Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 164.1

Chương trước bé Nam có gọi Tiểu Hắc là “cậu”, chương này sửa chuyển sang gọi “anh” cho phù hợp nhoé, không lại bảo tui xưng hô lộn xộn.
__

 

Thưởng Thu kéo Thưởng Nam đi, Thưởng Nam lảo đảo theo sau Thưởng Thu:“Em có tiền.”

 

“Cái gì?”

 

Thưởng Nam nắm lấy cổ tay Thưởng Thu, nhỏ giọng khẩn cầu:“Dùng tiền của chúng ta, mua một ít thịt lợn về, chúng ta chôn cất Tiểu Tiểu đi, dù sao cũng đã nuôi lâu như vậy rồi…”

 

“Mày nói cái gì đấy? Mày muốn chết à?” Thưởng Thu vung tay tát Thưởng Nam một cái, rất nhẹ, nhưng cũng đủ thấy cô thực sự đã tức giận. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau cô đã lấy lại tinh thần: “Có lẽ ba thật sự không nhận ra đâu, ông ta… chưa từng ăn thịt tươi!” Thưởng Thu vui vẻ cười lên.

 

Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt Thưởng Thu. Cậu biết, cậu và Thưởng Thu là đồng minh. Cửa sổ là do chị ấy lén mở, còn việc Tiểu Tiểu trốn thoát là do cậu cố ý buông lỏng tay.

 

Thưởng Tây Đông hối thúc vài tiếng dưới nhà, ngày nào ông ta cũng đi chơi bài hoặc đấu vật ở sân đấu:“Khi tao về mà không thấy cơm sáng, xem tao trừng trị hai đứa mày thế nào.”

 

Thưởng Nam bám vào khung cửa: “Biết rồi ạ, lát nữa chị sẽ làm cơm sáng.”

 

Hai chị em lục lọi trong phòng, gom hết tiền tiết kiệm. Tiền tệ ở đây cũng là tiền giấy màu nâu nhạt, mỏng dính, mỗi tờ tính hai mươi tệ. Họ có tổng cộng tám tờ cùng với một ít tiền lẻ, đều là tiền tích cóp được từ việc nhặt rác, bán rác hoặc làm thuê vặt.

 

Về lý do tại sao phải tiết kiệm, cũng chỉ là để có thể ăn no và có quần áo mặc, chỉ vậy thôi.

 

Giờ tiêu hết số tiền này, nhiều nhất cũng chỉ là một năm không có bánh quy để ăn.

 

Tiền hết rồi thì kiếm lại được.

 

Thưởng Thu nhét tiền vào túi Thưởng Nam: “Đến nhà bà Vương mà mua, bà ấy sẽ không nói với ba đâu.”

 

Thưởng Nam nhìn Thưởng Thu:“Thế còn Tiểu Tiểu…”

 

“Chị sẽ nói là da bị chị vứt đi vì nó rách nát hết rồi, còn cái đầu thì chị nói có mùi tanh hôi, không ăn được. Dù sao ba cũng chưa từng ăn nó bao giờ.” Thưởng Thu nói một cách bất cần: “Chị đi mang xác Tiểu Tiểu xuống chôn trước. Hai chị em mình làm nhanh gọn, cố gắng xử lý xong trước khi ba về.”

 

Thưởng Nam đút túi tiền, chạy về hướng ngược lại với Thưởng Tây Đông, ở đó có một khu chợ tấp nập.

 

Có lẽ hôm nay là một ngày tốt lành, đường phố rất đông người. Không có nhiều người ăn mặc rách rưới, nhưng vì Thưởng Nam nhỏ bé nên cũng không quá gây chú ý.

 

Cậu đứng trước quầy thịt lợn, chọn vài miếng. Tiền vừa đủ, tiêu không còn một xu.

 

Kéo mấy chục cân thịt về không hề đơn giản. Cậu gần như dùng hết sức bình sinh, vừa kéo vừa vác, mệt đến mức thở hồng hộc.

 

“Ây da, nhà mày còn được ăn thịt cơ à?” Một hòn đá ném vào sau gáy Thưởng Nam. Cậu sờ đầu, quay lại, thấy hơn chục cậu con trai cao lớn đang đứng sau mình.

 

Chắc là bạn cùng trang lứa, nhưng người ta phát triển tốt, cao to vạm vỡ.

 

Thưởng Nam nhíu mày: “Liên quan gì đến tụi mày?”

 

“Không liên quan đến bọn tao, bọn tao chỉ chúc mừng thôi. Chúc mừng thằng ăn mày cũng có ngày được ăn thịt!” Chúng ôm nhau hò reo, không ngừng xoay vòng.

