Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 37.1

Sau khi Thưởng Nam nói xong Lục Cập vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, không nói được cũng không nói không được.

 

Nghĩ đến thân phận thật sự của đối phương, Thưởng Nam tỏ vẻ như vừa mới nhớ ra điều gì đó, bừng tỉnh nói, " Anh không phải người, vậy cũng có thể chết sao?”

 

Lục Cập đưa tay vén mái tóc dài che trán của Thưởng Nam, để lộ vầng trán, "Cái chết công bằng với tất cả mọi người, nhưng anh sẽ cùng ma quỷ xuống địa ngục.”

 

Hắn đã sống hơn sáu trăm năm, chứng kiến thời kỳ hưng thịnh nhất của gia tộc này cũng như lúc gia tộc suy tàn nhất. Tất cả những biến động và cải cách của nhà họ Lục hắn đều trải qua. Mỗi gốc cây trên núi Mỹ Vụ đều lớn lên dưới sự dõi theo của hắn, những bông hồng trong vườn cũng là do chính tay hắn trồng và bón phân.

 

Giờ đây nhà họ Lục lại đang ở vào thời kỳ cực thịnh, nhưng không có gia tộc nào có thể hưng thịnh mãi mãi. Thời đại cần dòng máu mới liên tục chảy vào.

 

Cực thịnh cũng chính là cực suy, vì vậy cứ mỗi vài năm khi nhà họ Lục đạt đến một đỉnh cao nhỏ, họ sẽ hiến tế một người con cháu để tránh suy tàn, nhằm duy trì sự giàu có và thịnh vượng cho gia tộc.

 

Thưởng Nam cảm thấy thương cho Lục Cập, dù biết rằng những cơn ho và sự yếu đuối của hắn đều là giả nhưng bị hiến tế đến sáu lần, không thể so sánh xem lần nào đau đớn hơn. Nếu phải nói, có lẽ là lần đầu tiên, người đầu tiên bị hiến tế là Lục Thân, ở tuổi hai mươi bảy đứng trên đỉnh cao của nhà họ Lục và cuộc đời, đầy tự tin và thành đạt, nhưng rồi lại bị thiêu chết trong ngôi nhà này bởi một trận hỏa hoạn. Từ đó bộ xương xuất hiện, luôn ở bên cạnh nhà họ Lục.

 

Những người nhà họ Lục không biết Lục Thân, người mà họ tôn thờ như tổ tiên thực ra vẫn luôn lặng lẽ dõi theo mọi thứ xung quanh.

 

Lục Cập nhìn Thưởng Nam, thấy cậu cau mày liền dùng ngón tay lạnh buốt chạm nhẹ vào giữa trán cậu, "Còn nhỏ tuổi, sao lại nhiều ưu phiền thế?”

 

"Anh Lục Cập, tại sao anh lại là bộ xương?" Thưởng Nam hỏi, cậu muốn tiến lại gần Lục Cập hơn, gần bộ xương hơn, dù đã phần nào đoán ra lý do nhưng Lục Cập vẫn chưa biết cậu đã biết.

 

Thưởng Nam hỏi thẳng thừng nhưng Lục Cập không nhất thiết phải trả lời thẳng thắn.

 

Đôi mắt của Lục Cập như vừa trải qua một trận mưa ở Giang Nam, ẩm ướt và sâu thẳm, "Da thịt của anh đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn, anh đã tự móc bỏ nội tạng và nhãn cầu khô héo của mình, rửa sạch bộ xương dính đầy tro đen. Tiểu Nam, anh đã qua đời từ rất lâu rồi. Câu hỏi vừa rồi của em để anh trả lời lại một lần nữa, là cái chết chọn anh chứ không phải anh chọn cái chết. Yêu cầu của em không phải anh đồng ý là có thể thực hiện được.”

 

Thưởng Nam chăm chú lắng nghe, không ngờ Lục Cập lại nói ra sự thật với mình. Cậu có chút kinh ngạc cũng có phần bối rối, nhưng hơn hết là nghi hoặc, "Người đã chết một lần, có thể chết thêm lần nữa không?”

 

Lục Cập không trả lời Thưởng Nam mà hỏi ngược lại cậu, "Em không sợ sao?”

 

“Sợ cái gì?”

 

Lục Cập cười rộ lên, lần này có lẽ là nụ cười thật sự. Thưởng Nam nhận ra khi Lục Cập cười thật lòng trông hắn giống Lục Thân trong bức tranh đến năm sáu phần.

