Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 51.1

Hương phu nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, nhóm lửa sưởi ấm rồi chờ hai người rất lâu.

 

Khi nhìn thấy Thưởng Nam theo sau Lục Cập bước vào, bà nghiêng đầu quan sát Thưởng Nam rồi thốt lên: "Trời ạ, sao mặt cháu lại đỏ thế này? Bị dị ứng à?"

 

Trong miệng Thưởng Nam vẫn còn vương mùi thơm nhạt của trà, má thì bị Lục Cập bóp đến tê rần. Suốt dọc đường, cậu cố xoa bóp mặt mình để dần khôi phục khả năng kiểm soát cơ mặt.

 

Cậu đút tay vào túi, mặt mày nghiêm túc: "Là Lục Cập hôn."

 

Hương phu nhân chẳng hề tỏ ra bất ngờ, bà hỏi: "Cậu ấy m*t má cháu à?"

 

"…Không đến mức đó." Thưởng Nam quên mất Hương phu nhân là người chưa từng yêu đương, tất cả thời gian của bà đều xoay quanh việc chăm sóc Lục Thân.

 

Thời gian ăn tối Hương phu nhân tò mò về mối quan hệ giữa hai người nhưng không dám mạo phạm Lục Cập, chỉ dám hỏi Thưởng Nam: "Nói đi, nói đi nào," Hương phu nhân đã vô thức gắp miếng bánh mì thứ ba vào đĩa của Thưởng Nam, "Ta có cần đi đặt may lễ phục cưới cho hai người không? Ừm, cháu thích kiểu nào, Tây hay Ta? Lễ phục Trung Quốc có nhiều kiểu lắm, từ 600 năm trước đến giờ, kiểu nào ta cũng biết."

 

Thưởng Nam cảm thấy Hương phu nhân hiện tại chẳng khác gì Lục Hương ngày xưa.

 

Nhờ có Hương phu nhân mà bữa tối náo nhiệt hẳn lên, đến mức Lục Cập cũng không chịu nổi, vỗ vai Thưởng Nam rồi lẻn vào thư phòng.

 

.

 

Sáng hôm sau tuyết bắt đầu rơi, từng hạt tuyết nhỏ chạm đất phát ra âm thanh khe khẽ, rơi trên mái nhà cũng lách tách không ngừng, nhưng phải lắng nghe kỹ mới nhận ra.

 

Thưởng Nam dọn tuyết ở một nửa sân rồi nặn thành một người tuyết cao khoảng mười centimet để cho Lục Cập xem.

 

Những ngày này, Mai Mi không biết bận bịu chuyện gì mà lên thị trấn mấy lần.

 

Còn Lục Hương thì mải miết làm lễ phục cưới cho Thưởng Nam và Lục Cập, ngày nào cũng nghe thấy bà cãi nhau với nhà thiết kế bên nhà máy, yêu cầu của bà về kiểu dáng và chất liệu rất cao. Thưởng Nam cảm thấy bà hơi quá sốt ruột, bởi chuyện cưới hỏi giữa cậu và Lục Cập còn xa lắm, ít nhất thì Lục Cập chưa hề nhắc đến.

 

Khi hạt tuyết nhỏ biến thành bông tuyết lớn như lông ngỗng, Lục gia vốn lâu ngày không tiếp khách bỗng có người ghé thăm.

 

Hôm đó là cuối tuần, Thưởng Nam ngủ nướng, cửa sổ đóng kín, rèm kéo lại, chỉ nghe được tiếng nói chuyện rất khẽ bên ngoài. Người tới không ít, ồn ào một hồi rồi mới yên ắng.

 

[14: Hình như là người quen của cậu.]

 

Nhưng Thưởng Nam ngủ say quá, chẳng nghe thấy.

 

Tuyết đã rơi suốt một ngày một đêm, nhà họ Lục giờ chìm trong màu trắng xóa. Ngoài sắc trắng cô quạnh thì chẳng còn màu sắc nào khác, ngay cả dấu chân lộn xộn buổi sáng cũng bị tuyết che lấp.

 

Đến khi Thưởng Nam tỉnh dậy đã là hai giờ chiều, sau khi rửa mặt thay đồ, cậu xuống lầu kiếm chút gì ăn, nhưng cả phòng khách rộng lớn lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Trong lò sưởi, củi đốt dở dang từ tối qua vẫn còn. Cảm giác này rất lạ.

 

Cậu đứng trong phòng khách, nhìn ra ngoài sân. Bên ngoài đã là một thế giới băng tuyết, năm ngoái không hề có trận tuyết lớn như thế này.

 

Lục Cập mặc áo khoác dài, từ hành lang trắng xóa bước tới. Sắc mặt hắn còn lạnh hơn cả tuyết xung quanh.

 

Thưởng Nam mở cửa: "Anh vừa qua nhà chính sao?”

 

Lục Cập mang theo hơi lạnh của gió tuyết bước vào, sự dịu dàng trong đôi mắt hắn hôm nay lộ rõ vẻ sắc bén. Tuyết đọng trên vai hắn tan dần lúc chạm vào hơi ấm trong nhà. Hắn tháo găng tay, đưa tay chạm vào mặt Thưởng Nam, cúi đầu hôn lên trán cậu:”Đói không?"

 

"Cũng hơi đói," Thưởng Nam vừa nói vừa quan sát sắc mặt và ánh mắt của Lục Cập, cảm thấy có gì đó không ổn, cậu vô thức nhìn về phía sau Lục Cập: "Chuyện gì thế?"

 

Thưởng Nam nhìn Lục Cập hồi lâu rồi lại hỏi: "Rốt cuộc là sao?"

 

Lục Cập nắm cổ tay Thưởng Nam, kéo tay cậu xuống: "Đưa em đi gặp vài người.”

 

Chưa kịp nói hết câu, ngoài sân đã vang lên tiếng ồn ào. Vì trời lạnh nên mấy chú chó được chuyển vào phòng của chúng nó, bọn họ tới không có báo hiệu gì cả.

 

Lục Cập đứng trước mặt cậu bỗng bị ai đó đẩy mạnh sang một bên, chưa kịp nhìn rõ người, Thưởng Nam đã bị ôm chặt. Cậu hoàn toàn ngơ ngác, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ bên tai: "Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi, cuối cùng cũng tìm thấy con…”

 

Tiếng khóc đau đớn của người phụ nữ vang vọng khắp phòng, khiến màng nhĩ Thưởng Nam nhói đau. Bà khóc mãi đến khi phát hiện người trong lòng mình không phản ứng gì mới từ từ buông tay.

 

Gương mặt đầy nước mắt của bà hiện rõ từng vết nhăn, dòng lệ len lỏi qua những nếp nhăn chảy xuống. Bàn tay bà bấu chặt vai cậu, gần như muốn ghim móng tay vào thịt cậu.

 

Phía sau bà là một nam một nữ trẻ tuổi, khoảng hai, ba mươi, nhưng Thưởng Nam không quen ai cả.

 

Lục Cập thấy Thưởng Nam nhăn mặt vì đau, bèn kéo cậu ra khỏi tay người phụ nữ, bà khóc đến không nói nổi thành lời. Người phụ nữ trẻ đi cùng bước lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: "Chào em."

 

Lục Cập kéo Thưởng Nam, cười nhạt với cô:"Vào trong ngồi đi."

 

Cửa đóng lại, Lục Hương vừa trở về không mấy vui vẻ rót trà cho nhóm người.

 

Mai Mi cũng có mặt, nhưng trông bà rất phấn khởi.

 

Bà nở nụ cười mãn nguyện: "Không uổng công ta vất vả tìm kiếm bấy lâu, huy động biết bao nhân lực và vật lực, cuối cùng cũng tìm được mẹ ruột của Thưởng Nam. Tiểu Nam, mau gọi người đi, đây là mẹ của cháu.”

 

Người phụ nữ ngồi đối diện Thưởng Nam vẫn đang khóc, bà hoàn toàn đối lập với Mai Mi.

 

Mai Mi mặc áo lông cừu màu đen, làn da và mái tóc đều được chăm sóc kỹ lưỡng, dáng vẻ trẻ trung thanh lịch. Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh bà hơi còng lưng, tóc đã bạc phân nửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn hằn rõ.

 

Thưởng Nam nhìn thấy niềm vui trong mắt Mai Mi, nhưng niềm vui ấy khác hẳn niềm vui của nhà họ Lý. Thưởng Nam không ngốc, cậu có thể nhận ra Mai Mi không hài lòng với vị trí quá cao của mình trong lòng Lục Cập. Ngay từ ngày nói chuyện đó, cậu đã thấy rõ sự mâu thuẫn trong ánh mắt của bà.

 

Nếu không phải vì lý do này, thì tại sao bà ấy lại tốn bao công sức giúp cậu tìm gia đình? Chuyện này thật sự quá kỳ lạ.

 

Nhưng đối với những người thân trước mặt, Thưởng Nam vẫn không thể mở miệng gọi họ, cậu không quen họ.

 

Lục Cập nắm nhẹ ngón tay Thưởng Nam dưới gầm bàn, sau đó lên tiếng với Mai Mi: “Xin hãy cho em ấy một chút thời gian để chấp nhận.”

 

Vừa dứt lời, chàng trai ngồi chéo góc Thưởng Nam đột nhiên đập bàn đứng dậy, nước trà trong tách sóng sánh ra ngoài. Anh ta chỉ thẳng vào mặt Lục Cập: “Đừng tưởng tôi không biết anh đang toan tính gì! Chuyện giữ em trai tôi ở lại đây anh mong còn chẳng được! Anh giả bộ cái gì chứ?”

 

Thưởng Nam im lặng một lúc, đẩy tách trà trước mặt mình về phía anh ta: “Giữ lại đây, ít nhất cũng tốt hơn là chết ở cửa cô nhi viện.”

 

Lý Tây Bắc ngẩn ra, nhận ra Thưởng Nam không vui. Anh ta cũng biết cậu đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng vẫn không thích cách hành xử của nhà họ Lục.

 

Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh anh ta, Lý Tây Tây mở lời. Cô nhìn Thưởng Nam: “Thật xin lỗi, em trai tôi ăn nói không suy nghĩ, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người.”

 

Cô tiếp tục nhìn Thưởng Nam: “Mẹ chị có làm em hoảng sợ không? Bà không học hành gì nhiều, ngoài chăm vài mảnh đất ở quê, bà chỉ biết đi khắp nơi tìm em. Gặp lại em đột ngột thế này, bà phản ứng hơi quá mức, chị thật sự xin lỗi.”

 

Nhờ lời giải thích của Lý Tây Tây và phân tích của 14, cuối cùng Thưởng Nam cũng hiểu rõ mọi chuyện.

 

Năm xưa cha cậu ngoại tình, muốn ly hôn nhưng mẹ cậu không đồng ý. Để trả thù cũng như đánh lạc hướng sự chú ý của bà, ông ta cùng người phụ nữ bên ngoài bắt cóc Thưởng Nam rồi bỏ cậu ở cửa cô nhi viện.

 

Mọi việc sau đó đều diễn ra theo kế hoạch của cha cậu. Mẹ cậu báo cảnh sát, chạy khắp nơi tìm kiếm, dán đầy cột điện tờ rơi tìm trẻ lạc. Bà không còn sức để tâm tới chuyện tình cảm, ký giấy ly hôn rồi một mình vừa làm thuê nuôi hai đứa con lớn, vừa tiếp tục tìm cậu con út.

 

Họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Thưởng Nam, vậy nên khi nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục, họ đã lập tức đến ngay.

 

Trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị tâm lý. Họ biết nhà họ Lục là một gia đình quyền quý, nhưng gia đình họ giờ cũng không kém. Con gái lớn là bác sĩ, con trai thứ hai là luật sư. Dù thế nào, họ cũng có thể nuôi được một đứa em trai.

 

Thưởng Nam nghe xong, lòng cậu trào dâng đủ thứ cảm xúc khó tả. Cậu từng nghĩ cha mẹ đều không cần mình. Nhưng giờ đây, sự thật không hoàn toàn như vậy. Ít nhất ba người trước mặt vẫn yêu thương cậu, dù rằng hiện tại cậu không cần điều đó lắm.

 

Lý Tây Tây vươn tay qua bàn, nắm lấy tay Thưởng Nam: “Tiểu Nam, em có muốn đi với bọn chị không?” Giọng cô thân thiện, Thưởng Nam không cảm thấy phản cảm.

 

“Chị biết cậu Lục rất tốt với em, bọn chị đều thấy rõ điều đó, và chị rất cảm kích vì cậu ấy đã nuôi dạy em tốt như vậy. Nhưng...em có thể cho bọn chị một cơ hội để bù đắp cho em được không?”

 

Thưởng Nam cúi đầu không nói gì, cậu không biết nên trả lời thế nào. Dĩ nhiên là cậu không thể đi, trừ khi có thể mang cả Lục Cập theo.

 

Sự im lặng của Thưởng Nam khiến Lý Tây Tây lo lắng, còn khiến mẹ cậu khóc lớn hơn.

 

Lục Cập tựa người vào ghế, giọng điệu ôn hòa nhưng cũng lạnh lùng: “Bất kể vì lý do gì, việc Tiểu Nam bị bỏ rơi suốt hơn mười năm qua là sự thật không thể thay đổi, em ấy là người vô tội.”

 

Hắn ngừng lại vài giây, hạ thấp giọng: “Hãy cho em ấy thời gian.”

 

Trông Lục Cập như đang đứng về phía nhà họ Lý.

 

Nhưng Thưởng Nam vẫn không lên tiếng, dù những người trước mặt là ai thì họ không thể vượt qua vị trí của Lục Cập trong lòng cậu. Tuy nhiên, cậu cũng không thể làm ngơ trước người thân ruột thịt.

 

Lý Tây Tây nhìn Thưởng Nam, dường như hiểu ra điều gì. Cô buông tay cậu, lấy từ trong túi ra một xấp hồ sơ bệnh án khá dày, đặt lên bàn rồi nhìn thẳng vào Lục Cập: “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, suốt mười mấy năm tìm kiếm Tiểu Nam, bà ấy đã tàn phá cơ thể mình. Tôi có thể đề nghị thế này không: hãy để chúng tôi ở lại đây vài ngày. Nếu cần chi phí, chúng tôi có thể tự chi trả.”

 

Lý Tây Bắc định đứng dậy nói chuyện nhưng bị Lý Tây Tây giữ chặt lại.

 

Lục Cập mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: “Người tới là khách, chúng tôi phải tiếp đãi chu đáo. Huống chi, các vị là người thân của Tiểu Nam.”

 

Thưởng Nam thấy Lục Cập đồng ý nhanh như vậy thì không nghi ngờ gì, hắn đang chờ nhà họ Lý tự hạ thấp yêu cầu cho đến mức hắn có thể chấp nhận.

 

Lý Tây Bắc ở đối diện cười lạnh, đối với Lục Cập, anh ta chẳng có chút thiện cảm nào.

 

Lý Tây Bắc năm nay đã gần ba mươi, từng làm luật sư nhiều năm, qua tay không biết bao nhiêu hồ sơ và vụ án. Những chuyện xấu xa của nhà họ Lục sau lưng thì nhiều không kể hết. Chỉ riêng cách nhà họ Lục nuôi dạy con như nuôi một cỗ máy đã đủ khiến người trong nghề rùng mình. Mặc dù đó đều là chuyện xảy ra khi những gia chủ đời trước của nhà họ Lục còn tại vị, nhưng không một ai trong gia tộc thoát khỏi điều đó. Vậy cớ gì Lục Cập lại là ngoại lệ?

 

Nhìn vào lịch sử phát triển của nhà họ Lục, chỉ có đời gia chủ đầu tiên là Lục Thân là một người quân tử phong nhã, hầu như không có khuyết điểm nào. Điểm yếu duy nhất chính là ngài ấy qua đời quá sớm.

 

Thưởng Nam cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý Tây Bắc.

 

Cậu ngồi trên ghế, ôm trong tay chén trà mới được Hương phu nhân pha, im lặng không nói gì.

 

Mai Mi đứng dậy nở nụ cười rạng rỡ, có thể thấy tâm trạng hôm nay của bà tốt hơn bất kỳ ngày nào trước đây.

 

"Lục Cập, chúng ta rời khỏi đây thôi, để họ là người một nhà ngồi lại nói chuyện riêng. Nhiều năm không gặp, chắc chắn họ có rất nhiều điều muốn nói."

 

Hương phu nhân thì không vui được như vậy. Trong lòng bà dâng lên một cảm giác bất an, như thể đứa con của mình sắp bị người khác cướp đi. Nhưng lời Mai Mi nói bà không thể phản bác, đành gượng cười: "Tôi đi chuẩn bị phòng cho khách ngay đây.”

 

Lục Cập khẽ véo má Thưởng Nam, khi Thưởng Nam còn đang ngơ ngác, hắn đứng dậy, thấp giọng thân mật nói:  “Có việc gì thì gọi anh.”

 

Người thân cận vừa rời đi, Thưởng Nam lập tức cảm thấy có chút gò bó. Cậu đang nghĩ xem mình nên làm gì lúc này để trông hợp tình hợp lý nhất.

 

Mẹ Lý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn rất dè dặt. Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thưởng Nam, bà vừa cảm thấy an ủi, lại vừa xót xa. Bởi bà nghĩ, dù bà có tự mình nuôi nấng Thưởng Nam thì cũng không thể nuôi được một cậu con trai khôi ngô đến mức này. Bà cẩn thận lên tiếng:
“Con xem, đôi mắt của con và chị con giống hệt nhau.”

 

Quả thật là giống hệt, Thưởng Nam nhìn Lý Tây Tây, cảm giác như đang nhìn vào gương.

 

Lý Tây Bắc bên cạnh cũng bắt đầu động đậy, anh ta lấy từ trong ba lô ra một cuốn album ảnh, một bình sữa và một cái lục lạc: “Đây đều là đồ của em, em còn nhớ không?”

 

Thái độ nhiệt tình của anh hoàn toàn trái ngược với cách anh đối xử với Lục Cập trước đó.

 

Lý Tây Tây bật khóc nhưng lại cười, nói:
“Hồi đó nó còn bé tí, làm sao mà nhớ được?”

 

Nói xong, cô đẩy nhẹ Lý Tây Bắc một cái:
“Em đi hỏi xem nhà vệ sinh ở đâu rồi đưa mẹ đi rửa mặt đi.”

 

“Ừ.” Lý Tây Bắc đỡ mẹ đứng dậy, rời khỏi bàn.

 

Thưởng Nam nhìn ra được rằng Lý Tây Tây có chuyện muốn nói.

 

Lý Tây Tây ngắm cậu thiếu niên có đường nét tinh xảo trước mặt mình, vừa thấy lạ lẫm, lại vừa cảm thấy vui mừng. Cô nhẹ nhàng nói:“Em đừng giận Lý Tây Bắc. Hồi em ấy nhận được ảnh của em trong trại mồ côi, toàn thân em đầy vết thương. Khi em ấy đưa phong bì cho cậu Lục còn ném thẳng vào mặt cậu ấy nữa. Thật sự xin lỗi em rất nhiều.”

 

Thưởng Nam không thể thay mặt Lục Cập nhận lời xin lỗi, nhất là khi đó cũng chẳng phải là lời xin lỗi từ chính người trong cuộc. Cậu chỉ im lặng, ôm tách trà uống từng ngụm.

 

“Em cũng đừng giận mẹ. Bà không cố ý xúc phạm bà Mai Mi. Chỉ vì mẹ bị kẻ lừa đảo lừa tiền trước đây, nói đã tìm được em. Mẹ nhìn thấy bà Mai Mi đã lập tức xin lỗi bà ấy rồi.”

 

“Chị có thể nhìn ra tình cảm giữa em và cậu Lục rất tốt, chị cũng biết chắc em không muốn đi theo bọn chị nhưng chị vẫn muốn thử xem sao. Vậy nên vừa rồi chị mới hỏi nhiều như thế.” Lý Tây Tây cười gượng gạo. “Hồi em mới sinh, mẹ phát hiện ba ngoại tình, trong nhà suốt ngày cãi nhau, đánh nhau. Hầu hết thời gian là chị bế em, em uống nước luôn chia ra nuốt từng ngụm nhỏ, không hay khóc, gan lại rất lớn. Dù họ đánh nhau dữ dội thế nào, em cũng không khóc không nháo… giống hệt bây giờ.”

 

Thưởng Nam thoáng xúc động, nhưng cậu cũng không rõ là mình cảm động hay cơ thể này cảm động.

 

Cậu đặt cốc trà xuống, thở dài: “Mọi chuyện đã qua rồi.”

 

“Em nghe chị nói nốt đã,” Lý Tây Tây cười rất kiên cường. “Khi mẹ phát hiện em mất tích, mẹ như hóa điên. Lợi dụng lúc đó, ba em ép mẹ ký đơn ly hôn. Mẹ không còn sức đâu mà đối phó với ông ấy nữa, đành phải ký. Khi đó camera giám sát rất ít, chẳng thể tìm ra em. Mẹ phải nằm viện rất lâu, sức khỏe ngày càng tệ. Những tờ rơi tìm kiếm dán lên rồi lại bị xé xuống. Dán thêm thì lại bị cấm, nói là làm mất mỹ quan thị trấn. Thậm chí mẹ còn bị mời lên phường để nói chuyện.”

 

“Chị và Lý Tây Bắc đều là người bình thường. Em ấy học luật, chị học y. Bọn chị đều chưa kết hôn vì nghĩ rằng, nếu hôm đó em ấy không cùng bạn đi chơi game, nếu chị không mải ôn thi thì có lẽ em đã không bị bắt cóc.”

 

“Ban đầu khi biết em ở nhà họ Lục, chị còn nghĩ bị bắt đi cũng tốt. Nhà họ Lục giàu có như vậy, làm cậu chủ nhà giàu chắc chắn hơn là ở với bọn chị chen chúc trong căn nhà cũ. Nhưng khi bà Mai Mi gửi những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của em chị lại không nghĩ thế nữa. Chị không biết bà ấy lấy chúng bằng cách nào, nhưng trước năm mười lăm tuổi, em sống chẳng khác gì một đứa trẻ ăn xin.”

 

“Bây giờ nhìn thấy em sống tốt như vậy, chị cũng an tâm rồi.” Lý Tây Tây vỗ nhẹ mu bàn tay của Thưởng Nam.

 

Trong nhà vệ sinh.

 

Lý Tây Bắc dùng khăn giấy lau mặt cho mẹ mình, gương mặt đầy bất mãn: “Lục Cập không chịu thả người, con nhìn ra rồi.”

 

Bàn tay của mẹ Lý cẩn thận bám vào mép bồn rửa, sợ vô ý làm hỏng thứ gì đó. Bà không muốn gây thêm phiền phức cho Thưởng Nam. Vì vậy, khi nghe lời của Lý Tây Bắc, bà lập tức giơ tay đập nhẹ vào đầu anh: “Nếu không có cậu ta, em trai con đã chết trong trại trẻ mồ côi từ lâu rồi. Chúng ta phải cảm ơn người ta mới đúng. Con xem người ta nuôi dạy Tiểu Nam tốt thế nào, trắng trẻo, mũm mĩm như con heo con ấy!”

 

“Mẹ!” Lý Tây Bắc dở khóc dở cười: “Sao Tiểu Nam có thể là con heo con được chứ?”

 

Rửa mặt xong, mẹ Lý bước ra ngoài, lần này bà không ngồi vào chỗ cũ của mình, mà chọn ngồi xuống cạnh Thưởng Nam.
Bà tháo cúc túi áo, bên trong được khâu thêm một chiếc túi nhỏ. Bà rút ra một chiếc thẻ ngân hàng từ đó, rồi len lén đẩy qua gầm bàn cho Thưởng Nam: “Đây là số tiền mẹ dành dụm cho con suốt những năm qua. Mật mã mẹ đã dán sẵn trên đó. Sau này con sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Nhà họ Lục tốt, nhưng con cũng phải có tiền trong tay.”

 

“Chúng ta ở đây không được mấy ngày đâu, nhanh thôi sẽ về quê. Củ cải ngoài đồng cần thu hoạch, qua Tết lại phải chuẩn bị trồng ngô...” Mẹ Lý dường như muốn nói hết mọi điều trong lòng với Thưởng Nam ngay lúc này.

 

Lý Tây Bắc nghe một hồi, nhận ra mẹ bắt đầu lạc đề, liền không nhịn được nhắc nhở: “Mẹ, mẹ nói với Tiểu Nam mấy cái này làm gì, nói trọng điểm đi.”

 

Mẹ Lý phát hiện mình nói hơi nhiều chuyện không cần thiết, mặt đỏ lên, nhưng màu đỏ đó trên gương mặt đã bị gió sương bào mòn của bà không dễ thấy. Bà nắm lấy cổ tay Thưởng Nam, im lặng một lúc lâu rồi mới nói ra được một câu: “Ráng học hành cho tốt, thi đậu một trường đại học tốt.”

 

Thưởng Nam không hề cảm thấy phiền. 14 từng nói chuyên ngành trước đây của cậu là động thực vật học, nên khi nghe nhắc đến củ cải hay ngô, cậu cảm thấy rất thân thuộc.

 

Mẹ Lý là một người mẹ tốt, đối với nguyên thân trước kia của cậu, những gì bà làm đã là quá đủ. Đây cũng là tất cả những gì trong khả năng và nhận thức của bà dành cho đứa con trai của mình.

 

Đối với những người thật lòng đối xử tốt với mình, Thưởng Nam không bao giờ lạnh nhạt. Cậu gật đầu, nói: “Được, con sẽ chăm chỉ học hành.”

 

Mai Mi chưa rời đi.

 

Bà đang uống trà dưỡng sinh trong thư phòng của Lục Cập, nụ cười đầy vẻ hài lòng: “Tìm được người thân cho Tiểu Nam, cũng coi như làm được một việc tích đức.”

 

“Nhìn thấy họ đoàn tụ, mẹ cũng thấy mừng cho Tiểu Nam. Lục Cập, con thì sao?”

 

Lục Cập đang xem qua đống tài liệu mà Lục Hương để trên bàn. Nghe lời Mai Mi, khóe miệng hắn khẽ cong lên: “Thưa mẹ, con cũng rất mừng cho Tiểu Nam.”

 

Mai Mi chăm chú quan sát biểu cảm của Lục Cập. Sau một lúc, bà chậm rãi nói:
“Lục Cập, mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu con. Mẹ biết thực ra con không vui.”

 

“Mẹ biết con đã tự tay nuôi Tiểu Nam suốt ba năm, nhưng thằng bé cũng đã trưởng thành, nó nên có cuộc sống của riêng mình. Tình cảm của hai người tốt đẹp là điều đáng mừng,” Mai Mi nhíu mày, “Nhưng dù là cha con hay anh em, giữa hai bên cũng phải giữ một khoảng cách nhất định.”

 

Lục Cập nhúng bút vào mực, ký tên lên trang cuối cùng của tập tài liệu, sau đó gấp lại và đặt sang một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn Mai Mi, giọng nói ôn hòa nhưng chậm rãi: “Con và em ấy không phải là cha con, cũng không phải là anh em.”

 

Nói xong hắn đứng dậy, đi đến ngồi xuống đối diện với Mai Mi, tự tay rót trà cho bà. Khi đặt chén trà trước mặt bà, hắn nói:
“Mẹ, con có thể nhờ mẹ một việc được không?”

 

Mai Mi tránh ánh mắt nặng nề của Lục Cập, khẽ đáp: “Con nói đi.”

 

“Con mong mẹ có thể đối xử với Tiểu Nam như cách mẹ đối xử với bạn đời của con.” Lục Cập nói rất chân thành, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, như thể hắn chỉ đang thông báo.

 

Sự thanh nhã thong dong của Mai Mi tan biến, bà trợn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

 

“Con cũng mong mẹ đừng làm những chuyện như giúp Tiểu Nam tìm gia đình nữa. Nhưng mẹ tìm được người thân thực sự yêu thương em ấy, con thật sự rất mừng,” Giọng Lục Cập chững lại đôi chút, “Chỉ là mục đích của mẹ không phải vì Tiểu Nam, cũng không phải vì con, đúng không?”

 

“Con… con dám…” Bà ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt.

 

Lục Cập bảo bà đừng vội, cứ từ từ nói. Nhưng Mai Mi lại cảm thấy đối phương quá xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment