Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 48

Bùi Thừa An tắm khoảng mười phút mới trở lại phòng, cả người mang theo hơi lạnh.

Hạ Trăn đương nhiên chưa ngủ, cô làm sao mà ngủ được. Không hiểu vì sao, khi nghe anh mất bình tĩnh nói rằng phải đi tắm, cô lại muốn bật cười, trong lòng chẳng đau lòng chút nào.

Cô thừa nhận mình không tốt bụng, nhưng cô có thể càng không tốt bụng hơn.

Bùi Thừa An nằm lên giường lần nữa, nhưng lần này anh nằm ở mép giường, cách Hạ Trăn nửa người. Anh tiện tay tắt đèn đầu giường, tư thế như đang chuẩn bị ngủ một cách nghiêm túc.

Hạ Trăn không hài lòng, nảy sinh chút ý đồ xấu, hỏi: "Sao anh tắm lâu thế?"

Thật ra mười phút không hề lâu, cô còn có thể tắm tận nửa tiếng.

Trong bóng tối, Bùi Thừa An nói: "Anh tắm lâu thêm chút."

"Chắc anh không chỉ tắm rửa thôi đâu nhỉ?" Là người thường xuyên trà trộn trên các nền tảng Internet, cô hiểu không ít kiến thức sinh lý và thói quen sinh hoạt của đàn ông.

Bùi Thừa An ban đầu còn nằm thẳng người rất bình tĩnh, nghe thấy câu hỏi của Hạ Trăn, cũng hiểu được ẩn ý đằng sau câu hỏi, anh không thể giữ bình tĩnh nữa, quay đầu nhìn cô, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng anh cũng đoán được trên mặt cô lúc này chắc chắn là một nụ cười xấu xa.

Anh cân nhắc một lúc, lấy lại bình tĩnh, nói: "Trăn Trăn, có phải em không muốn ngủ không?"

Câu hỏi này cần được trả lời cẩn thận, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, Hạ Trăn đã nghe thấy Bùi Thừa An hỏi tiếp: "Chân em có phải bớt đau rồi không?"

Tim Hạ Trăn hẫng một nhịp, cảm giác được nguy hiểm đang đến gần: "Vẫn còn đau lắm." Cô nói xong, chậm rãi xoay người để không phải đối diện với anh nữa, đổi thành tư thế nằm thẳng.

Bùi Thừa An dịch người lại, tới gần cô, sau đó đưa tay ôm lấy vai cô, hôn nhẹ lên má cô, cảm nhận được cơ thể cô trở nên cứng đờ, anh khẽ nói bên tai cô: "Không chạm vào thì sẽ không đau đúng không?"

Trong lúc anh tắm Hạ Trăn đã suy nghĩ cẩn thận, giờ mà xảy ra chuyện đó với anh, quả thực không phải lúc thích hợp, chân cô đang bị thương, hoạt động bất tiện, khó mà phát huy được, lần đầu tiên của cô sao có thể có tiếc nuối cơ chứ? Lúc trước thấy anh khó chịu nên cô mới mềm lòng, nhưng may mắn là anh đã kiềm chế được. Mà vừa rồi, chẳng qua cô chỉ là muốn chọc anh một chút, bởi vì biết anh sẽ để ý vết thương của cô mà không làm gì, nhưng hiện giờ, cô không chắc nữa, nghe nói đàn ông đa số đều không kiềm chế được.

"Không chạm vào cũng đau. Bùi Thừa An, em mệt lắm, chúng ta ngủ thôi, em biết anh cũng buồn ngủ, ngủ ngon." Hạ Trăn nói một mạch, không để anh có cơ hội chen lời, sau đó nhắm mắt lại bất động như thể đã ngủ say.

Cuối cùng Bùi Thừa An bật cười, yêu chiều nói: "Thật muốn trừng trị em mà."

Hạ Trăn không dám nói thêm câu nào, bày ra dáng vẻ như muốn nói “Em đang ngủ”.

Bùi Thừa An từ từ trượt tay xuống, đặt lên eo cô, rồi nói: "Ngủ sớm đi, dưỡng thương cho nhanh lành."

Câu nói cuối cùng làm Hạ Trăn an tâm, chẳng mấy chốc, hai người đều chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, ánh sáng trong phòng vẫn còn lờ mờ, quay đầu nhìn sang, bên cạnh đã trống không.

