Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 59

Thưởng Nam không biết phải trả lời câu hỏi của Giang Tức như thế nào, suy nghĩ một lát rồi nói: " Tôi muốn ăn cơm tiếp."

 

"Cậu đang đuổi tôi đi à?" Giang Tức hỏi.

 

"Đồng Hỉ cũng sắp tỉnh rồi." Thưởng Nam đáp. Lời vừa dứt, Đồng Hỉ ôm lấy sau gáy khẽ kêu lên vài tiếng. Khi Thưởng Nam ngẩng đầu nhìn lại, Giang Tức đã biến mất.

 

Thưởng Nam cúi đầu xúc từng thìa cơm lớn, vừa nhai vừa nghĩ. Thực ra, Giang Tức không giống con người cho lắm. Ngôn ngữ và hành động của cậu ta đều mang dáng dấp của một con thú nhỏ. Nếu nhất định phải nói cậu ta là người, thì đó cũng chỉ là một con người chưa tiến hóa hoàn chỉnh.

 

Có lẽ ý nghĩ của Thưởng Nam đã kích hoạt từ khóa nào đó trong kho thông tin về Giang Tức, nên giọng nói của 14 vang lên:

 

[14: Cậu ta quả thực không phải một Giang Tức hoàn chỉnh, cậu ta là ác linh, chỉ mang phần ác của Giang Tức.]

 

"Chỉ có phần ác của Giang Tức? Vậy còn phần tốt thì sao?" Thưởng Nam ngẩn ra, hỏi tiếp, "Là vì bị giam cầm quá lâu nên mất đi à?"

 

[14: …Ngay từ đầu đã không có rồi. Từ khoảnh khắc cậu ta trở thành ác linh, những phần tốt đẹp mà con người nên có như lòng thiện lương, khiêm nhường và trung thành đã không còn nữa. Cậu ta là một thực thể khiếm khuyết.]

 

[14: Nói theo cách đơn giản và dễ hiểu, thì trước khi cậu ta trở thành ác linh, có kẻ đã lấy đi những thứ ấy khỏi cơ thể cậu ta. Con người vốn dĩ có hai mặt thiện ác, trắng đen, nhưng trên người cậu ta chỉ còn lại một đống rác rưởi mà kẻ kia không thèm lấy.]”

 

Giang Tức lúc thì vui, lúc lại giận, hành xử như một con thú nhỏ ngang ngược, cũng vì phần người bình thường trong cậu ta đã bị tước đoạt. Những gì còn sót lại chỉ là những mảnh vụn bị bỏ đi, chẳng đáng bận tâm.

 

Đột nhiên, Thưởng Nam cảm thấy cơm trong miệng mình trở nên khó nuốt.

 

"Những thứ đó cũng có thể bị lấy đi sao?”

 

[14: Trong xã hội loài người của các cậu, ẩn mình đâu đó vẫn có không ít kẻ dị nhân tài ba. Nhưng quá trình này chắc chắn không dễ dàng gì , đối với Giang Tức, đó hẳn là một nỗi đau khôn cùng. Nếu không thì cậu ta đã chẳng trở thành ác linh mà quanh quẩn mãi trong căn phòng này.]"

 

[14: Nhưng những thứ đó thực ra có thể tái sinh, sẽ thay đổi tùy vào môi trường xung quanh. Chỉ là có những thứ không thể thay đổi, ví dụ như trí tuệ. Điều đó chắc chắn không thể tái sinh được. Nhưng theo những gì tôi quan sát và tất cả thông tin hiện có, trí tuệ của cậu ta dường như… là thứ không thể bị lấy đi.]

 

[14: Cậu có thể thử để những điều khác tái sinh trong cơ thể cậu ta, ví dụ như lòng thiện hay những phẩm chất tốt đẹp khác.]

 

[14: Giờ thì cậu ăn cơm đi.]

 

“Không ăn nữa.” Thưởng Nam đặt thìa xuống.

 

Lúc này Đồng Hỉ vừa tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Thưởng Nam với vẻ mặt ngây ngô: “Tôi lại ngủ quên nữa à?”

 

Thưởng Nam kiên trì gật đầu: “Hơn nữa, cậu vừa ngủ vừa ăn cơm đấy, cậu ăn hết sạch rồi.” Cậu chỉ vào hai hộp cơm đã trống không bên cạnh.

 

Đồng Hỉ xoa bụng, quả thật không còn đói nhưng cũng chẳng thấy no. Thứ làm cậu ta hoảng hốt hơn cả là việc mình ngủ quên giữa lúc ăn cơm: “Có khi nào tôi bị chứng ngủ rũ không? Cuối tuần cậu đi khám cùng tôi nhé?”

 

Thưởng Nam lập tức đồng ý: “Được thôi.”

 

Người bình thường chẳng ai nghĩ đến việc trong nhà có ma quỷ, và Thưởng Nam càng mong Đồng Hỉ có thể bình an vượt qua năm học lại này.

 

“Làm bài đi thôi!” May mắn là Đồng Hỉ vốn không nghĩ ngợi nhiều, cậu ta tiếc nuối nhìn hai hộp cơm rỗng vài lần, hối hận vì mình chẳng nhớ nổi mùi vị của bữa ăn. Đáng giận hơn là cậu ta còn chưa kịp ăn no.

 

Thưởng Nam nhìn đối phương một lúc sau đẩy bát cơm còn lại của mình về phía Đồng Hỉ: “Tôi ăn rồi, nếu cậu không ngại…”

 

“Không ngại! Không ngại!” Đồng Hỉ chạy vào bếp lấy đôi đũa mới, gắp một miếng ớt cay cho vào miệng, ngon đến mức suýt khóc: “Cơm hộp ở thành phố Đạt Nhĩ sao lại ngon đến vậy? Tôi còn ăn đến mức ngủ quên nữa chứ. Tôi đáng chết thật!”

 

Đây rõ ràng là trò của Giang Tức, Thưởng Nam thầm nghĩ mình phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta, tránh xa thời gian Đồng Hỉ ăn cơm. Bằng không, cậu ta sẽ cằn nhằn không ngớt.

 

Ăn xong cơm, cả hai đều không còn thời gian làm thêm đề khác. Thưởng Nam chỉ giúp Đồng Hỉ khoanh lại những câu sai hôm qua và viết lời giải đúng bên cạnh.

 

Sau đó, cậu mới bắt đầu làm bài tập giáo viên giao.

 

Trong lúc làm bài, bên tai Thưởng Nam luôn phảng phất cảm giác lành lạnh. Không giống với hơi lạnh của điều hòa, cái lạnh này bao quanh cậu khiến làn da nổi da gà mỗi khi nó áp sát. Không cần nghĩ nhiều, Thưởng Nam cũng biết Giang Tức đang quanh quẩn bên cạnh nhìn cậu làm bài.

 

Đúng là con quỷ đáng thương.

 

-
Thưởng Nam và Đồng Hỉ cặm cụi đến hơn mười một giờ đêm, Đồng Hỉ nhìn đồng hồ rồi kêu to cứu mạng: “Tiếp tục thế này chắc tôi gầy mất!”

 

“Nhưng cậu đã ăn hai bát rưỡi cơm tối nay rồi.”

 

“Tôi ngủ đây.” Đồng Hỉ lập tức tìm cách né tránh.

 

Trước khi ngủ, cả hai thay nhau đánh răng. Nước từ vòi bắn tung tóe vào bồn rửa, ùa xuống miệng cống tạo thành từng đóa bọt trắng lớn.

 

Đồng Hỉ đánh răng xong rồi lên giường ngủ trước.

 

Cậu ta vừa đi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khác lạ.

 

Thưởng Nam rùng mình, nhanh chóng đánh răng xong, tắt đèn rồi mở cửa phòng ngủ phụ.

 

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt Thưởng Nam lập tức cứng đờ.

 

— Giang Tức đang ngồi trên giường cậu. Thấy Thưởng Nam, cậu ta nhếch miệng cười vẫy tay như thể đang chào hỏi.

 

Bộ đồ trên người cậu ta hẳn là thứ cậu ta mặc lúc chết: áo thun trắng, quần bò đen, mái tóc xoăn nhẹ vẫn y nguyên. Nếu bỏ qua sắc đỏ tươi trong miệng và khuôn mặt trắng bệch như người chết, thì cậu ta cũng có thể coi là một thiếu niên khá thanh tú.

 

Nhưng Thưởng Nam thật sự không thể bỏ qua được.

 

Cậu chậm rãi bước đến, tránh xa Giang Tức, kéo chăn ra định nằm xuống. Thế nhưng một luồng khí đen bỗng nhấc bổng cậu lên đặt lại vào tư thế đứng. Giang Tức ngước lên nhìn cậu: “Giới thiệu bản thân với tôi đi.”

 

Nếu là trao đổi một cách thân thiện, Thưởng Nam cũng chẳng ngại. Cậu nhìn quanh phòng thấy không có ghế hay sofa nào để ngồi, đành phải ngồi cạnh Giang Tức trên mép giường.

 

“Tôi tên Thưởng Nam.”

 

Giang Tức: “Tôi biết.”

 

“Người huyện Khánh Xuyên bên cạnh, năm nay mười tám tuổi. Hết rồi.”

 

Giang Tức gật đầu, nghiêng đầu hỏi: “Cậu đỗ đại học rồi sẽ rời khỏi đây?”

 

“Đúng vậy.” Thưởng Nam hơi kích động hỏi lại: “Còn cậu không muốn đi sao?”

 

“Tôi không đi được.” Giang Tức nói xong thì bỗng tan biến. Cửa kho “rầm” một tiếng mở toang, mảng trần nhà có vết nứt từ trước vỡ ra rơi thẳng xuống đất, cậu ta nói với giọng điệu chán nản: “Tôi không đi được đâu.”

 

Gương mặt cậu ta lại xuất hiện giữa làn bụi mờ như sương, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã ở ngay trước mặt Thưởng Nam. Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu đột nhiên trở nên sáng bừng: “Nhưng nếu cậu chịu cho tôi mượn thân xác, tôi sẽ rời khỏi đây được đấy.”

 

Thưởng Nam thử đẩy Giang Tức ra, nhưng tay cậu xuyên thẳng qua vai cậu ta.

 

May mắn là Giang Tức chỉ đang đùa, cậu ta ngồi thẳng dậy: “Đi xem thử đi. Như vậy cậu sẽ hiểu rõ hơn về tôi.”

 

Trần nhà không chỉ rơi xuống một mảng, trên đầu cậu giờ đây là một khoảng đen ngòm. Dưới đất, gỗ vụn và những tấm thép rơi lộn xộn.

 

Thưởng Nam bật ngọn đèn chiếu sáng không có cảm giác tồn tại, nhìn quanh đống đổ nát mà không hiểu Giang Tức muốn cậu xem cái gì. Đống gỗ vụn trên đất hay những mảng tường và dây điện lộ ra trên đỉnh đầu?

 

Cậu vừa định hỏi thì tủ gỗ đổ sầm xuống, lộ ra một chiếc thang. Giang Tức bất ngờ xuất hiện sau lưng Thưởng Nam, nhẹ giọng nói: “Có thể dùng thang trèo lên.”

 

“Trèo lên?” Khoảng không giữa trần nhà và tường kia có thể chứa người sao? Đứng thẳng còn không được, huống hồ là bò qua.

 

Giang Tức không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

 

Đành vậy.

 

Thưởng Nam kéo thang đến sát tường, kiểm tra cho chắc chắn rồi mới chậm rãi trèo lên. Không gian trên đó không hề giống những gì cậu từng xem trong phim. Không có cái gọi là “một cái động bí mật”, thứ cậu thấy còn tệ hơn tưởng tượng rất nhiều.

 

Trên tường, những mạch điện và ống dẫn nước được cố định bằng đinh. Các tấm gỗ trên trần được ghép lại với nhau. Bóng tối trên này dày đặc đến mức khiến không gian bên dưới trông sáng sủa hơn hẳn.

 

Tấm ván gỗ và tấm sắt rơi xuống đất đều mỏng manh, dễ vỡ. Trước khi trèo lên, Thưởng Nam tưởng rằng phần còn lại của trần nhà cũng có kết cấu tương tự. Nhưng khi đứng trên cầu thang, thứ đập vào mắt cậu lại là những tấm gỗ dày đến vài mét. Cậu còn đưa tay ấn thử, thấy nó hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của một người trưởng thành.

 

Thưởng Nam an tâm trèo lên. Vừa nằm xuống cậu đã cảm thấy ngột ngạt khó chịu, không gian tối tăm và oi bức, tay chạm vào toàn là bụi bẩn.

 

“Cậu bảo tôi nhìn cái gì?” Cậu hỏi Giang Tức ở phía dưới.

 

Giang Tức không trả lời, không biết cậu ta đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch như xác chết bất ngờ hiện ra. Thưởng Nam sợ tới mức mồ hôi cả người đều đổ trở về, cậu ngửa ra sau, ngã trên tấm ván gỗ, bụi bặm lại ào ào rơi xuống.

 

Một làn khói đen mỏng quấn lấy cổ tay Thưởng Nam, kéo tay cậu chạm vào thứ gì đó lành lạnh. Giang Tức để mặc cậu dò dẫm, rồi buông ra. Ở giữa nhỏ, hai đầu thô, cứng rắn lạnh lẽo, còn có chút nặng tay, Thưởng Nam quỳ trên sàn, lưng tựa vào bức tường phía sau, không gian phía trên chật hẹp đến khó chịu. Cậu cầm vật đó lên trước mặt, nhìn kỹ... là... là…

 

[14: Xương ống chân, là một trong hai khúc xương của cẳng chân. Còn cái mảnh nhỏ hơn bên cạnh là xương mác, cũng là xương chân nhỏ.]

 

[14:Đây là xương của Giang Tức.]

 

Thưởng Nam sửng sốt, sự kinh ngạc trong lòng lấn át nỗi sợ hãi khi đang cầm trên tay một khúc xương người. “Giang Tức chết trên này sao?”

 

Cậu chợt nhớ ra trong túi có điện thoại, vội vàng luống cuống lấy từ trong túi ra bật đèn pin. Ánh sáng chiếu rọi mọi thứ xung quanh. Xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ vì thời gian chưa quá lâu, chỉ mới ba năm. Bởi vì không ai nghĩ trên này có người, nên chắc chắn chưa từng bị ai động vào. Tư thế xương cốt hiện tại hẳn là dáng vẻ cuối cùng của Giang Tức trước khi chết, có lẽ trước khi chết Giang Tức đã ôm đầu gối, cúi đầu vào g*** h** ch*n, cuộn tròn người lại. Trong đầu Thưởng Nam cố gắng dựng lại cảnh tượng lúc đó, nhưng đống xương trước mặt đã rời rạc, chỉ còn là một ấn tượng mơ hồ.

 

[14: Ừm, cậu ta chết trên này.]

 

Thưởng Nam biết Giang Tức đang ở bên cạnh mình, cậu soi đèn pin sang hướng khác. Dưới đất là một chiếc cốc nước đã khô từ lâu, hai chiếc chậu nhựa nhỏ có lẽ dùng để rửa mặt, một góc chất đống quần áo được xếp ngay ngắn. Một bộ trong số đó có màu sắc giống hệt bộ đồng phục cậu ta mặc ban ngày.

 

Bên cạnh còn có rất nhiều sách vở, đã cũ và sờn. Một vài chiếc đèn pin và những viên pin hỏng nằm rải rác.

 

Thưởng Nam và 14 từng giả thiết nhiều tình huống, điều tồi tệ nhất mà họ nghĩ đến chỉ là dì và dượng của Giang Tức bên ngoài nói tốt, tỏ ra thương yêu cậu hơn cả con ruột, để con ruột ở nhà kho nhưng thực tế lại để cậu sống ở nơi vừa không có đèn sáng cũng chẳng có điều hòa để giữ ấm hay chống nóng.

 

Nhưng sự thật lại tàn nhẫn hơn nhiều, Giang Tức không sống trong kho, mà sống trong khoảng không chật hẹp giữa vách ngăn cách giữa trần nhà và tầng trệt.

 

“Giang Tức?” Giọng Thưởng Nam khẽ run.

 

“Ừm.”

 

“Cậu sống ở đây bao lâu rồi?”

 

Giang Tức chỉ có tiếng nói không có hình dạng, nhưng giọng điệu đã bớt gượng gạo hơn trước, dù vẫn chất chứa đầy oán khí: “Bảy năm.”

 

Bảy năm, nghĩa là từ lúc về sống trong ngôi nhà này, cậu ta không hề lớn lên trong môi trường bình thường, một thiếu niên đang dần trưởng thành mà phải chịu đựng cái không gian chật chội, bức bối này.

 

Không cần nghi ngờ gì nữa, những kẻ đã lấy đi tất cả niềm vui tích cực hướng về phía trước của Giang Tức chính là dì và dượng của cậu.

 

Giang Tức vốn chỉ định dọa Thưởng Nam, cậu ta im lặng đứng bên cạnh, chờ đợi đối phương hét lên hay lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng người kia không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn cẩn thận quan sát nơi này và hỏi mình đã sống bao lâu.

 

Trả lời xong, cậu ta nghĩ Thưởng Nam cuối cùng cũng phải sợ rồi. Nhưng bất ngờ, cậu lại nhìn thấy một giọt nước mắt lặng lẽ từ má Thưởng Nam rơi xuống lớp bụi dày rồi nhanh chóng biến mất.

 

“Vì sao lại khóc?” Bàn tay của Giang Tức nhẹ nhàng đặt lên vai Thưởng Nam. Khi hóa thành hình người, cậu ta không thể chạm vào Thưởng Nam, bàn tay chỉ có thể tan ra, hóa thành một làn sương mờ, nhưng vẫn không cách nào nắm được bờ vai ấy. Cậu ta cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Thưởng Nam khó mà tưởng tượng một đứa trẻ đã lớn lên ở nơi này, cuối cùng lại chẳng có được một kết cục tốt đẹp. Đứa trẻ ấy giờ đang ở bên cạnh cậu, bị vắt kiệt đến tận cùng, đến mức linh hồn còn sót lại nơi đây cũng trở nên tàn khuyết.

 

“Chỉ là... tôi thấy thương cậu thôi.” Thưởng Nam đáp một cách thản nhiên.

 

Giang Tức sững sờ vài giây, không nói gì, rồi đột nhiên biến mất, ngay cả làn sương đen cũng không còn.

 

[14: Giá trị hắc hóa -5.]

 

Thưởng Nam không hề cố ý nói những lời này để giảm giá trị hắc hóa, cậu không thể đoán được lời nói hay hành động nào có thể khiến ác linh này thay đổi cách nhìn về thế giới. Cậu chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ thật lòng của mình mà thôi.

 

Không có Giang Tức bên cạnh, Thưởng Nam lại cảm thấy thoải mái hơn. Cậu khó nhọc di chuyển trong không gian chật hẹp, kéo đống sách lại trước mặt, bật đèn điện thoại lật từng trang một.

 

Sách được giữ gìn rất tốt, nhưng cũng đã cũ.

 

Ở trang đầu của mỗi cuốn đều có ghi tên: Giang Tức.

 

Sách cấp tiểu học còn được vẽ thêm một chú cá chép đơn giản bên cạnh tên. Đến trung học thì nét chữ đã nguệch ngoạc hơn, không còn nét vẽ nữa.

 

Trước lớp 10, bài tập và sách vở đều sạch sẽ, không hề có lỗi sai. Lời nhận xét của giáo viên đều rất tích cực.

 

Nhưng từ lớp 10 trở đi, thành tích của cậu ta tuột dốc không phanh. Dù vậy, không phải là bỏ trống bài mà rõ ràng Giang Tức vẫn làm, nhưng từ cách giải cho đến đáp án cuối cùng đều sai hoàn toàn.

 

Đến lớp 12, cậu vẫn kiên trì giải hết mọi bài tập, nhưng đáp án trông không sai câu nào thì cũng... đều sai.

 

Nét chữ của Giang Tức cũng thay đổi, đậm hơn, nguệch ngoạc và vội vã. Thưởng Nam như cảm nhận được luồng oán khí bủa vây trong từng nét bút ấy đánh tới trước mặt.

 

[14: Lúc đó, có lẽ một phần nào đó của cậu ta đã bị lấy đi rồi, chẳng trách cậu ta lại lén lút viết bài kiểm tra hộ cậu, có lẽ chỉ để chứng minh rằng bản thân mình chưa biến thành một kẻ ngốc.]

 

[14: Không còn nghi ngờ gì nữa, phong thủy đỗ đạt của căn nhà này vốn là từ trên người Giang Tức trước kia, còn oán khí lại nằm trên người Giang Tức hiện tại.]

 

Thưởng Nam không đáp lời 14, cậu chỉ lặng lẽ xếp gọn sách vở và bài thi, rồi bò qua xem cái chậu nhựa kia, đúng là để rửa mặt, trong đó còn có bàn chải đánh răng và một tuýp kem đánh răng đã dùng dở.

 

Quần áo xếp chồng lên nhau chẳng nhiều, thậm chí còn thấp hơn đống sách vở, nhưng trông chất liệu có vẻ không tệ.

 

Trong thoáng chốc Thưởng Nam cảm thấy thật mâu thuẫn, nhưng nghĩ đến tính cách của đôi vợ chồng kia, đã làm màu thì chắc chắn sẽ không để Giang Tức ăn mặc rách rưới.

 

“Vì sao Giang Tức không nói với thầy cô hay cảnh sát? Đây là ngược đãi rồi.” Thưởng Nam thu điện thoại lại, chậm rãi dịch người ra ngoài.

 

[14: Nói chung, chẳng ai tin đâu. Dù có tin thì sao chứ? Con người các cậu lúc nào cũng cho rằng chỉ cần phê bình và giáo dục là có thể thay đổi một người. Tôi thì cho rằng, đó chẳng qua là sự lười biếng, qua loa và đối phó mà thôi.]

 

[14: Huống hồ, nếu không có dì và dượng, Giang Tức sẽ trở thành trẻ mồ côi, tình cảnh còn bi thảm hơn. Chắc hẳn họ đã nghĩ vậy, nên sau đó còn khuyên Giang Tức phải hiểu chuyện, chủ động làm việc nhà, để dì và dượng nhìn mình bằng con mắt khác, từ đó có thể thích mình hơn.]

 

[14: Một đứa trẻ thì có thể hiểu được bao nhiêu? Dù có trưởng thành sớm đến đâu, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.]

 

Vậy nên nét chữ về sau dần thay đổi, vì Giang Tức cũng lớn lên, không còn là đứa trẻ chẳng hiểu gì nữa.

 

“Có lẽ khi đó cậu ấy nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đậu vào một trường đại học tốt là có thể rời khỏi nơi này, nên mới nhẫn nhịn tất cả,” Thưởng Nam đoán, “Chỉ là cậu ấy không ngờ rằng người thân của mình không chỉ bất mãn cậu ấy.”

 

“Họ hài lòng với Giang Tức lắm, hài lòng đến mức lấy hết tất cả những gì tốt đẹp trên người cậu ấy, rồi… rồi đặt lên người con trai của họ.” Thưởng Nam nghiến răng căm phẫn, “Đây không chỉ là ăn cắp thành tích, mà là ăn cắp cả cuộc đời của Giang Tức.”

 

[14: Ý là như vậy đấy. Đường học hành, đường sự nghiệp, trí tuệ, cảm xúc, cái gì lấy được đều lấy, bao gồm cả… gương mặt.]

 

Nghe xong lời 14, Thưởng Nam suýt chút nữa trượt chân ngã xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng, sự độc ác của gia đình này khiến da đầu người ta tê dại.

 

“Giang Tức là con trai của chị ruột bà ta!” Thưởng Nam đứng trong căn nhà kho bụi bặm tối tăm, ngẩng đầu nhìn nơi ở cũ kỹ của Giang Tức, trong lòng nghẹn một hơi không thể nuốt xuống, “Bà ta không phải là người.”

 

[14: Nam Nam, chuyện này rất bình thường. Nếu cậu cần, tôi có thể chuẩn bị cho cậu một bài diễn văn ba nghìn chữ.]

 

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Thưởng Nam cúi người dựng lại cái tủ, thu dọn những tấm sắt và gỗ vương vãi trên mặt đất. Còn bụi bẩn thì để tối mai hẵng tính.

 

Nửa tiếng sau, Thưởng Nam lại đổ mồ hôi nhễ nhại, toàn thân dính đầy bụi bặm. Cậu chỉ có thể đi tắm lại một lần nữa rồi mới ngủ ngon lành được.

 

Tắm xong nằm trên giường thì đã gần hai giờ sáng, nhưng Thưởng Nam không thể ngủ ngay được.

 

Trong đầu cậu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Giang Tức co rúm lại thành một cục.

 

Kể từ lúc đó, Giang Tức cũng biến mất.

 

So với môi trường bình thường hiện tại, Thưởng Nam có thể nhận ra khi Giang Tức ở đây, áp suất và không khí xung quanh khác hẳn. Vì vậy, cậu có thể chắc chắn rằng Giang Tức thực sự đã không còn ở đây nữa, không phải trò đùa dai gì cả.

 

-
Giang Tức biến mất liên tiếp mấy ngày cũng không xuất hiện lại.

 

Ban đầu, Đồng Hỉ còn định đi khám bác sĩ xem mình có bị chứng ngủ rũ không. Nhưng từ hôm đó trở đi, cậu ta không còn gặp tình trạng tương tự nữa. “Thôi không đi bệnh viện khám nữa, lãng phí thời gian. Có lẽ hôm đó vừa khai giảng nên tôi mệt quá thôi. Thân thể này của tôi sao có thể mắc chứng ngủ rũ được?”

 

Thưởng Nam cũng mặc kệ cậu ta, vì Đồng Hỉ vốn không hề có bệnh gì.

 

Ngày ngày đi đi về về giữa hai điểm trường học và nhà, thời gian trôi qua thật nhanh.

 

Cuộc sống ở trường học thật nhàm chán, dù thầy cô có giảng bài sinh động đến đâu thì đối với Thưởng Nam, những bài tập làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần cũng khiến cậu nhìn lâu mà muốn phát ngán. Thời gian ngủ gật trong lớp của cậu đã bắt đầu nhiều hơn thời gian nghe giảng.

 

Có lẽ vì có giáo viên bộ môn phản ánh tình trạng ngủ gật của Thưởng Nam với giáo viên chủ nhiệm, nên Kiều Tân đã tìm cậu nói chuyện, hỏi liệu việc vừa làm lớp trưởng vừa làm lớp phó học tập có khiến cậu bị ảnh hưởng đến việc học không, nên mới phải thức đêm để học bù, từ đó ảnh hưởng đến giấc ngủ.

 

Thưởng Nam đáp: “Không ạ. Nếu những bài thầy cô giảng em đã biết rồi, em sẽ ngủ một lát. Nghỉ ngơi tốt quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hiệu suất học tập cũng sẽ cao hơn.”

 

Kiều Tân: “…” Cậu nói thẳng như vậy, cô ngược lại chẳng biết nói gì thêm. Thành tích tốt nhưng lại có chút ngổ ngáo.

 

Cô bất giác nhớ lại một học sinh trước đây của mình. Ban đầu cũng rất giỏi, nhưng sau này càng lúc càng không ra gì.

 

Cô nhìn Thưởng Nam với vẻ lo lắng, thoáng thất thần nói: “Em phải học hành cho tốt đấy, em không có gia thế gì chống lưng, chỉ có học hành mới giúp em thành công thôi.”

 

Thưởng Nam cảm thấy lời này không giống như nói với mình: “Cô nói gì ạ?”

 

Kiều Tân giật mình hoàn hồn, cười gượng: “Không có gì. Nhìn em, cô lại nhớ đến một học sinh cũ. Thành tích của em ấy cũng từng rất tốt nhưng sau này không hiểu sao lại sa ngã, cô đã cố kéo em ấy lại nhưng không thành công. Có lẽ là vì cách dạy của cô khi đó quá khắt khe, em ấy không chịu nổi.”

 

Chắc là nói Giang Tức rồi, Thưởng Nam nghĩ.

 

Nhưng nguyên nhân không liên quan gì đến Kiều Tân cả, cô là một giáo viên rất tốt. Với trường hợp của Giang Tức, đứng ở góc độ của một giáo viên, thực ra chỉ có thể coi đó là vấn đề của học sinh.

 

Dù nhận ra sự áy náy của giáo viên chủ nhiệm, Thưởng Nam cũng không thể nói ra sự thật về Giang Tức cho đối phương biết.

 

Rời khỏi văn phòng, Đồng Hỉ đưa cho cậu chiếc cặp sách, giục: “Đi thôi, tôi sắp chết đói rồi.”

 

Có vẻ cậu ta thực sự rất đói, kéo Thưởng Nam chạy một mạch về nhà. Không khí buổi tối oi bức khó chịu, Thưởng Nam chạy đến thở không ra hơi, đứng trong phòng khách mà cảm thấy như mình chỉ còn nửa cái mạng.

 

Đồng Hỉ đã đặt đồ ăn từ trước, để ở tiệm tạp hóa dưới nhà. Hai người tiện tay mang lên, Đồng Hỉ vừa vào nhà đã xé toạc túi đồ ăn, hệt như một con thú hoang vừa sổng chuồng vậy.

 

“Để tôi đi vệ sinh một lát.” Thưởng Nam đặt ba lô xuống rồi vào nhà vệ sinh.

 

Cậu lấy nước lạnh rửa mặt, đợi cảm thấy mát mẻ hơn mới mở nắp bồn cầu.

 

Một gương mặt xanh xao trắng bệch len qua khe cửa, Giang Tức mấy ngày nay không thấy xuất hiện lặng lẽ đứng bên cạnh Thưởng Nam. Đôi mắt Giang Tức hơi tròn, rất linh hoạt, nhưng trên gương mặt cậu ta thì đôi mắt ấy lại càng làm nổi bật vẻ xấu xa không giống con người. Thưởng Nam đã nhìn thấy Giang Tức ngay từ lúc cậu ta bước vào, chỉ là lúc này cậu không thể ngừng giữa chừng, đành trơ mắt nhìn Giang Tức đi vòng ra phía chéo trước mặt mình, dán sát vào tường.

 

Cậu ta rũ mắt xuống, thấp giọng nói, "Không lớn bằng của tôi.

Bình Luận (0)
Comment