Bùi Thừa An đặt Hạ Trăn ngồi xuống ghế sofa, nâng chân cô lên, cẩn thận tháo băng để thay thuốc giúp cô.
Trên chiếc bàn trước sofa là thuốc mỡ, bông gòn và băng gạc đã được sắp xếp ngay ngắn.
Vì vừa mới tắm xong nên làn da Hạ Trăn ửng lên sắc hồng nhạt, hơn nữa từ đùi trở xuống đều lộ ra bên ngoài trông vô cùng nổi bật. Hiện tại dù thời tiết đã ấm lên, nhưng nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm vẫn chênh lệch khá lớn, vẫn chưa đến lúc mặc quần short hay váy ngắn, bởi vậy đây là lần đầu tiên Hạ Trăn để lộ chân trước mặt Bùi Thừa An.
Trong căn phòng ấm áp mang đậm hơi thở gia đình, một nam một nữ yêu xa nhiều ngày nay lại được ở chung một phòng...
Hạ Trăn không thể kiềm chế mà nghĩ đến một số cảnh tượng kiều diễm, cộng thêm việc anh đang để chân cô lên đùi mình, chăm sóc vết thương một cách tận tâm, khiến mặt cô nóng bừng lên.
Đáng tiếc là, cảm giác xấu hổ của cô nhanh chóng bị cơn đau cắt ngang. Dù sao cũng là vết thương mới, lúc chạm vào vẫn rất đau.
“Đau thì nói nhé, được không?” Bùi Thừa An nói.
“Được.”
Thực ra động tác của anh đã rất nhẹ nhàng, còn cẩn thận hơn cả bác sĩ.
Sau khi xử lý xong vết thương, Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn vẫn nhăn mày đau đớn, mỉm cười, an ủi cô: “Vết thương không bị nhiễm trùng, anh tin nó sẽ nhanh lành thôi, còn về sẹo, bác sĩ cũng nói rồi, từ từ sẽ mờ đi, em đừng lo lắng.”
Thật ra Hạ Trăn không lo lắng về sẹo, cô chỉ buồn phiền vì mấy ngày tới không thể tự đi lại được. Suốt ngày để Bùi Thừa An bế đi bế lại thế này thì cũng không được. Thực ra cô không bị tổn thương đến xương cốt, đi khập khiễng cũng không sao, nhưng bác sĩ bảo hai ngày nay tốt nhất không được để chân chạm đất hay dùng sức, nếu không dễ gây viêm nhiễm. Lúc ở bệnh viện Bùi Thừa An đã bảo đảm với bác sĩ rằng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn.
Hạ Trăn cảm thấy như vậy thật yếu ớt, mà cô vốn không phải kiểu phụ nữ yếu ớt nũng nịu, tỏ ra yếu ớt ở trước mặt Bùi Thừa An khiến cô có chút không quen.
“Em có lo lắng đâu.”
“Vậy giờ em muốn đi ngủ, hay vẫn muốn ngồi đây xem TV?” Bùi Thừa An hỏi.
Bây giờ vẫn còn sớm, ít nhất là với Hạ Trăn mà nói thì còn rất sớm, hơn nữa buổi chiều cô đã ngủ một giấc, giờ cô chẳng buồn ngủ chút nào, nhưng tưởng tượng việc tiếp theo Bùi Thừa An làm sẽ là đi tắm, nếu cô ngồi đây xem TV, lát nữa anh tắm xong sẽ ngồi cùng cô, thậm chí còn bế cô vào phòng ngủ...
Cũng không phải cô ngại ngùng, mà là sợ bản thân đứng trước một người đàn ông đẹp trai như thế sẽ nghĩ quá nhiều, thậm chí có khi còn làm ra chuyện gì đó vượt ngoài sự kiềm chế của bản thân.
Vì thế, cô nói: “Em đi ngủ thôi, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe, là anh nói mà.”
Bùi Thừa An gật đầu, bế cô vào phòng ngủ chính.
Trước đó mẹ Bùi đã dẫn bà Điền đi tham quan toàn bộ căn nhà, lúc đi về vẫn còn đang thảo luận, lôi cấu trúc, thiết kế và từng chức năng của các phòng ra nói một lượt trước mặt Hạ Trăn.
Khi họ bảo cô ở lại đây đã ám chỉ rằng mỗi người ngủ một phòng, nhưng dù là như thế nào, phòng ngủ chính phải là chỗ của Bùi Thừa An mới đúng.
“Anh bế em vào đây làm gì?” Trước cửa phòng ngủ chính, Bùi Thừa An ra hiệu cô mở cửa, cô vội hỏi.
“Em ngủ phòng ngủ chính.” Bùi Thừa An trả lời như lẽ đương nhiên.
Hạ Trăn không có ý định mở cửa, cố tranh luận: “Anh là chủ nhà, theo lý mà nói thì nên ngủ phòng ngủ chính chứ.”
Bùi Thừa An lại mỉm cười nói: “Nhưng anh muốn em ngủ phòng ngủ chính thì làm sao bây giờ?”
Khi Hạ Trăn đang nghĩ cách thuyết phục anh lại nghe thấy anh nói tiếp: “Hoặc là, chúng ta cùng ngủ trong phòng ngủ chính, vẹn cả đôi đường.”
Thật không ngờ Bùi Thừa An sẽ nói ra những lời như vậy ngay lúc này, không đúng, là không ngờ tới mới ngày đầu tiên cô đến nhà anh mà anh đã nói những lời như thế! Phải biết rằng sau nụ hôn đầu tiên của họ, có một thời gian anh vẫn rất đàng hoàng nghiêm túc cơ mà.
Cô có cảm giác như con cáo già cuối cùng đã lộ cái đuôi to. Thật là, muốn đuổi anh ra phòng khách ngủ quá đi mất, nhưng đáng tiếc không phải nhà của cô.
“Anh vẫn nên ngủ phòng ngủ phụ đi.” Hạ Trăn cố giữ vẻ bình tĩnh, bây giờ cô hành động không tiện, sức chiến đấu quá thấp, không đấu lại anh. Được rồi, thực tế là kể cả khi cô khỏe mạnh thậm chí mọc thêm hai tay nữa, cũng không phải là đối thủ của anh.
Nụ cười trên mặt Bùi Thừa An càng thêm rõ ràng hơn, Hạ Trăn cúi đầu không nhìn anh, sợ rằng mình sẽ không kìm được mà véo anh vài cái.
Cô mở cửa phòng, sau đó bật đèn.
Bố cục và nội thất của phòng ngủ chính khiến Hạ Trăn tròn xoe mắt kinh ngạc. Căn phòng này khiến cô thật sự rất thích, không gian rộng rãi, cửa sổ sát đất cũng rất lớn, vì ở tầng cao nên tầm nhìn rộng, có thể ngắm được toàn cảnh thành phố khi về đêm.
Nhà của Hạ Trăn là nhà cũ, khi đó bố mẹ cô cũng không có nhiều tiền, nhà không lớn, phòng của cô cũng rất nhỏ. Có vài năm cô đã từng thuyết phục bố mẹ đổi nhà, cô rất muốn một căn phòng công chúa rộng hơn một chút. Khi ấy còn nhỏ, luôn tưởng tượng mình là một cô công chúa, bây giờ thì tất nhiên đã không còn thích phòng công chúa nữa, kiểu thiết kế ấm cúng nhưng pha chút đáng yêu như căn phòng này, cô rất thích.
Bùi Thừa An nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, hỏi: “Thích không?”
“Thích.” Hạ Trăn trả lời từ tận đáy lòng.
Bùi Thừa An đặt cô ngồi xuống giường, chỉnh gối ngay ngắn rồi đỡ cô nằm xuống, sau đó kéo chăn đắp lên người cô.
Hạ Trăn ngoan ngoãn mặc anh hầu hạ, đôi mắt vẫn luôn mở to nhìn anh, nhưng chỉ có cô biết, bây giờ cô đang rất căng thẳng. Làm sao có thể không căng thẳng được cơ chứ? Một căn phòng ấm áp lãng mạn như vậy, một người đàn ông đẹp trai thế kia.
“Giường này lớn thật.” Bùi Thừa An liếc nhìn phần giường trống bên cạnh, nói ra đặc điểm lớn nhất của chiếc giường này.
Quả thực giường rất lớn, chắc phải rộng đến hai mét.
Chiếc giường lớn thế này chỉ có thể đặt trong căn phòng lớn từng này mới không thấy chật chội. Nếu đặt trong căn phòng nhỏ kia của Hạ Trăn, ừm, e là cả phòng sẽ chỉ toàn là giường.
Sau đó cô lại nghĩ, giường lớn thế này để làm gì, dù sao cũng chỉ có tối đa hai người ngủ, nếu có con thì ngủ chung cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.
“Giường lớn thế này, chắc em không lăn xuống đất được đâu nhỉ?”
“Còn lâu nhé.” Hạ Trăn không phục nói, trong lòng đầy ai oán, tất cả là tại mẹ cô gây hoạ, cái gì không kể, lại đi kể chuyện tư thế ngủ không ngoan của cô, thật ảnh hưởng đến hình tượng của cô mà.
“Ngã xuống cũng không sao, thảm rất dày, chắc không đau đâu, chỉ cần chú ý đừng động đến vết thương của em.”
Lại còn nói nữa! Hạ Trăn đuổi người: “Anh mau đi tắm đi, em muốn đi ngủ.”
Bùi Thừa An nhịn cười nhìn cô, đứng dậy: “Được, anh đi tắm trước.”
Gì mà đi tắm trước, chẳng lẽ tắm xong còn...
Hạ Trăn rụt người xuống, nắm lấy mép chăn nói với anh: “Ngủ ngon.” Sau đó nhắm mắt lại, không thèm để ý đến anh nữa.
Bùi Thừa An lấy quần áo ngủ từ trong tủ quần áo, trước khi bước ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua Hạ Trăn đang nằm im không nhúc nhích nhưng thỉnh thoảng lại len lén mở mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp mềm mại, luyến tiếc mà rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nghe tiếng bước chân của anh xa dần, Hạ Trăn đưa tay áp lên đôi má nóng hôi hổi của mình.
Lúc Bùi Thừa An đi ra đã tắt hết các thiết bị đèn, rèm cửa cũng đã được hạ xuống, lúc này trong phòng tối tĩnh lặng chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ rèm cửa hắt vào. Cô không hề thấy buồn ngủ, nhắm mắt một chút đã không chịu được mà mở ra.
Thường ngày mỗi khi không ngủ được, chắc chắn cô sẽ chơi điện thoại, vậy nên cô hầu hết chưa bao giờ phải chịu sự giày vò của việc mất ngủ, không ngủ được thì chơi, chơi mệt thì ngủ.
Nhưng khi cô vừa nghĩ đến việc chơi điện thoại mới phát hiện, vừa rồi cô quên mang vào.
Cô muốn bật đèn đầu giường, lại nghĩ tí nữa Bùi Thừa An tắm xong bước vào lại phát hiện cô không ngủ, lại nói mấy lời xấu hổ với cô, cô không chống đỡ nổi, cuối cùng cũng dẹp bỏ suy nghĩ này.
Vì thế kẻ đang chán muốn chết như cô bắt đầu tính toán thời gian, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, canh me thời gian tắm xong của Bùi Thừa An.
Khi nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng, tim Hạ Trăn bắt đầu đập nhanh. Cô vô thức đếm từng bước chân của anh, đoán xem anh đã đi đến đâu, tại sao lại dừng lại.
Âm thanh càng ngày càng đến gần, sau đó là âm thanh rõ ràng của tiếng mở cửa.
Bùi Thừa An bước vào, trong phòng có trải thảm nên không còn nghe thấy tiếng bước chân.
Hạ Trăn đang do dự không biết nên tiếp tục giả vờ ngủ hay lên tiếng hỏi anh muốn làm gì. Chưa kịp suy nghĩ xong, Bùi Thừa An đã đi đến bên mép giường. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, là mùi chanh, loại cô vừa dùng lúc nãy. Nhưng trên người mình lại chẳng có cảm giác gì, trong khi người anh lại rất thơm. Cô không khỏi tự hỏi, liệu anh có cảm thấy mùi hương trên người cô cũng thơm không?
Cô gần như phát điên vì đống suy nghĩ lộn xộn của mình, cố gắng không nghĩ thêm nữa và quyết định giả vờ ngủ.
Bùi Thừa An đặt một vật gì đó lên tủ đầu giường, sau đó nói với cô, người vẫn đang nhắm mắt: "Điện thoại của em, anh để ở đây, nếu tối có việc gì thì gọi cho anh."
Không chịu phối hợp với cô một chút nào cả: "Ồ, biết rồi."
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt vào, nhưng Hạ Trăn vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt điển trai của anh và một phần chân lộ ra dưới chiếc áo choàng tắm.
A, không thể nhìn!
"Ngủ đi, chúc ngủ ngon." Bùi Thừa An nói.
Chỉ chúc ngủ ngon thôi sao, Hạ Trăn nghĩ thầm, đồng thời tự khinh bỉ bản thân. Không chúc ngủ ngon thì còn muốn thế nào nữa?
"Ngủ ngon." Cô nhỏ giọng đáp lại. Nói xong, bóng tối phủ lên đầu cô.
Bùi Thừa An cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi đứng thẳng người dậy, xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại, ánh sáng bên ngoài bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa.
Cô nghe thấy tiếng cửa mở ở phòng bên cạnh, sau đó là tiếng đóng cửa... Nhưng cảm giác trên trán cô phảng phất vẫn chưa tan biến.
Hôn xong rồi đi! Thật là vô trách nhiệm, làm cô càng không thể ngủ được.
Nằm trên giường với cái chân bị thương, Hạ Trăn lăn qua lăn lại vài vòng, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra chơi.
Cô mở Weibo ra lướt một lượt, rồi vào WeChat xem hết các bài đăng trên vòng bạn bè, liên tục có tin nhắn gửi đến, nhưng cô xem xong lại không muốn trả lời.
Một tin nhắn WeChat nữa lại đến, Hạ Trăn mở ra xem ngay lập tức vì đó là tin nhắn từ Bùi Thừa An.
Anh nói: [Đừng chơi điện thoại nữa, ngủ đi.]
Vậy mà lại chắc chắn rằng cô đang chơi điện thoại! Để anh không biết anh đã đoán đúng, Hạ Trăn không trả lời mà giả vờ như không cầm điện thoại.
Cô cũng quyết định không chơi nữa, điện thoại còn lại 30% pin, mà cô lại không mang sạc.
Lăn lộn thêm một tiếng, Hạ Trăn vẫn không ngủ được, hơn nữa cũng không hề có chút buồn ngủ nào, nếu chân không bị thương cô đã đứng dậy ra ban công hóng gió đêm và ngắm cảnh rồi.
Thật ra điều cô muốn nhất vẫn là được trò chuyện tâm sự với Bùi Thừa An, hoặc để anh dỗ cô ngủ.
Đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài cửa vang lên giọng nói của Bùi Thừa An: "Trăn Trăn, em ngủ chưa?"