 

“…” Thưởng Nam lười để ý đến chúng, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

 

May mắn thay đám nhóc con này chỉ đến châm chọc vài câu, không dây dưa mãi, nếu không mà để Thưởng Tây Đông biết được thì không thể cứu vãn nổi.

 

Thưởng Nam về nhà đặc biệt cẩn thận, cậu đi cửa sau. Bị Thưởng Thu vỗ vai một cái, cậu sợ đến hồn bay phách lạc.

 

“Nhanh lên, hai chị em mình thái thịt rồi treo lên, cắt thành từng miếng từng miếng, chắc chắn ba không nhận ra đâu.” Lưng váy Thưởng Thu đã ướt đẫm mồ hôi. Bên tường có một chiếc xẻng sắt dính đầy bùn đất.

 

Thưởng Nam giúp Thưởng Thu xâu từng miếng thịt lợn vào dây, buộc chặt. Nhìn động tác nhanh nhẹn của chị, Thưởng Nam cụp mắt xuống: “Chị à, chị chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái trấn này sao?”

 

“Hả?” Thưởng Thu nhất thời không phản ứng kịp với câu hỏi đột ngột của Thưởng Nam. Khi hiểu ra, cô bất lực nói:“Thời thế loạn lạc quá, mấy cái trấn bên cạnh ngày nào cũng đánh nhau, giết chóc, chẳng ai quản.”

 

“Thế còn đi thành phố?”

 

“Thành phố? Thành phố nào? Loại trong TV ấy hả? Trên đời thật sự có nơi đẹp như thế sao? Chẳng phải đó là giả sao?”

 

[14: Nơi này của các cậu tên là Trấn Lục Tùng, vùng quê hẻo lánh chỉ có vài nhà giàu có. Hơn nửa số người dân thậm chí không có chứng minh thư, cũng không dùng được. Đồ ăn thức uống đều là tự cung tự cấp với các trấn lân cận. Có thể nói nơi này của các cậu bị cô lập với thế giới bên ngoài, mà thế giới bên ngoài cũng hầu như không biết đến sự tồn tại của mấy trấn này. Dù một ngày nào đó tất cả các cậu có chết hết, cũng sẽ không có ai hay.]

 

[14: Thành phố lớn gần nhất, tôi đã tra cứu, cách đây một nghìn năm trăm sáu mươi ba cây số.]

 

Dù xa đến mấy, Thưởng Nam cũng muốn chạy trốn.

 

“Chắc chắn là thật, không thì TV làm sao mà quay ra được?” Thưởng Nam xúi giục Thưởng Thu: “Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, sẽ không bị ba đánh nữa, tiện thể còn mang mấy con rồng đi luôn.”

 

Trong mắt Thưởng Thu quả thật xuất hiện một tia khao khát trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là thoáng qua: “Ra ngoài rồi lấy gì mà nuôi mày? Chúng ta có biết làm gì đâu.”

 

Thưởng Thu rõ ràng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, Thưởng Nam đành im lặng không nhắc đến.

 

Cậu hiếm khi cảm thấy bồn chồn, vì cậu có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu với thế giới này.

 

“Kệ đi, miễn là Tiểu Hắc đừng có ý định giết mình là được.” Thưởng Nam đành buông xuôi, cũng không có ý định yêu thương gì rồng cả, cứ thế mà, à, đường ai nấy đi.

 

Tốt nhất là sau khi giá trị hắc hóa về 0 thì chia tay.

 

[14: Lấy lại tinh thần đi, cậu là tuyệt nhất.]

 

Thưởng Nam bưng một chậu thịt lợn sống, trên đó còn được Thưởng Thu làm vài thủ thuật nhỏ để chúng không quá giống thịt lợn. Thưởng Nam treo từng miếng thịt lên hàng rào trong sân.

 

“Treo cao lên một chút, coi chừng mèo đấy!” Thưởng Thu thò đầu ra khỏi nhà.

 

“Biết rồi!”

 

Gần mười giờ, Thưởng Tây Đông mới đen mặt thở hổn hển từ ngoài về.  Rõ ràng tâm trạng ông ta rất tệ, chắc chắn là thua khi đấu vật với người khác.

 

Vì vậy, trên chiếc bàn ăn đổ nát không ai dám nói câu nào, chỉ có tiếng Thưởng Tây Đông húp xì xụp mì sợi vào miệng. Thưởng Nam và Thưởng Thu đều không dám thở mạnh.

 

“À mà này, tao vừa thấy trong sân chỉ treo mỗi thịt, còn xương, da và đầu đâu? Đó là đồ tốt đấy…” Ăn no rồi, sắc mặt Thưởng Tây Đông có vẻ tốt hơn.

 

Thưởng Thu định trả lời, nhưng Thưởng Nam đã nhanh hơn một bước.

 

Thưởng Nam nắm chặt ngón tay trên đầu gối: “Xương ở trong thùng, da bị rách, còn cái đầu thì bị thối có mùi rồi. Con vứt chúng đi, xe rác đã kéo đi rồi ạ.”

 

“Ồ, vứt đi rồi à.” Tuy giọng Thưởng Tây Đông tỏ vẻ không quan tâm, nhưng mặt ông ta còn đen hơn lúc mới về nhà.

 

“Ba, là…” Thưởng Thu nhận ra có điều không ổn, vội vàng đứng dậy.

 

Nhưng Thưởng Tây Đông đã vươn tay túm lấy cổ áo Thưởng Nam, giáng một cái tát nhanh như chớp vào mặt cậu. Ông ta vừa chửi bới:“Đồ của ba mày mà mày cũng dám vứt à? Tao cho phép mày vứt chưa? Mày dám tự tiện quyết định việc của tao sao? Hôm nay tao không dạy dỗ mày một trận ra hồn thì ngày mai mày định lật trời luôn à?”

 

Với tính cách của Thưởng Nam, cậu không thể khóc lóc van xin được. Cậu chỉ thản nhiên nói với 14: “Thẻ giảm đau, nhanh lên, đau quá.”

 

“Ba!” Thưởng Thu đuổi theo sau, níu lấy ống quần Thưởng Tây Đông.

 

Cô bị ông ta đạp văng ra, đâm vào cửa, mặt nhăn nhúm vì đau.

 

Thưởng Nam bị Thưởng Tây Đông ném mạnh vào giữa nhà. Đầu cậu choáng váng, trước mắt quay cuồng, còn chưa kịp nhìn rõ mình đang ở đâu thì đã bị ông ta đá mạnh hai cái vào bụng.

 

Nhờ sự hỗ trợ của 14, tuy cậu không còn cảm thấy đau nữa, nhưng cơ thể bị đá bay đi thì vẫn bị đá bay đi.

 

“Chết tiệt,” Thưởng Nam bò dậy quỳ trên đất, lau nước dãi ở khóe miệng:“Thế giới quái quỷ gì thế này?”

 

Vừa mới bò dậy, lưng cậu lại bị giẫm mạnh một cái.

 

Với thân hình của Thưởng Tây Đông, một cú đấm cũng đủ g**t ch*t Thưởng Nam, nhưng ông ta vẫn cố ý nương tay. Tuy nhiên, dù đã nương tay, Thưởng Nam vẫn không chịu nổi trận đòn độc ác này.

 

Chỉ chưa đầy năm phút, Thưởng Nam đã không thể bò dậy được nữa, chỉ có thể nằm dưới đất mặc cho Thưởng Tây Đông điên cuồng đá.

 

Chỉ vì ông ta thua cuộc khi tỷ thí, bực tức trong lòng nên trút giận lên người cậu thôi.

 

Cái loại người này…

 

Trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện những đoạn ký ức vụn vặt, giống như những ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu: một con thỏ tai cụp bị xách tai quăng quật giữa không trung, quăng đủ rồi lại bị đá thêm vài cái.

 

Nhưng đó chỉ là hình ảnh lướt qua trong giây lát, rồi nhanh chóng biến mất.

 

Thưởng Tây Đông cúi xuống nhấc Thưởng Nam đang thoi thóp lên khỏi mặt đất, rồi xách cậu đi về phía tầng hai.

 

Thưởng Thu đứng ở cầu thang, khẽ gọi một tiếng “ Ba…”

 

“Nó dám trèo lên đầu ba nó, tao phải cho nó một bài học.”

 

Ông ta mở cánh cửa nhỏ ở góc lồng nhốt hai con rồng, rồi ném thẳng Thưởng Nam vào trong giống như ném một đống bùn nhão.

 

Thưởng Nam ngã xuống sàn trống giữa lồng.

 

Một trong hai con rồng cử động. Khi chúng ở trong lồng cậu không cảm thấy chúng có chút uy h**p nào, thậm chí còn thấy chúng yếu ớt, dễ bị đánh bại. Nhưng khi rồng và người ở chung một không gian, cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở lập tức ập đến.

 

Tiểu Tuyết khụt khịt mũi, móng vuốt mạnh mẽ giẫm lên sàn gỗ kêu ken két. Lớp vảy trên người nó nở ra từng mảng khi nó cong cổ, nó đang đánh hơi mùi trên người Thưởng Nam.

 

“Ba, chúng nó sẽ cắn chết Thưởng Nam đấy! Chúng chưa được ăn no bao giờ, chúng sẽ ăn thịt người!” Thưởng Thu không cần biết đúng sai, nhảy lên định giật lấy chìa khóa trong tay Thưởng Tây Đông.

 

Thưởng Tây Đông đẩy cô ra, rồi túm luôn tóc cô, kéo cô ra ngoài: “Ăn thì ăn thôi, ăn nó rồi thì không phải còn mày làm việc cho tao sao.” Ông ta đã uống rượu, hơi rượu xộc lên nồng nặc.

 

.

 

Thưởng Nam cũng tuyệt vọng rồi. Cậu thà làm trẻ mồ côi, như vậy còn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

 

Nhưng bây giờ…

 

Hơi thở cậu yếu ớt, mắt bị máu làm nhòe.  Hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào mặt, trước mắt tối om, nhưng cậu cũng lờ mờ thấy được hình dáng cái đầu rồng.

 

Lớp vảy cứng cáp ở ngay gần, đôi mắt đỏ rực đầy vẻ dò xét và nguy hiểm.

 

Trên đầu nó không có sừng.

 

Đây chỉ là Tiểu Tuyết.

 

Vừa xác định xong thân phận, móng vuốt trước của Tiểu Tuyết đã trực tiếp giẫm lên ngực Thưởng Nam. Móng vuốt sắc nhọn làm rách quần áo cậu, nhưng cậu không cảm thấy đau.

 

“Grào—” Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên phía sau Tiểu Tuyết.

 

Tiểu Hắc kéo lê cái đuôi chậm rãi bước đến. Nó nguy hiểm hơn Tiểu Tuyết rất nhiều, thể hình lớn hơn, nó không cần đến hai móng vuốt, chỉ một cái là đủ để đè chết Thưởng Nam.

 

Nó cong cổ, mặt áp sát mặt Thưởng Nam.

 

Ánh mắt nó rất bình tĩnh.

 

Thưởng Nam hiểu được ý đối phương.Ngón tay cậu cử động, khó khăn di chuyển trên sàn đến túi quần, móc ra chiếc vòng tay bằng dây cỏ: “Cho anh.”

 

Tiểu Tuyết dùng một móng vuốt đoạt lấy, suýt chút nữa đánh bay cả tay Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam ho vài tiếng, trong miệng có vị bọt máu.

 

[14: Bị thương hơi nặng, nhiệm vụ lần này có lẽ… khó rồi.]

 

Trong căn gác tối tăm tanh mùi máu không nhìn thấy ánh sáng, Thưởng Nam đảo mắt nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ. Cậu tự hỏi khi mình chết ở thế giới ban đầu, cảm giác có giống như bây giờ không.

 

Kỳ Lệnh thấy mình ngã trong vũng máu, gào thét thảm thiết như vậy, chắc chắn rất đau khổ.

 

Cậu nhìn Tiểu Hắc đang không ngừng đánh giá mình: “Tiểu Tiểu đã được chị tôi chôn cất ở ngọn đồi phía sau. Một thời gian nữa, chúng tôi sẽ tìm cách thả các anh đi.”

 

“Các anh có cách nào liên lạc với đồng loại khác không? Cố gắng đi cùng nhau, rời khỏi đây, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

 

Tiểu Tuyết không hiểu, nhưng Thưởng Nam biết Tiểu Hắc chắc chắn có thể hiểu.

 

Dần dần, luồng khí dã thú áp bức đó biến mất.

 

Mọi thứ dường như tan biến.

 

Giọng Tiểu Tuyết vang lên, gầm gừ vài tiếng, nhưng rồi nhanh chóng im bặt, tiếp đó là tiếng thút thít.

 

Thưởng Nam khó khăn lắm mới cử động được mắt, Thưởng Tây Đông đá người không phân biệt chỗ nào. Cậu cố gắng nghiêng đầu, dùng hết sức bình sinh mở to mắt, nhìn thấy một cái bóng đen đang ngồi dựa vào tường.

 

14 giúp cậu nhìn rõ hơn.

 

Người đang ngồi dựa vào tường, sắc mặt trắng như tuyết, không phải kiểu trắng hồng của con người mà gần như không có chút máu nào. Tóc anh đen nhánh, chỉ có môi là màu hồng nhạt, còn mắt thì đỏ, một màu đỏ máu đậm đặc, tựa như huyết tương sâu thẳm.

 

Anh mặc một bộ đồ đen, hai cánh tay để trần.

 

Là Tiểu Hắc.

 

Là quái vật.

 

Thưởng Nam ho vài tiếng.

 

Chàng trai ngẩng đầu lên. Trông anh có vẻ lớn hơn Thưởng Nam một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Tiểu Tuyết nằm phục dưới chân anh, đôi mắt ướt át vô hồn.

 

Anh cất lời với giọng điệu bình thản:“Tôi có thể giết cậu, nhưng không phải bây giờ.”

Bình Luận (0)
Comment