Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 47

Trong màn đêm yên tĩnh, Hạ Trăn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, biết chắc khuôn mặt mình lúc này đang đỏ bừng. Cô không ngờ mình lại "ước gì được nấy" như thế này.

Tuy nhiên cô vẫn còn đang do dự không biết có nên đáp lại anh hay không, dù gì thì cũng đã nửa đêm rồi...

Ngoài cửa dần trở nên yên ắng, một lát sau, Hạ Trăn nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, cô mở miệng định gọi anh lại, nhưng lại không nói nên lời.

Hu hu hu, cô hối hận rồi, sao lại cứ phải ngượng ngùng thế chứ, trong lòng rõ ràng là muốn mà.

Cô thầm mắng chính mình: Này thì làm giá, đáng đời.

Buồn bã một hồi, đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời - chẳng phải bây giờ cô đang đi lại bất tiện sao? Đợi lát nữa tìm lý do gọi anh qua đây là được rồi.

Nghĩ vậy, cô bỗng thấy phấn chấn hơn, chỉ có điều vẫn cảm thấy khinh bỉ dáng vẻ không biết rụt rè là gì của mình.

Xoay người vài lần trên giường, Hạ Trăn lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó là tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên. Lần này, Hạ Trăn không bỏ lỡ cơ hội, nói ngay: "Bùi Thừa An."

Cánh cửa mở ra, Bùi Thừa An đứng trước cửa, trong tay cầm một cốc nước. Anh đứng ngược sáng, khiến Hạ Trăn không nhìn rõ biểu cảm của anh. Cô vươn tay bật đèn bàn phía đầu giường, chống người dậy, định ngồi lên.

Bùi Thừa An vội bước đến, đặt cốc nước trong tay lên bàn nhỏ, sau đó nửa đỡ nửa ôm cô ngồi dậy.

"Anh sợ em nửa đêm khát nước, nên mang một cốc nước qua đây."

Hạ Trăn hơi nhướng mày, nở một nụ cười có chút ranh mãnh, nói: "Đúng lúc em cũng đang khát, cảm ơn anh nhé."

Cả hai người cùng mỉm cười đầy ăn ý. Bùi Thừa An đưa tay chỉnh lại chăn cho Hạ Trăn, hai tay Hạ Trăn nâng cốc nước lên uống, che giấu khóe môi không nhịn được mà cong lên. Mặc dù lý do của Bùi Thừa An có vẻ hợp lý, nhưng Hạ Trăn biết đây chỉ là cái cớ mà thôi. Cho nên, thực ra anh cũng giống cô.

Bây giờ cô cảm thấy rất vui. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

"Sao anh còn chưa ngủ?" Hạ Trăn hỏi, nhìn tóc anh vẫn còn khá chỉnh tề, cô đoán anh chưa ngủ.

Thực ra Bùi Thừa An đã nằm một lúc, nhưng không ngủ được: "Chắc là do chưa quen múi giờ, vẫn chưa buồn ngủ."

"Em cũng chưa buồn ngủ, anh trò chuyện với em một lúc đi."

"Được, em muốn nghe gì?"

Hạ Trăn nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh kể về cuộc sống trong mấy ngày đi công tác vừa rồi đi."

Bùi Thừa An gật đầu, bắt đầu kể về quá trình đi công tác, tuy nhiên, những điều này Hạ Trăn nghe không hiểu: "Có bao nhiêu người đi cùng các anh vậy?"

Vì trước đó trong lòng cô còn có chuyện, nên trong mấy cuộc gọi hiếm hoi với anh, Hạ Trăn không dám hỏi quá nhiều vấn đề nhạy cảm. Ví dụ như, cô muốn biết Lữ Mộng Kỳ có đi cùng không. Trong giai đoạn quan hệ đang nguy hiểm như vậy, chính là thời điểm tình địch dễ có cơ hội thừa nước đục thả câu nhất, đương nhiên cô phải lo lắng.

Bùi Thừa An nói ra vài cái tên, may mắn là không có Lữ Mộng Kỳ.

Thực ra lúc này Hạ Trăn đã không còn lo lắng về Lữ Mộng Kỳ nữa, Bùi Thừa An đang ở đây, à không, là cô đang ở trong nhà của Bùi Thừa An, hơn nữa hôm nay đã gặp qua bố mẹ hai bên rồi, chẳng cần sợ cô ta nữa.

Mọi cảm xúc của cô đều thể hiện hết lên trên mặt, Bùi Thừa An thấy rõ trong mắt, không nhịn được véo má cô một cái.

Véo cái gì chứ, cô đâu phải trẻ con, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì đấy?"

"Gầy." Bùi Thừa An nhận xét. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ăn Tết xong cân nặng của cô không giảm đi chút nào, lúc trước bà Điền từng nói eo cô có thêm mỡ cô còn không để ý, nhưng từ khi có người mình thích thì khác hẳn, cuối cùng cô cũng hiểu câu "Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu" thật đúng với thực tế bây giờ biết bao. Cho nên, anh nói cô gầy, đương nhiên cô rất vui.

Bình Luận (0)
Comment