 

"Đúng vậy, anh sẽ chết lần nữa, cùng với mọi người." Những từ cuối cùng Lục Cập nói rất nhẹ, nếu Thưởng Nam thực sự chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô, có lẽ cậu sẽ cố chấp mà hỏi, "Cùng với mọi người là sao?”

 

Nhưng Thưởng Nam không phải vậy. Cậu hiểu Lục Cập nói "mọi người" là ai, đó là tất cả người nhà họ Lục, là người dân trong thị trấn nhỏ phía dưới, là những người từng chịu ơn nhà họ Lục ở thành phố Mỹ Trạch. Có thể có một vài người vô tội, nhưng họ cũng sẽ bị cuốn vào bởi oán khí của Lục Cập.

 

Thưởng Nam sững sờ nhìn Lục Cập, "Vậy còn em? Em phải làm sao bây giờ?”

 

"Rời khỏi Mỹ Trạch, đi đâu cũng được. Anh sẽ cho em rất nhiều tiền, tiền đủ để em tiêu cả đời không hết," Lục Cập ho khẽ vài tiếng, khi hắn để Thưởng Nam ở lại đây, hắn thực sự muốn đối xử tốt với cậu, yêu thương cậu như một người thân, "Hãy làm điều em thích, rồi lập gia đình, sinh con…”

 

Thưởng Nam nhìn xuyên qua Lục Cập thấy được Lục Thân, hoặc đúng hơn thì Lục Cập chính là Lục Thân. Có lẽ những lời này là do Lục Thân đang nói, bộ xương đang nói, và cũng chính Lục Cập đang nói. Dù hắn có trở thành ai, sự dịu dàng và chu đáo của hắn vẫn không hề thay đổi.

 

Thưởng Nam bỗng thấy rất buồn, nước mắt đột ngột trào ra không kiểm soát như thể một van trong cơ thể bị mở ra, dòng lũ tuôn ra đủ để nhấn chìm toàn bộ con người cậu.

 

Cậu lao vào lòng Lục Cập, nước mắt thấm ướt hết quần hắn, cậu nghĩ, tại sao những người đó nhất định phải thiêu chết Lục Thân, sao lại nhẫn tâm đến vậy?

 

"Sinh nhật muốn quà gì? Để anh bảo người chuẩn bị cho em." Lục Cập vuốt tóc sau đầu Thưởng Nam, hắn biết rõ thiếu niên này đang khóc nhưng con người rồi sẽ phải lớn lên, quá trình lớn lên luôn đi kèm nước mắt và nỗi đau, dù là con trai hay con gái.

 

Nhưng hắn và Thưởng Nam ở chung không lâu, tính cách trọng tình cảm của đứa trẻ này khiến Lục Cập khá bất ngờ.

 

Trong máu người nhà họ Lục gia thấm màu lạnh lẽo, kể cả Lục Cập. Hắn khó có thể nói rằng việc đối tốt với ai đó xuất phát từ sự yêu thích, đa phần là do hắn đang thực hiện nghĩa vụ làm những việc mình cần làm.

 

" Em muốn anh sống." Thưởng Nam nói trong tiếng nấc.

 

Thưởng Nam nghĩ rằng nói vậy Lục Cập sẽ mềm lòng một chút.

 

Sau một hồi lâu, từ trên đầu cậu vang lên một tiếng rất nhẹ, "Được thôi, anh sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho em, để mọi người biết rằng em là bé con của anh.”

 

Thưởng Nam không gật đầu nhưng cũng không từ chối, ngay sau khi Lục Cập nói xong, cậu bật dậy chạy thẳng ra ngoài không đóng cửa.

 

Cửa sổ đối diện trong phòng mở toang, gió thổi vào làm cánh cửa tự đóng lại. Lục Cập nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Thưởng Nam khi vừa rời đi, từ từ nhắm mắt lại tựa người vào ghế khẽ thì thầm, " Không có quy củ.”

 

Qua không bao lâu Hương phu nhân bưng một ly cà phê đi vào, bà đặt cà phê lên bàn đối diện Lục Cập, nhìn thoáng qua về phía cửa tò mò hỏi: " Cậu và Tiểu Nam cãi nhau à?"

 

Lục Cập mở mắt cười một tiếng, "Tôi bao nhiêu tuổi, em ấy bao nhiêu tuổi, sao tôi lại cãi nhau với em ấy?"

 

Dù sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng Lục Cập không còn ho nữa, mặc cho gió đông có bao nhiêu khắc nghiệt thổi vào.

 

"Khi nãy tôi gặp nó ở hành lang, nó chào hỏi vội vã, mà mắt đỏ hoe cả rồi…”

 

"Trẻ con tính khí thế thôi, ầm ĩ một lát là sẽ ổn." Lục Cập nói.

 

Nghe Lục Cập nói vậy, Hương phu nhân không hỏi thêm. Bà bước tới nhẹ nhàng khép cửa lại, quay lưng lại nói: "Tháng sau Lục Tiêu sẽ về biệt thự kiểm tra việc học của mọi người." Lục Tiêu là cha của Lục Cập.

 

Lục Cập nhìn chồng sách chất đầy trên bàn hờ hững đáp một tiếng "Ừ", rồi sau vài giây lại nói: "Nhánh nhà của Lục Tiêu, trong máu thịt vốn ngu đần thô lỗ, chẳng làm nên trò trống gì, vậy mà còn muốn giữ vị trí gia chủ, Lục gia coi như đến hồi tận rồi.”

 

Hương phu nhân không có tên riêng, khi bà mới theo Lục Cập chỉ mới bảy tuổi, còn Lục Cập mười bảy. Lúc đó Lục Cập vẫn còn gọi là Lục Thân, hơn sáu trăm năm trước Mỹ Trạch cũng không gọi là Mỹ Trạch nhưng nó vẫn là một trung tâm kinh tế quan trọng của đất nước này.

 

Từ khi ấy Lục gia đã nổi tiếng nhờ ngành lụa và nghệ thuật thêu tinh xảo.

 

Đêm đó trời đổ mưa to bà bị mẹ kế bịt mắt bỏ rơi bên lề đường. Xe ngựa lướt qua tai bà, bà không suy nghĩ nhiều trực tiếp vọt thẳng lên. Người đánh xe xuống mở dây trói trên tay và mảnh vải đen bịt mắt bà. Người trong xe ngựa không xuống nhưng chỉ cần nhìn đoàn xe, bà đã biết đó chắc chắn là nhà quyền quý.

 

Bà bị đập suýt vỡ đầu, bím tóc cũng bung ra, chỉ cầu xin một miếng cơm ăn, một bộ quần áo mặc.

 

Cậu chủ cầm ô xuống xe ngựa, tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, mắt mày thanh tú như ngọc. Dưới cơn mưa lớn như vậy, Lục Thân mặc một bộ áo trắng ngồi xổm xuống trước mặt bà đưa khăn tay ra mỉm cười nói: "Vừa hay anh thiếu một người hầu gái, nhưng em còn quá nhỏ, trước tiên đi học đã, không biết chữ thì anh cũng không cần.”

 

Bà theo học vài năm, có tên riêng, gọi là Lục Hương. Sau đó bà theo Lục Thân làm việc, chứng kiến danh tiếng của Lục gia ngày càng nổi tiếng tại địa phương, cũng chứng kiến bà mối vì tranh giành hôn sự với Lục Thân mà như muốn ăn tươi nuốt sống ngài ấy.

 

Ngày đám cháy lớn bùng lên, bà cùng Lục Thân bị nhốt trong căn nhà. Lục Thân hỏi bà: "Có hối hận không?”

 

Lục Hương lắc đầu, "Không hối hận.”

 

“Sợ không?”

 

“Không sợ.”

 

Bà mãi mãi trung thành với Lục Thân cho đến ngày chết. Đám cháy kéo dài hai ngày, Lục Thân đã chết nhưng cũng không phải hoàn toàn. Hắn tìm được cây trâm của Lục Hương trong ký ức, tạo lại bộ xương cho bà. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi oán khí của hắn, Lục Hương lại trở thành Lục Hương.

 

Bà ký sinh trong cây trâm, sống dựa vào oán khí của Lục Thân. Lục Thân còn, bà còn. Lục Thân chết, bà cũng sẽ chết.

 

Mỗi một lần trước khi Lục Thân qua đời đều hỏi Lục Hương, có muốn làm người hay không, nhưng lần nào bà cũng kiên quyết lắc đầu. Bà đã tự sát trước mộ Lục Thân sáu lần.

 

Lần thứ bảy, Lục Thân là Lục Cập, Lục Hương là Hương phu nhân.

Bình Luận (0)
Comment