"Dậy sớm thế à?" Cô lẩm bẩm nói, giọng có hơi khàn.

Cô cứ tưởng vẫn còn sớm, nhưng khi cầm điện thoại lên xem giờ thì không khỏi ngạc nhiên. Đã 10 giờ rưỡi rồi, hóa ra là do tấm rèm cửa chắn sáng quá tốt.

Không ngờ cô lại ngủ một mạch đến trưa. Dù trước đây cô thích ngủ nướng, nhưng thường tầm bảy, tám giờ là cô sẽ tỉnh dậy một lần, hôm nay lại không hề tỉnh giấc, thật hiếm thấy.

Tuy vậy cô lại không thích kiểu hiếm thấy này, cô còn muốn ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của Bùi Thừa An nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp trai, rất đáng yêu.

Đáng tiếc...

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Bùi Thừa An đang đi đến. Chẳng mấy chốc, cửa mở ra.

"Cuối cùng cũng dậy rồi." Bùi Thừa An mỉm cười nói, anh đã thay một bộ quần áo chỉnh tề, chỉ có điều...

"Ha ha ha..." Hạ Trăn không nhịn được mà cười to: "Trông anh đáng yêu thật đấy."

Lúc này Bùi Thừa An mặc một bộ đồ thể thao đẹp trai thoải mái, nhưng trên người lại khoác thêm một chiếc tạp dề hồng phấn hình hoạt hình, trên chiếc tạp dề còn viền ren màu trắng, chiếc tạp dề cực kỳ đáng yêu, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với vóc dáng cao lớn và khuôn mặt điển trai của anh, nhưng kỳ lạ thay là mọi thứ lại hài hòa một cách kỳ diệu. Rốt cuộc Hạ Trăn cũng hiểu thế nào gọi là sự đáng yêu của vẻ đối lập giữa bề ngoài và tính cách của một người.

Giờ cô chẳng còn chút tiếc nuối nào, không những thế còn rất mãn nguyện, ngủ một giấc dậy đã được nhìn thấy hình ảnh tuyệt vời thế này.

Bùi Thừa An cũng cảm thấy bất đắc dĩ với chiếc tạp dề trên người mình, chỉ là vừa rồi lúc xử lý xương bò dễ làm bẩn quần áo, anh buộc phải đeo vào. Người mẹ thân yêu của anh rõ ràng đã chuẩn bị sẵn vài chiếc tạp dề, nhưng tất cả đều là kiểu như thế này, hiển nhiên là cố ý.

Nhưng cũng chẳng sao, có thể khiến cô vui vẻ thế này, cũng rất đáng giá.

Anh đứng ở cửa mặc cô thưởng thứ, đợi cô cười đủ rồi, anh mới bắt đầu tháo tạp dề.

Hạ Trăn vội ngăn lại: "Đừng tháo mà, đẹp lắm, ha ha." Cô rất tán thưởng mắt thẩm mỹ của mẹ Bùi.

"Anh bế em đi rửa mặt. Tạp dề bẩn rồi."

"Ồ." Hạ Trăn ngoan ngoãn xuống nước, lớn thế này rồi mà cứ để người ta bế qua bế lại, cô vẫn hơi ngượng, liệu anh có thấy cô nặng không nhỉ. Được rồi, điều cô quan tâm nhất vẫn là vấn đề cân nặng.

Bùi Thừa An bế cô lên rất nhẹ nhàng, Hạ Trăn hỏi: "Em có nặng không?"

Bùi Thừa An làm bộ cân nhắc, như thể đang thực sự đo lường, Hạ Trăn cạn lời đấm anh một cái.

Bùi Thừa An cười nói: "Em có thể tăng thêm mười cân nữa."

"Mồm miệng dẻo quẹo."

"Hiện tại cũng rất đẹp, nhưng mập hơn chút cũng không sao."

"Đến lúc em mập rồi anh lại chê, nghe nói đàn ông đều như vậy."

"Phải không? Chẳng phải nhiều thịt chút, xúc cảm sẽ càng tốt hơn à?"

Hạ Trăn: "... Bùi Thừa An!” Anh đúng là đồ b**n th**! "Ý anh là chê em không có xúc cảm tốt à?"

"Không phải, xúc cảm rất tốt."

Hạ Trăn: "..." Cảm thấy không thể giao tiếp một cách bình thường được nữa.

Nhìn cô giận dỗi cắn môi, trừng mắt nhìn nhưng không đấu võ mồm với anh, Bùi Thừa An cảm thấy tâm trạng rất tốt, nở nụ cười. Thỉnh thoảng Hạ Trăn lại nói ra những câu gây sốc, thật ra có vài lần anh đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mỗi lần anh đáp lại bằng những lời táo bạo hơn, cô lập tức rụt đầu lại, đúng kiểu hổ giấy chính hiệu.

Cả hai ở nhà cả ngày, ăn uống xem tivi và trò chuyện. Khi Bùi Thừa An xử lý công việc trong phòng sách, Hạ Trăn sẽ ngồi một bên đọc sách, không thì sẽ dùng máy tính của anh để chơi đấu địa chủ. Đôi khi Bùi Thừa An tạm dừng công việc sẽ ngồi cạnh nhìn cô chơi, thỉnh thoảng nhắc cô một chút. Trải qua vài ván tưởng chừng sắp thua nhưng nhờ có anh cứu vãn mà chiến thắng, sự ngưỡng mộ của Hạ Trăn dành cho anh đã tăng lên một tầm cao mới.

Buổi chiều Hạ Trăn gọi điện cho sếp xin nghỉ phép, ban đầu cô chỉ định xin nghỉ hai ngày, nhưng hôm nay tâm trạng của sếp có vẻ tốt, rất thoải mái hào phóng cho cô nghỉ bốn ngày, đồng thời còn dặn dò cô đủ điều, thậm chí còn nhiều hơn cả mẹ cô, nào là cẩn thận với vết thương, đừng cố gắng quá sức, rồi phải nghỉ ngơi thật tốt vân vân.

Cô nghe xong còn thấy nghi ngờ không biết có phải Bùi Thừa An thông đồng với sếp hay không, bởi vì khi cô do dự không biết nên xin nghỉ bao nhiêu ngày, Bùi Thừa An đã khuyên cô xin thêm hai ngày. Dĩ nhiên chuyện này không có khả năng, vì hôm nay cả hai dính nhau như sam, anh không có cơ hội nào để làm vậy.

Có được bốn ngày nghỉ, Hạ Trăn bắt đầu suy nghĩ liệu tối nay có nên về nhà hay không, dù gì ngày mai Bùi Thừa An cũng phải đi làm.

Nghĩ đến việc về nhà, cô bất giác cảm thấy không nỡ. Nhưng dù có tiếc nuối thì cũng đâu thể làm gì được, ngày mai anh đi làm, cô ở lại đây một mình thì buồn chết mất.

“Bùi Thừa An, hay tối nay anh đưa em về nhà đi, ngày mai anh phải đi làm rồi, ở nhà em có bố mẹ chăm sóc sẽ tiện hơn nhiều.” Trong phòng sách, Hạ Trăn rầu rĩ nói.

Bùi Thừa An dứt khoát trả lời: “Không đưa.”

Hạ Trăn chớp chớp mắt, lần đầu tiên bị từ chối mà trong lòng lại ngọt ngào đến lạ thường, điều này chứng tỏ anh cũng không nỡ xa cô.

“Nhưng sáng mai anh phải đi làm mà.” Từ đây lái xe đến chỗ làm của anh tuy chỉ mất nửa tiếng, nhưng ít nhất anh cũng phải dậy trước 7 giờ.

“Ngày mai anh không đi làm.” Cuối cùng Bùi Thừa An cũng đặt bút xuống, quay đầu mỉm cười nhìn cô.

Hạ Trăn ngạc nhiên, rồi lập tức không đồng tình nói: “Anh cũng xin nghỉ à? Không cần phải nghỉ vì em đâu, bố mẹ em đều đã nghỉ hưu, thời gian rất nhiều, chăm sóc em không thành vấn đề.”

Bùi Thừa An nói: “Anh không xin nghỉ, tuần trước đi công tác một tuần, cơ quan cho anh vài ngày nghỉ bù, nên mấy ngày này có thể ở bên em.”

Hạ Trăn nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Bùi Thừa An gật đầu: “Thật.”

“Tổng cộng được mấy ngày?”

“Bốn ngày.”

“Có phải trùng hợp quá rồi không?”

