“Thích trẻ con à?” Lục Cập vừa hỏi xong, đã quay mặt sang một bên ho khan vài tiếng. Hắn rất khó tưởng tượng được cảnh Thưởng Nam bế hai đứa trẻ, vì Thưởng Nam còn như một đứa trẻ nữa là. Chuyện lập gia đình dường như vẫn còn rất xa với cậu. Nhưng Thưởng Nam không hề sai, ở tuổi mười sáu như họ ngày xưa, nhiều người thực sự đã có con bế trên tay rồi.
Nhưng bây giờ thời đại đã khác, việc kết hôn và sinh con muộn đã trở thành lẽ thường. Lục Cập quay đầu nhìn Thưởng Nam, cảm thấy lập gia đình sau ba mươi tuổi cũng chẳng có gì xấu.
Nghe Lục Cập hỏi, Thưởng Nam trực tiếp lắc đầu, "Không thích.”
Sợ Lục Cập cho rằng mình quá thiếu tình thương, khiến giá trị "hắc hóa" khó khăn lắm mới giảm được lại tăng cao, Thưởng Nam bèn bổ sung suy nghĩ thật của mình: “Em cảm thấy mình không thể gánh vác được trách nhiệm nuôi dưỡng một sinh mệnh.” Cậu nhớ lại thân phận cô nhi của mình, ký ức còn vẹn nguyên hình ảnh mình bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện vào mùa đông. Nếu không có viện trưởng, chắc chắn cậu đã chết rét trong đêm đó. Không phải cha mẹ nào cũng đều xứng đáng, như cha mẹ của Thưởng Nam và như cha của Lục Cập vậy.
Lúc nói điều này, trên gương mặt của Thưởng Nam mang một vẻ trưởng thành không tương xứng với độ tuổi. Ánh mắt Lục Cập lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đượm buồn ấy. Lục Cập im lặng một lúc lâu, rồi giơ tay áp lên sau đầu Thưởng Nam, dịu dàng xoa nhẹ: “Tiểu Nam, có muốn tìm lại người thân của mình không?”
"Anh có thể giúp em nếu em muốn."
Thưởng Nam nhanh chóng lắc đầu: “Không muốn.” Rồi cậu nhìn Lục Cập, kiên định nói: “Chẳng phải anh chính là gia đình của em sao?”
Lục Cập nhìn Thưởng Nam hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười, "Đúng vậy.”
Sau khi ăn xong bánh kem, cả hai rời khỏi nhà chính, quay về phòng của mình.
Lục Cập đã uống rượu, loại rượu vang trắng này có độ cồn không thấp. Trên đường về, gió thổi lướt qua mặt Lục Cập, phảng phất qua đầu mũi của Thưởng Nam. Cậu không biết uống rượu, nhưng có thể ngửi rõ mùi gỗ sồi thanh thoát và hương hoa hồng trắng thanh nhã.
Có lẽ do rượu, sắc mặt của Lục Cập trông có vẻ tốt hơn, tâm trạng cũng vậy.
Nhiệm vụ tiến triển, tâm trạng của Thưởng Nam cũng tốt lên.
Dù lý do vui vẻ khác nhau, nhưng kết quả đều giống nhau, lúc này họ đồng điệu.
Trước khi vào phòng, Lục Cập nói với Thưởng Nam một câu: “Sinh nhật vui vẻ.” Thưởng Nam mừng rỡ bước lên lầu. Từ hành lang mờ tối, Hương phu nhân đi đến bên cạnh Lục Cập nhìn theo hướng cầu thang, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “ Cậu đưa viên ngọc phu nhân tặng cho Tiểu Nam rồi sao?”
Viên ngọc này không phải là thứ có thể mua được bằng tiền. Nó được mẹ của Lục Thân trao tặng vào ngày Lục Thân tròn hai mươi tuổi, khi hắn thực hiện lễ trưởng thành rồi trở thành gia chủ đời đầu tiên. Viên ngọc này chưa bao giờ được Lục Thân giữ bên mình, mà được cất trong mật thất của thư phòng.
Sau khi Lục Thân bị thiêu cháy đến chết, Lục phu nhân không tìm thấy hài cốt của hắn trong căn nhà bị lửa thiêu rụi. Khi vô tình biết được nguyên nhân cái chết của con, bà đã treo cổ tự tử trong phòng vào đêm hôm đó.
Đây là thứ cuối cùng Lục phu nhân để lại cho cậu chủ.
“Ngày lễ trưởng thành, mẹ chúc tôi bình an. Dù hôm nay không phải là lễ trưởng thành của Tiểu Nam, nhưng đây là sinh nhật đầu tiên mà tôi tổ chức cho em ấy. Tôi cũng chúc em ấy bình an.” Lục Cập tựa lưng vào ghế sofa, xoa trán.
Hương phu nhân nhìn hắn, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Có cần tôi đốt lò sưởi không? Dự báo thời tiết nói vài ngày nữa sẽ có tuyết.”
“Đốt lên đi.”
Hương phu nhân tất bật trong nhà ngoài nhà, vẫn không quên tìm chuyện để nói với Lục Cập.
“Tháng sau dưới thị trấn sẽ có một buổi biểu diễn ca kịch, nhiều người giàu có đều nhận được thiệp mời. Nghe nói đây là một đoàn biểu diễn nổi tiếng đang đi lưu diễn toàn quốc, cậu có muốn đi không? Trưởng trấn còn tự bỏ tiền túi mua bia cho mọi người nữa, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt.” Hương phu nhân mở cửa thông gió của lò sưởi, chất một đống củi vào.
“Tôi thì không đi. Tiểu Nam còn nhỏ, hẳn sẽ thích những nơi như thế, bà có thể dẫn em ấy đi dạo một vòng.” Ánh mắt của Lục Cập hướng ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vù vù làm những chiếc lá của mấy cây cổ thụ lượn lờ bay đi, khung cảnh cô quạnh và lạnh lẽo, “Cả ngày ở đây, buồn chán lắm.”
“Cậu muốn tôi đưa nó đi?”
“Đúng vậy, bà đưa em ấy đi.” Lục Cập đáp.
Hương phu nhân "Ai" một tiếng, vốn dĩ bà cũng muốn đi mà.
Lát sau lửa trong lò đã cháy bừng lên, nửa phòng khách bị ánh lửa chiếu rọi, ánh sáng chập chờn khiến cả căn phòng lúc sáng lúc tối.
Hương phu nhân ngồi thụp xuống trước lò, chắc chắn ngọn lửa sẽ không tắt rồi mới nhận ra tiếng thở sau lưng không biết từ khi nào đã im bặt. Bà chầm chậm đứng lên, nhìn “người” đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu gọi: “Cậu chủ?”
Dù chỉ là một bộ xương, Hương phu nhân vẫn cảm thấy trước mặt mình là Lục Thân chứ không phải một bộ xương khô. Đây là Lục Thân, là cậu cả nhà họ Lục từng che ô và đưa khăn tay cho bà trong ngày mưa hôm ấy.
Bộ xương trắng toát ngồi dựa vào gối tựa trên sofa, các khớp ngón tay vắt trên đầu gối. Khi cử động, những khớp xương cong rồi vặn vẹo có thể thấy bằng mắt thường.
Ánh lửa cam đỏ rọi lên khuôn mặt của hắn, xuyên qua các khe hở của hộp sọ rồi hắt bóng lên tường và sofa phía sau.
“Xin lỗi, tâm trạng rất tốt nên tôi lại uống thêm chút rượu.” Khi Lục Cập nói, hàm trên và hàm dưới của hắn hơi khép lại.
Hương phu nhân do dự, “Cậu có muốn nghỉ ngơi không?”
“Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười giờ.”
Lục Cập dừng lại một lúc rồi ngoảnh đầu lại. Khi hộp sọ xoay, đốt xương cổ cũng xoay chuyển theo. Hắn nhìn về phía hành lang, sau đó quay đầu lại, “Gọi Tiểu Nam xuống uống trà với tôi.”
Hương phu nhân sau khi nghe thấy thì sợ hãi, "Cái gì?”
“Lục Hương, ngay ngày đầu tiên đến đây, em ấy đã vô tình thấy được hình dáng thật của tôi. Đó là một đứa trẻ ngoan, bà không cần phải lo lắng.” Bộ đồ của Lục Cập vẫn còn trên người, xương sống trắng bệch lộ ra từ cổ áo, chống đỡ một hộp sọ có hình dáng đẹp đẽ, năm ngón tay thò ra từ ống tay áo. Mặc dù mang hình dạng như thế, nhưng nhìn hắn vẫn giống một quý ông thanh lịch.
Hương phu nhân không lo Thưởng Nam sẽ tiết lộ bí mật, vì người tiết lộ bí mật sẽ không có kết cục tốt. Điều làm bà ngạc nhiên là Thưởng Nam dám đối diện với hình dáng thực sự của Lục Cập mà vẫn có thể thản nhiên đối xử với hắn như người bình thường.
Nếu không phải chính Lục Cập nói ra, bà hoàn toàn không thể nhận ra được! Cậu nhóc này gan lớn quá!!!
.
Thưởng Nam đã rửa mặt xong nằm ở trên giường, cậu không thể ngủ sớm được bởi vì cậu là người trẻ mà.
Nhưng trong thế giới này, cậu không có điện thoại, và Lục Cập cũng không đề cập đến việc mua cho cậu. Hai đêm đầu tiên khi mới đến đây, Thưởng Nam chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi 14 lên tiếng, nói rằng ngoài chức năng báo cáo tiến độ nhiệm vụ và tìm kiếm thông tin chi tiết về cốt truyện, nó còn có thể tìm phim và chiếu thẳng vào trong đầu cho Thưởng Nam xem.
Thưởng Nam cung cấp từ then chốt, 14 căn cứ vào từ then chốt cung cấp kết quả tìm kiếm, thỉnh thoảng 14 còn tiết lộ trước tình tiết để tạo cảm giác tham gia, nhưng điều này thường khiến Thưởng Nam nổi giận. Trong suốt thời gian làm nhiệm vụ, không phải nó chưa từng bị chủ nhân trách mắng, nhưng tổng cộng cũng không nhiều bằng số lần bị Thưởng Nam mắng vì lỡ tiết lộ nội dung.
Khi phim sắp bắt đầu chiếu, cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ, 14 lập tức trở về bảng điều khiển nhiệm vụ.
Thưởng Nam chạy tới mở cửa, là Hương phu nhân.
Hương phu nhân mỉm cười nói: " Cậu chủ nói thời gian còn sớm, mời cháu xuống dùng chung trà với cậu ấy.”
Thấy Thưởng Nam ngẩn ra, Hương phu nhân giơ tay xoa bụng cậu, “Mới ăn nhiều bánh ngọt như thế mà ngủ ngay sẽ không tốt cho cơ thể. Xuống ngồi một lát nhé? Ta sẽ làm thêm chè ngọt cho cháu.”
Thưởng Nam nghĩ: Lại ăn… vậy càng không tốt cho sức khỏe!
Nhưng cậu không thể từ chối món chè do Hương phu nhân nấu, vì tay nghề của bà không thể so sánh với bất kỳ đầu bếp bình thường nào. Mọi món bà làm đều ngọt mà không ngán, thơm phức xông vào mũi.
Linh hồn của Thưởng Nam có thể từ chối, vì cậu đã không còn là một thiếu niên nữa. Nhưng cơ thể của cậu thì không thể, vì vẫn đang tuổi lớn. Dù nửa đêm bị nhét đồ ăn vào miệng, cậu cũng sẽ nuốt trôi một cách thuần thục dù mắt vẫn nhắm.
Nhưng Hương phu nhân rất hiếm khi xuống bếp. Bà chỉ nấu khi có hứng. Hôm nay sao lại lạ vậy? Vì muốn dụ mình xuống uống trà sao?
“Chờ một chút.” Thưởng Nam đi lấy chiếc áo len dày, vừa mặc vào vừa đi ra cửa. Khi tới trước mặt Hương phu nhân, bà đã giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối.
Khi xuống cầu thang, Hương phu nhân bảo Thưởng Nam: “Tháng sau, ta sẽ đưa cháu đi xem buổi biểu diễn ca kịch dưới thị trấn. Cháu đi không?”
Mắt Thưởng Nam sáng lên, "Đi chứ.”
“Anh có đi không?” Thưởng Nam liền hỏi tiếp.
Hương phu nhân đáp: “Cậu chủ không đi, bảo ta đưa cháu đi dạo.”
“Vậy thì tốt.” Không có Lục Cập, khoảng thời gian đó hoàn toàn thuộc về cậu, giống như một kỳ nghỉ giữa chặng thực hiện nhiệm vụ.
Lục Cập vẫn ngồi trên ghế sofa, trước mặt là hai tách trà nóng. Thưởng Nam bước nhanh về phía đó, định ngồi vào chiếc ghế đơn bên cạnh thì ngẩng lên và thấy một bộ xương trắng đang chăm chú nhìn mình.
Trong một khoảnh khắc, Thưởng Nam cảm thấy nghẹt thở, vì đã rất, rất, rất lâu rồi cậu không thấy bộ xương.
Trong phòng khách khá ấm, Thưởng Nam không phân biệt nổi mồ hôi dính sau lưng là mồ hôi lạnh hay do nóng. Cậu ngồi xuống ghế sofa, Lục Cập cúi người dùng ngón tay chỉ vào thảm.
Thưởng Nam hiểu ngay ý của đối phương, lão già này không cho phép cậu ngồi ngang hàng với mình.
Cậu đành chịu đứng lên, đi đến ngồi bên chân Lục Cập. Dưới sàn trải thảm lông cừu dày, không cảm nhận được sự cứng rắn của nền gạch, nhưng phải ngồi khoanh chân, lâu sẽ mỏi.
Nhìn vào làn khói mỏng bốc lên từ tách trà, Thưởng Nam hỏi: “Bà Hương nói anh gọi em xuống để uống trà cùng.”
“Ừm, có chút nhàm chán.”
Thưởng Nam: "......”
Thực ra, việc uống trà này là nhu cầu của Lục Thân và Lục Cập, còn bộ xương trắng này thì không cần thiết. Lục Cập vẫn giữ nguyên tư thế đó, chưa từng chạm vào tách trà. Còn Thưởng Nam vì vừa ăn đồ ngọt, cần vị đắng nhẹ của trà để trung hòa nên uống liền mấy ngụm.
"Bây giờ anh vẫn là Lục Cập sao?" Thưởng Nam cầm tách trà, nhìn xuống những lá trà trôi nổi, rồi ngẩng mặt lên hỏi.
“Anh cũng là Lục Thân.”
“Lục Thân là ai? "Thưởng Nam giả bộ không biết.
Lục Cập đưa tay lên, ngón tay lạnh lẽo đặt nhẹ l*n đ*nh đầu của Thưởng Nam, tóc của cậu xuyên qua khe hở giữa những đốt xương. “Chính là anh.”
Chính là người đầu tiên đưa gia tộc họ Lục nổi danh khắp cả nước, là chủ nhân đời đầu của nhà họ Lục, và cũng là chủ nhân trẻ tuổi nhất trong mấy trăm năm qua.
Lục Thân đã qua đời hơn sáu trăm năm rồi, nhưng dù nhiều đời gia chủ nhà họ Lục đều biết nguyên nhân cái chết của hắn, họ vẫn tổ chức giỗ hàng năm vì tôn vinh vinh quang hắn mang lại cho dòng họ.
Thưởng Nam là đứa trẻ đầu tiên không sợ hãi khi ở bên Lục Thân – tỏa sáng, ấm áp và tràn đầy sức sống. Nhưng những đặc điểm này cũng có thể tìm thấy ở nhiều người khác. Lục Thân sống đã lâu nhưng chưa từng thấy ai thực sự độc nhất vô nhị, vì một số đặc điểm của họ luôn trùng lặp với người khác, thậm chí là nhiều điểm.
Mặc dù Thưởng Nam cũng có những đặc điểm mà người khác có thể sở hữu, nhưng gần như không ai hoàn toàn sao chép được những nét đặc trưng của cậu – dịu dàng nhưng cứng đầu, kiêu hãnh nhưng không ngạo mạn, suy nghĩ trưởng thành không phù hợp với tuổi tác. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cậu không khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Tuy nhiên, đó chỉ là những gì Lục Thân nhìn thấy ở bề ngoài.
Những điều bề ngoài rất dễ bị trùng lặp và sao chép.
Nhưng Lục Thân vẫn cảm thấy Thưởng Nam đặc biệt, là điều duy nhất và không ai có thể thay thế. Đó là bé con của hắn nên hắn cảm thấy cậu như thế nào cũng tốt, cậu là thứ quý giá nhất trên đời. Cho nên vì Thưởng Nam mà sống lâu hơn chút nữa thì cũng chẳng sao.
Trong thế giới đầy hận thù và cái chết này, Thưởng Nam đã từng vật lộn, cuối cùng trở thành một nhà thám hiểm nhỏ bé.
“Lục Thân…” Thưởng Nam ngồi xếp bằng, thì thầm tên này.
“Ừ,” Lục Cập đáp lời cậu, “Chỉ là một người thuộc dòng họ Lục từ rất lâu trước đây.”
“Vậy là tổ tiên hả?” Thưởng Nam hỏi.
“Có thể hiểu như vậy.” Xương mặt của bộ xương dần dần được phủ thành diện mạo của Lục Cập, đôi mày thanh tú, sống mũi cao và yết hầu nhô ra. Nhưng bàn tay của hắn vẫn còn là những khớp xương trắng xóa.
Lục Cập nghiêng người, nâng tách trà lên. “Nhưng cách hiểu đó không hoàn toàn chính xác, vì anh cũng có cha mẹ.”
Thưởng Nam suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng hỏi, “Vậy là anh đã trở thành thế này vì một vụ hỏa hoạn? Vậy tại sao anh lại trở thành Lục Cập?”
Lục Cập cụp mắt xuống, cười nhẹ: “ Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?”
“Tò mò thôi mà,” Thưởng Nam đã chuẩn bị lý do sẵn, vì sự tò mò của con người vốn rất mạnh mẽ.
“Điều này em không cần thiết phải biết.” Lục Cập đáp.
“Ồ…”
Khi Hương phu nhân mang chè ngọt vào, thấy Lục Cập không còn giữ diện mạo lúc trước nữa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì bà sợ Lục Thân hay Lục Cập, chỉ là hình dạng ban đầu của Lục Thân khiến bà cảm thấy… sao nhỉ, thật khó nói rõ. Nếu phải diễn đạt, đó là một cảm giác không thuộc về con người.
Là Lục Thân, nhưng cũng không phải Lục Thân. Là Lục Cập, nhưng cũng không phải Lục Cập.
Lục Thân đã trở thành một con quái vật, Hương phu nhân biết rõ điều đó. Vì vậy cảm giác của bà với hắn là một sự kết hợp giữa thân thuộc và nỗi sợ hãi, mà phần sau chiếm nhiều hơn. Dù chính bà cũng không còn là con người nữa, bà thậm chí không thể được xem là một con quái vật.
Thưởng Nam ăn xong nửa bát chè, bụng đã căng tròn. Cậu đứng dậy đi vài bước trên tấm thảm rồi nói: “ Em đi ngủ đây, anh thì sao?”
Lục Cập không trả lời về thời gian nghỉ ngơi của mình, chỉ mỉm cười: “Chúc ngủ ngon, Tiểu Nam.”
Thưởng Nam ăn quá no, nằm xuống giường không lâu thì đã chìm vào giấc ngủ. Đêm đến gió thổi rít gào như tiếng quỷ khóc, cho thấy sự khắc nghiệt của thời tiết nơi đây.
.
Không bao lâu sau, trời hửng sáng. Từ xa, núi Mỹ Vụ bị bao phủ bởi lớp sương dày đặc, những cành cây của rừng sồi không xa vươn ra trong sương như những cái bóng dài vặn vẹo.
Một chiếc xe cổ bóng loáng tiến vào từ con đường xa, biển số không rõ ràng, rồi dừng lại trước cánh cổng sắt. Một lúc sau cánh cổng mở ra, chiếc xe rẽ một vòng lớn rồi lái vào sân.
Thưởng Nam vô tình nhìn thấy khi dậy đi vệ sinh. Đã thấy rồi, cậu đành đứng trong gió lạnh nhìn thêm một lúc. Một thanh niên từ trên xe bước xuống, trông có vẻ trẻ hơn Lục Cập.
Thanh niên mang ba lô vải, khoác áo khoác denim bên ngoài áo hoodie, phong cách khá thoải mái. Đôi giày đế bằng giẫm lên đường sỏi lạo xạo, anh được Mạnh quản gia dẫn vào nhà chính.
Trông không giống người nhà họ Lục, bởi vì người nhà Lục rất cầu kỳ về bề ngoài, họ sẽ không dùng loại ba lô vải như vậy.
[14: Đây là thầy mà Mạnh quản gia tìm cho cậu, là một người trẻ tuổi, thông minh, tài năng và tốt bụng. Anh ta đã học xong thạc sĩ khi mới 22 tuổi, sau đó trở về trường trung học ở thị trấn quê nhà dạy học. Do còn trẻ, nhà trường không giao quá nhiều nhiệm vụ, nên anh ta rất phù hợp để làm thầy dạy cho cậu. Anh ấy còn trẻ, hai người dễ dàng trò chuyện với nhau.]
[14: Suýt quên tên của anh ta, anh ấy tên là Tô Ý.]
Thưởng Nam đóng cửa sổ lại, cuộn mình vào chăn, rồi rùng mình vì lạnh. Cậu nghĩ đến những người trong nhà họ Lục, mỗi ngày đều dậy từ rất sớm để học. Cảm giác thật gian khổ.
Nhà họ Lục rất nghiêm khắc trong việc giáo dục, không dung túng cũng không bỏ qua bất kỳ lĩnh vực nào từ đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ đến lao động. Họ vô cùng khắt khe, dù không làm gia chủ thì tương lai họ vẫn có thể quản lý chi nhánh công ty.
Một lần trời mưa lớn, bùn lầy văng cao đến vài mét. Họ mặc áo mưa đi học cưỡi ngựa, Lục Lệ và Lục Kỳ Thanh cùng hai người nữa đã hoàn thành bài học, trở thành giám khảo cho các em còn lại, trong khi các giáo viên và huấn luyện viên chỉ đứng giám sát. Lục Kỳ Đông nhỏ nhất, mới 13 tuổi, phải bước lên ghế mới leo được lên ngựa.
Lúc đó Thưởng Nam đi cùng Lục Cập xem họ thi. Nước bùn bắn tung tóe, roi ngựa vung lên trong không trung rồi lại hạ xuống, tiếng ngựa hí hòa lẫn với âm thanh những giọt mưa rơi. Nhà họ Lục gần như không có chút yêu thương nào dành cho con cháu, đây chính là sân huấn luyện của họ.
Thưởng Nam không muốn tham gia những lớp học như thế này.
Không cần thiết.
Không phải dành cho người.