Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 38.1

Thưởng Nam dắt chó, thở hổn hển leo l*n đ*nh một gò nhỏ nằm ở chỗ cao nhất của bãi cỏ. Mùa đông sắp đến, chẳng bao lâu nữa cỏ sẽ được phủ lên một màu vàng óng. Một chiếc xe đưa đón đỗ trên con đường gần đó, Lục Cập đang ngồi trên xe.

 

Thấy Lục Cập, Thưởng Nam sửng sốt, nghĩ đến chuyện hai người vừa xảy ra mâu thuẫn không lâu, nhất thời không biết có nên tiến lại gần hay không.

 

Trong lúc cậu còn đang phân vân, Cờ Lê đã nhìn thấy chủ, không kìm được hưng phấn, đuôi cứ vẫy liên tục. Cuối cùng Thưởng Nam cũng bước tới đứng trước mặt Lục Cập, giơ sợi dây buộc chó lên, nói: "Em ra ngoài dắt chó đi dạo.”

 

Lục Cập bước xuống xe, chỉnh lại áo khoác nhìn về phía sau Thưởng Nam. Đám trẻ vẫn đang chơi bóng ở đó.

 

Dường như có vài đứa trẻ đã nhận ra điều gì, chúng nhìn về phía Thưởng Nam và Lục Cập, nheo mắt quan sát. Khi nhận ra người kia là Lục Cập, mắt chúng bất giác trợn to.

 

Phát hiện Lục Cập không định đi xe về mà dường như muốn đi dạo cùng cậu, dù biết rõ, Thưởng Nam vẫn tỏ vẻ quan tâm, "Anh, đi xa như vậy, anh có chịu nổi không?”

 

Sân bóng rộng và thoáng đãng, những cơn gió từ xa thổi tới không có gì che chắn, tấm rèm bên hông xe đưa đón bị gió lật tung. Thưởng Nam vừa chơi bóng xong với Mạc Nguyên Nguyên, không thấy lạnh, nhưng khi ngước lên nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của Lục Cập, đôi tay trắng bệch cầm gậy, cậu không khỏi cảm thấy người đối diện quá nhập vai.

 

"Đi dạo với em một chút." Lục Cập đưa tay gỡ đi những chiếc lá và hạt cỏ còn bám trên tóc Thưởng Nam. Hạt cỏ bị nghiền nát trong kẽ tay, gió thổi qua, mọi thứ liền tan biến.

 

Thưởng Nam đi bên cạnh Lục Cập, không kìm được mà hỏi: "Anh, anh sẽ chết là vì sức khỏe không tốt sao?”

 

“Không phải.”

 

"Vậy tại sao anh không phải người mà cũng bị bệnh?”

 

"Từ khi ngã ngựa, sức khỏe không tốt nữa," Lục Cập cười hỏi, "Em nghĩ anh giả vờ sao?" Thưởng Nam cứ truy hỏi mãi, mục đích quá rõ ràng.

 

Thấy Thưởng Nam không hỏi thêm nữa, Lục Cập nhìn về phía trước khẽ nói: "Bây giờ thì thật sự không khỏe, nhưng nếu anh không phải là Lục Cập thì sức khỏe cũng tốt lắm.”

 

Thưởng Nam nhớ lại, Lục Cập chưa bao giờ nói cho cậu biết thân phận thật của mình. Chuyện ban đầu hắn vốn là Lục Thân, Thưởng Nam biết được từ 14.

 

"Không phải Lục Cập, vậy anh là ai?" Thưởng Nam tò mò hỏi.

 

Lục Cập nói với cậu càng nhiều, vậy là càng đại biểu hắn coi mình là người một nhà.

 

“Anh không phải Lục Cập, anh là anh trai em.”

 

Thưởng Nam nhìn Lục Cập, thầm nghĩ được rồi, không muốn nói thì thôi, còn có hai năm rưỡi, cũng không sốt ruột lắm đâu.

 

Bóng lưng của hai người dần biến mất ở đỉnh cao nhất của bãi cỏ. Hồ Điệp Lan kiễng chân nhìn theo một lúc lâu, không kìm được mà cảm thán: " Tình cảm hai người này tốt ghê.”

