Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 46.1

Sau khi trở về phòng, Thưởng Nam vẫn cảm thấy mặt nóng bừng. Cậu vội vàng đi tắm một lượt, nhiệt trên mặt mới dần hạ xuống. Thay chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần dài thoải mái, cậu thả mình xuống chiếc ghế sofa cạnh bàn làm việc, cảm giác như kiệt sức, cùng một sự mơ hồ chầm chậm lan tỏa khắp cơ thể.

 

Thưởng Nam là một người trưởng thành, hơn nữa cũng không phải kiểu ngây thơ, chưa từng biết về chuyện tình cảm giữa nam nữ hay nam nam. Nếu nói rằng lúc đầu cậu có thể bị che mắt bởi mối quan hệ anh em và quan hệ chăm sóc lẫn nhau, thì giờ đây Lục Cập đã chủ động kéo tấm màn che đó xuống. Chỉ trong thoáng chốc, Thưởng Nam đã nhận ra rõ ràng mối quan hệ của mình và Lục Cập có điều không bình thường, cùng với những khả năng phát triển trong tương lai.

 

Thưởng Nam không thể từ chối Lục Cập, đó là một sự thật không thể thay đổi.

 

Dù là vì tình cảm dành cho đối phương hay lo sợ ảnh hưởng đến giá trị hắc hóa, cậu đều không thể từ chối Lục Cập.

 

"Sao mi không nói gì vậy?" Thưởng Nam hỏi 14, đã lâu rồi nó không lên tiếng.

 

[14: Giá trị hắc hóa đã giảm 20 điểm, cũng không tệ đâu. Cậu muốn nghe tôi nói gì?]

 

Thưởng Nam cởi giày, cuộn mình vào chiếc ghế sofa, "Có vẻ như quái vật thích tôi."

 

[14: Tôi biết.]

 

"Mi biết sao lại không nói cho ta?" Thưởng Nam gãi gãi mặt, "Mi bị mất kết nối à?"

 

[14: Không phải, vì cậu chưa đủ tuổi trưởng thành. Dù tôi đã nhìn thấy giá trị tình cảm xuất hiện, nhưng chỉ số phía sau vẫn bị khóa lại. Phải chờ đến khi cậu trưởng thành tôi mới biết được.]

 

[14: Điều này cũng tương tự nếu quái vật chưa trưởng thành. Dù hắn có sinh ra tình cảm với cậu, tôi cũng không thể lấy được chỉ số chính xác.]

 

Thưởng Nam che mặt, "Vậy Lục Cập bắt đầu có tình cảm với tôi từ khi nào?"

 

[14: Sau sinh nhật 16 tuổi của cậu.]

 

"……”

 

Thưởng Nam im lặng một lúc, cậu dần dần nhớ lại rất nhiều lần trước đó mình đã nói những lời như "Với em anh là người quan trọng nhất trên thế giới" với Lục Cập. Trong một thoáng, đầu óc cậu bỗng nhiên chết máy.

 

Vì nếu cậu thích một người, mà đối phương nói những lời như thế này, cậu sẽ dễ dàng hiểu lầm rằng người đó cũng thích mình.

 

Cậu vốn chỉ coi đối phương như một người anh, đã là anh em rồi thì trong thế giới này, Lục Cập không phải là người quan trọng nhất với cậu sao? Chỉ là cậu đã quên mất một điều kiện tiên quyết, đó là liệu Lục Cập có suy nghĩ giống cậu hay không.

 

Tình hình hiện tại đã cho cậu câu trả lời rất rõ ràng: không, Lục Cập không nghĩ giống cậu.

 

Thưởng Nam vùi mặt vào gối, "Cái này chẳng khác nào vợ nuôi từ bé."

 

[14: Có khác đấy chứ, cậu đâu phải vào nhà họ Lục với thân phận con dâu, đây là tình cảm nảy sinh sau thời gian dài tiếp xúc.]

 

Dù 14 có cố gắng đùa giỡn, nhưng cảm giác mơ hồ và luống cuống trong lòng Thưởng Nam vẫn không thể xua tan. Cậu thực sự cần một chút yên tĩnh để suy nghĩ về những bước tiếp theo.

 

Kịch bản ngược tâm rõ ràng không phải điều mà cậu muốn xuất hiện trong nhiệm vụ của mình.

 

[14: Không có gì phải mờ mịt đâu. Thế giới trước quái vật cũng rất thích cậu.]

 

?

 

Thưởng Nam ngẩng đầu lên, "Ta đã từng yêu con quái vật của thế giới trước sao?"

 

[14: Không chỉ yêu, các cậu còn kết hôn, nhận nuôi mấy chú mèo. Dù quái vật không thích mèo, mà mèo cũng chẳng thích cậu ta, lúc nào trong nhà cũng gà bay chó sủa. Dù sau đó tôi logout nhưng tôi vẫn có thể xem lại toàn bộ câu chuyện liên quan đến cậu. Cậu mất lúc 62 tuổi, quái vật đã tổ chức lễ tang cho cậu, tiếp đón bạn bè, rồi sau khi chôn cất cậu xong, cậu ta tự thiêu trước mộ của cậu.]

 

Nghe 14 nói quái vật tự thiêu vì mình, Thưởng Nam khựng lại. Cậu cố gắng tìm kiếm ký ức về thế giới trước, nhưng không nhớ được gì cả.

 

[14: Tôi đã phong tỏa ký ức đó rồi. Sau khi kết thúc nhiệm vụ, cậu sẽ có thể mở khóa. Tôi nói điều này chỉ để cho cậu biết rằng, ở một số phương diện, quái vật không khác con người là mấy, thậm chí còn ngây thơ và mãnh liệt hơn. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, dù cậu ở bên cạnh quái vật với thân phận nào thì có gì quan trọng đâu, đúng không, Nam Nam?]

 

"Mi nói cũng đúng, chỉ là ta tạm thời chưa chấp nhận được…" Dù sao trước đây, Thưởng Nam thực sự coi Lục Cập là anh trai của mình.

 

Cậu cần thêm chút thời gian để chấp nhận điều này.

 

.

 

Trong bếp, Hương phu nhân thấy trong tủ lạnh có một chiếc bánh việt quất bèn a lên một tiếng: "Đẹp quá! Bên nhà chính mang qua đây à?"

 

Chú Lực nhìn thấy vội đẩy chiếc bánh lại vào tủ lạnh, đóng cửa lại, hồi hộp nói: "Là Tiểu Nam tự làm đấy. Đây là bất ngờ, đừng để cậu chủ phát hiện trước."

 

"Ồ, được !" Hương phu nhân cũng trở nên căng thẳng, may mà Lục Cập không có ở đây.

 

Bà đi ra khỏi bếp, nhìn thấy bóng lưng Lục Cập bèn vô thức nín thở. Lục Cập đang lật sách, nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Không cần giấu nữa đâu, chắc hôm nay Tiểu Nam sẽ không xuống đây đâu."

 

Thưởng Nam thất kinh chạy về phòng mình, tiếng đóng cửa vọng xuống cả tầng dưới. Lục Cập không biết nên nói Tiểu Nam chậm chạp hay nhạy bén, chỉ cần có người chỉ điểm, sự thông minh đó liền phát huy.

 

Nhưng như vậy, chắc chắn hôm nay cậu sẽ không xuống dưới để chúc mừng sinh nhật cho mình.

 

Hương phu nhân không hiểu chuyện gì, lo lắng hỏi: "Sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"

 

Lục Cập đóng sách lại, đặt lên đùi, quay đầu nhìn Hương phu nhân mỉm cười: "Bà đoán thử xem?"

 

Hương phu nhân: "……”

 

Nếu Thưởng Nam khó chịu, chắc chắn Lục Cập sẽ lo lắng hơn cả bà, không thể nào ngồi đây ung dung đọc sách được. Vậy nên nếu không phải là không khỏe, thì với nụ cười đầy ẩn ý và tâm trạng tốt của Lục Cập, chỉ có thể là một bí mật nhỏ nào đó bị vạch trần.

 

Hương phu nhân nhanh chóng hiểu ra, lập tức đi tới ngồi xuống đối diện Lục Cập, hạ giọng hỏi đầy ngạc nhiên: "Tiểu Nam biết cậu đang có ý gì với nó rồi sao?!"

 

Lục Cập hơi nhíu mày, "Có ý gì với nó… bà hình dung xấu xa quá.”

 

"Được, tôi đổi cách nói." Hương phu nhân hỏi, "Cậu đã nói với Tiểu Nam rằng cậu thích cậu ấy rồi à?"

 

"Chưa, là em ấy tự nhận ra."

 

Hương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, đến lúc đó cậu không thừa nhận là được. Trẻ con mà, rất dễ lừa."

 

Lục Cập mỉm cười khó hiểu, "Tại sao tôi lại không thừa nhận?"

 

Hương phu nhân suýt nữa thì nghẹn hơi ở ngực, không hiểu nổi Lục Cập, "Vậy cậu định làm thế nào? Theo quy định gia đình, chưa đủ tuổi trưởng thành thì không được phép yêu đương, huống chi tình cảm của Tiểu Nam vẫn chưa rõ ràng. Nếu cậu ấy không đồng ý, cậu định làm gì?"

 

“Em ấy từng nói tôi là người quan trọng nhất, em ấy sẽ luôn ở bên tôi.” Lục Cập nói, giọng điệu ôn hòa và dịu dàng.

 

Nhưng Hương phu nhân lại cảm thấy không rét mà run. Thực ra, bà hiểu rõ Lục Thân hiện tại đã không còn là Lục Thân trước kia nữa. Dù hắn vẫn giữ được vẻ dịu dàng vốn có của Lục Thân, nhưng lại mang thêm những điều mà Lục Thân trước kia không có – sự cố chấp tới b*nh h**n... Dù Lục Cập tỏ ra dịu dàng thân thiện đến đâu, Hương phu nhân đã đi theo  hắn bao nhiêu năm nay, chỉ cần liếc mắt là bà có thể nhận ra bên dưới sự dịu dàng ấy ẩn chứa một sự u ám và méo mó.

 

Nhưng tất cả những điều đó không thể phủ nhận rằng Lục Cập vẫn là một người tốt, bởi vì hắn từng là Lục Thân.

 

Hương phu nhân định nói: “Ý của Tiểu Nam là, có lẽ cậu ấy coi cậu như người thân.” Nhưng bà lại không muốn tranh cãi với Lục Cập, cũng không thấy cần thiết phải cãi, mối quan hệ thế nào thì tự họ tự giải quyết thôi.

 

“Còn cái bánh trong tủ lạnh thì sao?” Hương phu nhân có chút xót xa hỏi.

 

“Cứ để đó đã.” Lục Cập đáp.

 

Hương phu nhân ngồi lại bên Lục Cập một lúc như thể hiện sự quan tâm, sau đó viện cớ quay về phòng. Thực ra, bà lặng lẽ đi từ cửa sau lên lầu tìm Thưởng Nam, đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ vào cửa.

 

Một lúc sau cửa mở ra, Thưởng Nam mái tóc rối bù, có vẻ không ngờ lại là Hương phu nhân, “Chào buổi chiều, bà Hương.”

 

“Tối nay muốn ăn gì?” Hương phu nhân hỏi nhỏ.

 

Thưởng Nam cứ nghĩ bà đến vì Lục Cập muốn tìm mình nên hơi căng thẳng, không ngờ lại là hỏi chuyện ăn tối, cậu do dự, “Tối nay cháu không ăn.”

 

“Không ăn sao được?” Hương phu nhân đưa tay so, “ Tốt xấu gì chúng ta phải cố gắng lớn lên đến 1m75 chứ!”

 

Câu nói này đánh trúng hồng tâm của Thưởng Nam, suýt nữa làm cậu quên đi mối bận tâm về Lục Cập. Sao cậu ăn nhiều vậy mà vẫn chỉ cao 1m70 thôi vậy chứ?

 

Nhưng may mắn là Thưởng Nam vẫn giữ được chút tỉnh táo, cậu lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Cháu không ăn.”

 

Hương phu nhân quan sát Thưởng Nam một lúc, thấy ánh mắt cậu không có vẻ chán ghét hay phản kháng, bà cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nếu không ghét thì vẫn còn cơ hội, bà chỉ sợ mối quan hệ cuối cùng trở thành ép buộc lẫn nhau, thì thật sự là quá tệ.

 

“Vậy cháu nói xem muốn ăn gì, ta sẽ mang lên cho cháu nhé?” Hương phu nhân thầm nghĩ rằng dù thế nào thì bữa ăn cũng phải ở vị trí đầu tiên.

 

“Gì cũng được, bà làm gì cháu ăn nấy.” Lúc này Thưởng Nam không từ chối nữa. Thực ra cậu không định tuyệt thực, cũng không giận ai, chỉ là muốn yên tĩnh một chút. Đồng thời cậu cũng chưa biết phải đối mặt với Lục Cập thế nào.

 

Nhưng khi Hương phu nhân đi rồi, Thưởng Nam lại thấy hối hận. Hôm nay là sinh nhật của Lục Cập, cậu vốn định nhân dịp này để cải thiện thiện cảm của Lục Cập đối với thế giới, nhưng lại bị một sự cố nhỏ làm hỏng mất.

 

Dù vậy, Thưởng Nam cũng không ngờ rằng, cậu hy vọng con quái vật có thể yêu thế giới này lần nữa, nhưng cuối cùng quái vật lại dành hết sự yêu thương ấy cho cậu.

 

[14:Chuyện vốn đã rất hiển nhiên, vì người đối xử tốt với hắn không phải là thế giới này, mà là Thưởng Nam.]

 

Thưởng Nam đóng sầm cửa lại, “Im đi.”
.

 

Đêm xuống, Thưởng Nam ngồi bật dậy trên giường. Cậu nhăn mặt, tâm trạng rối bời như mái tóc hiện tại. Ngồi một lát thấy đã gần bảy giờ, Thưởng Nam nhảy xuống giường.

 

Cậu bám lấy khung cửa sổ, cố nhìn vào phòng khách qua cửa sổ ở tầng một, vừa lo lắng chiếc bánh mình làm bị phát hiện, vừa lo không ai tổ chức sinh nhật cho Lục Cập khiến giá trị hắc hoá của hắn tăng lên. Đồng thời, cậu cũng căng thẳng vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Lục Cập.

 

Phòng khách không bật đèn, không nhìn thấy gì cả, ngược lại bên nhà chính có người đang mở nhạc, tiếng cười nói rộn ràng.

 

Trái lại với bên mình, vài chú chó lơ mơ ngủ rồi lại ngủ, khu vườn hoa hồng bị cắt đi hơn phân nửa cành hoa, chỉ còn lại cọc gỗ, trong rừng Mỹ Vụ thỉnh thoảng vọng ra tiếng động vật hoang dã kêu.

 

Bất kể là nghe hay nhìn đều thấy thật cô đơn và hiu quạnh.

 

Không biết giờ này Lục Cập đang nghĩ gì? Có nghĩ đến bé con mà hắn yêu thương bao năm nay lại trốn trong phòng không chịu xuống vào ngày sinh nhật hắn không?

 

Thưởng Nam không bật đèn, ngồi trên ghế xoay qua xoay lại nhìn ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nhìn rèm cửa bị gió đêm thổi tung lên, từng giây từng phút trôi qua, Thưởng Nam chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như vậy.

 

Sắp mười hai giờ rồi.

 

Thưởng Nam hít sâu một hơi, đứng dậy, đi vòng qua bàn đến cửa. Cậu đã suy nghĩ cẩn thận, không còn gì phải lưỡng lự nữa, nên khi mở cửa ra Thưởng Nam bước ra ngoài như thường lệ.

 

Dù đã nghĩ kĩ, nhưng cậu vẫn vòng ra sau bếp bằng cửa sau, mở tủ lạnh, chiếc bánh vẫn nằm yên lặng ở đó. Cậu thở phào, nâng chiếc bánh lên một cách cẩn thận rồi bắt đầu lục lọi tìm bật lửa.

 

Khi đóng hộp bánh, cậu đã để sẵn nến sinh nhật bên trong, nhưng lại quên bật lửa.

 

Thưởng Nam lục tung các ngăn tủ, vẫn không tìm thấy.

 

“Em đang tìm gì vậy?” Tiếng của Lục Cập bất ngờ vang lên từ phía sau.

 

Thưởng Nam giật mình, vội quay lại, theo phản xạ lùi một bước che bánh lại, sau đó mới nhìn lên Lục Cập. Trông hắn như vừa ngủ dậy, tóc tai bù xù, nhưng vẫn không lộn xộn bằng Thưởng Nam.

 

Lục Cập ngáp một cái, “Tìm gì vậy?”

 

Thưởng Nam nhỏ giọng đáp, “Bật lửa.”

 

Lục Cập quay người đi, chẳng bao lâu sau quay lại, đưa thứ gì đó cho Thưởng Nam, “Này.”

 

“……”

 

Thưởng Nam ngước mắt nhìn Lục Cập một cách cảnh giác, nhận lấy bật lửa từ tay hắn rồi mới nói: “Anh có thể ra ngoài không?”

 

“Được thôi.”

 

Tim Thưởng Nam đập thình thịch, mãi sau khi Lục Cập rời đi mới bình tĩnh lại được. Cậu run rẩy mở nắp hộp nến, cắm cây nến vào giữa chiếc bánh, bật nắp bật lửa đến mấy lần mới mở được. Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng một góc nhỏ của nhà bếp.

 

Khi ngọn nến đã cháy được một phần ba, Thưởng Nam mới nâng chiếc bánh lên.

 

Mọi chuyện, đợi sau sinh nhật rồi tính tiếp.

 

Thưởng Nam nhẹ nhàng ôm chiếc bánh bước ra khỏi bếp, đứng ở cửa bếp tìm kiếm trong phòng khách. Cậu nhìn qua nhiều chỗ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Cập đâu cả. Sau khi tìm khắp nơi, Thưởng Nam quay người lại thì nhận ra Lục Cập đang đứng ngay bên cạnh bếp từ lúc nào. Hóa ra hắn đã đứng ngay bên cạnh mình.

 

Thưởng Nam suýt nữa bị dọa cho dựng tóc gáy, vội vàng thốt lên: “Chúc mừng sinh nhật!”

 

“Anh, chúc mừng sinh nhật.” Thưởng Nam lặp lại một cách nghiêm túc.

 

Lục Cập cụp mắt nhìn Thưởng Nam một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nhìn xuống chiếc bánh và ngọn nến sắp cháy hết. Hắn định nói gì đó thì Thưởng Nam đã thúc giục: “Anh mau ước đi, nếu không nến cháy hết mất.” Giọng c** nh* dần, “Em chỉ có mỗi một cây nến…”

 

Lục Cập nghe lời nhắm mắt lại, thời gian hắn ước không kéo dài quá vài giây, rồi thổi tắt nến khi Thưởng Nam còn chưa kịp chuẩn bị.

 

“…” Thưởng Nam nhìn chiếc bánh, hỏi: “Anh ước xong rồi sao?”

 

“Ừ.”

 

“Mau vậy?”

 

“Ừ.”

 

Thưởng Nam nghĩ thầm, chắc là điều ước của Lục Cập đơn giản lắm, rồi buột miệng nói: “Anh ước đơn giản thật.”

 

Lục Cập đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc vểnh trước trán của Thưởng Nam xuống, ngón tay lơ đãng chạm vào trán và sống mũi của cậu. Thấy Thưởng Nam không tránh cũng không nhíu mày, Lục Cập mới lên tiếng: “Nếu em đồng ý, thì điều ước này rất dễ thành hiện thực; còn nếu em không đồng ý, để thực hiện điều ước này sẽ rất khó.”

 

Thưởng Nam ngây dại.

 

Ai cũng nói, nếu tiết lộ điều ước sẽ không linh nghiệm, có vẻ như Lục Cập cũng biết điều này.

 

Vậy nên hắn đã chọn cách mập mờ, ngầm tiết lộ cho mình.

 

“Tiểu Nam, em nghĩ điều ước của anh có thành hiện thực không?” Lục Cập hỏi nhỏ Thưởng Nam, như thể điều ước này chẳng liên quan gì đến cậu.

 

Thưởng Nam nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cảm nhận được nhịp tim hiện tại của mình, cậu đoán chắc mặt mình đã đỏ lên rồi.

 

Cậu lắp bắp: “Có… có lẽ là có.”

 

[14: Giá trị hắc hóa, giảm 10.]

 

!

 

Mắt Thưởng Nam sáng rực lên vì thông báo từ 14, cậu nghĩ nếu biết yêu đương có thể làm giảm giá trị hắc hóa, thì mình nên đồng ý với Lục Cập từ lâu, hoặc là tỏ tình ngay khi mới đến nhà họ Lục.

 

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi thận trọng bổ sung: “Em nghĩ là có thể thành hiện thực.”

 

Lục Cập chỉ bình thản nhìn Thưởng Nam, còn Thưởng Nam thì chờ đợi thông báo từ 14.

 

Nhưng không có phản ứng gì.

 

Lục Cập là người hành động trước, hắn vỗ nhẹ đầu Thưởng Nam: “Bánh có thể để ngày mai ăn, em còn phải đi học, nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Ngay sau đó, 14 cũng có thông báo.

 

[14: Đừng mơ, nếu hắn không thật lòng thích cậu, mà cậu vội vàng tiến tới, hắn có thể sẽ ghét cậu, thậm chí b*p ch*t cậu.]

 

Thưởng Nam: “…”

 

Dù câu trả lời chắc chắn của mình không làm giảm thêm giá trị hắc hóa, nhưng cậu đã tự dâng mình ra rồi, nghĩ đến đây, Thưởng Nam không khỏi cảm thấy buồn cười.

 

---

 

Ban đầu Thưởng Nam lo rằng những ngày sau đó sẽ khác trước, vì giữa cậu và Lục Cập giờ chẳng còn gì che giấu nữa.

 

Nhưng may thay, mọi thứ vẫn như cũ.

 

Mỗi ngày cậu đều đến nhà chính học bài, có hôm ăn trưa tại đó, có hôm về chỗ Lục Cập ăn.

 

Cuối tuần được nghỉ, thi thoảng Lục Cập sẽ chơi bóng rổ cùng Thưởng Nam một lát, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng đọc sách, đọc mãi không ngừng.

 

Sức khỏe của Lục Cập đã khá hơn nhiều, hầu như không khác gì người bình thường. Vì vậy mà Lục Tiêu gọi điện ngày càng thường xuyên, thậm chí đôi lần còn gọi cho Thưởng Nam, nhưng mỗi lần nghe máy, giọng của Thưởng Nam đều rất lãnh đạm. Vì chuyện này, Lục Tiêu đã tìm gặp Lục Cập để bàn về việc giáo dục Thưởng Nam, ngầm trách móc cậu không có giáo dưỡng, còn Lục Cập thì nhắc nhở khéo Lục Tiêu bớt lo chuyện bao đồng.

Sinh nhật mười bảy tuổi của Thưởng Nam không được tổ chức lớn như sinh nhật mười lăm tuổi, chỉ có Lục Cập, Lục Lệ, Hương phu nhân và Hồ Điệp Lan, không mời thêm ai khác.

 

Sau sinh nhật mười bảy tuổi, Thưởng Nam cao thêm hai phân bằng tốc độ nhanh chóng, giờ cậu đã cao 1m75. Nhưng Thưởng Nam không vui lắm, vì đám bạn cùng từ trại trẻ mồ côi, ngoài mấy cô gái, ai nấy đều cao hơn cậu nửa cái đầu, thậm chí có người còn hơn thế.

 

Thời kỳ giày đế dày thịnh hành, các cô gái đi giày cao gần bằng Thưởng Nam, mà thật ra cậu không bận tâm lắm đến chiều cao, thực sự không. Nhưng khi Hồ Điệp Lan lén nhét miếng lót giày tăng chiều cao cho cậu trong giờ học… thì cậu vừa cảm động vừa thấy phiền lòng.

 

Nhà họ Lục có quy định, chưa đủ tuổi trưởng thành thì không được yêu đương. Lục Cập từng là gia chủ, chính hắn đặt ra quy định này, mục đích ban đầu là để bảo vệ các cô gái trong nhà không bị lợi dụng quá sớm. Nhưng trong thời đại này, luật pháp nhà nước đã có đủ, quy định này trở nên hơi thừa thãi.

 

Ngày 10 tháng 6, Lục Tiêu bất ngờ quay về, Thưởng Nam được 14 và cả lịch nhắc nhở rằng tháng sau sẽ là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Lục Cập.

 

Tháng sau.

 

Là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Lục Cập.

 

Cũng là ngày Lục Thân mỗi lần bị hiến tế.

 

Cậu suýt quên mất, sinh nhật của Lục Cập trước lễ trưởng thành của cậu.

 

“Sao thế?” Lục Cập phát hiện ngay ra sự bất ổn của Thưởng Nam. Bữa sáng hầu như không động đến, cậu cứ nhìn hắn muốn nói lại thôi, sắc mặt lại kém đi.

 

Hắn dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trán của Thưởng Nam: “Khó chịu à?”

 

Thưởng Nam nhích lại gần Lục Cập: “Em biết tất cả mọi chuyện của anh, Lục Thân.” Cậu gọi thẳng tên Lục Thân, không cần phải vòng vo nhiều nữa, Lục Cập hiểu hết.

 

Lục Cập mỉm cười: “Rồi sao?”

 

Thưởng Nam bực bội trước sự bình thản của hắn: “Lần này Lục Tiêu về, chắc chắn là để chuẩn bị lễ hiến tế. Lục Thân, anh nghĩ gì?”

 

Không còn gọi là “anh”, cũng không gọi là Lục Cập.

 

Hương phu nhân mang ra một phần kem hạt để trước mặt Thưởng Nam. Sự xuất hiện của bà khiến dây thần kinh căng thẳng của Thưởng Nam được thả lỏng đôi chút, cậu ngẩng đầu nhìn Hương phu nhân.

 

Hương phu nhân ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, bà nháy mắt với Thưởng Nam: “Không phải vì lễ hiến tế, nhưng cũng gần như thế. Lục Tiêu giờ không còn tiếng nói gì ở công ty nữa. Tiểu Nam, cháu biết đấy, có tiền mua tiên cũng được mà.”

 

Những năm gần đây, nhà họ Lục ngày càng quản lý chặt chẽ hơn với cấp dưới, nhưng phúc lợi lại chẳng bằng được trước kia. Thêm vào đó, vì là một gia tộc lớn lại lắm người nhà nên chỉ cần có chút dính dáng đến họ Lục thì dù có kém cỏi cũng dễ dàng có một vị trí không tồi trong tập đoàn. Kể cả khi gây ra rắc rối, chỉ cần mang họ Lục thì thiệt hại cũng sẽ được bù đắp bằng tiền công quỹ.

 

Vì lẽ đó mà toàn những người thực sự có năng lực không thể thăng tiến, hoặc là làm việc cho có, hoặc là trốn việc. Nhà họ Lục đã không còn được như xưa, Lục Cập thừa hiểu điều này, vì tập đoàn vẫn cứ mãi bám theo mô hình kinh doanh có từ hơn sáu trăm năm trước. Mặc dù biết phải thay đổi để theo kịp thời đại, nhưng vì quá rõ vai trò quan trọng của Lục Thân đối với gia tộc, họ tin rằng máu thịt của Lục Thân có thể giúp nhà họ Lục hưng thịnh cả trăm năm. Do đó, họ cũng tin rằng kế hoạch kinh doanh do Lục Thân đặt ra chắc chắn là không thể thay đổi.

 

Không phải bọn họ không biết những cách làm này đã lỗi thời, nhưng vẫn không dám thay đổi, vì tin tưởng tuyệt đối rằng mọi thứ liên quan đến Lục Thân đều đúng và có lợi cho nhà họ Lục. Dù nhiều chỗ không còn phù hợp, họ vẫn chấp nhận, có thể mang lại vận khí dồi dào cho tập đoàn Lục Thị không phải là được rồi sao?

 

Bây giờ Lục Thị giống như những cây cổ thụ khô héo ngoài sân, bên trong đã mục ruỗng, chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ đổ. Thế nhưng, Lục Cập không định để Lục Thị sụp đổ. Sau này hắn vẫn còn phải dựa vào Lục Thị để nuôi dưỡng bé con. Chỉ cần lật đổ mô hình kinh doanh cũ và xây dựng một Lục Thị hoàn toàn mới là có thể thông suốt.

 

Hương phu nhân đã sang nước ngoài, tìm đến toàn bộ các nhà máy của Lục Thị rồi đặt một đơn hàng lớn xong đặt cọc tiền. Sau khi dự án bắt đầu, bà biến mất không tăm tích. Đoàn luật sư địa phương cố gắng tìm kiếm người nữ đại gia xuất quỷ nhập thần này theo thủ pháp quen thuộc, nhưng dường như bà đã biến mất khỏi thế giới.

 

Đương nhiên họ không thể tìm thấy Lục Hương, vì bà vốn đâu phải con người.

Bình Luận (0)
Comment