Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 50.2

Lúc rời đi, bên ngoài trời đã tối đen, gió trong sân thổi dữ dội như những lưỡi dao sắc lẹm, làm Thưởng Nam phải rụt mặt vào trong cổ áo ngay lập tức.

 

Khi bước lên bậc thềm của hành lang dẫn đến chỗ Lục Cập, Thưởng Nam nhìn thấy Lục Cập đang đi về phía mình. Trong giây phút đó, cậu cảm giác như tiếng gió cũng nhỏ đi một chút.

 

Thưởng Nam chạy về phía Lục Cập, ý định ban đầu chỉ là chạy đến trước mặt chào hắn một tiếng.

 

Nhưng khi cậu đứng rất gần Lục Cập, hắn lại đưa tay ra đỡ lấy eo cậu, động tác thừa thãi ấy đi kèm với lời nhắc nhở:

 

"Chậm thôi." Hắn lo lắng nói tiếp.

 

"Sao về muộn thế này?" Lục Cập tự nhiên nắm lấy ngón tay của Thưởng Nam đang buông thõng bên người. Ngay khi nắm lấy, hắn cảm thấy lạnh bèn nhanh chóng bước nhanh hơn vào phòng.

 

Thưởng Nam khẽ nắm lấy ngón tay của hắn, trả lời: "Mẹ anh tìm em nói chuyện một chút."

 

"Bà ấy nói gì?" Trông hắn có vẻ không quá quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện, chỉ là muốn nghe cậu nói chuyện.

 

"Anh thực sự muốn nghe à?" Thưởng Nam hỏi ngược lại.

 

"Nói xem nào." Lục Cập nói.

 

Thưởng Nam ngước nhìn bóng đèn sáng rực treo trên mái hành lang, ánh sáng làm xung quanh càng thêm u tối. Trong thời gian quan sát bóng đèn ngắn ngủi, cậu tổ chức lại lời nói trong đầu. Nhưng cuối cùng cậu nhận ra, bất kể tổ chức lại thế nào, bản chất sự việc cũng không thể che giấu.

 

"Mẹ anh muốn em khuyên anh tìm một đối tượng." Thưởng Nam nói thẳng.

 

Nụ cười trên khóe môi Lục Cập không biến mất, hắn khẽ siết nhẹ đầu ngón út của Thưởng Nam, hỏi: "Em trả lời thế nào?"

 

Thưởng Nam ngập ngừng, lưỡng lự, suy nghĩ và hồi hộp: "Em nói... cố gắng hết sức."

 

Nụ cười trên môi Lục Cập lúc này mới từ từ biến mất.

 

Hắn dừng bước, hỏi: "Tại sao em lại trả lời như vậy?"

 

Bầu không khí này có vẻ là dấu hiệu của một cuộc tranh cãi.

 

Thưởng Nam cũng dừng lại theo, cậu rút tay khỏi tay hắn, nhét vào túi áo khoác của mình, giải thích: "Bà ấy là mẹ anh. Bà ấy chưa biết về mối quan hệ của chúng ta. Chuyện như vậy, nếu bà ấy không thể chấp nhận thì sao? Tình trạng của bà ấy trông không được tốt lắm. Nếu tức giận mà ngất đi, thì em chính là kẻ không ra gì."

 

Giọng của Thưởng Nam có chút mạnh mẽ. Lục Cập đưa tay, dùng ngón cái vuốt nhẹ lên má cậu: "Anh không trách em đâu, xin lỗi."

 

Đối với chuyện này Lục Cập cảm thấy rất áy náy, hắn tự nhận mình là một con quái vật, khi đối mặt với những gì mình yêu thích, phản ứng đầu tiên luôn là kiểm soát và chiếm hữu, kèm theo đó là sự khẳng định chủ quyền. Hắn nghĩ rằng, mình nên thẳng thắn nói với Thưởng Nam điều này.

 

Lục Cập đứng quay lưng lại ánh sáng, nên khuôn mặt cùng biểu cảm hiện ra mơ hồ không rõ ràng, bị lớp ánh sáng làm nhòe đi mà càng thêm dịu dàng. Giọng nói của hắn cũng mềm mại, nghe rất thích hợp cho mùa đông và ngọn lửa trong lò sưởi, giống bánh kem hạnh nhân, hoặc chiếc bánh quy việt quất vừa mới ra khỏi lò.

 

"Tiểu Nam, trong bức thư tối qua, còn một điều anh chưa nói," Có vẻ hắn thật sự cảm thấy áy náy, "Anh chỉ nói rằng mình là một con quái vật, nhưng lại không nói rằng mình là một con quái vật rất bình thường. Anh không thể đuổi đi bản năng của mình, anh luôn muốn độc chiếm từng chút một của em. Anh cũng hy vọng khi đối diện với người khác, em có thể thản nhiên nói rằng anh là ai."

