Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 44

Sau khi xuống núi, Bùi Thừa An lái xe đưa Hạ Trăn đến bệnh viện, bác sĩ tháo băng để kiểm tra vết thương, Hạ Trăn chỉ liếc qua một cái rồi lập tức quay đi, lông mày cau chặt lại, bộ dạng vừa sợ vừa cố gắng nhẫn nhịn.

Bùi Thừa An đứng bên cạnh cô, thấy cô như vậy, đưa tay đỡ lấy mặt cô, để cô tựa vào người anh. Có anh bên cạnh, Hạ Trăn lập tức có cảm giác an toàn, sự đau đớn khi bác sĩ tháo lớp băng dính vào miệng vết thương dường như cũng không còn dữ dội như trước.

Vết thương khá lớn, cuối cùng phải khâu mấy mũi.

Hai người rời khỏi bệnh viện, thời gian mới đến 10 giờ rưỡi. Chân của Hạ Trăn bị thương, hoạt động bất tiện, đi đâu cũng khó khăn nên chẳng biết đi đâu ngoài việc trở về nhà. Nhưng cả hai đã nhiều ngày không gặp nhau, sao nỡ rời xa nhau. Hạ Trăn đang buồn rầu không biết phải làm sao, họ không có một nơi riêng tư nào thuộc về mình, cô thì sống với bố mẹ, còn Bùi Thừa An lại ở đơn vị, dù đi đâu thì cũng không thích hợp.

Bùi Thừa An bế cô lên xe, sau đó vòng qua xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

“Đi đâu thế?” Hạ Trăn hỏi, trong lòng lại hy vọng anh không nói là đưa cô về nhà.

“Về chỗ anh.”

Hạ Trăn do dự: “Không được đâu, chỗ anh đông người như vậy, hơn nữa em thế này, đi cũng không hay.” Giờ cô không thể dùng sức ở chân, không thể đi đường, Bùi Thừa An phải bế cô, nếu để người lạ nhìn thấy thì không sao, nhưng nếu bị đồng nghiệp của anh bắt gặp thì rất ngại ngùng.

Bùi Thừa An mỉm cười giải thích: “Không phải đơn vị anh, là chỗ ở riêng của anh.”

Hạ Trăn chớp chớp mắt, rõ ràng là rất bất ngờ.

Bùi Thừa An tiếp tục giải thích: “Mua từ hai năm trước, khi đó bố mẹ anh mong anh kết hôn sớm, nên muốn mua trước một căn nhà. Ban đầu anh không đồng ý, nhưng họ vẫn đi xem nhà khắp nơi, sau đó anh nghĩ mua trước cũng được, sau này không thích có thể đổi. Bây giờ nghĩ lại, mua căn nhà đó vẫn là có chỗ lợi.” Anh nở nụ cười, ánh mắt nhìn Hạ Trăn đầy ý vị sâu xa.

“Ồ.” Hạ Trăn đáp, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Căn nhà đó là Bùi Thừa An mua bằng tiền tiết kiệm của mình, có đi vay một ít, nhưng đã trả hết từ năm ngoái. Ban đầu anh dự định đợi đến lúc chính thức cầu hôn Hạ Trăn sẽ nói với cô về chuyện nhà ở, tiện thể xem cô có hài lòng không, nếu cô không thích thì sẽ bán đi, mua căn khác. Hôm nay cô bị thương, không thể ở ngoài lâu, nhưng anh lại không muốn đưa cô về nhà, làm sao anh có thể để lần gặp ngắn ngủi này trôi qua dễ dàng vậy được.

“Nếu em không thích vị trí hay kiểu dáng tầng lầu, chúng ta sẽ bán đi mua căn mới. Nhưng căn nhà đó cũng còn mới, anh chưa từng ở đó bao giờ.” Hiện tại căn nhà cũng chỉ được trang trí đơn giản, nội thất cũng ít, tất cả đều do bố mẹ anh sắp xếp, thấy họ miệt mài nhiệt tình như vậy, Bùi Thừa An cũng mặc kệ.

Hạ Trăn: “Có nhà mới mà không ở à.” Biểu cảm trách móc lãng phí của trời hiện lên trên mặt cô, thực ra cô từng rất muốn ra ngoài sống riêng, với kiểu người ham chơi như cô, việc sống chung với bố mẹ mang đến rất nhiều hạn chế. Nhưng hai ông bà Hạ lại kiên quyết phản đối, nói cô là kẻ ngốc nghếch trong việc sinh hoạt, nếu sống một mình chắc chắn sẽ không ra gì.

Người trẻ tuổi thường có một trái tim khát khao tự lập. Lúc đầu cô rất kiên trì, cuối cùng hai ông bà Hạ đề ra một ý tưởng, đó chính là cho Hạ Trăn tập luyện tại nhà. Đúng vậy, tức là mặc kệ cô, mọi việc đều để cô tự làm. Không nấu cơm cho cô, không giặt quần áo giúp cô, không gọi cô dậy. Hai ba ngày đầu, Hạ Trăn cảm thấy vẫn ổn, ăn sáng bên ngoài có thể chấp nhận được, buổi trưa ăn ngoài cũng đã quen, nhưng buổi tối mà cũng phải ăn cơm hộp bên ngoài, cô thật sự chịu không nổi, đặc biệt là bố mẹ cô còn cố ý nấu những món cô thích hàng ngày.

Đương nhiên, cuối cùng cũng kết thúc bằng sự thất bại phía cô.

Dù là vậy, trong lòng cô vẫn muốn ra ở riêng. Hai ông bà nhà họ Hạ làm sao không biết tâm tư không cam lòng của cô, họ rất “cởi mở” nói với cô rằng, muốn ra ngoài sống thì được, tìm một người đàn ông mà lấy, hoặc sống thử trước hôn nhân cũng được.

Sự cởi mở của họ khiến Hạ Trăn kinh ngạc cảm thán, nhưng cô cũng không còn nung nấu ý định ra ngoài sống nữa.

Giờ nghĩ lại những điều đó, trong lòng Hạ Trăn dâng lên vài suy nghĩ không nên có.

Bùi Thừa An nói: “Không muốn ở đó một mình.”

Vậy muốn ở với ai? Hạ Trăn tự hỏi trong lòng, sau đó cảm thấy có chút hụt hẫng, nếu lúc đó cô từ chối buổi xem mắt, sau này người sống cùng anh ở đó sẽ là… Thôi được rồi, cô lại nghĩ quá nhiều rồi.

“Cũng may là em đã thực hiện kế hoạch xem mắt đó.” Bùi Thừa An đột nhiên nói.

Đây là chủ đề Hạ Trăn không muốn đối mặt, cô không khỏi trở nên căng thẳng. Dù anh đã tỏ ra không thèm để ý, nhưng cô vẫn để tâm. Mặc kệ thế nào, ban đầu cô không hề thích anh nhưng lại giả vờ thích, đó chính là lừa dối: “Xin lỗi, khi đó em đã lừa anh.” Cô nói lời xin lỗi với anh.

Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ nhận lỗi trông rất đáng thương.

Bùi Thừa An đưa tay phải ra, nắm lấy tay cô. Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn cô, kiên định và nghiêm túc nói: “Em không cần phải xin lỗi vì chuyện đó, thật ra anh rất may mắn.”

May mắn? Hạ Trăn không hiểu.

Bùi Thừa An nhìn ra sự bối rối của cô, mỉm cười giải thích với cô: "Có phải là em không muốn tìm bạn trai qua việc xem mắt đúng không?" Mấy kế hoạch này của cô đều viết rõ trên mặt, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại.

"Ừm."

"Nếu không có kế hoạch đó, em sẽ từ chối đi xem mắt, đúng không?"

"Ừm." Những người không muốn xem mắt nhưng bị gia đình thúc ép, thường sẽ cố từ chối, nếu không từ chối được thì cũng chỉ đi qua loa, coi như làm tròn nghĩa vụ, cho nhau mặt mũi. Lần đầu tiên đi xem mắt của cô là với Bùi Thừa An, các lần trước, theo lý thì cô đều có thể từ chối.

"Nói cách khác, nếu khi đó em từ chối, chúng ta đã không thể gặp nhau."

"Đúng vậy." Hạ Trăn gật đầu, đôi mắt sáng lên.

Bùi Thừa An không kìm được, đưa tay còn lại khẽ chạm vào mặt cô: "Vậy nên, chính vì có kế hoạch đó mà chúng ta mới không lỡ mất nhau."

Đúng là như vậy! Hạ Trăn như bừng tỉnh, gật đầu thật mạnh.

Bùi Thừa An thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Vậy em không cần phải bận lòng về chuyện này nữa, chúng ta nên cảm thấy vui vẻ mới đúng."

Hạ Trăn hoàn toàn bị anh thuyết phục, hòn đá đè nặng trong lòng cô vài ngày qua cuối cùng cũng được gỡ xuống, cô cười ngây ngô một mình. Nhưng mà... cô cau mày nghi hoặc nhìn về phía Bùi Thừa An, nói: "Sao em có cảm giác như anh đang nói cong thành thẳng thế nhỉ?"

Bùi Thừa An nhướng mày, cực kỳ nghiêm túc nói: "Bởi vì vốn dĩ nó không phải cong."

"Sao giờ em mới phát hiện, anh ăn nói cũng khá giỏi nhỉ." Thực ra không phải bây giờ mới phát hiện, từ khi tình cảm hai người trở nên thăng hoa, cô đã dần dần nhận ra điều này.

"Không phải anh có tài ăn nói giỏi, mà là lời anh nói rất có lý."

Hạ Trăn khinh khỉnh, mấy lời ngon tiếng ngọt anh thường nói với cô chẳng liên quan gì đến lý lẽ.

Bùi Thừa An cũng nghĩ đến điều này, nói: "Nói nhớ em thích em, là bởi vì đó là những điều thật lòng trong trái tim anh."

Lại nữa! Đừng nói mấy lời này nữa, hôm nay cô đã đỏ mặt quá nhiều rồi.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, tâm trạng Bùi Thừa An càng tốt hơn, nhưng cũng không trêu cô thêm nữa: "Bây giờ chúng ta về thôi."

Về gì đó, nghe sao mà mờ ám quá, Hạ Trăn giả vờ như không hiểu, đáp: "Được."

Xe bắt đầu lăn bánh, Hạ Trăn hỏi: "Có xa không?"

"Không xa, khu Cẩm Tinh Uyển, chưa tới 20 phút là đến."

Hóa ra là Cẩm Tinh Uyển, đó là một trong những khu chung cư cao cấp nhất nội thành thành phố, không chỉ có môi trường tốt, giao thông thuận tiện mà ở gần đó còn toàn là các trường tiểu học trung học trọng điểm, đã mua nhà ở đó rồi thì còn gì mà không hài lòng chứ.

"Hóa ra là Cẩm Tinh Uyển." Hạ Trăn rất có hứng thú nhìn anh, trong lòng nghĩ: Hừ, thì ra anh còn là một kẻ giàu có!

Bùi Thừa An rất bình tĩnh nói: "Em có hài lòng không?"

"Hài lòng!" Hạ Trăn mặt dày đáp, thôi cô mặc kệ, đã đẹp trai lại còn đối xử tốt với cô như vậy, giờ còn để cô biết anh giàu có, ai mà đến giành cô cũng không nhường!

Thực ra cô cũng không phải là loại người ham vật chất, nhà cô tuy không phải dạng giàu sang phú quý, nhưng cũng luôn đủ đầy. Nhà cô tuy không to, còn hơi cũ, nhưng bố mẹ cô đã dành dụm một khoản làm của hồi môn cho cô, nói rằng đợi đến lúc cô kết hôn sẽ dùng để mua nhà tân hôn, có thể bàn với nhà trai mỗi người góp một nửa vốn mua, hoặc cũng có thể mua riêng một căn cho cô. Hạ Trăn không muốn dựa dẫm vào gia đình nên từ chối, nhưng bố mẹ cô lại giảng giải với cô rất nhiều đạo lý, nói rằng không muốn để cô bị lép vế về kinh tế so với người ta. Đây cũng là một trong những lý do khiến Hạ Trăn không muốn kết hôn sớm.

Khi đó cô nghĩ, nếu đàn ông không đáng để tin cậy, hôn nhân cũng chẳng đáng để tin cậy, vậy thì chẳng có gì để bảo đảm, kết hôn làm gì nữa chứ.

Bây giờ cô mới hiểu, bố mẹ không muốn con cái mình chịu thiệt thòi, nhưng bản thân họ cũng không kiểm soát được những chuyện như vậy, thứ họ có thể làm chính là chuẩn bị một chỗ dựa vững chắc, để nếu cô không thể dựa vào người bạn đời của mình, vẫn còn có thể tự tạo ra một khoảng trời riêng cho bản thân.

Về mặt khác, cô mới nhận ra rằng, khi yêu một người, bản thân sẽ hoàn toàn tin tưởng người kia mà không hề có nửa điểm nghi ngờ, cũng không còn đề phòng này đề phòng nọ như trước kia nữa.

"Hài lòng là tốt rồi."

"Nhà này là bố mẹ anh mua cho anh à?"

"Không phải, anh dùng tiền tiết kiệm mua, có vay một phần, năm ngoái đã trả hết rồi." Anh thành thật trả lời.

Hạ Trăn cực kỳ ngạc nhiên: "Anh giàu thế à?" Không khoa học gì cả, anh còn trẻ như vậy, lại không phải là dân kinh doanh, làm sao mà kiếm được nhiều tiền thế?

Bùi Thừa An giải thích: "Anh từng nhận được vài giải thưởng, có tiền thưởng, hồi đại học cũng khởi nghiệp cùng bạn bè, để dành được một ít."

Thì ra là vậy, đúng là câu chuyện cuộc đời của người ưu tú, nhìn lại cái ví rỗng tháng này của bản thân, ghen tị quá làm sao bây giờ? Trong đầu cô chợt lóe lên những lời mà quý bà Điền từng nói lúc khuyên cô đi xem mắt, nói Bùi Thừa An là học sinh xuất sắc, nói anh từng nhận được giải thưởng lớn nào đó, là nhà nghiên cứu rất xuất sắc vân vân.

Trước khi xem mắt ai mà chẳng phải tâng bốc đối tượng một phen, có khi trong miệng người khác có lẽ cô cũng là một người dịu dàng đảm đang, đa tài đa nghệ, xinh đẹp vô cùng ấy chứ. Vì thế, cô coi tất cả chỉ là gió thoảng bên tai.

Giờ ngẫm lại, tâng bốc chỗ nào chứ, đây còn là nói giảm đi rồi ấy chứ!

Anh đẹp trai, cô biết, công việc của anh rất đỉnh, cô cũng biết, anh nhiều tiền đến vậy, bây giờ cô cũng đã biết: "Anh nói những điều này với em, em sẽ bám lấy anh suốt đời đấy."

Bùi Thừa An cười: "Anh rất vinh hạnh."

"Ôi, có cảm giác nhặt được một đại gia." Hạ Trăn cảm thán.

"Đại gia?" Bùi Thừa An có vẻ không hài lòng với từ này.

Hạ Trăn cười hì hì nói: "Em thích đại gia mà."

Bùi Thừa An nhíu mày: "Không phải còn một cách gọi khác là - trai vừa giàu vừa đẹp sao?"

Hạ Trăn cũng phải giơ tay xin hàng trước sự mặt dày của anh. Nhưng anh đúng là có lí do để mặt dày, cô không thể phản bác.

"Em thích trai vừa giàu vừa đẹp không?"

"Em thích anh." Hạ Trăn thẳng thắn bày tỏ mà không hề đỏ mặt.

Trái tim Bùi Thừa An nóng lên, cả hai tai cũng nóng theo.

Hai người vừa nói cười, thỉnh thoảng “trêu chọc” nhau suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến Cẩm Tinh Uyển.

Cẩm Tinh Uyển tọa lạc ở vị trí đắc địa, nhưng không nằm sát đường chính, khu chung cư có một diện tích lớn cây xanh, cách ly với sự ồn ào bên ngoài.

Bùi Thừa An lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Hạ Trăn, sau đó bế cô lên, để cô chịu trách nhiệm quẹt thẻ.

“Lần sau anh sẽ về nhà lấy thêm một chiếc thẻ cho em.”

Về nhà lấy... Điều này đồng nghĩa với việc chiếc thẻ khác đang ở nhà anh, mà ở nhà anh thì có nghĩa là rất có thể bố mẹ anh đang giữ, nếu anh lấy thẻ mang đi, họ sẽ dễ dàng đoán được là đưa cho cô.

“Không cần đâu!” Nói xong, cô nhận ra hai từ này mang ý nghĩa đã muốn rồi còn ra vẻ từ chối, vì thế lại vội vàng bổ sung: “Em không muốn.”

“Vậy cũng được, dù sao mỗi lần đến đây anh sẽ đi cùng em.”

Nói như thể cô sẽ thường xuyên đến nơi này vậy.

Hạ Trăn không tiếp tục tranh luận, sợ bị anh dẫn dụ vào cái bẫy của mình, anh chẳng có ý tốt gì cả.

Anh sống ở tầng 25, đến trước cửa nhà anh, Bùi Thừa An nói mật mã cho cô biết. Cửa mở ra, khung cảnh bên trong khiến Hạ Trăn sáng bừng mắt. Lúc nãy anh có nói với cô chưa trang trí cẩn thận, nhưng rõ ràng đây là căn hộ được trang trí tỉ mỉ nha!

Bùi Thừa An cũng biết lừa người sao?

Cô nhìn anh đầy nghi hoặc.

Bùi Thừa An tỏ vẻ vô tội: “Anh cũng không biết chuyện này là thế nào nữa.”

“Có khi nào anh đi nhầm nhà vì lâu rồi không về không?” Hạ Trăn hỏi, khả năng này cũng khá lớn.

“Chẳng lẽ mật mã nhà người khác lại giống mật mã nhà chúng ta?” Bùi Thừa An cố ý đáp lại.

Được rồi, khả năng này quá nhỏ, bởi mật mã của anh dường như không phải ngày sinh, cũng không phải ngày tháng năm nào cả.

“Mật mã của anh là mã số bằng sáng chế.”

Hạ Trăn không còn thấy bất ngờ, mật mã của anh sao có thể tầm thường như vậy. Nhưng vì cô, Bùi Thừa An đã trở nên tầm thường hơn: “Đợi lát nữa anh sẽ đổi thành ngày sinh của em.”

“Đừng, mật mã bây giờ đã rất tốt rồi, như vậy mới không dễ bị phá giải, trộm cũng không dễ vào được.”

“Lo lắng của em... rất chu đáo.”

Ừm, không đổi là được rồi, chẳng qua, trong lòng cô vẫn là có chút hụt hẫng.

“Cái này là gì?” Bùi Thừa An nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên tủ giày. Hạ Trăn cầm lên xem, bên trên viết: Con trai, đây là bất ngờ bố mẹ dành cho con, hy vọng con sống ở đây thật vui vẻ.

Hạ Trăn không nói gì, Bùi Thừa An cười, một nụ cười hài lòng.

Thật ra khi anh quyết định dẫn Hạ Trăn đến đây, anh vẫn còn có chút hối tiếc vì trước đó không nghe lời bố mẹ mà sửa sang trang trí lại một chút.

Anh đặt Hạ Trăn xuống ghế sofa trong phòng khách, rồi cùng Hạ Trăn đi tham quan ngôi nhà xa lạ này của mình.

Hạ Trăn phát hiện một số điều kỳ lạ nên hỏi Bùi Thừa An: “Mấy thứ này đều là phong cách mà mẹ anh thích sao?”

Bùi Thừa An phủ nhận: “Mẹ và bố anh đều thích phong cách Trung Hoa.” Dừng lại một chút, anh nói ra nghi ngờ trong lòng: “Cái này chắc là phong cách mà em thích.”

Haizz, Hạ Trăn thở dài, có chút đau đầu, không dám tưởng tượng hai bà mẹ đã bí mật bàn bạc những gì. Cô không lạc quan là mấy, dựa vào sự hiểu biết về bà Điền, cũng như tự nhận thức về bản thân, cô thấy khả năng cao bà ấy đã kể lể không ít chuyện xấu hổ của cô.

Những chuyện xấu hổ của cô nhiều như vậy, nếu để mẹ của Bùi Thừa An biết, sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Ôi mẹ ơi, thật là tuyệt vọng.

“Em nghĩ, mẹ em có tham gia vào rồi.” Cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy đau khổ, nhìn Bùi Thừa An đang đứng.

Bùi Thừa An tỏ vẻ rất hài lòng: “Ừ, anh phải cảm ơn dì.”

“Cảm ơn cái gì chứ!” Hạ Trăn nói, hạ thấp giọng, như thể tự lẩm bẩm lầu bầu: “Chắc chắn bà ấy đã nói không ít điều bất lợi về em cho mẹ anh rồi.” Nếu mẹ chồng tương lai biết quá nhiều chuyện xấu hổ của mình thì sẽ như thế nào?

“Vậy sao? Em có những chuyện xấu hổ gì?” Bùi Thừa An tò mò hỏi, hoàn toàn phớt lờ sự đau buồn của cô.

Chẳng có tí đồng cảm nào cả! Hạ Trăn tức giận: “Không nói cho anh!”

“Ừ, anh có thể hỏi mẹ anh.” Bùi Thừa An cười rất vui vẻ, Hạ Trăn trừng mắt nhìn anh, đừng tưởng đẹp trai là sẽ được tha thứ.

Bùi Thừa An ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giống như đang vuốt lông cô vậy: “Em đáng yêu thật đó.”

“Anh đang chế nhạo em đấy à?” Giọng nói và ánh mắt của Hạ Trăn đều tràn ngập nguy hiểm, nhưng Bùi Thừa An vẫn điềm nhiên như không.

“Nếu mẹ anh không thích em, liệu bà có cố ý trang trí nơi này, tạo bất ngờ cho chúng ta không?”

Hình như anh nói cũng đúng.

Bùi Thừa An nắm vai cô, xoay người cô đối diện với mình: “Em đừng lo, người phải lo lắng là anh mới đúng.”

Câu nói của anh đã thành công dời sự chú ý của Hạ Trăn: “Anh lo gì chứ?”

“Lo lắng mẹ anh sau này sẽ thường xuyên chiếm lấy em.”

Hạ Trăn không nhịn được cười: “Làm gì có chuyện đó!” Thường thì mẹ chồng mới là người sợ con dâu chiếm mất con trai chứ?

Bùi Thừa An cũng không giải thích: “Sau này em sẽ biết thôi.”

“Anh đi xem phòng bếp một chút.”

“Ừ.”

Vừa rồi anh cũng chưa đi xem, chỉ quan sát phòng khách một chút giống cô, thậm chí chưa mở cửa các phòng xem phong cách bên trong thế nào. Hạ Trăn bắt đầu tưởng tượng, liệu có phải là kiểu lãng mạn mộng mơ mà cô thích không?

Ôi, mình đúng là càng ngày càng không biết rụt rè xấu hổ.

Một lát sau, Bùi Thừa An bước ra từ phòng bếp hỏi cô: “Chắc em đói bụng rồi nhỉ? Anh làm bữa trưa nhé.”

“Được thôi, nhưng mà, nhà có đồ ăn sao?”

“Có, còn rất tươi, hình như là mới mua hôm nay.” Rau củ và trái cây trong tủ lạnh chỉ hơi lạnh một chút, chứng tỏ vừa mới được để vào không lâu.

Hôm nay à…

Sao đâu đâu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ thế này.

“Em muốn ăn gà, vịt hay bò? Trưa nay làm tạm ba món ăn một món canh nhé? Chiều anh lại nấu thêm canh.”

“Em muốn ăn vịt, vịt xào gừng. Với lại, chỉ cần hai món ăn một món canh là đủ rồi, thật ra chỉ cần món vịt xào gừng là em đã mãn nguyện rồi.” Lâu lắm rồi chưa ăn, nghĩ đến thôi đã thèm ch** n**c miếng.

Bùi Thừa An gật đầu: “Không được kén ăn.”

Bùi Thừa An bận rộn trong bếp, Hạ Trăn ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Bùi Thừa An, thật ra Bùi Thừa An còn đẹp hơn cả TV. Khi Bùi Thừa An phát hiện ánh mắt của cô và dò hỏi, cô lập tức nói như vậy.

Ăn trưa xong, hai người cùng cuộn mình trên sofa xem TV ăn trái cây, không lâu sau, Hạ Trăn bắt đầu thấy buồn ngủ, hôm nay cô dậy rất sớm, ngủ không đủ giấc. Nhưng cô muốn nói chuyện với Bùi Thừa An, cảm giác tựa vào vai anh rất dễ chịu.

Cuối cùng cô vẫn ngủ thiếp đi, lúc mơ màng, cô nghe thấy Bùi Thừa An nói sẽ bế cô vào phòng ngủ, cô tỉnh lại một chút, kiên quyết không đồng ý, nói rằng chiếc sofa này còn thoải mái hơn cả giường, đúng mẫu mà cô từng nhìn trúng.

Bùi Thừa An không ép, chỉ lấy chăn đắp cho cô rồi nghỉ ngơi bên cạnh. Anh cũng cần thích nghi với việc chênh lệch múi giờ.

Cả buổi chiều trôi qua rất nhanh, trời chạng vạng tối, báo hiệu thời gian về nhà cũng sắp đến. Hạ Trăn vẫn chưa nói với gia đình về việc mình bị thương, định đợi về rồi hẵng kể, để họ đỡ phải lo lắng.

Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, sau một cuộc điện thoại từ mẹ của Bùi Thừa An, cục diện đã thay đổi đến long trời lở đất, khiến Hạ Trăn trở tay không kịp.

Bình Luận (0)
Comment