 

Mạc Nguyên Nguyên không biết lấy từ đâu ra một hòn đá trôi theo dòng nước, cậu ta ném mạnh hòn đá ra ngoài, giọng nói có chút tức tối: "Hừ, Lục Cập chỉ coi nó như thú cưng thôi, ngay cả học cũng không cho đi học, còn không bằng chúng ta. Đợi Lục Cập chết vì bệnh, xem nó làm gì được!”

 

"Cậu nói gì vậy?" Nghe thấy chữ "chết" đầy xui xẻo, Hồ Điệp Lan không kìm được nổi giận.

 

Trong bếp, Hương phu nhân đang làm bánh mì nướng, hương thơm lúa mì đậm đà lan tỏa khắp cả sân.

 

Khi bà bưng một đĩa bánh mì từ bếp ra, vừa khéo gặp Thưởng Nam và Lục Cập đang quay về, hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không giống như vừa cãi nhau trước khi ra ngoài.

 

"Về đúng lúc lắm, thử bánh mì tôi nướng xem nào.”

 

Lục Cập không ăn những thứ này, hắn ngồi xuống ghế sofa. Thấy Lục Cập ngồi, Hương phu nhân lập tức quay đi pha trà. "Gói trà xanh mà Tổng giám đốc Lục gửi đến tháng trước khá ngon đấy, hương trà nồng đậm, nước trà xanh trong, gọi là... Tam Lý Xuân thì phải?”

 

"Tiểu Nam uống không?" Vì Lục Cập coi trọng Thưởng Nam, nên Hương phu nhân cũng để tâm đến cậu.

 

Thưởng Nam cầm một miếng bánh mì, vừa gặm vừa gật đầu, "Được ạ, cảm ơn Hương phu nhân.”

 

[14: Cậu phải gọi là bà Hương mới đúng.]

 

“Bà Hương gì cơ?”

 

[14: Hương phu nhân tên thật là Lục Hương, là quản gia đắc lực nhất dưới trướng của Lục Thân. Bà ấy và Lục Thân bị thiêu chết trong nhà, đã theo Lục Thân suốt sáu đời, năm nay cũng đã hơn sáu trăm tuổi rồi.]

 

Thưởng Nam đang gặm bánh mì, gương mặt lộ vẻ ngơ ngác, không ngờ Hương phu nhân cũng không phải con người. "Giống như Lục Cập, cũng là bộ xương sao?”

 

[14: Không phải, Hương phu nhân chỉ là một phần linh hồn trú ngụ trong cây trâm cài tóc, chính là cây trâm bà ấy đeo khi mặc sườn xám xanh hôm qua. Đó là vật của Lục Hương, bà ấy dựa vào oán khí của Lục Cập mà sống, nếu Lục Cập không còn, bà ấy cũng sẽ biến mất.]

 

Lúc này Hương phu nhân bưng hai tách trà đến, đặt một tách trước mặt Thưởng Nam, tách còn lại trước mặt Lục Cập. Bà mỉm cười nhã nhặn: "Sợ nóng thì đợi một lát hãy uống nhé, có muốn ta pha cho cháu một ly trà sữa không?" Bà hỏi Thưởng Nam đang ngồi ngơ ngác.

 

Thưởng Nam lắc đầu, "Không cần, cám ơn bà Hương.”

 

Xong xuôi Hương phu nhân quay về phòng riêng. Dạo này bà đang nghiên cứu may quần áo, đặc biệt là quần áo mùa đông, những món đồ bà may đều rất hợp với bà. Ở thời hiện tại người có thể tự may quần áo đã ít lại càng ít, Thưởng Nam từng nghĩ Hương phu nhân là người có tài bẩm sinh, không cần học mà biết, nhưng sau này mới biết thật ra bà vốn đã có kỹ năng này — gia tộc họ Lục thời xưa nổi danh với nghề dệt và thêu thùa, về sau họ mới thích ứng với thời đại và dần bước vào những ngành nghề mới.

 

Người nhà họ Lục dù thua xa Lục Thân, nhưng so với những gia tộc khác vẫn rất tài giỏi, đó cũng là lý do dù không còn Lục Thân, gia tộc nhà họ Lục vẫn có thể đứng vững. Nhưng mà lòng tham không đáy, nhà họ Lục từng trải qua nhiều cuộc khủng hoảng lớn, điều này khiến họ nhận ra gần như không có gia tộc nào có thể hưng thịnh mãi mãi, trừ khi có người chấp nhận hy sinh vì sự ổn định.

 

Thưởng Nam cạn lời: "Nhưng rõ ràng Lục Thân không hề hay biết chuyện này mà.”

 

[14: Loại chuyện này quỷ mới nguyện ý.]

 

"Haiz." Thưởng Nam vô thức thở dài, còn phát ra tiếng.

 

Lục Cập đang đọc sách bên cạnh, về đến nhà sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều. Nghe Thưởng Nam thở dài vô cớ, hắn nhướng mày: "Có chuyện gì phiền lòng à? Nói thử xem.”

 

Lục Cập thường rất ôn hoà lúc ở chung, nhưng hắn từng là gia chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Lục, đứa con xuất sắc và được yêu quý nhất. Vì vậy, dù hắn có hiền lành đến đâu vẫn không thể che giấu bản tính nói một không hai trong xương cốt hắn.

 

Lúc đầu Thưởng Nam còn không thể nắm bắt, nhưng giờ đã có thể nhận ra khi nào giọng điệu của Lục Cập là yêu cầu cậu phải trả lời.

 

Ngay bây giờ.

 

Thưởng Nam bịa ra một lý do để đối phó: "Em đang nghĩ, sắp 16 tuổi rồi, em già rồi.”

 

Lục Cập: "......”

 

"Trẻ không biết vị của sầu..." Lục Cập chậm rãi nói, chưa kịp dứt lời đã bị Thưởng Nam bất ngờ lao tới bịt miệng.

 

Thưởng Nam chống một tay lên lưng ghế sofa phía sau Lục Cập, hạ giọng hỏi: "Em nhỏ, anh thì lớn lắm sao?”

 

Lục Cập hạ mắt xuống, Thưởng Nam thu tay lại, Lục Cập không đẩy cậu ra. Trên người thiếu niên có một loại sức sống mạnh mẽ tràn đầy nhiệt huyết, rất dễ mến. Nhưng Lục Cập vẫn phải dạy dỗ, không những phải nói mà còn phải răn đe đứa trẻ không có phép tắc này.

 

Thưởng Nam bị hắn gõ mạnh vào trán, kèm theo một câu mắng: "Không được vô lễ.”

 

“Em còn chưa nói cho anh biết, em muốn quà sinh nhật gì. "Lục Cập đặt sách xuống, chỉnh lại cổ áo cho Thưởng Nam. Thấy khóe miệng cậu còn dính vụn bánh mì, hắn lại rút khăn giấy ra tự nhiên lau sạch miệng cho cậu.

 

Thưởng Nam là đứa trẻ đầu tiên không sợ hắn. Ở đây nửa năm, cậu vẫn luôn giữ bí mật về thân phận của hắn. Hắn không làm cậu sợ, bởi vì nếu nói ra cậu thật sự sẽ biến thành bông hồng nhỏ. Tất nhiên một đứa trẻ xinh đẹp như Tiểu Nam, dù có trở thành hoa hồng thì chắc chắn cũng sẽ là bông đẹp nhất trong vườn.

 

Hắn cũng sẽ giữ lời hứa của mình, chăm sóc Thưởng Nam thật tốt.

 

Nhưng hiện tại mà nói, hắn thực sự không nỡ. Hắn hy vọng Thưởng Nam cứ vô tư mà lớn lên. Chuyện cưới vợ sinh con thì để sau, bây giờ Thưởng Nam vẫn còn nhỏ, chưa cần nghĩ xa như vậy.

 

Thưởng Nam ngồi trên sofa, lại cầm thêm một miếng bánh mì, "Em đã nói rồi mà.”

 

Trước đó cậu từng nói muốn Lục Cập sống thật tốt.

 

Rõ ràng Lục Cập vẫn nhớ. Hắn nhìn Thưởng Nam, nhớ lại dáng vẻ nổi bật của cậu trong đám đông. Suy nghĩ một lúc hắn nhẹ nhàng đáp: "Cứ để sau tính.”

 

Thưởng Nam không hiểu Lục Cập có ý gì, hoàn toàn không đoán ra được Lục Cập đang nghĩ gì. Sau khi ăn xong hai lát bánh mì và uống hết một ly lớn trà xanh nóng hổi, Thưởng Nam khẽ nấc, dù tiếng nấc rất nhỏ nhưng vẫn bị Lục Cập nhạy cảm nhận ra.

 

Lục Cập quét mắt nhìn cậu, "Sau sinh nhật thì đi học cùng bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment