Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 38.2

Mạnh quản gia nhận được chỉ thị từ Hương phu nhân chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Thưởng Nam. Nhìn những yêu cầu chi tiết trên chiếc máy tính bảng, Mạnh quản gia đã quản lý nhà họ Lục nhiều năm, cũng thấy khó tin: "Chắc chắn chứ?”

 

Hương phu nhân gật đầu. Bà mặc một bộ sườn xám thời trang từ nhiều năm trước, vì đang là mùa đông nên bà khoác thêm chiếc áo lông trắng và một chiếc áo khoác dạ đen, trông không giống người làm việc ở nhà họ Lục, mà giống như một phu nhân nhà nào đó. Nhưng bà là người phía Lục Cập, và Lục Cập xưa nay chưa từng để ý những chuyện như vậy.

 

So với vẻ trang trọng kiều diễm hàng ngày của Hương phu nhân, Mạnh quản gia lại thấy những yêu cầu của buổi tiệc sinh nhật này còn khó hiểu hơn.

 

Mười sáu tuổi, cũng gần như một nửa người trưởng thành rồi, Lục Cập muốn tổ chức linh đình cho Thưởng Nam là điều dễ hiểu. Nhưng lại muốn tổ chức ở phòng khách chính của dinh thự, yêu cầu mọi người đều phải tham dự, còn yêu cầu mỗi thành viên nhà họ Lục phải chuẩn bị quà tặng… Có lẽ, Lục Cập thực sự coi Thưởng Nam như em trai ruột của mình.

 

Lục Cập là người nặng nề về quy tắc, nhà họ Lục đối xử thế nào với Lục Cập thì cũng phải đối xử thế ấy với Thưởng Nam. Mạnh quản gia nhìn quanh mọi người trong phòng, biết rằng với yêu cầu này, Thưởng Nam sẽ khác hoàn toàn so với những đứa trẻ khác đi cùng cậu trước đây, dù là về thân phận hay địa vị trong nhà họ Lục, tất cả sẽ được nâng cao nhanh chóng nhờ buổi tiệc này.

 

"Vâng, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị." Mạnh quản gia nói.

 

Hương phu nhân kéo chặt áo khoác: "Vất vả cho ông rồi, khi làm bánh nhớ bảo thợ đừng làm ngọt quá nhé, trẻ con đang lớn dễ bị béo phì lắm.”

 

Mạnh quản gia: "......”

 

Ông bắt đầu thông báo cho đội hậu cần chuẩn bị địa điểm, từ bóng bay, dây ruy băng, bảng đèn cho đến các vật trang trí phù hợp với độ tuổi. Sau đó, ông đến nhà bếp để truyền thực đơn cho đầu bếp chính, cuối cùng mới đến các phòng học của các cô cậu chủ.

 

Mạnh quản gia đã lường trước phản ứng của nhóm cô cậu chủ khi ông thông báo yêu cầu của Lục Cập, và đúng như dự đoán.

 

Lục Kỳ Thanh: "Cái gì?”

 

Lục Kỳ Danh: "Hả?”

 

Lục Lệ đang đọc sách không ngẩng đầu lên: "Biết rồi." Sau khi bị Lục Cập dùng gậy đánh một lần, cô tỉnh ngộ hẳn, biết rằng mối quan hệ huyết thống trong mắt Lục Cập chẳng là gì so với sở thích của hắn, Những quy tắc của Lục Cập đều vô nghĩa khi gặp phải thứ hắn thích.

 

Nhưng điều khiến Lục Lệ bất ngờ là Lục Cập lại yêu thích Thưởng Nam đến mức này, khiến cô phải nghi ngờ Mạnh quản gia đã chọn người theo sở thích của Lục Cập.

 

Mạnh quản gia hơi khom lưng, "Bảy giờ tối, hy vọng các vị mặc trang phục chính thức, có mặt đúng giờ.”

 

" Chính thức? Giết tôi đi còn hơn.”

 

Lục Lệ lạnh lùng liếc nhìn lão Lục: "Nếu cưng muốn, anh chị đây có thể giúp cưng đạt được mong ước đấy.”

 

Sau khi cô nói xong, nhìn về phía Mạnh quản gia, "Chú Mạnh, chúng cháu không thành vấn đề.”

 

Lục Lệ đều nói không thành vấn đề, những người khác có vấn đề cũng không dám có vấn đề.

 

Sau khi Mạnh quản gia đi khỏi, họ mới dám lộ vẻ bất mãn: "Anh cả đối xử tốt với nó thì thôi, việc gì phải cho tất cả mọi người biết, chẳng phải sẽ gây rắc rối cho nó hả? Nếu có ai đó ghen tị làm hại nó thì sao?”

 

Lục Kỳ Thanh: " Cưng có thể thử xem.”

 

Lục Kỳ Danh: "Có hơi phô trương.”

 

Lục Lệ cười nhạt: "Chỉ có mấy kẻ ngốc như mấy đứa mới nghĩ đây là sinh nhật. Đây là tuyên bố Thưởng Nam trở thành người nhà họ Lục, dù không cùng huyết thống.”

 

"Nói cách khác, ngoại trừ quyền thừa kế, Thưởng Nam có mọi quyền lợi như chúng ta. Như Lục Kỳ Danh suốt ngày gọi tới gọi lui người hầu của mình, nếu cưng làm thế với Thưởng Nam là không đúng quy tắc rồi đó.”

 

"Quá nuông chiều thằng nhóc ấy rồi.”

 

"Anh tôi muốn thế, và anh ấy có quyền làm vậy. Các cậu thì không.”

 

"Vênh váo gì chứ, chẳng phải chị cũng chẳng có được cái quyền đó sao?”

 

.
Thưởng Nam có thể nhìn ra Hương phu nhân và Lục Cập đều rất coi trọng sinh nhật của mình, cậu cảm động. Nếu cậu thực sự là quái vật, chắc chắn đã bị Lục Cập cảm hóa rồi.

 

"Cháu còn nhỏ, chưa thích hợp với những bộ đồ âu nghiêm túc." Hương phu nhân khoác lên người Thưởng Nam một chiếc áo vest trắng ngắn, dày dặn, vừa trang trọng vừa không mất đi vẻ thoải mái, bên trong là chiếc áo sơ mi mềm mại. " Thích nơ màu đen hay màu đỏ?" Hương phu nhân đưa ra hai chiếc nơ.

 

“Màu đen.”

 

Hương phu nhân: "Vậy màu đỏ đi.”

 

Thưởng Nam: "......*

 

Sau khi xỏ xong đôi giày ngắn, Thưởng Nam ngẩng lên, thấy Hương phu nhân không biết từ đâu mang ra một chiếc vương miện nhỏ định đội lên đầu cậu. Thưởng Nam cảm thấy da đầu tê dại đến mức bỏ chạy: "Cháu thế này là được rồi, cảm ơn bà Hương.”

 

"Cháu là nhân vật chính hôm nay mà, lại đây nào!" Chiếc vương miện nhỏ đó được đính đá quý hoặc kim cương, lấp lánh ánh sáng trắng dưới đèn.

 

Thực ra, Hương phu nhân chưa bao giờ nói ra rằng sự xuất hiện của Thưởng Nam đã thỏa mãn niềm đam mê trang điểm của bà. Bà rất thích làm đẹp cho mình hoặc người khác. Lục Cập thì không bao giờ chiều theo ý bà, nên chỉ còn Thưởng Nam thôi.

 

Lúc Lục Cập từ trên lầu đi xuống, Thưởng Nam đang mải chạy nên đâm sầm vào người hắn. Trên người Lục Cập tỏa ra mùi thuốc Đông y thoang thoảng, có chút đắng nhẹ, chỉ riêng hắn trong nhà họ Lục mới có mùi này.

 

Thấy Thưởng Nam chạy đến thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, Lục Cập hỏi: "Đang làm gì đấy?”

 

Thưởng Nam nấp sau lưng Lục Cập: "Bà Hương muốn đội vương miện cho em." Cậu thật sự thấy quá lố bịch!

 

Cậu trốn sau lưng Lục Cập, Hương phu nhân không dám lại gần. Nhưng Lục Cập lại đẩy cậu ra nói: "Nghe lời bà ấy.”

 

Hương phu nhân có sức mạnh rất lớn, có lẽ vì bà không phải là người, Thưởng Nam tuyệt vọng nghĩ vậy.

 

Chiếc vương miện rất nhỏ chưa to bằng bàn tay, chỉ là một món trang sức được đính một viên hồng ngọc lớn, vừa khớp với chiếc nơ đỏ của Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam trông như một hoàng tử nhỏ. Cậu thật sự đã lớn, không chỉ là trưởng thành thêm một chút mà là lột xác hoàn toàn so với khi mới đến. Các đường nét trên gương mặt đã bớt đi vẻ non nớt và quá đỗi ngây thơ, thay vào đó là khí chất tươi trẻ và sự sáng sủa của tuổi mới lớn. Có thể tưởng tượng được với dáng vẻ này, khi cậu trưởng thành sẽ khiến biết bao cô gái phải say mê đeo đuổi.

 

Hương phu nhân khoác áo khoác cho Lục Cập, còn Thưởng Nam thì rất thành thạo lấy chiếc đèn treo tường xuống cầm trong tay, nói: "Đi thôi."

 

Đi trên hành lang, Thưởng Nam nhìn bóng hai người họ lắc lư dưới ánh đèn. Lục Cập cao hơn cậu rất nhiều, bờ vai cũng rộng hơn. Thưởng Nam vẫn còn nhớ bức tranh đó, từ bức tranh cậu có thể hình dung ra được dáng vẻ của Lục Thân. Cậu dõi theo bóng của Lục Cập rồi dần đưa mắt lên gương mặt hắn, tự nghĩ, giá mà tất cả những bất công mà Lục Thân phải chịu đựng chưa từng xảy ra.

 

Cơn gió buổi tối quá lạnh, đôi môi của Lục Cập dần mất đi sắc hồng, suốt quãng đường đến khu chính hắn liên tục ho khan. Nhưng dù vậy hắn vẫn thay trang phục chính thức, chỉ khoác thêm áo choàng bên ngoài.

 

Lục Cập làm vậy để cho mọi người trong khu biệt thự biết Thưởng Nam không giống những đứa trẻ khác. Đám trẻ ấy được nuôi dạy để trở thành công cụ, còn Thưởng Nam là đứa trẻ mà hắn bảo vệ, không phải là công cụ, mà là đóa hoa hồng mới nở trong khu vườn của hắn.

 

Phòng khách rộng đến mức có thể chứa vài trăm người, việc bố trí toàn bộ phòng đòi hỏi rất nhiều nhân lực và vật lực. Cân nhắc tới việc nhân vật chính là một cậu bé, họ đã vận chuyển vào bên trong một mô hình tàu vũ trụ cao sáu bảy mét, đặt ngay giữa phòng khách. Mô hình này còn có khoang điều khiển để có thể lái quanh phòng.

 

Ở cửa ra vào là những bó hoa hồng màu xanh nhạt, được buộc bằng ruy băng ren trắng to bản, và bóng bay được phối hợp giữa màu hồng nhạt và trắng. Không biết họ có được ảnh của Thưởng Nam từ đâu, phóng to lên rồi lồng khung dựng dọc tường, rõ ràng là ảnh chụp lén mà cậu không hề hay biết.

 

Đèn chùm trên bàn dài chính giữa được thay bằng những chiếc đèn có sắc xanh đậm nhạt khác nhau, trong trẻo sáng rõ như những viên bi thủy tinh. Không chỉ có Lục Lệ và đám người kia đến, mà cả nhóm Mạc Nguyên Nguyên cũng có mặt. Lục Lệ đội trên đầu một chiếc mũ nhỏ màu hồng, mặc một chiếc váy ngắn cắt ngực hình búp hoa, cẩn thận đánh giá Thưởng Nam khi cậu bước vào, không nói gì chỉ đập mạnh chiếc hộp mình cầm xuống bàn.

 

“Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật tôi. "Thưởng Nam cúi người thật sâu.

 

Lục Cập ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu hai lần, nói: “Không cần cảm ơn, họ rất vinh dự khi được tham dự tiệc sinh nhật của em.”

 

Mọi người: "......”

 

Vì trên bàn có trẻ vị thành niên, nên không phải ai cũng được uống rượu, chỉ có người lớn mới được phép uống, đó là quy tắc của nhà Lục. Thưởng Nam uống sữa chua, ai đến mời cậu thì cậu lại vờ dùng sữa chua để cụng ly. Lục Cập cũng cụng ly với cậu, ly của hắn chứa rượu vang trắng. Động tác uống rượu của hắn rất tao nhã, ngón tay dài trắng mịn, trên cánh tay nổi lên vài đường gân xanh, tùy ý giơ ly rượu lên khiến Thưởng Nam nghĩ, phải rồi, hắn đã làm cậu chủ mấy trăm năm rồi mà.

 

Lãng phí thức ăn là điều cấm kỵ ở nhà họ Lục, vì thế bánh kem được làm không quá to, chỉ trang trí bằng việt quất và nho xanh, nhân bên trong là bơ và pho mát chanh. Không biết ai đã tắt đèn, Mạnh quản gia tiến lên cắm rồi thắp nến cho chiếc bánh. Thưởng Nam thấy đúng là chu đáo đến từng chi tiết.

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Thưởng Nam nhắm mắt lại ước nguyện. Cậu cảm nhận được những ánh nhìn khác biệt đang đổ dồn về mình, nhưng ánh mắt của Lục Cập khiến cậu không tự nhiên nhất, vì quá dịu dàng chăm chú như thể trong mắt hắn chẳng còn gì khác ngoài cậu. Có lẽ ánh nến quá nóng, khiến gương mặt cậu càng lúc càng đỏ bừng.

 

Tuy rằng không phải người của thế giới này, Thưởng Nam cũng không phải mười sáu tuổi, nhưng nguyện vọng không thể uổng phí, cậu nhắm mắt, đáy lòng thầm nghĩ, “Mong rằng Lục Cập sống thật tốt, giá trị hắc hoá giảm về 0, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.”

 

Sau khi thổi tắt nến, đèn phòng khách sáng lên, tiếp theo là cắt bánh và chia bánh, mọi người cũng không để Thưởng Nam phải động tay. Sau khi ăn bánh xong, mọi người tặng quà rồi lần lượt rời đi. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lục Cập và Thưởng Nam trong phòng khách. Thưởng Nam thấy bánh ngon, vẫn còn nhiều nên quyết định ăn hết trước khi rời đi.

 

Phô mai bỏ thêm nước chanh có chút chua, nhưng rất tươi mát, Thưởng Nam ăn rất nghiêm túc, một chiếc hộp nhung màu đen được đưa đến trước mặt khiến cậu hơi ngỡ ngàng.

 

“Cho em à?” Thưởng Nam nhìn Lục Cập.

 

Lục Cập nói: "Cho em.”

 

Thưởng Nam buông nĩa xuống, " Em có thể mở không?”

 

“Có thể.”

 

Thưởng Nam mở nơ buộc, rồi mở hộp ra. Bên trong là một chiếc vòng tay bạc rất đơn giản. Cậu nhấc vòng tay lên, sau khi nhìn thấy viên ngọc bích trên đó, cậu lập tức hiểu ra chiếc vòng này không hề đơn giản. Cậu nhìn Lục Cập rồi nhìn chiếc vòng, suy nghĩ một chút, sau đó đưa lại cho hắn, “Đắt quá.”

 

Mặc dù cậu không am hiểu lắm về đá quý, nhưng chỉ cần nhìn màu sắc, kích cỡ và độ trong suốt của viên ngọc bích này, cậu biết giá trị của nó rất ghê gớm. Cậu đến đây để cứu quái vật, không cần phải vơ vét thêm thứ gì từ quái vật khi đang làm nhiệm vụ.

 

Lục Cập nhận lại chiếc vòng, nhưng không giữ mà thay vào đó, hắn nắm lấy cổ tay Thưởng Nam kéo cậu đến gần. Thưởng Nam suýt nữa thì ngã vào lòng hắn, vội vàng kéo ghế sát vào để không bị ngã. Lục Cập cúi đầu, hàng mi dài của hắn in lên mắt một lớp bóng mờ, hắn lặng lẽ đeo vòng lên tay Thưởng Nam rồi nói: “Với tư cách là bề trên, anh mong em bình an nên tặng chiếc vòng này. Em từ chối dứt khoát như vậy, sẽ khiến anh nghĩ rằng em không tôn trọng anh.”

 

Bề trên sao…

 

Cũng không tệ.

 

Nhưng Lục Cập chưa từng nói rõ tuổi của mình với Thưởng Nam. Nghĩ đến đây, cậu vờ như không hiểu hỏi: “Hai mươi tư tuổi đã được coi là bề trên rồi à?”

 

Lục Cập ho khan vài tiếng, nở nụ cười, "Anh nói anh hai mươi tư tuổi lúc nào?”

 

“Nhưng anh cũng không phủ nhận…” Thưởng Nam nhỏ giọng nói.

 

“Năm nay anh sáu trăm hai mươi tuổi.” Lục Cập xoa đầu Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam đã biết chuyện, nhưng không ngờ Lục Cập lại thản nhiên nói ra vào lúc này, nên sự ngạc nhiên của Thưởng Nam không phải là giả vờ. Sau bất ngờ, cậu cần phải đáp lại Lục Cập, mà đáp lại thế nào đây? Thưởng Nam nghĩ một lúc rồi ngạc nhiên tỏ vẻ kinh ngạc: “Già vậy rồi sao?!”

 

Không hề báo trước, Lục Cập lại búng nhẹ lên trán cậu. Dù có tuổi thọ dài đằng đẵng nhưng Lục Cập hoàn toàn không để lộ dấu hiệu già nua hay héo úa nào, vẻ ngoài của hắn như một thanh niên trẻ, sự dịu dàng dễ khiến người ta liên tưởng hắn là một công tử nhà giàu có tính tình cực kỳ tốt.

 

“Anh sống đến hơn sáu trăm tuổi sao?” Thưởng Nam bày tỏ tò mò đúng với vai trò “người không biết chuyện” của mình.

 

“Không phải sống mãi.” Lục Cập đáp.

 

Thưởng Nam cúi đầu suy nghĩ, “Ồ, vậy sao anh không sống mãi nhỉ? Nếu sống mãi, sau này anh có thể chăm sóc em đến cuối đời.”

 

“...” Lục Cập cười, xoa hai lần lên đầu Thưởng Nam, suýt làm rơi chiếc vương miện nhỏ. “Nếu anh sống mãi, cũng chỉ thêm vài chục năm, không thể chăm sóc em đến cuối đời được.”

 

Thưởng Nam gỡ chiếc vương miện lắc lư trên đầu, ngước mắt trông mong nhìn Lục Cập: “Vậy không cần phải mỗi anh chăm sóc em đến cuối đời, chúng ta hãy chăm sóc lẫn nhau, chẳng phải tốt hơn sao.”

 

Nụ cười trên gương mặt Lục Cập dần tắt, con ngươi đen nhánh của hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam. Dưới cái nhìn bình tĩnh mà đầy áp lực ấy, tim Thưởng Nam đập nhanh hơn. Cậu không hề nói dối, dự định của cậu là ở lại thế giới này đến lúc chết, với điều kiện nhiệm vụ phải thành công.

 

Lời thiếu niên thật lòng, không cần phải nghi ngờ, bé con của hắn không phải là một đứa trẻ xấu xa biết nói dối.

 

Thời gian trôi qua lâu đến khi vị ngọt kem trong miệng Thưởng Nam đã tan hết, cậu định lên tiếng phá vỡ sự im lặng thì chợt nghe âm thanh 14 vang lên.

 

[14: Giá trị hắc hóa giảm 10 điểm.]

 

Thưởng Nam có chút ngạc nhiên, tiến độ nhiệm vụ lại được thúc đẩy vào lúc này, nhưng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thanh tiến độ đã bắt đầu dịch chuyển.

 

Lục Cập nhìn Thưởng Nam một lúc lâu rồi đột nhiên vươn tay lau sạch vết kem trên khóe miệng cậu, “Để sau hẵng nói.” Hắn đáp lại.

 

Trước đây Lục Cập cũng từng trả lời Thưởng Nam như vậy, nhưng tình cảnh đã hoàn toàn khác, vì hiện tại, lớp phòng vệ trong lòng hắn đã bắt đầu lung lay.

 

Lục Cập dùng khăn giấy lau sạch tay, khẽ cúi mắt, bắt đầu răn dạy Thưởng Nam bằng giọng điệu hờ hững, “Đừng luôn đem cái chết ra mà nói, phải trầm tĩnh lại. Hồi chúng ta bằng tuổi em…”

 

Thưởng Nam đang mải ăn bánh, nghe thấy lời Lục Cập liền quay đầu nói tiếp, “Hồi ấy bằng tuổi em,  người ta đã có hai đứa con rồi, đúng không?”

 

Nụ cười nơi khóe miệng Lục Cập khựng lại. Vài giây sau, hắn ném chiếc khăn giấy lên bàn, nhẹ giọng đáp: “Không phải.”

Bình Luận (0)
Comment