Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 36.2

Bữa tối của Thưởng Nam là trái cây, mì sợi, còn có một ly sữa lớn.

 

Đáng giận, rõ ràng cậu đã tốt nghiệp đại học rồi!

 

Thế nhưng, ở thế giới này cậu lại tìm lại được cảm giác ngây thơ thời thơ ấu.

 

Mạnh quản gia đứng bên cạnh cậu, sau khi rửa tay, ông dùng kẹp bóc hạt óc chó cho Thưởng Nam, chỉ chọn những hạt nguyên vẹn nhất đặt lên đĩa trước mặt cậu.

 

“Tiểu Nam.”

 

“Dạ? "Thưởng Nam há to miệng nhét mì vào miệng, bớt chút thời gian nhìn Mạnh quản gia một cái.

 

Mạnh quản gia nói:"Sau này Tiểu Nam sẽ không tầm thường đâu." Giọng điệu ông hiền lành, câu nói này rõ ràng phù hợp với Mạc Nguyên Nguyên hơn, nhưng từ miệng Mạnh quản gia lại là sự trêu chọc đầy thiện ý của một bậc trưởng bối.

 

"Sao lại nói vậy?" Thưởng Nam dùng thìa gỗ gạt bỏ lớp hành trên bề mặt tô canh.

 

" Cậu cả thật sự rất thích cháu, sau tối nay, sẽ không ai dám bắt nạt Tiểu Nam nữa đâu." Mạnh quản gia cười hiền hậu, nụ cười lần này chân thật hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.

 

Thưởng Nam chậm chạp gật đầu.

 

Lời chúc mừng của Mạnh quản gia… Thưởng Nam không để tâm lắm. Rõ ràng, trong thế giới này còn nhiều gia tộc tương tự nhà họ Lục, nắm giữ phần lớn nguồn lực xã hội. Những ai sở hữu chúng thì có quyền nói chuyện, từ đó hình thành nên một tầng lớp quý tộc với hệ thống phân cấp nghiêm ngặt. Người ở bên trong hệ thống này muốn leo lên cao hơn, hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị áp bức hay bóc lột.

 

Thưởng Nam biết trong thế giới của chính mình, chắc chắn cũng có nhiều nơi như vậy, chỉ là cậu chưa nhận ra mà thôi.

 

Cậu vẫn thích cuộc sống ban đầu của mình hơn, vừa tốt nghiệp đại học…

 

[14: 15 tuổi]

 

"Phiền thật.”

 

Nghĩ xong, cậu lại tập trung vào bữa ăn, cậu đã nhịn đói cả ngày. Thưởng Nam ăn sạch sẽ mì và trái cây, có lẽ cậu thật sự đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, ăn xong cậu chỉ cảm thấy… no khoảng năm phần.
.

 

Thưởng Nam vẫn ở lại, nhưng cuộc sống dễ dàng hơn so với những người bạn đi cùng.

 

Cậu không cần học nhiều ngôn ngữ nhỏ, không phải học cưỡi ngựa hay đấu kiếm, cũng không cần học các môn khó nhằn như kinh tế, tài chính, luật pháp, và càng không cần học khiêu vũ hay nghi lễ. Mỗi ngày cậu chỉ cần ở bên Lục Cập, hoặc tự mình vui chơi, hoặc cùng Lục Cập vui chơi.

 

Tóm lại, chỉ cần không bước vào khu nhà chính, chỉ ở bên cạnh Lục Cập trong căn phòng của mình, Thưởng Nam vẫn cảm thấy thoải mái vui vẻ. Dù đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi cánh cửa thời gian mở ra, chỉ số hắc hoá của Lục Cập vẫn không hề giảm, nhưng nghĩ đến việc đối thủ là Lục Cập, Thưởng Nam cũng thấy bình thản, điều này là bình thường thôi, đối thủ quá mạnh mà.

 

Rất nhanh, sinh nhật của Thưởng Nam đã đến, cậu sắp tròn mười sáu tuổi.

 

Hương phu nhân cầm thước đo các số liệu trên cơ thể Thưởng Nam, đo xong bà nhìn vào cuốn sổ, cười gật đầu: "Tốt, cao thêm 5cm so với lúc mới đến, đã đạt 1m70 rồi. Con trai sẽ phát triển đến năm 20 tuổi, chắc chắn cháu sẽ cao đến 1m80.”

 

"Quần áo mùa đông sẽ được mang đến trong vài ngày tới, kích cỡ là do cậu chủ báo, cháu nói cho cậu ấy biết à?”

 

Thưởng Nam ngồi trên ghế, lắc đầu: "Cháu chưa nói.”

 

"Vậy là đoán bằng mắt rồi?" Ánh mắt Hương phu nhân đầy trêu chọc.

 

Thưởng Nam bất đắc dĩ: "Bà Hương, bà đang nghĩ gì vậy?”

 

"Ta chẳng nghĩ gì cả," Hương phu nhân cất thước dây và cuốn sổ, " Cậu chủ đã đang tìm giáo viên cho cháu rồi, ta chỉ đang nghĩ xem cháu sẽ học bao nhiêu môn mỗi ngày thôi.”

 

"Học à?" Thưởng Nam ngẩn người, "Cháu cũng phải học sao?" Cậu không muốn học. Có một lần vì sợ cậu buồn chán, Lục Cập bảo Hương phu nhân đưa cậu đi chơi. Hương phu nhân đã đưa cậu đến nơi học tập mà Mạc Nguyên Nguyên và các học viên khác đang học cưỡi ngựa. Những con ngựa to lớn và mạnh mẽ, tiếng vó ngựa vang lên khi chân chúng rời khỏi mặt đất, tiếng hí dõng dạc vang trời. Ngựa cao đến thế, nếu không đủ sức bám chặt dây cương, ngã xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng. Cậu nhớ, Lục Cập bị thương cũng là do ngã ngựa.

 

"Đúng thế bé con, nhưng vẫn chưa quyết định cụ thể sẽ học môn gì. Nếu cháu muốn học môn nào thì có thể nói với cậu chủ, nhưng ta nghĩ… chắc chắn vài ngày tới cậu ấy sẽ hỏi ý kiến cháu." Hương phu nhân véo nhẹ má của Thưởng Nam. Nửa năm nay Thưởng Nam ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, da dẻ trở nên trắng trẻo đầy đặn hơn, trở thành đứa bé đẹp nhất trong nhóm. Bà không thể không cảm thán cậu chủ đã có mắt nhìn khi quyết định giữ Thưởng Nam lại. Thằng bé ngây thơ không toan tính, lại vui vẻ hoạt bát.

 

Trong nửa năm Thưởng Nam ở đây, số lần Lục Cập bị cảm sốt cũng giảm hẳn.

 

"À, mai là sinh nhật cháu đấy, mười sáu tuổi rồi cũng coi như nửa người lớn rồi. Cháu có thể xin cậu chủ quà sinh nhật, ví dụ như xin không phải đi học nữa, xem thử cậu ấy có đồng ý không?" Hương phu nhân trêu đùa Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam: "Không đi.”

 

Trong suốt thời gian ở đây, Thưởng Nam đã thấy nhiều điều bất công, nhưng thực ra cũng không hẳn là bất công. Khi đưa họ vào đây người nhà họ Lục đã nói rõ ràng, gọi là bạn đồng hành, bạn chơi nhưng thực chất là bồi dưỡng trợ lý và cánh tay đắc lực cho Lục Lệ và những người như hắn, tức là phục vụ cho họ.

 

Thưởng Nam thì khá hơn, cậu luôn đi theo Lục Cập, mà Lục Cập lại rất tốt, ngoài lần đầu tiên phạt Mạc Nguyên Nguyên, sau này luôn tỏ ra là một người anh trai dịu dàng, chu đáo.

 

Dù Lục Cập đã hơn sáu trăm tuổi, Thưởng Nam cảm thấy gọi anh là "ông” có khi còn hợp lý hơn.

 

Nhưng đứng trước Lục Cập, Thưởng Nam lại rất khó tưởng tượng hắn là một ông lão.

 

Dù Lục Cập có thân thiện đến đâu, Thưởng Nam cũng không dám tự ý xin quà sinh nhật, cậu biết thân biết phận mà.

 

Sau khi trò chuyện với Hương phu nhân, Thưởng Nam vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho mấy con chó ngoài kia. Từ khi cậu đến đây, công việc chăm sóc chó đã thuộc về cậu. Thưởng Nam rất thích động vật, đặc biệt là những thứ không phải con người.

 

Nhà họ Lục nuôi ba con chó săn, đều là chó đen nhưng thuộc ba giống khác nhau. Con to nhất tên là Búa, con nhanh nhẹn nhất là Tua Vít, và con thông minh nhất là Cờ Lê. Có lần Cờ Lê lừa Thưởng Nam cho nó ăn đến ba bữa tối.

 

Chúng đều ở trong ổ dưới cửa sổ phòng Lục Cập. Sau khi đặt xong từng miếng thịt bò vào bát của chúng, Thưởng Nam ngước nhìn lên cửa sổ phòng Lục Cập. Cửa sổ mở toang, gió mùa đông tràn vào.

 

Không lạnh à?

 

Chẳng trách luôn ho khan.

 

Thưởng Nam vừa nghĩ vừa phàn nàn trong lòng thì nghe tiếng ho khan phía trên đầu. Lục Cập chống tay lên bậu cửa, nhìn xuống Thưởng Nam.

 

Lục Cập và Thưởng Nam không gặp nhau nhiều, cũng không phải ngày nào cũng gặp. Tần suất nhiều nhất là mỗi tuần một lần, hắn không thích ai xâm phạm vào không gian riêng của mình, nếu là Thưởng Nam thì hắn có thể tạm chấp nhận, nhưng cũng không thể quá thường xuyên.

 

Cho nên mỗi lần hắn nhìn thấy Thưởng Nam, đều cảm thấy đối phương lại lớn hơn lần trước một chút.Quả thật, trẻ con mỗi ngày mỗi khác.

 

Lúc này, Thưởng Nam đang ôm một chậu sắt, nheo mắt nhìn lên phía trên. Cậu đã lớn hơn một chút, má bầu bĩnh dần thon gọn lại, mắt không còn to tròn như trước. Các đường nét trên khuôn mặt dần trở nên sắc sảo, từ một cậu bé chuyển sang một thiếu niên.

 

Mạnh quản gia cùng Hương phu nhân rất biết chọn lựa quần áo cho Thưởng Nam. Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng, áo gile da nâu thắt eo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn lót nỉ lông, cổ và tay áo đều có một viền lông dày mềm mại. Quần jean đen bó sát đôi chân, gấu quần nhét vào đôi ủng, trông vừa gọn gàng vừa phong cách, thậm chí còn giống cậu chủ nhà họ Lục hơn cả Lục Kỳ Thanh.

 

"Lại đây, Tiểu Nam, lên phòng anh nào.”

 

Thưởng Nam ôm chậu sắt chạy vào nhà, cậu lười đi thang máy nên để chậu lại trong bếp rồi nhanh chóng leo cầu thang bộ lên tầng. Theo đúng quy tắc, cậu gõ cửa phòng Lục Cập.

 

Cửa mở, Thưởng Nam bước đến trước bàn, quỳ xuống nệm mềm, trán dán xuống lòng bàn tay, lúc ngẩng lên nói: "Chào buổi sáng, anh.”

 

Ban đầu, Thưởng Nam rất không thích quy tắc của Lục Cập, thậm chí ghét nó. Nhưng khi biết hắn đã chết hơn sáu trăm năm… đặc biệt là sau khi 14 cung cấp thông tin rằng nếu không tỏ lòng kính trọng, cậu sẽ bị nguyền rủa và biến thành hoa hồng, Thưởng Nam liền cảm thấy chấp nhận được. Thôi thì cứ coi như đang cúi lạy tổ tiên.

 

Chào xong, Thưởng Nam ngồi xếp bằng trên đệm, nhận lấy một ít trái cây khô từ tay Lục Cập, đồng thời nghe hắn nói: "Anh định cho em học một số môn.”

 

Thưởng Nam không lên tiếng.

 

Lục Cập nhìn cậu bé đang cúi đầu lặng lẽ nhai trái cây khô, cười: "Không muốn đi học à?”

 

Thưởng Nam biết đây là lúc để thử thách diễn xuất của mình. Cậu lắc đầu, rồi ngước lên nhìn hắn, ngây thơ hỏi: "Em không thể mãi mãi ở bên anh sao?”

 

Giọng cậu nghe thật đáng thương nhưng cũng ngây ngô, giống như một chú chim non chưa biết trời cao đất rộng, tưởng rằng mình có thể ở mãi trong tổ.

 

"Em muốn ở bên anh mãi mãi, không muốn đi đâu cả." Thưởng Nam nhìn thấy Lục Cập không trả lời, cúi đầu, giọng buồn bã nói.

 

Lục Cập bật cười, ho vài tiếng, giọng nói đầy yêu thương: "Sức khỏe anh không tốt, có thể không thể đồng hành cùng em lâu dài. Em học thêm một số thứ, sau này sẽ có lúc dùng đến.”

 

Thưởng Nam nhớ lời 14 nói rằng Lục Cập sẽ qua đời vào năm 27 tuổi. Nếu như Lục Cập chơi chán, vậy đây chính là lần cuối cùng, chẳng ai biết sau khi chết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

 

Còn hai năm rưỡi nữa.

 

Nếu hắn buông bỏ mọi thứ, giá trị hắc hoá về 0 thì hắn sẽ không chết ở tuổi 27 và có thể sống thọ.

 

Thưởng Nam lại lắc đầu, chân thành nói: "Em không muốn học.”

 

Lục Cập nhìn cậu bé, nụ cười trong mắt hắn nhạt dần. Hắn không hiểu tại sao một đứa trẻ ngoan ngoãn như Thưởng Nam lại bắt đầu không nghe lời. Chẳng lẽ cậu đã vào giai đoạn nổi loạn?

 

Ánh mắt lạnh lẽo của quái vật khiến Thưởng Nam cảm thấy không thoải mái. Cậu nhích lại gần, tay đặt lên đầu gối Lục Cập, ngẩng đầu, ánh mắt đầy hy vọng nói: "Nếu em giỏi giang hơn, anh sẽ chết đúng không? Em muốn anh sống lâu, em không muốn giỏi hơn đâu. Anh à, anh sống khỏe mạnh nhé.”

Bình Luận (0)
Comment