Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 45

Khi mẹ của Bùi Thừa An gọi điện tới, Hạ Trăn còn đang tựa vào vai của Bùi Thừa An. Biết người gọi điện là ai, cô lập tức trở nên căng thẳng.

Cô vội vặn nhỏ âm lượng của TV, còn Bùi Thừa An thì bắt máy.

Mẹ Bùi nói: "Thừa An à, con đang ở cùng Trăn Trăn đúng không?"

"Vâng."

Mẹ Bùi cười: "Vậy sau khi hai con xong việc có thể giúp mẹ một việc được không?"

"Việc gì ạ?"

"Là thế này, hôm nay mẹ đến Cẩm Tinh Uyển để dọn dẹp một chút, nhưng lúc rời đi mẹ lỡ để quên ví tiền ở đó, con qua lấy giúp mẹ đi."

Bùi Thừa An không nhịn được nở nụ cười, mẹ anh đúng là giỏi viện cớ: "Mẹ nghĩ lại xem mẹ để ở đâu?"

"À! Chắc là trên tủ giày, con tìm thử xem."

"Không có trên tủ giày." Bùi Thừa An nói.

Mẹ Bùi thắc mắc: "Sao con biết không có? Con đến đó rồi à!"

"Vâng."

Mẹ Bùi im lặng một lúc, dò hỏi: "Con đi với Trăn Trăn đúng không?"

"Vâng."

"Thế hai con có ưng đồ nội thất với phong cách trang trí không? Nếu Trăn Trăn không ưng ý thì cứ đổi đi."

Bùi Thừa An nhướng mày, quay sang hỏi Hạ Trăn: "Em có hài lòng với nơi này không?"

Hạ Trăn suýt nữa thì bị anh doạ sợ chết khiếp, hỏi cô làm gì chứ? Lại còn hỏi vào lúc này nữa! Cô đã cố biến mình thành không khí rồi, vậy mà lại thất bại trong gang tấc!

"Hài… lòng." Cô giận dữ trừng mắt nhìn Bùi Thừa An.

Giọng mẹ Bùi lập tức cao hơn một chút: "Hai đứa vẫn đang ở đó à?"

"Vâng."

"Ha ha ha…" Mẹ Bùi không nhịn được mà bật cười, vốn dĩ bọn họ còn đang đau đầu nghĩ cách làm thế nào để dụ Bùi Thừa An dẫn Hạ Trăn đến, không ngờ lại chẳng cần tốn công: "Nơi đó đã được trang trí xong từ hai tháng trước rồi, hơn nữa mẹ đã áp dụng rất nhiều cách khử formaldehyde, giờ cũng đã khử được gần hết, hai đứa có thể yên tâm mà dọn vào ở." Sàn nhà và tường vốn đã được hoàn thiện từ trước, họ chỉ làm thêm một chút trang trí và bố trí nội thất.

Sao Bùi Thừa An lại không hiểu ý mẹ mình chứ? Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng Hạ Trăn hiện giờ lại là một người bị thương.

Anh vừa định mở miệng, mẹ Bùi đã lại tiếp tục: "Con trai à, con cũng không còn nhỏ nữa, thời đại bây giờ khác xưa rồi, sống chung trước hôn nhân chẳng có vấn đề gì, mẹ tin con không phải loại đàn ông phụ bạc, hơn nữa mẹ của Trăn Trăn cũng rất cởi mở, hai đứa không cần lo bố mẹ sẽ nghĩ gì, chỉ cần hai con yêu nhau, chúng ta vẫn sẽ luôn ủng hộ."

Bùi Thừa An: "Mẹ, hôm nay Hạ Trăn bị thương ở chân khi leo núi, con đưa cô ấy đến đây nghỉ ngơi."

"Bị thương? Sao lại bị?" Mẹ Bùi lo lắng nói: "Giờ bọn mẹ qua ngay." Nói xong, bà dứt khoát cúp máy.

Bùi Thừa An: "…"

Khi Bùi Thừa An nói tới việc Hạ Trăn bị thương, Hạ Trăn đã nhéo anh một cái, giờ nhìn thấy anh hạ chiếc điện thoại từ tai xuống, cô vội hỏi: "Sao thế?"

"Ngắt máy rồi."

Hạ Trăn đột nhiên có một dự cảm không lành.

Bùi Thừa An xác nhận luôn dự cảm ấy: "Mẹ anh nói họ sẽ đến đây ngay."

Họ...

Cho nên đây là phải ra mắt phụ huynh sao?

Quan hệ của họ gần đây vẫn luôn tiến triển tốt, việc ra mắt phụ huynh đôi bên thực ra cũng là hợp lý, nhưng không cần phải vào ngay lúc này chứ? Ít nhất cũng phải cho cô chuẩn bị trước đã được không hả? Hiện tại đến đứng dậy chào hỏi họ cô còn không làm nổi, quá nhiều bất tiện.

Dù rằng cuộc xem mắt của họ là do bố mẹ hai bên sắp xếp, hai bà mẹ thậm chí đã thống nhất quan điểm, rất quan tâm và ủng hộ mối quan hệ này, nhưng họ vẫn luôn giữ thái độ cởi mở, tôn trọng quyền tự do yêu đương của con cái, không vội bắt con cái ra mắt phụ huynh, sợ hai đứa có áp lực.

Còn về Hạ Trăn, cô cũng từng nghĩ tới cảnh ra mắt bố mẹ Bùi Thừa An sẽ như thế nào, cô cũng đã thầm lên một vài kế hoạch, chẳng hạn sẽ phải trang điểm ăn mặc chỉn chu nữ tính một chút, sẽ vui vẻ mặc những chiếc váy dịu dàng mà cô không thường hay mặc, sẽ nói năng nhẹ nhàng, phải ngoan ngoãn đáng yêu...

Bây giờ, cô phát hiện rằng mọi kế hoạch đều trở nên vô nghĩa, vì cuộc đời cô luôn đầy rẫy những biến số.

Sở dĩ Bùi Thừa An nói cho bố mẹ biết chuyện cô bị thương, là bởi vì sớm muộn gì họ cũng sẽ biết, nếu đã như vậy, chi bằng nói ngay bây giờ. Hơn nữa, khi thấy bố mẹ đã làm rất nhiều điều vì anh và Hạ Trăn, anh cũng không muốn phụ lòng "thiện ý" của họ.

Quan trọng nhất là, nếu Hạ Trăn có thể ở đây dưỡng thương, anh sẽ rất vui.

Hạ Trăn nhìn xuống bộ đồ thể thao mình đang mặc với vẻ mặt đau khổ, tuy trông cũng khá đẹp, nhưng lại có cách biệt rất lớn với những chiếc váy thục nữ, phần ống quần thậm chí còn dính cả máu nữa. Trên mặt cô cũng chỉ thoa một lớp kem chống nắng...

Nói chung, cô không hài lòng chút nào với hình tượng hiện tại của mình.

Lại nhìn sang Bùi Thừa An bên cạnh, dù chỉ mặc đồ thường ngày nhưng phong thái tuấn tú của anh không hề bị che lấp, khiến cô lại càng cảm thấy xấu hổ.

Bùi Thừa An nhận ra được sự lo lắng của cô, cười mỉm hôn nhẹ lên mặt cô, an ủi: "Em không cần phải căng thẳng, em rất tốt, bố mẹ anh chắc chắn sẽ thích em."

"Nhưng trông em bây giờ… không được đẹp lắm."

Bùi Thừa An rất nghiêm túc nói: "Em rất đẹp, lúc nào cũng đẹp."

"Nhưng vẫn không đẹp bằng anh."

Bùi Thừa An dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Cả hai chúng ta đều đẹp, rất xứng đôi."

"Không biết khiêm tốn gì cả." Hạ Trăn lườm anh một cái, nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao chuyện đã tới mức này, gặp thì gặp thôi.

Khoảng 40 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Thừa An đi mở cửa.

Hạ Trăn nhìn thấy mẹ mình đầu tiên, sau đó là mẹ của Bùi Thừa An, rồi cuối cùng là bố cô cùng bố Bùi Thừa An.

Cô không biết nên chào ai trước, nhưng cũng không cần cô phải chào, vì bà Điền đã mở miệng nói: "Trăn Trăn, chúng ta đến thăm con đây." Giọng điệu như thể đến nhà cô chơi vậy.

"Mẹ…" Hạ Trăn định đứng dậy, nhưng bà Điền và mẹ Bùi nhanh chóng bước tới bên người cô, mỗi người giữ một bên tay, không cho cô đứng dậy.

"Cháu chào bác gái ạ." Cô mỉm cười với mẹ của Bùi Thừa An, cố gắng hết sức tỏ ra dịu dàng.

Mẹ Bùi tươi cười thân thiết, nhìn Hạ Trăn khen ngợi: "Trăn Trăn còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh."

Hạ Trăn không biết bà đã nhìn ảnh nào của mình, may mà bà Điền đã lập tức tiếp lời: "Tiểu Bùi ngoài đời cũng đẹp trai hơn trong ảnh nhiều."

Sau màn khen ngợi lẫn nhau, mọi sự chú ý đều dồn vào vết thương của Hạ Trăn, ai nấy đều ân cần hỏi thăm.

Cô kể sơ qua về quá trình bị thương với mọi người, nói rằng đã đến bệnh viện xử lý, không có vấn đề gì lớn.

Các bậc phụ huynh yên tâm phần nào, sau đó bắt đầu bàn bạc về vấn đề dưỡng thương của cô. Chẳng mấy chốc, họ đã đưa ra quyết định.

"Chân con đang bị thương, đi đi lại lại cũng bất tiện, chi bằng cứ ở đây dưỡng thương đi, chờ khi nào khỏe hẳn rồi hãy về nhà. Dù sao ở đây cũng có tận ba phòng."

Đây đúng là cách nói vòng vo, cốt muốn cho họ sống chung, tuy cô đang bị thương, không có khả năng xảy ra chuyện gì với Bùi Thừa An, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng sống chung dưới một mái nhà với Bùi Thừa An.

Cô khéo léo từ chối: "Con vẫn nên về nhà thôi, ở đây sẽ bất tiện lắm, với lại quần áo của con…"

Bà Điền cười híp cả mắt: "Cái này thì con không cần lo, mẹ đã mang theo quần áo cho con rồi."

Hạ Trăn cạn lời, trước mặt bố mẹ Bùi Thừa An, cô cũng không tiện nói gì thêm, đành quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Bùi Thừa An, ai ngờ anh lại chân thành nói với bố mẹ cô: "Bác trai bác gái cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Hạ Trăn."

Lúc này, Hạ Trăn mới thực sự chẳng còn lời nào để nói.

Sau đó, ba người đàn ông cùng vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn ba người phụ nữ ngồi trò chuyện rôm rả trong phòng khách.

Chuyện đã đến mức này, Hạ Trăn cũng đành chấp nhận hiện thưc. Thực ra nghĩ lại, cũng không phải là cô không thích như vậy…

Hai gia đình cùng ăn tối, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, đến 8 giờ tối, sau khi dọn dẹp xong thì họ lần lượt ra về, trước khi rời đi, trên mặt ai cũng mang theo biểu cảm thấu hiểu lòng người.

Cửa đóng lại, khi Bùi Thừa An quay người đã thấy Hạ Trăn đang bực bội nhìn anh: "Em muốn về nhà!"

Bùi Thừa An bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm nói: "Anh muốn ở bên em, chúng ta đã xa nhau sáu ngày rồi, phải bù đắp lại chứ."

Hạ Trăn giật mình, thực ra cô chỉ đang ngượng ngùng: "Có gì mà phải bù đắp chứ."

"Trăn Trăn…" Đây là lần đầu tiên Bùi Thừa An gọi tên cô một cách thân mật như vậy, bơi vì vừa rồi bốn bậc phụ huynh đều gọi cô như thế, mà anh lại chưa từng gọi qua, trong lòng anh có chút ghen tị.

Người thân và người yêu gọi biệt danh hồi nhỏ của mình, cảm giác rất khác biệt, người yêu gọi như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy ngọt ngào.

"Hả?" Cô không hung dữ nổi.

Bùi Thừa An nhẹ nhàng xoay vai cô lại, để cô đối diện với mình, sau đó cúi đầu hôn cô.

Hai người ôm ấp nhau trên sofa một lúc, thời gian cũng đã muộn, đến lúc phải rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Sau đó, vấn đề tới rồi, với tư cách là một nhân vật đặc biệt hành động khó khăn, Hạ Trăn cảm thấy rất rầu rĩ.

Bùi Thừa An đi chuẩn bị nước tắm cho cô, sau đó bế cô vào phòng tắm, cũng may là anh không đề xuất ý kiến giúp cô tắm, nếu không cô chắc chắn sẽ khủng hoảng tinh thần hơn nữa.

Do vết thương không được phép dính nước, nên lần tắm này của Hạ Trăn thật sự rất gian khổ. Cuối cùng cũng tắm xong, cô lại khó khăn mặc đồ ngủ. Hôm nay trong lòng cô có một nỗi oán hận rất lớn đối với bà Điền, nhưng may mắn mẹ cô đã mang theo bộ quần áo ngủ thay vì váy ngủ.

Sau khi thay xong, cô nhảy lò cò đến cạnh cửa. Bùi Thừa An nghe thấy tiếng động, vừa đi tới vừa hỏi: "Tắm xong rồi?"

Hạ Trăn mở cửa, dựa vào khung cửa, đứng như gà trống một chân: "Xong rồi."

Quần ngủ của cô là loại quần ngắn, một đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài rất bắt mắt, chiếc chân bị băng bó cũng vô cùng bắt mắt: "Anh bế em."

Việc cứ luôn để anh bế khiến Hạ Trăn thấy ngượng ngùng, dù sao cô cũng không nhẹ, việc mệt như vậy, nhỡ đâu anh thầm chê bai cô thì sao bây giờ: "Em chỉ cần nhảy lò cò qua đó, anh đỡ em là được rồi."

Bùi Thừa An nhướng mày, nói: "Em chắc chắn muốn nhảy như một con ếch vậy à?"

"Ếch… Anh mới là ếch ấy!"

Dáng vẻ giận dỗi của cô thật đáng yêu, ít nhất là đáng yêu hơn nhiều so với dáng vẻ khách sáo khi đối diện với anh. Anh cười vui vẻ, rồi trong vẻ mặt không vui của Hạ Trăn, cúi người bế cô lên.

Bình Luận (0)
Comment