Thưởng Nam giơ tay ra dấu OK, giọng khàn khàn nói: "Không vấn đề gì."
Miễn là có thể giao tiếp, miễn là bây giờ không giết mình là được rồi.
Cổ tay nam sinh có đeo một chiếc vòng cỏ nhỏ. Gương mặt anh quá đỗi tinh xảo, như một nhân vật bước ra từ truyện tranh, chỉ là khí chất lại lạnh lùng kiên quyết, sắc bén và lãnh đạm tựa một lưỡi dao thép.
"Cậu không tò mò về thân phận của tôi à?" Anh ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn nơi đã giam giữ mình gần ba tháng nay, rồi nhìn xuống khoảng sàn cách đó không xa, nơi em trai anh, Long Viễn, đã chết.
Thưởng Nam cũng nhìn lên trần nhà: "Biết càng nhiều, chết càng sớm."
Thời gian lại chậm rãi trôi qua không biết bao lâu, Thưởng Nam nghe thấy tiếng bước chân bên tai. Cậu từ từ đảo mắt, nhìn về phía nam sinh không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Anh đứng đó từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm dừng trên gương mặt cậu: "Tôi là Long Ngọc, không phải Tiểu Hắc.”
Anh ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay lau đi vệt máu trên nửa khuôn mặt của Thưởng Nam, dọc theo vành tai, lan xuống cả cổ.
.
Thưởng Nam không biết mình đã bị nhốt bao lâu, đến tối, trong hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Tiểu Tuyết lập tức bò dậy, cảnh giác nhìn về phía cầu thang.
Không hiểu sao, Thưởng Nam lại cảm thấy ở cùng chúng an toàn hơn. Chí ít Long Ngọc muốn giết thì đã giết thẳng tay rồi, chứ không ngược đãi cậu.
Là Thưởng Thu.
Thưởng Thu cầm đèn pin, mái tóc xõa tung, mắt hoe đỏ, tay còn xách một cái túi nilon.
Con rồng trong lồng không động đậy, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô chiếu đèn pin vào trong lồng, thấy Thưởng Nam thì mới hoàn toàn yên tâm. Cô chỉ sợ rằng thứ mình nhìn thấy chỉ là một đống hài cốt.
Cô đặt đèn pin xuống, mở cánh cửa nhỏ, chui nửa người vào kéo Thưởng Nam ra ngoài.
Nhìn vết thương của Thưởng Nam, Thưởng Thu bật khóc như mưa.
Cô vừa khóc vừa lau mặt và tay cho Thưởng Nam, bôi thuốc cho cậu, rồi nức nở lặp lại lời mà buổi sáng Thưởng Nam đã nói với mình: "Chúng ta trốn đi nhé, mang theo cả chúng nó nữa. Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta không cần ba nữa."
Là con gái, Thưởng Thu ra đời sớm hơn, lúc đó Thưởng Tây Đông vừa mới có được cảm giác mới mẻ khi làm cha nên cũng đã đối xử tốt với cô được vài năm.
Làm con cái chính là như vậy, giống như con lừa với củ cà rốt treo trước mặt, chỉ cần một chút yêu thương thôi là họ có thể bỏ qua mọi lỗi lầm của cha mẹ.
Thưởng Nam mệt lả đi: "Đừng khóc."
"Chị đừng khóc," Cậu nói một cách khó nhọc.
Có lẽ do cơ thể quá suy yếu, những mảnh ký ức lại trồi lên lần thứ hai trong ngày.
Đó là cảnh cuối cùng trước khi Thưởng Thu chết. Thưởng Thu và cậu làm cùng một đơn vị, nhưng lại ở bộ phận nguy hiểm nhất. Chị ấy chết dưới sự tấn công của châu chấu, những con châu chấu to bằng con người, chiếc chân có răng cưa của nó đã cắt đứt cổ họng của chị. Mắt chị trợn trừng, lúc đó lại ngược lại, là Thưởng Thu bảo mình đừng khóc.
Cha mẹ già đi rồi chết trong một đêm, Thưởng Thu và Kỳ Lệnh trở thành những người thân cuối cùng. Kỳ Lệnh bỏ trốn, Thưởng Thu chết dưới lưỡi hái của lũ châu chấu. Giữa các phe phái quyền lực tranh giành, cậu đã thấy quá nhiều sự giãy giụa và đau đớn trước khi chết của những sinh vật biến dị.
Cậu cảm nhận được con người thật của mình, mệt mỏi trở về nhà sau giờ làm ở đơn vị, Kỳ Lệnh không có ở đó, căn nhà trống không.
Bóng lưng gầy gò của chàng trai đổ xuống một vệt dài mảnh khảnh dưới ánh đèn trong bếp, dường như có thể gãy làm đôi bất cứ lúc nào. Vẻ mặt cậu vô cảm lấy vài lát bánh mì sandwich từ trong tủ lạnh ra, ăn cùng với nước lọc lạnh.
Ăn xong cậu tắt đèn, đổ gục xuống sofa, mặc cho bóng tối vô biên cuộn trào ập đến.
Thưởng Nam hít một hơi thật sâu, gương mặt Thưởng Thu trong ký ức và Thưởng Thu trước mắt chồng lên nhau, cậu khóc còn dữ dội hơn cả Thưởng Thu: "Chị ơi, chị, em nhớ chị lắm, em sợ lắm, chỉ có một mình em…”
14 quay lại xem xét các thế giới trước đó, Thưởng Nam chưa bao giờ khóc dữ dội đến thế. Thưởng Thu là chị gái ruột của cậu, và thế giới này cũng xuất hiện một người chị trùng tên trùng họ, thật khó để không nghi ngờ liệu có mối liên hệ nào đó giữa hai người chị này không.
Trong sự lương thiện và dịu dàng của Thưởng Nam luôn có một sự lý trí nhất định, và sự lý trí đó đôi khi cũng có thể là sự lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên cậu khóc dữ dội đến vậy, như một đứa trẻ.
Thưởng Thu tưởng Thưởng Nam bị đánh, bị nhốt ở đây nên sợ hãi mới khóc thảm thương như thế, cô đau lòng vô cùng. Dù biết con rồng không hiểu tiếng người, cô vẫn lẩm bẩm cầu xin: "Cảm ơn các người đã không làm hại em ấy. Đợi em ấy khỏe lại, chúng tôi sẽ đưa các người rời khỏi đây, chỉ vài ngày thôi, nhanh lắm."
Nói xong, cô cẩn thận đặt Thưởng Nam trở lại, xách túi nilon đầy thuốc, cầm đèn pin, rón rén rời khỏi gác mái.
Thưởng Nam ngây người nhìn lên trần nhà, nước mắt đọng trên lông mi, khô lại như bị dán keo, nhưng cậu không còn cảm giác gì.
Cậu nhớ rằng ký ức từng lóe lên, chị cậu đã chết, nhưng cậu không biết chị mình lại chết thảm như vậy. Kinh Thị là thủ đô của cả nước, toàn cầu biến dị, xã hội vẫn cần duy trì trật tự, chỉ là phải có những cải cách nhất định trên nền tảng cũ.
Người và động vật biến dị không dễ quản lý, về cơ bản đều thuộc quyền quản lý của viện khoa học. Viện khoa học có bộ phận ngoại cần chuyên biệt, ngoại cần chịu trách nhiệm trấn áp hoặc trực tiếp tiêu diệt các sinh vật biến dị. Thưởng Nam thuộc bộ phận nghiên cứu, là nhân viên nghiên cứu khoa học, độ nguy hiểm tương đối thấp. Thưởng Thu ở bộ phận ngoại cần, mức độ nguy hiểm cao nhất.
Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, thầy giáo chết rồi, Thưởng Thu chết rồi, Kỳ Lệnh trở mặt với cậu.
Không muốn sống nữa.
[14: Đừng mà.]
"Đùa thôi, chỉ là hơi mông lung, không biết mình liều mạng trở về để làm gì... Cứ an dưỡng tuổi già ở thế giới này cũng khá tốt." Trong phút chốc, Thưởng Nam như biến thành chính mình.
Cậu đã nhấc tay lên được, dùng cánh tay che mắt lại: "Thật ra, nếu không phải muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa ta và Kỳ Lệnh..."
Trong đầu còn chưa trao đổi xong với 14, một luồng nước mát lạnh đã được đổ vào miệng cậu. Cậu bỏ tay xuống.
Long Ngọc đang hạ bàn tay ướt sũng của mình xuống. Anh đã múc nước từ bồn bên cạnh đổ vào miệng Thưởng Nam. "Đừng chết."
"Cảm ơn." Thưởng Nam nói như muỗi kêu, rồi lại nhắm mắt lại.
.
Sáng hôm sau, Thưởng Tây Đông ở bên ngoài la hét ầm ĩ, đánh thức Thưởng Nam.
Thưởng Nam đã ngủ trên sàn cả đêm, không hề dịch chuyển nửa phân, nhưng Thưởng Thu đã lẻn vào bôi thuốc cho cậu, cảm giác đã khá hơn nhiều.
Cậu hắng giọng, phát hiện đau không chịu nổi.
Sốt rồi.
Sau khi Thưởng Tây Đông ra khỏi nhà, Thưởng Thu xách túi thuốc lẻn lên lầu. Cô nằm bò bên ngoài lồng, khó khăn bôi thuốc cho Thưởng Nam. Khi phát hiện trán cậu nóng ran, cô lại xuống lầu, vào tủ của Thưởng Tây Đông bẻ một viên thuốc hạ sốt.
Cô nhìn về phía sau tấm rèm không một chút động tĩnh: "Bây giờ tôi sẽ ra ngoài hỏi thăm xem đồng bọn của các người bị nhốt ở đâu." Cô cũng không biết rồng có hiểu tiếng người hay không, nhưng dẫu sao mấy tháng nay cũng là cô và Thưởng Nam cùng nhau nuôi nấng chúng, chắc là có thể giao tiếp được nhỉ.
Sau khi Thưởng Thu đi, Thưởng Nam lại chìm vào hôn mê.
Hình ảnh của thế giới này và ký ức của thế giới gốc trộn lẫn vào nhau trong đầu, Thưởng Nam thậm chí có hơi không phân biệt nổi. Thưởng Thu của thế giới gốc và Thưởng Thu hiện tại có ngoại hình y hệt nhau, chỉ là Thưởng Thu của thế giới này gầy hơn, đen hơn, vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.
Chị ấy cũng đã từng vỗ mạnh vào sau gáy mình. Chị mặc trang phục gọn gàng, bộ đồng phục đen và đôi bốt cao cổ. Một cái tát giáng xuống, Thưởng Nam quay đầu bỏ chạy, Thưởng Thu liền chộp lấy cây côn bên hông ném tới: "Em nuôi cái gì không nuôi, lại đi nuôi quái vật? May mà nó chạy thoát rồi, không thì em định chôn cùng nó à?"
"Chị..." Thưởng Nam vô thức gọi thành tiếng.
Long Ngọc ngồi sau tấm rèm khẽ nhướng mí mắt lạnh lùng.
"Chị thấy con mèo nhỏ em nuôi rồi, à, không đúng, là con mèo lớn. Tài liệu đã được gửi về trụ sở chính rồi, là sinh vật chưa từng xuất hiện trước đây, còn có tên nữa, Kỳ Lệnh, là em đặt à?"
"Chị nhớ hồi nhỏ nó còn được em ôm trong lòng cơ mà. Bây giờ, ừm, tài liệu ước tính khoảng tám trăm kilôgam, to lắm, cực kỳ to luôn, lại còn có thể tự thu nhỏ thành kích cỡ của một con báo bình thường, quá nguy hiểm."
"Thanh Thị có nhiệm vụ, châu chấu tràn lan rồi, tên của em cũng có trong danh sách đó.”
"Trời đất ơi, bà đây chưa bao giờ thấy con châu chấu nào to như thế này..."
"Thưởng Nam! Trốn đi!"
"Đội trưởng!"
Mạch máu vỡ tung, bắn tóe trong không trung.
Gương mặt khi nghiêm khắc, khi trách móc, khi cưng chiều của chị gái liên tục hiện lên trước mắt Thưởng Nam lúc ý thức không rõ ràng. Nước mắt cậu giàn giụa, khóc đến mức gần như ngất đi.
14 nghe nhìn, bị đoản mạch mất vài giây.
Tại sao nó lại bị đoản mạch?
Long Ngọc nghe tiếng khóc cách đó không xa, nhìn thấy lồng ngực mỏng manh của cậu thiếu niên phập phồng một cách dữ dội. Long Hân ở bên cạnh vẫy vẫy đuôi: "Đừng để cậu ta chết bây giờ. Nếu cậu ta chết, Thưởng Thu chắc chắn sẽ không giúp chúng ta nữa đâu."
Bóng đen đang ngồi dựa vào tường đứng dậy, tiến về phía cậu bé đang nằm trên sàn nhà trơn bóng.
Anh quỳ một gối xuống bên cạnh Thưởng Nam, cúi người bế ngang cậu vào lòng, nhẹ bẫng, còn nhẹ hơn cả một chiếc lông vũ.
Phía sau tấm rèm là đống rơm khô mà trước đây Thưởng Nam và Thưởng Thu đã trải cho họ, bên trên phủ một tấm chăn rách. Long Ngọc ném Thưởng Nam lên đó, rồi ngồi ra ngoài tấm rèm.
Long Hân cọ vào bên cạnh Thưởng Nam, dùng đầu dụi dụi cậu, rồi nhìn sang Long Ngọc: "Tại sao cậu ta lại bị đánh?"
"Nói xem, nếu Tiểu Viễn biến thành người, liệu có giống thế này không?"
"Cậu ta đẹp hay Tiểu Viễn đẹp hơn?"
"Tiểu Ngọc, chúng ta nhất định sẽ về được nhà, đúng không."
Hồi lâu sau, nó mới nghe thấy tiếng "Ừm" rất khẽ của Long Ngọc.
.
Nửa đêm Thưởng Nam tỉnh lại, vị thuốc trong miệng đắng ngắt khiến cậu buồn nôn. Cơ thể cậu cảm thấy khá hơn trước rất nhiều. Cậu cử động cánh tay, mu bàn tay chạm phải một luồng hơi ấm lạ thường.
Trên gác mái không có gì cả, cậu vẫn đang nằm trên sàn nhà, đâu ra thứ ấm áp này?
Cậu mở mắt, trước mắt là một mảng tối đen, thứ đang dán vào người mình thì mềm mượt như nhung. Thưởng Nam đưa tay đẩy ra, kéo giãn khoảng cách với đối phương, tiếng hít thở nặng nề truyền đến từ trên đỉnh đầu.
!
Là Long Ngọc!
Cặp sừng của Long Ngọc quá dễ nhận biết. Đôi mắt đỏ rực của nó không còn hung ác tàn nhẫn nữa, nhưng lại lạnh lùng đến thấu tim gan.
Nó nằm trong cái ổ rơm đơn sơ, dựa vào tường, chiếc cổ dài và thô cuộn lại thành một vòng cung, cùng với thân mình tạo thành một nửa vòng tròn lớn, mà Thưởng Nam đang nằm chính giữa.
Tiểu Tuyết cũng nằm bên cạnh. Chúng và cậu, họ đang ngủ cùng nhau.
Ở gần, Thưởng Nam mới có thể nhìn rõ những vết thương chằng chịt trên người Long Ngọc. 14 sẽ giúp cậu nhìn rõ, ngoài phần bụng ra, móng vuốt, đôi cánh của nó đều chi chít vết sẹo.
Thưởng Tây Đông đến cả con ruột còn có thể ra tay độc ác, huống hồ chi thứ trong mắt ông ta chỉ là súc sinh.
Trên cánh của nó vốn có lông vũ, dù sao cũng phải dựa vào cánh để bay, chỉ là bây giờ đã rụng gần hết, trơ trụi, vảy cũng bong ra mấy mảng.
Long Ngọc tính tình nóng nảy, không chịu hợp tác, Thưởng Tây Đông liền dùng con nhỏ hơn để uy h**p anh, Long Ngọc không thể không tuân theo.
Bây giờ, con nhỏ đó không còn nữa. Nếu không đi, sẽ đến lượt Tiểu Tuyết.
"Thưởng Thu nói ngày kia sẽ đi." Giọng của Long Ngọc lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu. Móng vuốt của nó đặt lên mặt Thưởng Nam. Tuy móng tay đã bị chặt đi, nhưng bản thân móng vuốt vẫn còn đó, có thể úp trọn cả khuôn mặt Thưởng Nam khiến cậu không thể thở nổi.
Cổ nó hơi ngẩng lên, một hàng gai nhọn ở giữa lưng cũng chuyển động theo, rồi nó cúi đầu xuống.
Thưởng Nam khó khăn bò dậy từ đống rơm mềm mại. c** nh* bé, gầy đến mức cộng lại cũng không đủ cho hai con rồng này nhét kẽ răng. Long Hân hừ một tiếng thật mạnh qua mũi.
"Các người còn nhớ đường về nhà không? Tôi sẽ đưa các người đi," Thưởng Nam nói.
"Cậu? Chỉ bằng cậu? Cười rụng cả răng."
Đó là giọng của Tiểu Tuyết, một cô gái vừa kiêu ngạo vừa ngạo mạn.
Có lẽ là do Long Ngọc, Thưởng Nam đã có thể hiểu được ngôn ngữ của loài rồng.
"Long Hân, chúng ta cần sự giúp đỡ," Giọng Long Ngọc rất nhẹ. Họ đã bị thương rất nặng, tình hình của những đồng bạn khác có lẽ cũng tương tự.
[14: Người trong thị trấn đã mất một năm mới đến được nơi ở của loài rồng. Sau khi bị tấn công, chúng chắc chắn sẽ di cư tập thể. Long Viễn sắp về đến đây mới phá vỏ trứng. Những con rồng bị bắt đi tuổi đời đều rất nhỏ, lại bị thương, một năm chắc chắn không thể đến được đích, huống hồ, nhà của chúng chưa chắc đã còn ở đó.]
Thưởng Nam lặng lẽ di chuyển đến góc tường ngồi xuống. Dù thời gian bị kẹt đã hết, nhưng mấy ngày nay cậu liên tục uống thuốc bôi thuốc, nên cũng không còn đau dữ dội như trước.