Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 45.2

Sáng nay Lục Cập đến nghĩa trang của Lục gia, trước khi hắn đến, hình như đã có ai đến rồi. Trước sáu bia đều có một bó cúc trắng, nến và hương đã cháy hết trước khi hắn đến.

 

Hắn đến thăm lần tử vong gần nhất của mình, Lục Hiện.

 

Lục Hiện bị chặt đầu cách đây hơn sáu mươi năm, nơi hiến tế dựng lên trước một tháng đương nhiên không phải nơi phố xá sầm uất, do gia chủ lúc bấy giờ và vài người tâm phúc tuyệt đối tin cậy tham dự.

 

Khói đen bốc lên ngùn ngụt từ bốn phía, Lục Hương bị ghì mặt xuống đất, vai gần như biến dạng vì sức ép. Trong ánh mắt liếc nhanh, bà thấy lưỡi đao lấp lánh ánh sáng lạng, thấy Lục Thân lại chết trước mắt mình, trong lồng ngực trào lên vị máu, đầu lưỡi cảm nhận vị tanh.

 

Dù biết mình và Lục Thân không còn là con người, dù biết Lục Thân không cảm thấy đau đớn, nhưng cái chết như thế này, đến bao giờ mới thực sự kết thúc?

 

Lục Hương đặt một nhành cát cánh tím trước bia Lục Hiện. “Tôi nhớ ngày xưa cậu thích cát cánh, khác hẳn bây giờ.”

 

Lục Thân bây giờ chẳng còn yêu thích điều gì.

 

Sau khi lần lượt tế bái cho năm Lục Thân trước, cuối cùng bà đứng trước bia của Lục Thân đã được tu sửa rất nhiều lần. Bia mộ của Lục Thân ở vị trí phong thủy tốt nhất trong nghĩa trang, xung quanh là các gia chủ nhà họ Lục đã từng tạo dựng khối tài sản khổng lồ.

 

Trên đỉnh núi, gió thổi mạnh. Lục Hương tháo chiếc mũ đen rộng vành ra, lộ gương mặt trang điểm khéo léo, bà đưa mắt nhìn quanh rồi quay lại cười nhạt: “Cậu chết rồi, họ vẫn đặt cậu ở đây, để cậu mãi mãi cung cấp nguồn sống cho nhà họ Lục.”

 

Nói đến đây, mắt bà đỏ rực, nhưng không phải đỏ tơ máu, mà là ánh mắt ngập tràn sắc đỏ như bị máu chiếm lĩnh.

 

Lục Cập đốt từng tờ giấy cho mình, bỗng nhiên hắn quay sang hỏi Lục Hương: “Lục Hương, bà nói xem… Tiểu Nam của hơn sáu trăm năm trước, sẽ là người như thế nào nhỉ?”

 

Lục Hương đang chìm trong nỗi oán hận đau thương:”....”

 

“Nếu cũng là một đứa trẻ mồ côi, chắc hẳn sẽ chịu nhiều khổ cực. Nếu là một cậu chủ thì tốt, là cậu chủ thì chắc hẳn là…”

 

“Một vò rượu, một thanh kiếm, sống một đời tiêu dao.”

 

Lục Hương ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt rơi trên tấm bia đá vừa được trùng tu vài năm trước. Cái tên Lục Thân đã được khắc đi khắc lại vô số lần trên bia. “Còn một năm nữa, lần hiến tế sắp tới lại sắp bắt đầu rồi.”

 

Lục Cập bị khói giấy tiền làm sặc, nghiêng đầu tránh khói, ho nhẹ một tiếng, “Sẽ không có lần tới nữa.”

 

“Không có nữa?” Đôi mắt của Lục Hương sáng lên, “Cậu đã có ý định rồi sao? Nếu cậu đã có kế hoạch thì thật tốt quá! Cậu muốn xử lý bọn chúng như thế nào? Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, là giết sạch chúng hay…”

 

Vì Lục Thân, bất kể là gì, Lục Hương cũng sẵn lòng.

 

“Không khó đâu, nhưng thời nay giết người vô cớ sẽ bị xử tử đấy.”

 

Mỗi lần Lục Thân sống lại đều cách ít nhất một năm, ban đầu hắn không biết đây là một nghi thức hiến tế, còn chính mình là vật tế. Cả Lục Hương lẫn hắn đều nghĩ rằng đó là thủ đoạn của đối thủ trong nghề.

 

Dần dần, mỗi lần sống lại, Lục Thân đều là người của nhà họ Lục. Mỗi lần tái sinh hắn lại khám phá thêm một điều mới. Phải hơn ba trăm năm trước, hắn mới biết rằng cái chết của mình không phải là tai nạn, mà là do lòng tham thúc đẩy nghi thức hiến tế ấy.

 

Hắn đã không còn là người nữa, dù có tái sinh bao nhiêu lần, cũng không bao giờ trở lại làm người thật sự.

 

Cho nên trước đó dù không muốn sống, nhưng hắn vẫn chưa từng đợi được cái chết thật sự cho tới tận bây giờ.

 

Sau khi đốt xong giấy tiền mang theo, Lục Cập cùng Lục Hương xuống núi. Xe đậu dưới chân núi, sương mù vây quanh, Lục Hương vừa đi vừa hát khe khẽ, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

 

Những tàn tro giấy tiền chưa cháy hết bị gió thổi bay lên, lả tả rơi khắp nghĩa trang, lẫn giữa những tấm bia xa hoa lộng lẫy, và cả dưới chân của Lục Cập.

 

Nhìn thấy mái xe thấp thoáng phía trước, Lục Cập lại nhớ đến đứa trẻ ở nhà. Lần này không giống như trước, lần này hắn muốn sống, vì đứa trẻ ấy mà sống.

 

.
Lúc Lục Cập về đến nhà,  trong nhà im phăng phắc, vài chú chó ăn uống no nê nằm ngủ trưa trong phòng khách. Ánh mặt trời chói mắt, chú Lực từ trong bếp bước ra, “Cậu chủ Tiểu Nam đã sang phòng chính rồi.”

 

“Em ấy qua bên đó làm gì?” Lục Cập nhận chén trà từ tay Lục Hương, nước trà đã nguội lạnh, có lẽ do tâm trạng vui vẻ quá mức nên Lục Hương cũng có chút lơ đãng.

 

Nhưng Lục Cập không nói gì.

 

Chú Lực ngập ngừng vài giây, “Ai mà biết được.”

 

Lục Cập: “…”

 

Chú Lực có chút ngượng ngùng, vì không giỏi nói dối nên chú đã buộc phải dùng đến câu nói cửa miệng của đứa con gái đang tuổi nổi loạn của chú. Nhưng chú cũng biết Tiểu Nam làm bánh là để tạo bất ngờ cho Lục Cập. Nếu chú nói ra, chẳng phải sẽ làm hỏng tâm ý của người ta hay sao.

 

Nhưng vừa thốt ra câu ấy chú đã hối hận, chú đang nói cái gì vậy không biết???

 

May mắn là Lục Cập vốn dễ tính, hắn chỉ xua tay, “Thôi, để lát em ấy về rồi tính.”

 

Thưởng Nam về nhà qua cửa sau, sợ chạm mặt Lục Cập. Cậu cẩn thận mang chiếc bánh vào bếp, mở tủ lạnh, đặt bánh vào trong, vừa đóng cửa lại thì phía sau vang lên tiếng cười khẽ.

 

Thưởng Nam đang tập trung cao độ, nghe tiếng cười ấy mà giật mình muốn bay cả hồn, quay lại thấy Lục Cập đứng đó, “Anh… anh… anh đến từ khi nào vậy?”

 

“Nghe tiếng động trong bếp nên anh qua xem.” Tay Lục Cập cầm ly trà, trên người mặc chiếc áo trắng ngắn tay, trông giống hệt một sinh viên mới tốt nghiệp.

 

Nghe vậy, Thưởng Nam nghĩ chắc đối phương chưa nhìn thấy mình bỏ bánh vào tủ lạnh, thở phào nhẹ nhõm. Nếu bất ngờ bị lộ thì chẳng còn gì bất ngờ nữa.

 

Sau đó, lời nói của Lục Cập dường như xác nhận suy nghĩ của Thưởng Nam.

 

“Chú Lực nói em qua bên nhà chính, qua đó làm gì vậy?”

 

Thưởng Nam tùy tiện tìm lý do đáp bừa, “Bên đó có đồ ngọt ngon, em qua đó ăn đồ ngọt.”

 

“Là do cô nào làm?” Lục Cập nhướng mày.

 

“Là Hoa Mai.” Thưởng Nam đáp xong mới nhận ra Lục Cập vừa hỏi “cô nào”, khiến cậu có hảo cảm gấp bội với Lục Cập. Có lẽ nhờ có sự so sánh với Mạc Nguyên Nguyên, mà ngay cả một người đã sống từ sáu trăm năm trước như Lục Cập vẫn tôn trọng nghề nghiệp của mọi người, trong khi nhiều người thời nay không làm được.

 

Lục Cập ngẫm nghĩ, gật gù, “Đã nghe qua, cô ấy rất giỏi. Những món ngọt em thích trước giờ gần như đều là do cô ấy làm.”

 

Thưởng Nam không ở lại lâu với chủ đề này vì sợ nói nhiều sẽ dễ lỡ miệng.

 

Cậu bước tới, đẩy nhẹ Lục Cập ra ngoài, “Còn anh, hôm nay anh đi làm gì vậy?”

 

Sợ làm đổ trà, Lục Cập đặt ly lên tủ gần đó, rồi tự nhiên ôm lấy Thưởng Nam vào khuỷu tay.

 

Vừa từ bên ngoài vào, mồ hôi nóng rịn ra trên cổ Thưởng Nam chưa kịp khô, vốn cậu định sau khi cất bánh sẽ đi tắm, không ngờ lại chạm mặt Lục Cập, càng không ngờ sẽ bị hắn nửa ôm nửa kéo như vậy.

 

Dù hơi lạnh của Lục Cập thật dễ chịu, không giống hơi ấm của con người, nhưng tư thế này quá đỗi mờ ám. Cánh tay hắn áp lên gáy cậu, lòng bàn tay chạm nhẹ vào bên má, khẽ véo lấy tai cậu, “Đi cúng tế anh.”

 

Cúng tế chính mình?

 

Thưởng Nam giật mình, “Hôm nay là sinh nhật anh, cũng là ngày giỗ của anh…”.

 

Cậu quên cả việc đẩy Lục Cập ra, vẻ mặt có chút bối rối, “Vậy mà em còn tổ chức sinh nhật cho anh, em…”

 

“Không sao.” Lục Cập đẩy cậu vào tủ, cúi nhìn, “Sinh nhật là sinh nhật, giỗ là giỗ, không mâu thuẫn gì cả.”

 

Thưởng Nam nghĩ thầm, Lục Cập thật nhân hậu.

 

“Anh… anh à, anh có thể buông em ra được không?” Thưởng Nam thấy Lục Cập không để tâm việc tổ chức sinh nhật, liền thử đẩy nhẹ hắn, “Anh không thấy nóng sao?”

 

“Không nóng.” Lục Cập trả lời.

 

Thưởng Nam đành trố mắt, vì Lục Cập xưa nay không hề làm khó người khác như thế.

 

Lục Cập cúi xuống, hắn cao hơn Thưởng Nam rất nhiều, nên chỉ khi cúi xuống mới có thể nhìn thẳng vào cậu. Thưởng Nam nhìn vào đôi mắt của Lục Cập, ánh mắt dịu dàng tựa như dòng suối mát, khiến cậu chẳng thể nói lời nào quá đau lòng.

 

Cho đến khi Thưởng Nam cảm nhận được ngón tay của Lục Cập chạm lên gương mặt mình, đó không phải là bàn tay của người thường, không có độ ấm, cũng không có da thịt. Những khớp xương trắng ngần dưới ánh nắng hiện lên vẻ lạnh lẽo như băng giá. Hôm nay, hắn mặc áo tay ngắn, phần xương dài trên cánh tay cũng lộ ra. Thưởng Nam cụp mắt liếc nhìn rồi ngước lên, khẽ gọi: "Anh?"

 

"Tiểu Nam, chúc anh sinh nhật vui vẻ đi." Ngón tay của Lục Cập nhẹ nhàng chạm vào lông mi Thưởng Nam.

 

Lông mi bị k*ch th*ch không ngừng run rẩy, Thưởng Nam không nhận ra rằng giọng mình cũng đang run: "Sinh nhật vui vẻ." Cậu không sợ Lục Cập, chỉ là cơ thể tự động phản ứng khi đối mặt với sự vật nguy hiểm.

 

Lục Cập bật cười, "Em sợ gì? Sợ anh à?"

 

Ngón tay Lục Cập giữ lấy cằm Thưởng Nam, "Tiểu Nam, không được sợ anh."

 

Thưởng Nam cắn răng đáp: "Em không sợ.”

 

Bộ xương không có dây chằng hay thịt máu, mỗi lần di chuyển, tiếng xương cọ nhẹ phát ra vang lên trong căn phòng khách tĩnh lặng, dù là ban ngày cũng có chút kỳ dị. May mắn là, Lục Cập chỉ lộ ra một cánh tay.

 

"Vậy em có yêu anh không?" Lục Cập nghiêng đầu cười dịu dàng, vẻ mặt bình thản, không một chút ám muội.

 

Nhưng bản thân từ “yêu” đã vô cùng ám muội.

 

Tình yêu đối với đất nước là nhờ vào những nguyên tắc và giới hạn con người, còn giữa gia đình là nhờ huyết thống. Còn giữa cậu và Lục Cập thì sao? Họ không hề có chung dòng máu.

 

Nghe thấy vậy, đôi mắt Thưởng Nam khẽ mở to. Cậu định mở miệng nhưng nhận ra mình chưa biết trả lời sao, chỉ phát ra một tiếng ngắn ngủi lạ lẫm, giống như tiếng “tách” khi một bong bóng xà phòng vừa nổ tung giữa không trung.

 

Trong lúc suy nghĩ rồi chờ đợi, tai của Thưởng Nam từ từ đỏ lên. Ánh mắt cậu dần nhìn quanh từng vật trong phòng khách, cuối cùng mới dừng lại trên gương mặt Lục Cập. Gương mặt tuy không đỏ nhưng nóng rực, như thể sẽ tan chảy. Cậu cảm nhận được ngón tay của Lục Cập trên mặt mình ngày càng lạnh, người đang thay đổi chỉ có mình.

 

“Anh là anh trai của em, là người quan trọng nhất của em, tất nhiên… tất nhiên em yêu anh.” Thưởng Nam chỉ biết trả lời như thế. Cậu không nghĩ rằng Lục Cập có tình cảm gì khác ngoài tình anh em với mình. Một người như Lục Cập đã sống qua 6 lần, làm sao có thể nói chuyện tình cảm với cậu được?

 

“Còn gì nữa không?” Lục Cập vẫn cười, nhưng nụ cười nhạt đi nhiều.

 

“Ưm… ân nhân.” Thưởng Nam ấp úng đáp lại.

 

“Còn gì nữa không?” Lục Cập nhéo nhẹ má cậu rồi thả ra, lùi lại hai bước, tạo khoảng trống cho cậu dễ thở hơn.

 

“Hết rồi.”

 

Lục Cập đút tay vào túi quần, khẽ cười. Thưởng Nam không biết hắn cười gì, chỉ nghi hoặc nhìn đối phương.

 

“Tiểu Nam, mặt em đỏ lắm, em cũng sẽ đỏ mặt với người khác sao?”

 

Không hiểu vì sao, Thưởng Nam cảm thấy tính xâm lược của Lục Cập hôm nay rất mạnh, tựa như đám mây đen dày đặc ép xuống không ngừng.

 

“Trừ anh ra, em không có ai thân thiết đến vậy.” Ngoài Lục Cập thì chẳng ai dám trêu cậu như vậy, nếu là người khác, ngay khoảnh khắc lại gần cậu đã trở mặt, thậm chí động thủ.

 

Nhưng người trước mặt là Lục Cập, thực sự là người quan trọng nhất của cậu trong thế giới này. Dù bỏ qua cả thân phận nhiệm vụ, Lục Cập vẫn là người rất quan trọng trong lòng cậu.

 

Lục Cập đối xử với cậu quá tốt, nhiều việc đáng lẽ là anh trai hay ba phải làm, Lục Cập đều gánh vác hết. Cậu không thể khách quan nhìn nhận Lục Cập nữa, hắn đã trở thành người thân của cậu rồi.

 

“Anh…” Thưởng Nam định hỏi sao hôm nay anh kỳ lạ vậy.

 

Nhưng lại bị Lục Cập ngắt lời: “Em có thể gọi tên anh.”

 

“Vậy… không hay lắm.” Thưởng Nam ngẩn ngơ một lúc, do dự nói.

 

Lục Cập không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thưởng Nam, ánh mắt như tơ nhện dịu dàng, từ từ quấn chặt lấy cơ thể cậu.

 

Trái tim dưới ánh mắt dịu dàng ấy càng lúc đập nhanh hơn, như thanh sắt nung đỏ nhúng vào nước đá, tạo nên tiếng "xèo xèo" khi nước sôi trào.

 

Tên gọi là cách trực tiếp nhất để xác định mối quan hệ giữa hai người. Nếu Thưởng Nam gọi Lục Cập là anh trai, thì họ là anh em. Nhưng nếu gọi bằng tên, mối quan hệ đó có thể thay đổi thành bất kỳ điều gì. Lúc này Thưởng Nam nhận ra điều gì đó không ổn, mọi chi tiết đều có thể được nghiên cứu định nghĩa lại.

 

Họng cậu khô khốc: “Lục Cập…” Đây là lần đầu cậu gọi tên hắn trước mặt hắn, cậu không biết Lục Cập có cảm nhận gì, chỉ biết rằng khi thốt ra tên ấy, ngực như bị siết chặt, ánh sáng bên ngoài chẳng chiếu tới nhưng cậu cảm thấy cả cơ thể bỗng nóng bừng mềm nhũn.

 

“Là Lục Thân,” giọng Lục Cập ấm áp, “Gọi lại đi.”

 

Thưởng Nam ngơ ngác nhìn đối phương, gọi lại: “Lục Thân.”

 

Bên ngoài vang lên tiếng ve kêu và gió thổi, Thưởng Nam thấy Lục Cập vươn tay về phía mình, theo phản xạ lùi lại, va phải tủ, nhưng vẫn bị hắn nắm lấy.

 

Khi hắn đến gần, cơ thể Thưởng Nam căng lên, hơi thở cũng ngừng lại.

 

Lục Cập khẽ cúi người, ngón tay gạt lọn tóc lòa xòa trước trán cậu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu. Đôi môi hắn mềm mại mà lạnh lẽo. Máu trong người Thưởng Nam dường như ngừng lưu chuyển, cậu ngước lên nhìn vào Lục Cập, cảm thấy điều gì đó không đúng.

 

Hôm nay, cảm giác Lục Cập dành cho cậu… hình như không phải tình anh em.

Bình Luận (0)
Comment