 

"Anh biết yêu cầu của mình có phần thô lỗ, nhưng bản năng của quái vật là như vậy." Lục Cập còn nhớ rõ cảm thụ của mình khi còn là Lục Thân, hắn thích một món vật phẩm, quả quyết sẽ không xuất hiện h*m m**n chiếm hữu và phá hư mãnh liệt như vậy, hắn biết rõ mình muốn bóp nát Thưởng Nam, sau đó chậm rãi nhét những mảnh vỡ này từ cổ họng vào trong dạ dày.

 

Thưởng Nam nhìn quanh, nói nhỏ:
"Em không để ý đâu." Từ lâu cậu đã biết một con quái vật sẽ như thế nào, và cậu không hề để ý.

 

"Nhưng nếu anh hôn em, có lẽ sẽ làm em đau." Lục Cập hạ giọng nói.

 

Thưởng Nam chớp mắt, tưởng rằng tiếng gió lớn khiến mình nghe nhầm. Cậu không thể tưởng tượng nhìn Lục Cập: "A, chuyện đó hả? Người ta khi hôn nhau, đôi khi cũng sẽ đau một chút mà."

 

Cậu nghĩ mình nói như vậy sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi và áy náy của hắn, nhưng Lục Cập lại hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Sao Tiểu Nam biết hôn sẽ đau?"

 

"Tất nhiên là xem trong phim chứ còn gì nữa." Thưởng Nam trả lời rất lưu loát.

 

Câu trả lời này hợp lý, Thưởng Nam thích xem phim, Hương Phu nhân biết, Lục Cập cũng biết.

 

Bước chân ngừng lại từ đầu vẫn chưa tiếp tục, gió từ đầu hành lang thổi qua, khi chạm đến hai người thì phân ra hai hướng, sau đó lại hội tụ, thổi ra từ đầu bên kia.

 

Bóng đèn treo trên đầu bị gió thổi khẽ lay động, vì vậy bóng đèn cũng nhẹ nhàng lắc lư trên mặt đất.

 

Thưởng Nam lưỡng lự không biết nên làm gì tiếp theo, đi tiếp vào phòng hay mở lời nói gì đó. Bởi vì bị Lục Cập nhìn chằm chằm đến nóng bừng mặt, nếu tiếp tục, chắc cậu sẽ tan chảy mất.

 

Bộ dạng cậu ngó nghiêng khắp nơi trông giống như một chú cừu non đang tìm cỏ non. Da trắng nõn, mắt đen láy.

 

Khi đang định mở lời, Lục Cập cúi xuống, khẽ hôn lên khóe miệng cậu.

 

Cơ thể Thưởng Nam cứng đờ, đồng tử bất giác mở to.

 

May mà Lục Cập chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng rồi nhanh chóng rời ra. Nhưng khoảng cách rời ra ấy lại chẳng đáng kể, chỉ cách một ngón tay.

 

"Tiểu Nam, vừa rồi anh có mạo phạm em không ?"

 

Lục Cập phải cúi người mới có thể ngang tầm mắt với Thưởng Nam.

 

Có lẽ vì từng chịu nhiều khổ cực, giai đoạn phát triển đầu không theo kịp, sau này dù bù đắp bao nhiêu dinh dưỡng, chiều cao của Thưởng Nam vẫn dừng lại ở 1m75, trong khi Lục Cập cao hơn cậu hơn cả chục centimet.

 

Thưởng Nam lắc đầu, mặt đỏ như vỏ củ dền: "Không... không mạo phạm." Cậu chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, đôi môi của Lục Cập lạnh lẽo, tuy không có nhiệt độ, nhưng lại rất mềm mại.

 

May mắn là Lục Cập không dùng bộ dạng xương mà hôn cậu, nếu không thì thực sự khó mà đánh giá, ngoài chữ "cứng".

 

"Vậy anh có thể tiếp tục chứ?" Lục Cập ghé sát hơn, ngón tay hắn đặt lên vai Thưởng Nam, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lòng mình mà không dùng chút sức nào.

 

Bờ vai hắn rộng lớn, thân hình thẳng tắp ưu nhã. Là một con người,hắn mang lại cảm giác an toàn đủ đầy, nhưng sức mạnh và cơ bắp lại không hề quá phô trương. Tuy nhiên, sự dịu dàng của hắn làm hắn trở nên vô hại, khiến người khác dễ quên mất rằng hắn từng trải qua sáu lần sinh tử, thực chất chỉ là một bộ xương khô đáng sợ với sức mê hoặc kinh người.

 

Thưởng Nam gật đầu, nhưng ngay khi cậu vừa gật xuống, cằm chưa kịp ngẩng lên, Lục Cập đã cúi xuống cắn nhẹ vào môi cậu. Cái cắn dịu dàng như cắn vào tai một chú mèo con, đầy sự trân trọng.

 

Khi Thưởng Nam hơi hé miệng, đầu lưỡi của Lục Cập cũng dịu dàng mà mạnh mẽ tiến vào, khám phá từng góc nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment