừa khóc không phải vì đau, mà bởi vì thái độ của anh không tốt.”

Bùi Thừa An không thể không tự giải thích cho bản thân: “Anh đâu có thái độ không tốt.”

Hạ Trăn trừng mắt nhìn anh, đúng lý hợp tình nói: “Còn nói không có, anh vừa đến đã bày ra khuôn mặt lạnh như băng, cũng chẳng chịu cười một cái, bao nhiêu ngày không gặp nhau, em nhớ anh như vậy mà anh lại lạnh nhạt thế, đúng là đau lòng mà.” Nói xong, cô lại cảm thấy uất ức.

Thấy mắt cô lại ngân ngấn nước, Bùi Thừa An cuống quýt ôm lấy cô: “Anh không có lạnh nhạt, chỉ là em bị thương nên anh không thể cười nổi, anh đau lòng lắm.”

Lời anh nói tuy nghe cũng có lý, nhưng vừa rồi anh thật sự đã doạ cô sợ: “Anh hung dữ như thế, đau lòng cái gì chứ.” Hạ Trăn cảm thấy bản thân lúc này thật ngang ngược vô lý, bản thân cũng cảm thấy xa lạ, nhưng đối mặt với anh, cô không muốn lý trí cũng chẳng muốn phân rõ đúng sai, cô chỉ muốn nghe anh nói những lời ngọt ngào, những lời chứng tỏ rằng anh quan tâm đến cô.

“Anh không hung dữ với em, anh chỉ…” Bùi Thừa An bất đắc dĩ, nhưng anh cũng nhận ra bản thân lúc trước đã hơi nghiêm túc quá mức. Từ lúc biết cô bị thương, trong lòng anh luôn căng như dây đàn, khi nhìn thấy băng gạc trên chân cô nhuốm máu, một cơn giận không tên bỗng bùng lên trong lòng anh, còn giận vì điều gì, chính anh cũng không rõ. Loại cảm xúc vô cớ này cũng rất xa lạ với anh.

“Anh chỉ làm sao?” Hạ Trăn truy hỏi.

Câu hỏi làm khó Bùi Thừa An, mặt anh hơi đỏ lên, ánh mắt lảng đi nơi khác, nói: “Có lẽ là giận bản thân vì không bảo vệ được em.”

Hạ Trăn lập tức mềm lòng, cuối cùng cũng bắt đầu nói lý lẽ: “Anh không ở bên cạnh em, sao có thể trách anh được.”

Bùi Thừa An quay lại nhìn cô, nở nụ cười, một nụ cười tươi, ánh mắt cong lên thành hình vòng cung đẹp đẽ.

Anh cứ thế nhìn Hạ Trăn, khiến Hạ Trăn đỏ mặt, âm thầm hối hận vì đã quá dễ dàng mềm lòng. Tim cô lại bắt đầu loạn nhịp, sợ bị anh phát hiện, cô bĩu môi nói: “Anh nhìn như thế, em sẽ hiểu lầm là anh đang dùng sắc đẹp dụ dỗ em đấy.”

Dùng sắc đẹp dụ dỗ gì cơ, ban đầu Bùi Thừa An hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh lại bật cười thành tiếng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nói: “Không phải hiểu lầm, là thật đấy.”

Nhịp đập trái tim của Hạ Trăn hoàn toàn mất kiểm soát, đồng thời cảm thấy khó chịu, rõ ràng cô mới là người trêu chọc anh, tại sao lại biến thành bị anh chọc ghẹo thế này?

Nhưng mà, hình như cảm giác bị anh trêu ghẹo cũng không tệ.

Ôi ôi ôi, sao cô lại trở nên như thế này, bạo quá rồi!

Thời gian trên núi quá tốt đẹp, trên đường xuống núi, Hạ Trăn nằm trên lưng Bùi Thừa An, nói: “Lần sau chúng ta lại đến đây leo núi nhé!”

“Được, mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi trên tảng đá kia.”

Hạ Trăn: “...” Cảnh tượng mập mờ vừa rồi lại hiện lên trong đầu, Hạ Trăn xấu hổ giận dữ đập nhẹ vào vai anh: “Ý em là hôm nay em chưa leo đến đỉnh núi, cảm thấy tiếc nuối, nên muốn lần sau đến để bù đắp lại. Anh đúng là không đứng đắn!”

Tâm trạng Bùi Thừa An rất tốt: “Ngọn núi này rất lớn, leo lên rồi lại xuống, chắc chắn sẽ mệt, mệt thì nghỉ ngơi, không đúng sao?”

Thật sự thì cũng chẳng có gì sai.

“Nhưng chuyện vừa xảy ra trên tảng đá đó...”

“Vừa xảy ra chuyện gì cơ? Có chuyện gì kỳ lạ xảy ra đâu.” Hạ Trăn ngắt lời anh.

“Tất nhiên chẳng có gì kỳ lạ xảy ra, những chuyện đó đều rất bình thường, hơn nữa sau này sẽ thường xuyên xảy ra.” Bùi Thừa An phát hiện, lúc Hạ Trăn thẹn quá hóa giận trông rất đáng yêu, hơn nữa cô rất dễ bị trêu chọc. Trước đây khi chưa hiểu rõ về cô nhiều, anh cảm thấy cô lanh lợi đáng yêu, nói năng cũng bạo dạn, nhưng sau này mới biết, thật ra cô chỉ là một con hổ giấy.

Còn Hạ Trăn, cảm nhận của cô về anh lại hoàn toàn ngược lại, trước hôm nay, cô luôn nghĩ Bùi Thừa An là người chính trực nghiêm túc, dù anh đã nhiều lần thể hiện ra rằng anh thích thân mật với cô, thỉnh thoảng còn nói những lời khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn, nhưng cô vẫn cảm thấy anh là một người nghiêm túc chính trực. Bây giờ thì sao? Hư muốn chết!

Hồi trước, cô đã không phát huy hết bản lĩnh của mình, ừm, chính là bản lĩnh chọc ghẹo người khác, đó là bởi vì đối mặt với Bùi Thừa An... "thật thà" như vậy, cô không nỡ ra tay, nhưng bây giờ, cô cảm thấy không cần phải nương tay.

Cô bắt đầu nhìn nhận lại Bùi Thừa An một lần nữa trong lòng, cũng lập kế hoạch mới cho cách ở chung với anh trong tương lai.

Bùi Thừa An nhận thấy người trên lưng mình im lặng, hỏi: "Sao không nói gì nữa?"

Hạ Trăn hít một hơi sâu, sau đó rất nghiêm túc hỏi anh: "Ở nước ngoài anh có gặp phải chuyện gì không? Có phải bị ảnh hưởng bởi phong cách phóng khoáng bên đó rồi không?"

Bùi Thừa An ngẩn người trong chốc lát, sau đó không kìm được mà bật cười. Đã cười thì chớ, lại cười vui vẻ đến mức này. Hạ Trăn nhíu mày, vốn dĩ ban đầu chỉ nói đùa, nhưng giờ đã bắt đầu suy đoán sự nghiêm trọng của vấn đề.

"Chẳng lẽ anh đã gặp phải cô nàng nào nóng bỏng, rồi phát hiện ra điều gì đó... thú vị sao?"

Bùi Thừa An không cười nổi nữa, cô nàng này đang nghĩ cái gì vậy? "Hạ Trăn."

"Hả?"

"Vết thương còn đau không?"

Hạ Trăn: "..." Tại sao lại nhắc đến chuyện đó với cô? Tại sao chứ? Bị anh cõng thế này, tay anh vòng qua đầu gối cô, dù không dùng quá nhiều lực nhưng vẫn ảnh hưởng đến tuần hoàn máu, hơn nữa chân cứ thả lơ lửng thế này khiến máu dồn xuống dưới, cảm giác đau đớn lại càng rõ rệt hơn. Vừa rồi không để ý thì không cảm thấy gì, giờ anh vừa nhắc, dây thần kinh đau đớn lập tức truyền tín hiệu lên não cô.

Cô cảm giác mình bị bắt nạt rồi thì phải? Nhưng mà, câu hỏi của anh lại có vẻ quan tâm mà.

"Đau nha, đau thế này thì anh tính sao đây?"

Không đợi Bùi Thừa An trả lời, Hạ Trăn đã nói tiếp: "Anh có thể cùng đau với em không?"

Bùi Thừa An: "… Được."

"Vậy em không khách sáo nữa." Nói rồi, Hạ Trăn kéo cổ áo sơ mi của anh xuống một chút, sau đó cắn nhẹ lên vai anh.

Cô hoàn toàn quên mất rằng không lâu trước đây mình còn bảo rằng chỉ có chó con mới đi cắn người.

Lúc ban đầu, cô không dùng nhiều lực, luôn quan sát phản ứng của anh. Nhưng khi thấy anh thậm chí còn không nhíu mày một chút nào, cô càng tàn nhẫn hơn chút, tăng thêm lực cắn, vậy mà anh vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì.

Cô không nhả ra, cũng không nỡ cắn mạnh hơn, một lát sau cô mới chịu nhả ra.

Trên vai anh bị để lại một vòng dấu răng đỏ hồng, không rách da, Hạ Trăn cũng không biết đau đến mức nào: "Có đau không?"

"Bình thường." Giọng Bùi Thừa An rất nhẹ nhàng.

Câu trả lời này không thể giải đáp được thắc mắc của Hạ Trăn, cô đành phải tự mình giơ tay kiểm tra.

"Em làm gì vậy?" Bùi Thừa An bị hành động của cô làm cho dở khóc dở cười.

Hạ Trăn vừa mới dùng một chút lực đã cảm thấy đau, cô không dám cắn tiếp nữa. Cô đưa tay vừa cắn ra, làn da hiện lên hai dấu răng mờ mờ, cũng không bị đỏ, nhìn đã biết sẽ sớm biến mất.

Cho nên, cô cắn anh đúng là rất đau.

Làm sao bây giờ, đau lòng.

Cô đưa tay xoa nhẹ lên dấu vết mà mình vừa cắn, sau đó thổi thổi mấy cái.

Bùi Thừa An lập tức cứng đờ người, bàn tay đỡ trên đùi cô bỗng nóng bừng lên.

Thế nhưng, Hạ Trăn vẫn không nhận ra hành động của mình đã ảnh hưởng đến Bùi Thừa An như thế nào, vẫn tiếp tục vừa xoa vừa thổi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nhé, em cắn anh đau. Để em bù đắp."

Nói rồi, cô hôn nhẹ lên vai anh.

Hơi thở của Bùi Thừa An bỗng chốc trở nên gấp gáp: "Hạ Trăn..." Anh trầm giọng.

Ban nãy Hạ Trăn còn chưa nhận ra, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của anh, cô cũng đã hiểu. Vốn dĩ cô vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy tai anh đỏ ửng trước mắt mình, trong lòng lại nảy sinh cảm giác thành tựu một cách kỳ quặc.

"Hửm?" Cô vẫn dùng giọng điệu mềm nhẹ đáp lại anh, sau đó ác ý trêu chọc: "Tai anh đỏ quá, đáng yêu ghê!"

Nghe xong câu đó, tai của Bùi Thừa An càng đỏ hơn, thậm chí còn lan xuống cổ và mặt anh.

Hạ Trăn càng vui vẻ, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thần bí đầy mị lực nay lại xấu hổ, trước đây cô cũng muốn trêu đùa anh, nhưng tiếc là lúc đó không đủ can đảm, bây giờ thì khác rồi, he he he.

Cô được nước lấn tới, nói tiếp: "Có phải cõng em mệt quá rồi không? Hay là mình nghỉ ngơi một chút đi.” Hai người đã đi khoảng mười mấy phút, thực ra đoạn đường này không quá dốc, hơn nữa bây giờ lại là đường xuống dốc, nên đi bộ cũng không mệt lắm. Đương nhiên, đó chỉ là khi không mang vác gì. Lúc này Bùi Thừa An đang cõng Hạ Trăn hơn 45kg. Dù thể lực anh tốt và cũng chưa thấy anh th* d*c, nhưng chắc cũng sẽ cảm thấy mệt.

Tuy nhiên, việc mệt mỏi không phải nguyên nhân chính khiến anh đỏ mặt. Hạ Trăn cảm thấy mình đã giành lại một bàn thắng, trong lòng âm thầm đắc ý.

Bùi Thừa An bất lực, nói: "Hạ Trăn, đừng nghịch nữa."

Bình Luận (0)
Comment