“Có hai ngày là anh xin nghỉ phép, trước giờ tích lũy không ít ngày nghỉ, không ngờ cuối cùng cũng có dịp dùng đến.” Bùi Thừa An nói thật. Sau khi Hạ Trăn xin nghỉ xong, anh đã lập tức gửi email xin nghỉ, chuẩn bị một bất ngờ cho Hạ Trăn.

Hạ Trăn cảm động, chìa ngón tay ra ngoắc Bùi Thừa An một cái, tư thế mười phần đùa giỡn. Bùi Thừa An khẽ bật cười, sau đó rất ngoan ngoãn cúi người lại gần cô.

Hạ Trăn nhanh chóng ôm lấy cổ anh, hôn một cái “chụt” thật to lên má anh, rất to rất vang, nói: “Dù việc anh nghỉ làm nhiều ngày vì em là không đúng, nhưng em rất cảm động, khen thưởng anh một chút.”

Cô buông tay, nở nụ cười rạng rỡ.

Bùi Thừa An lại không rời đi, nhướng mày nhìn cô, nói: “Phần thưởng của em không đủ.”

Dám chê bai nụ hôn của cô! Đang định nổi cáu, đột nhiên bị anh bất ngờ hôn lên môi, dịu dàng đầy mê đắm mà miêu tả môi lưỡi của cô từng chút một.

Mấy ngày này hai người ở bên nhau từ sáng đến tối, trừ lúc ra ngoài dạo chơi, phần lớn thời gian còn lại đều quanh quẩn trong nhà. Cuộc sống vốn dĩ nhàm chán khô khan, nhưng bởi vì có người mình thích ở bên cạnh bầu bạn, từng phút từng giây đều trở nên ngọt ngào và phong phú.

Nhưng mà, ngoài sự ngọt ngào ra, thì còn có chút… khó nhịn.

Đặc biệt là vào buổi tối khi đi ngủ.

Có một số việc một khi đã bắt đầu, sẽ dễ dàng trở thành thói quen gây nghiện, chẳng hạn như hôn môi, chẳng hạn như ôm nhau ngủ mỗi tối, đều khiến d*c v*ng dễ dàng dâng trào.

Thời tiết nóng bức, dù trong phòng mở điều hòa, nhưng khi hai người ôm hôn nhau trong bóng đêm, ai cũng đều cảm thấy cả người khô nóng. Lúc này áo ngủ của Hạ Trăn đã bị Bùi Thừa An đẩy lên cao, bàn tay nóng rực của anh mơn man trên làn da cô, khiến nhiệt độ trong cơ thể cô càng tăng cao.

“Nóng quá!” Cô nói khẽ khàng nói.

Bùi Thừa An lập tức dừng lại, nghĩ rằng cô đang từ chối anh, vì thế rút tay lại.

Nhưng chưa được bao xa, đã nghe thấy Hạ Trăn lên tiếng: “Cởi ra đi.”

Bùi Thừa An: “…”

Thực ra bây giờ, cởi hay không cởi cũng chẳng khác gì nhau.

Không đợi anh trả lời, Hạ Trăn đã bắt đầu hành động, ừm, hành động là c** đ* của anh. Bùi Thừa An bất ngờ không kịp trở tay, cuối cùng vẫn chiều theo ý cô, mặc cô muốn làm gì thì làm.

c** đ* anh xong, Hạ Trăn nói: “Tới lượt anh.” Ý ngầm là, em c** đ* giúp anh xong rồi, giờ đến lượt anh giúp em.

Đêm nay Bùi Thừa An còn khó chịu gấp đôi so với mấy đêm trước. Thực ra từ ngày thứ ba hai người ngủ chung Hạ Trăn đã bảo anh đừng nhịn nữa, đến hôm nay, anh đúng là không thể nhịn nổi nữa. Nhưng hai người quá cuồng nhiệt, đến bước cuối cùng, Hạ Trăn vì quá căng thẳng mà tháo chạy giữa chừng, không cẩn thận đè lên vết thương, vết thương vốn đã đóng vảy lại bị tróc ra, làm cả hai hốt hoảng một phen, Bùi Thừa An xử lý lại vết thương giúp cô, sau vụ việc náo loạn này, cả hai đều rất hiểu ý nhau mà ngoan ngoãn đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment