Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 39.2

Chín giờ sáng đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, khi Lục Cập ngồi xuống thì nhận ra chỗ của Thưởng Nam vẫn trống, định hỏi thì thấy Hương phu nhân từ hành lang vội vàng bước tới. "Tiểu Nam bị sốt rồi, trông có vẻ nặng đấy," Hương phu nhân đặt nhiệt kế vào hộp, "Tôi gọi bác sĩ đến khám nhé?”

 

Lục Cập hơi cau mày, nghĩ đến thời tiết mấy hôm nay, ốm bệnh cũng là điều bình thường, "Trước hết hãy gọi bác sĩ, tôi lên xem sao."

 

Lục Cập không đụng tới bữa sáng, lập tức lên lầu. Khi đi lên hắn còn quên cả thở, bình thường đi vài bước đã phải ho vài tiếng.

 

Thưởng Nam đã nhờ 14 giúp tăng nhiệt độ cơ thể, nhưng 14 không thành thạo lắm, lần trước ở thế giới khác còn làm Thưởng Nam toát hết mồ hôi, lần này thì…

 

"Nóng quá, nóng quá," Thưởng Nam ho vài tiếng, rút tay khỏi trán, " Sắp bị nướng chín rồi. Ta chưa chết dưới tay quái vật có khi đã chết trong tay mi rồi.”

 

14 vội điều chỉnh hệ thống nhiệt độ, giảm xuống.

 

Khi Lục Cập bước vào, 14 vừa mới điều chỉnh xong, Thưởng Nam bị cơn sốt trước đó làm cho chóng mặt, lúc Lục Cập tiến lại gần cậu chỉ thấy một mảng mờ mịt như tuyết trắng trên chiếc TV đen trắng bị nhiễu sóng.

 

Cho đến khi Lục Cập đến gần.

 

Lục Cập cúi người, đặt mu bàn tay lên trán Thưởng Nam, thật sự rất nóng. Nhìn thấy cậu đắp chăn kín mít, Lục Cập khẽ kéo chăn ra một chút.

 

Thưởng Nam mơ màng mở mắt, rõ ràng là bộ dạng rất mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, đôi mắt yếu ớt không thể mở hẳn.

 

Nếu không biết hôm trước Thưởng Nam vẫn còn vui vẻ, Lục Cập đã tưởng cậu bệnh nguy kịch.

 

"Anh," giọng Thưởng Nam khàn đặc, cổ họng đau như bị dao cắt, cậu nghĩ chắc chắn là 14 đã để nhiệt độ lên quá cao, cổ họng cậu còn như bốc khói, thật chẳng chuyên nghiệp chút nào.

 

"Không thoải mái thì đừng nói," Lục Cập nhẹ giọng, " Lục Hương đã đi gọi bác sĩ rồi.”

 

Thưởng Nam ngây ngốc nhìn Lục Cập, hoàn toàn là đang thẫn thờ, nhưng trong mắt Lục Cập, đó lại là ánh nhìn đầy tin tưởng và đáng thương, khiến một góc nào đó trong tim hắn bỗng chốc bị mưa thấm vào, rồi yếu ớt sụp đổ.

 

Chăn là do Hương phu nhân chọn, mềm mại bồng bềnh, mặt chăn trắng như tuyết, cơ thể của thiếu niên được bọc kín mít, gương mặt nhợt nhạt của Thưởng Nam làm nổi bật lên đôi mắt đen láy tựa như hạt nhãn vừa được lột vỏ.

 

Cậu là của hắn, là của riêng hắn, Tiểu Nam của hắn.

 

Những ngón tay thon dài  thanh tú đặt lên má Thưởng Nam, lạnh như băng khiến cậu co rúm lại, cậu nhìn vào đôi mắt đen của Lục Cập, "Muốn uống nước.”

 

Thưởng Nam vừa nói xong, Hương phu nhân dẫn bác sĩ lên lầu. Hương phu nhân vào phòng thì thấy Lục Cập đang đỡ đầu Thưởng Nam đút nước cho cậu.

 

Bác sĩ họ Vương, là người lần trước đã xử lý vết bầm ở đầu gối cho Thưởng Nam. Bác sĩ Vương biết đứa trẻ này được coi trọng thế nào ở nhà họ Lục, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác.

 

Lục đại thiếu gia còn chẳng chăm nổi bản thân, vậy mà lại tận tay chăm sóc người khác?

 

Bác sĩ Vương tận tâm treo chai dịch cho Thưởng Nam, "Đừng tự ý điều chỉnh tốc độ truyền dịch nhé, nhanh quá tim sẽ không chịu nổi, tổng cộng có năm túi thuốc, thay xong là được rồi.”

 

"Thời tiết mấy hôm nay đột ngột trở lạnh, nhà có mấy người cũng bị cảm, nhưng cháu là người đầu tiên sốt tới bốn mươi độ đấy. Có phải ngầu quá không?"

 

Thưởng Nam chẳng còn sức mà lắc đầu, cậu lờ đờ, đầu óc quay cuồng.

 

Nếu biết trước 14 có thể khiến mình sốt nặng thế này, đáng lẽ cậu nên nhắc nó cẩn thận hơn, cái này chơi lớn quá rồi. Cậu chỉ muốn tránh buổi học thôi, nếu cậu yếu đi, chắc chắn Lục Cập sẽ không bắt cậu học những môn vận động khắc nghiệt đó nữa.

 

Cậu không làm gia chủ, cũng không vào công ty làm trợ lý cho ai, thế giới nhiệm vụ này không giống thế giới trước của cậu, Thưởng Nam đã giảm bớt lòng tự trọng và quyết định ăn bám.

 

Không biết bác sĩ rời đi lúc nào, Thưởng Nam lại ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, không biết ai đã thay túi dịch truyền và rút kim khi nào.

 

Khi tỉnh dậy cậu cảm thấy khá hơn nhiều, chỉ còn chút mệt mỏi, cổ họng khát khô và bụng đói.

 

[14:Một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?]

 

Thưởng Nam: "Nói cả hai đi.”

 

[14: Tin tốt là Lục Cập đã hủy các môn học vận động giống họ, tin xấu là cậu có thêm một môn thể dục tăng cường thể chất.]

 

“……”

 

[14: Kết quả vẫn tốt hơn trước, so với cưỡi ngựa, đấu kiếm hay đấm bốc thì môn này tốt hơn nhiều.]

 

Đúng vậy, Thưởng Nam hài lòng, nếu vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ thì công sức này của cậu coi như đổ sông đổ bể.

 

Trong phòng không có ai, cũng chẳng nghe thấy tiếng bên ngoài, ánh nắng mùa đông chiếu qua cửa kính, rèm trắng tựa như những mảnh vải phát sáng.

 

Thưởng Nam đi vào phòng ngủ, tắm qua, thay đồ dày dặn, rồi chậm rãi xuống lầu tìm nước uống.

 

Thông thường vào giờ này, Lục Cập sẽ ở tòa nhà chính bên cạnh để giám sát họ học.

 

Thưởng Nam không ngờ Lục Cập vẫn ở trong nhà, hắn mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi, cơ thể chìm trong chiếc ghế sô pha, trên đùi đặt một cuốn sách, Cờ Lê nằm ngủ bên cạnh, cảnh tượng dịu dàng và bình yên.

 

Thưởng Nam sửng sốt, đi vòng qua đứng trước mặt Lục Cập để chào hỏi, cậu không dám quên quy tắc của Lục Cập.

 

Cậu cúi chào với động tác không chuẩn, không đẹp, thậm chí còn lười biếng, uể oải thở dài, "Chào buổi trưa…" giọng vẫn khàn khàn.

 

Vừa nói xong, cậu ngẩng đầu lên định đứng dậy, thì một ly nước đã được đưa tới trước mặt cậu, do Lục Cập rót sẵn.

 

Lục Cập đưa cốc nước tới, nét mặt ôn hòa, "Đã đo nhiệt độ, em đã hạ sốt, sắc mặt tốt hơn buổi sáng nhiều.”

 

Thưởng Nam đưa tay đỡ lấy cốc nước định uống, nhưng ngón tay của Lục Cập vẫn giữ chặt vào đế cốc, không rút lại. Cảm thấy hơi khó hiểu và có chút không thoải mái, nhưng Thưởng Nam cũng mặc kệ, vì cậu đang khát khô cả cổ.

 

Miệng cốc vừa chạm vào đôi môi khô ráp của Thưởng Nam, nước ấm vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh. Ngụm nước đầu tiên tràn vào khoang miệng, cậu cảm nhận được một chút vị ngọt, làm cậu không kìm được mà xê dịch về phía trước. Thưởng Nam quỳ nửa người trên tấm thảm, ngẩng đầu, cổ vươn thẳng ra, khi uống nước thì yết hầu di chuyển lên xuống đều đặn, hai tay nâng cốc trông giống hệt một chú mèo nhỏ đang kiễng chân vì một món ăn ngon.

 

Lục Cập vững vàng nâng cốc, nghiêng theo tốc độ nuốt của Thưởng Nam, vẻ mặt thích thú vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment