Thời tiết vốn đã nóng, câu nói của Giang Tức vừa dứt, Thưởng Nam chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng nóng hơn.
Cảm giác vừa xấu hổ vừa bực bội khiến Thưởng Nam vung tay định đánh Giang Tức, nhưng tiếc rằng Giang Tức chỉ là một bóng ma. Phần vai bị đấm tan ra, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng tụ lại như cũ.
Thưởng Nam: “…”
Đồng Hỉ đang gọi ở bên ngoài: “Nam ơi, ra ăn cơm đi! Hôm nay tôi gọi sườn nướng tỏi thơm và cháo ngô đấy!”
“Ra ngay!” Thưởng Nam chẳng buồn để ý đến Giang Tức vẫn đang đứng trong góc tường, nhấn nút xả nước, rửa tay rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Đồng Hỉ đã sắp xếp gọn gàng phần đồ ăn mua về trên bàn ăn, sườn nướng được bọc trong giấy bạc, bên dưới là những miếng bí đỏ vàng óng, khoai tây và hành tây nướng thơm lừng. Trên cùng rắc tỏi băm, ngoài ra còn có một bát cháo ngô và hai bát cơm trắng.
Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Thưởng Nam nghẹn lại, cất giọng nghi hoặc: “Có phải hơi quá đà không?”
Đồng Hỉ đưa đôi đũa cho cậu: “Mẹ tôi bảo, ôn thi đã đủ vất vả rồi, nên đừng bạc đãi bản thân.”
Bây giờ tốc độ ăn của Đồng Hỉ nhanh hơn trước nhiều, cậu ta vừa cắm cúi xới cơm vào miệng, vừa lẩm bẩm: “Phật Tổ phù hộ cho con tối nay đừng ngủ gật… Amen.”
Thưởng Nam gắp một miếng khoai tây, mặt không đổi sắc: “Phật Tổ với Amen… chẳng phải hai bên khác nhau sao?”
“Mặc kệ đi! Dù sao thực tế là, cầu ai cũng chẳng có ích gì.” Đồng Hỉ buông đũa, đeo găng tay dùng một lần để cầm sườn nướng, nói thêm: “Nếu có tác dụng thì hồi trước thi đại học tôi cầu nguyện bao nhiêu lần rồi, giờ chắc tụi mình đã đậu Đại học Nam Kinh. Bây giờ chỉ là hình thức thôi, ha ha.”
“Ăn xong tôi muốn ra siêu thị mua mấy lon nước ngọt.” Dù trong phòng đã bật điều hòa, nhưng Đồng Hỉ vẫn ăn đến mồ hôi nhễ nhại.
Thưởng Nam liếc nhìn cậu ta: “Để tôi đi, cậu làm bài đi.”
Đồng Hỉ: “…”
Thưởng Nam ăn ít hơn Đồng Hỉ nhiều, ăn xong nửa bát cơm, cậu cầm chìa khóa trên bàn lên: “Tôi đi mua nước ngọt đây.”
“Cho tôi mấy lon cola là được rồi!” Đồng Hỉ còn không quên hét với theo ra cửa.
Thưởng Nam đóng cửa lại, bước ra nhấn nút thang máy, thang đang lên tầng 4. Cậu đứng tựa vào cửa sổ, vừa chờ vừa nhìn xuống dưới.
Phía sau khu nhà là một khuôn viên được trồng cây xanh, vài cây liễu nghiêng ngả nhưng cành lá lại rất khỏe khoắn. Những cành liễu dài mềm mại như thác nước buông xuống, tạo thành một khung cảnh xanh tươi. Những khóm thược dược rực rỡ chỉ vào buổi tối mới có vẻ đầy sức sống, ban ngày thường bị nắng làm cho rũ rượi.
Cả mảng thược dược này chỉ có hai giống: màu cà phê sữa và xanh nhạt như truyện cổ tích, vừa thanh nhã vừa sống động.
Những con đường lát đá hẹp xen giữa các luống hoa được thắp sáng bằng đèn nhỏ hình giọt nước.
Cảnh sắc trong khu quả thật rất đẹp, Thưởng Nam nghĩ, nhưng tiếc là trong căn nhà cậu ở, lại có một con ma nhỏ.
“Gâu!”
Một tiếng chó sủa bất ngờ vang lên bên cạnh, làm Thưởng Nam giật mình. Cậu quay lại, thấy đó là một con chó Pomeranian, mắt tròn xoe, trên đầu buộc một chỏm lông dựng đứng.
Nó không có chủ đi cùng.
Tiếng bước chân từ hướng căn 304 vang lên, đó là một người phụ nữ trung niên có vẻ đang ra ngoài dắt chó đi dạo. Tay Côcầm dây dắt chó, mặc đồ ở nhà.
“Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé! Cô mở cửa mà nó chạy vụt ra mất.” Người phụ nữ cúi xuống buộc dây cho chú chó, kéo nhẹ nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam, ánh mắt đầy vẻ tấn công.
Người phụ nữ đành cười ngượng: “Chó nhà cô không cắn người đâu, thật sự không cắn, bình thường còn ít sủa lắm. Chẳng biết sao hôm nay lại thế này, chắc là tại thấy cháu lạ mặt…”
“Không sao, cháu không sợ chó.” Thưởng Nam nói, huống hồ chỉ là một con chó nhỏ.
Thang máy dừng ở tầng 6, mãi không di chuyển.
Người phụ nữ ôm chú chó vào lòng, nhìn Thưởng Nam, lại nhìn về hướng hai cánh cửa 302 và 301 rồi hỏi chuyện như đang tán gẫu: “Cháu ở nhà nào thế? Trước giờ cô chưa gặp qua.”
“Cháu thuê phòng 301, mới chuyển đến không lâu.”
“Là học sinh trường 16 đúng không?”
Thưởng Nam hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”
Người phụ nữ cười đầy bí hiểm, nhưng cũng giải thích: “Phần lớn người thuê khu này là phụ huynh học sinh trường 16, họ thuê để tiện chăm sóc con học hành. Mặc dù giá cao nhưng gần trường mà, năm nào cũng đông người thuê.”
Cô dừng một lát, lại nói: “À, Lý Lan cuối cùng cũng chịu cho thuê nhà rồi. Nhà cô ấy là do mời thiết kế riêng, đẹp nhất khu này. Trước đây khi cả nhà cô ấy chuyển lên thủ đô, cô hỏi có định cho thuê không, cô ấy còn bảo không nỡ. Giờ thì cũng cho thuê rồi.”
Lý Lan chính là dì của Giang Tức, hàng xóm trong khu hẳn đều biết rõ. “Chủ nhà rất tốt, giá thuê không cao.” Thưởng Nam trò chuyện với hàng xóm.
Thang máy vẫn chưa di chuyển, có lẽ ai đó đang vận chuyển đồ đạc. Khu này không có thang máy chở hàng riêng.
Người phụ nữ xoa đầu chú chó, gật gù:
“Cô ấy là người rất tốt bụng, rảnh rỗi còn đi l*m t*nh nguyện cho khu phố, thăm hỏi người già neo đơn. Sau này chị gái và anh rể gặp chuyện, cô ấy còn nuôi lớn cháu trai mình.”
“Nhưng đứa cháu ấy lại chẳng làm cô ấy tự hào chút nào, suốt ngày không chịu học hành, đánh nhau, trốn học, nhìn chẳng giống học sinh trường 16 chút nào.”
“Sau này cậu ta thế nào rồi?” Thưởng Nam tỏ vẻ tò mò, biểu cảm vừa đủ để k*ch th*ch bản năng tán chuyện của người hàng xóm.
“Thằng bé đó sức khỏe yếu, cách vài ngày lại vào viện. Cô Lý còn hay nấu thuốc bắc dưới tầng, mùi thật là khó chịu.” Người phụ nữ nhăn mũi, phẩy tay trước mặt.
“Với thành tích đó chắc chắn không đậu đại học đâu, có lẽ đang làm công việc gì đó thôi.” Cô đoán vậy.
Nếu thật sự chỉ đang làm việc ở đâu đó thì cũng còn tốt.
Nhưng thực tế thì Giang Tức đã chết ngay trong căn nhà mà Thưởng Nam đang ở. Trước khi chết cậu ta đã trở thành đứa trẻ hư hỏng mà tất cả mọi người đều ghét.
Thang máy bắt đầu di chuyển, khi cửa mở, người phụ nữ bước vào trước tiện tay giữ nút thang máy cho Thưởng Nam, giọng điệu thân thiện hơn lúc đầu: “Cháu chọn thuê căn nhà đó là đúng rồi đấy, phong thủy cực kỳ tốt!”
“Con trai của Lý Lan đấy, thi đỗ vào trường đại học tốt nhất ở thủ đô,” Cô nháy mắt, thần bí nói, “Cô thấy cháu là đứa trẻ ngoan mới kể cho nghe, phong thủy căn nhà đó hẳn là không tầm thường. Trước đây con trai cô hay qua nhà cô ấy chơi với cháu ngoại cô ấy, thường ngồi đó làm bài tập. Cháu đoán xem giờ con trai cô học ở đâu?”
“Cùng trường đại học với con trai chủ nhà?” Thưởng Nam đoán bừa.
“Cũng không giỏi tới vậy.” Người phụ nữ bật cười, “ Trước con cô học hành trung bình thôi, giờ đang học ngành trọng điểm ở một trường đại học hàng đầu – cũng ở thủ đô.”
Thưởng Nam khẽ nắm tay, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, đáp: “Phong thủy chỉ là chuyện mê tín thôi, con trai cô thành công là nhờ nỗ lực của bản thân.”
Lời ấy ai cũng thích nghe, người phụ nữ thoải mái cười lớn. Thang máy đã xuống đến tầng một, cô vẫn muốn kéo Thưởng Nam trò chuyện thêm.
Nhưng chú chó nhỏ trong tay cô cứ giãy nảy muốn xuống đất, cô đành từ bỏ ý định, dù trông có vẻ hơi tiếc nuối.
-
Cửa hàng tạp hóa dưới lầu đã đóng cửa, mỗi tối Thưởng Nam và Đồng Hỉ đi học về đều thấy cửa hàng khóa kín nên đành phải đi siêu thị bên ngoài.
Lúc đi đường lòng Thưởng Nam có một sự tĩnh lặng kỳ lạ, cậu thầm nghĩ: “Không trách được Lý Lan lại nảy sinh ý nghĩ đó. Với thể chất như Giang Tức, ai mà không thích chứ?”
[14: Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Còn nếu muốn lấy vận của cậu ta thì lại là chuyện khác rồi.]
Con đường dẫn ra ngoài khu dân cư là một đoạn dốc ngắn. Vượt qua con dốc đó, băng qua đường là tới siêu thị.
[14: Mỗi ngày đều phải leo dốc, đúng là ý đồ của chủ đầu tư rất tinh tế.]
Đêm hè oi bức khiến Thưởng Nam đẫm mồ hôi, nghe giọng nói trong đầu, cậu bình thản đáp: “Đừng mê tín quá.”
[14: Ồ, mà chẳng phải sự mê tín đó đang sống ngay trong nhà cậu sao?]
“…”
Vào siêu thị, Thưởng Nam đi thẳng đến khu tủ lạnh chọn một túi lớn, mở tủ đá rồi lần lượt bỏ từng lon nước ngọt vào túi. Đứng trước quầy thanh toán,cậu bất ngờ dừng lại nói với nhân viên thu ngân: “Để ở đây trước, tôi đi lấy thêm vài món nữa.”
Không lâu sau cậu đứng trước khu hải sản.
“Mi nói xem, Giang Tức có ăn mấy thứ này không?”
[14: Tôi nghĩ, có khi cậu ta thích ăn thịt người hơn ấy chứ.]
“Đây cũng là đồ sống, có khác gì đâu.”
Thưởng Nam chọn hai con tôm hùm to nhất, tươi nhất. Khi cân, cô nhân viên hỏi: “Có cần tôi làm sạch không?”
“Không cần, chị giúp tôi thêm nước và oxy thôi. Tôi muốn mang về nuôi vài ngày rồi mới ăn.”
Mang túi tôm hùm đến quầy thanh toán, số tiền trên màn hình ngay lập tức tăng vọt. Một túi nước ngọt giờ chỉ bằng một góc giá của hai con tôm.
[14: Cậu định nuôi thú cưng đấy à?]
“Tiền của ta, ta thích thì tiêu, liên quan gì mi?” Nước ngọt lắc tới lắc lui trong hộp, Thưởng Nam cơ hồ đều có thể tưởng tượng đến lúc đó kéo vỏ ra sẽ là cảnh tượng như thế nào.
---
Lúc trở về khi đứng trên đỉnh dốc, cậu đã nhìn thấy một nhóm nam sinh ngồi xổm cạnh dãy thùng rác phía dưới.
Khói giữa ngón tay bọn họ đã tắt, ánh lửa phía trên cũng giống như đom đóm đã lập loè.
Nhóm đó cũng nhìn thấy Thưởng Nam, dáng vẻ cao lớn như một cây thông vững chãi.
Tên cầm đầu đứng dậy tiến lên vài bước, cúi người dụi tàn thuốc dưới đất rồi nhặt lên bỏ vào thùng rác, sau đó mới ngẩng lên nhìn chăm chăm người đang tiến lại gần.
“Có việc gì không?” Thưởng Nam hỏi.
Tên cầm đầu nghiêng người, liếc thấy túi đựng tôm hùm trong tay Thưởng Nam, bật ra một tiếng kêu quái dị: "Ô hô~! Có tiền đấy nhỉ, mua cái này là mua ngay được cơ.”
"Có tiền... thì chia cho các anh em chút đi, để tụi anh nếm thử mùi vị tôm hùm thế nào. Tao còn chưa được ăn bao giờ đấy." Gã nâng mí mắt lên, hình xăm trên nửa trán cũng nhướng theo: "Hôm trước mày giúp thằng nhóc đó, mấy ngày nay nó không xoay được tiền, anh em tao sắp không có thuốc hút rồi. Nó bảo nhà mày ở gần đây, đã giới thiệu thì tao cũng phải qua làm quen với người bạn mới của tao chứ."
Gã xăm mình rút từ túi ra một con dao thép, xoay vài vòng trong tay, rồi dí mũi dao vào bụng Thưởng Nam: "Đưa tiền đây, nhanh lên.”
Thưởng Nam cúi đầu nhìn lưỡi dao lóe sáng lạnh lẽo, bình thản nói: "Tôi không có tiền, tiền của tôi tiêu hết rồi."
"Mày lừa ma chắc?" Gã xăm mình nghe vậy nhướng mày, cười khẩy: "Không có tiền mà mẹ nó mày dám mua hai con tôm hùm to thế kia?"
Thưởng Nam mặt không đổi sắc, đáp: "Chính vì mua tôm hùm nên không còn tiền nữa."
"...!" Gã xăm mình nghẹn lời, ngoái đầu nhìn đám đàn em đang đói khát phía sau. Gã vò đầu bứt tai, rồi nảy ra ý kiến: "Thế này đi, mày về mượn thằng bảo vệ mày chút tiền đi, bọn tao ở đây chờ.”
Gã gật gù tỏ vẻ thấu hiểu, thậm chí không đợi Thưởng Nam trả lời đã tự thấy đề xuất của mình quá hợp lý.
Thưởng Nam nhìn gã, không đợi gã phản ứng, nhanh tay bật nắp lon nước ngọt đã cầm sẵn, xịt thẳng vào mặt gã xăm mình.
Sau đó cậu ném vỏ lon rỗng xuống đất, tiện tay quăng luôn mấy lon nước ngọt trong túi. Chỉ còn xách theo hai con tôm hùm quay đầu bỏ chạy.
Bọt nước ngọt bắn tung tóe khắp nơi, gã xăm mình chửi một tiếng, lập tức dẫn đàn em đuổi theo.
Đám người này quanh năm lêu lổng trên đường phố, chân tay chẳng mấy mỡ màng, chạy nhanh như châu chấu. Một tên cao ráo chân dài trong nhóm cầm ngay thanh thép, chặn trước mặt Thưởng Nam.
Cửa vào khu dân cư không thể qua được, nhưng cửa phòng bảo vệ lại đang mở, bên trong không có ai.
Chết tiệt.
Thưởng Nam chỉ còn cách rẽ sang con đường nhỏ bên cạnh mà chạy.
Những tán cây trên đầu rậm rạp như những chiếc ô khổng lồ, bóng cây chiếu xuống đất bị đám thiếu niên chạy vội đạp nát vụn, loang lổ khắp nơi.
Có lẽ vì trong mắt bọn họ thì Thưởng Nam là một con cừu béo thực sự, nên họ chia nhau thành từng nhóm đuổi theo quyết liệt. Cuối cùng Thưởng Nam bị dồn vào một con hẻm nhỏ.
Gã xăm mình cũng nhanh chóng đến nơi, gã thở hồng hộc, tay chống tường, tay kia chỉ vào Thưởng Nam nói đứt quãng:
"Mày… mẹ nó… chạy nữa đi!”
"Nhanh lên, đưa tiền đây." Gã đá đổ mấy cái giỏ tre, làm đống gỗ vụn bên cạnh cũng ngã xuống đất.
Thưởng Nam không đời nào lấy tiền ra, càng không đời nào đứng yên chịu đòn.
Cậu nhìn quanh, nhặt một chân bàn dưới đất lên, gõ mạnh vào tường để làm rụng phần góc thừa, để lộ ra chiếc đinh gỉ sét bên trong. Cậu nhìn bảy tám người trước mặt, thách thức: "Lại đây."
Gã xăm mình thoáng sững người, gã không ngờ đối phương không hề sợ hãi. Theo lẽ thường thì học sinh ngoan ngoãn phải quỳ xuống gọi bọn gã là ông nội, cầu xin tha mạng chứ.
Thế mà tên này lại là một cái gai?
Dù vậy gã cũng chẳng để đối phương vào mắt, một mình cậu ta làm gì được? Gã có đến bảy tám người cơ mà.
Gã xăm mình hất cằm: "Lên đi, lên hết đi! Thằng này dám mua tôm hùm, trên người chắc nhiều tiền lắm. l*t s*ch được, tí nữa chúng ta đi ăn một bữa lớn!"
Nghe lệnh, đám đàn em lao về phía Thưởng Nam.
Thưởng Nam siết chặt cây gậy trong tay, khi người đầu tiên lao đến, cậu tung một cú đá vào bụng đối phương sau đó quất cây gậy vào vai người khác. Hai kẻ đó đau đớn ngã sang một bên, nhưng số còn lại rất khó đối phó. Cậu chỉ chiếm được thế thượng phong trong vài giây đầu.
Thưởng Nam rất tự biết mình, dù là cơ thể hiện tại hay ký ức từ thế giới cũ, cậu chưa bao giờ giỏi đánh nhau.
Chỉ vài phút, vai, chân và eo của cậu đã ăn không ít đòn.
[14: Dùng điểm để bớt đau không?]
Thưởng Nam: "Thôi đi, vốn dĩ đã chẳng còn bao nhiêu điểm."
Cậu vừa từ chối xong thì sau gáy đã bị một viên gạch đập trúng. Độ cứng và kích thước cho thấy rõ đó không phải gậy gỗ.
Cú đập làm cậu cảm giác như sau đầu bị nứt ra một mảng lớn, cơn gió lạnh ùa vào, làm cả não cậu quay cuồng, mờ mịt.
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, lay động như cả thế giới đang sụp đổ.
Gã xăm mình nhìn nam sinh nằm trên đất, chậm rãi bước tới đá nhẹ vài cái, giơ ngón tay cái lên với đám đàn em: "Giỏi đấy."
Gã quay sang một tên khác ra lệnh: "Mở khóa điện thoại của nó ra, lột hết quần áo, rồi vứt nó ra giữa đường."
Cho dù là nam hay nữ, một khi bị l*t s*ch rồi vứt ra đường cả đêm, cứng rắn đến đâu cũng phải khuất phục.
Gã ghét nhất loại gai cứng đầu không nghe lời, chỉ đáng bị dạy dỗ.
Một nam sinh đeo kính xách theo hộp dụng cụ bước lên, lôi điện thoại từ túi Thưởng Nam ra, kiểm tra xem khóa màn hình là vân tay hay mật khẩu.
[14: Thôi, dùng một ít điểm đi. Cậu còn hơn hai tỷ mà, lần này chỉ mất một triệu thôi.]
Thưởng Nam đang định đồng ý thì nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
Tiếng hét còn chói tai hơn cả tiếng gào của những người bị cậu đánh bằng chân bàn lúc nãy, chất chứa sự kinh hoàng và sợ hãi.
Nam sinh đang nghịch điện thoại của cậu dừng tay, tò mò nhìn về phía phát ra tiếng hét.
Sự chú ý của gã xăm mình vốn dồn hết vào chiếc điện thoại, cũng bị tiếng hét dọa cho giật mình. Gã định chửi nhưng khi quay đầu lại nhìn, mọi lời mắng chửi đều nghẹn trong cổ họng.
Gã trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, lùi lại hai bước, lắp bắp: “Đệt…đệt…đệt.”
Đồng Hỉ đang cắn chặt vào vai một người, ngón tay bấu chặt vào da thịt đối phương, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Máu tươi từ khóe miệng cậu ta chảy xuống, còn người bị giữ chặt thì đau đớn quằn quại, run rẩy như một con cừu chờ chết.
"Phì."
Đồng Hỉ nhổ miếng thịt trong miệng ra. Miếng thịt rơi xuống đất lăn vài vòng, dính đầy bụi bẩn.
"Còn nhìn cái gì? Xông lên đánh đi!" Gã xăm mình túm lấy một tên đàn em ném về phía Đồng Hỉ.
Đồng Hỉ chỉ đá một cú đã khiến tên đó bay ngược về phía bức tường, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Gã xăm mình trừng mắt, không thể tin nổi những gì đang xảy ra.
Đồng Hỉ chậm rãi bước đến trước mặt gã, mấy kẻ khác thấy tình hình không ổn đã bỏ chạy từ lâu.
Đồng Hỉ cúi đầu liếc nhìn Thưởng Nam nằm trên đất, mím đôi môi đỏ thẫm. Khi gã xăm mình run rẩy định mở miệng cầu xin, gã đã bị Đồng Hỉ túm cổ, kéo sát lại rồi cúi đầu cắn vào mặt.
Máu, cơ, da thịt… bị hàm răng sắc nhọn xé toạc ra, để lại một lỗ thủng lớn trên khuôn mặt gã xăm mình.
Nỗi sợ hãi lấn át cả cơn đau, khiến gã không nghe nổi tiếng hét của chính mình.
Gã dùng cả hai tay đẩy mạnh Đồng Hỉ, nhưng bàn tay như kìm sắt của cậu ta không hề nhúc nhích. Dù gã có đấm, có đá cũng không lay chuyển nổi đối phương.
Trong cơn kinh hoàng, gã nhìn đôi môi trẻ tuổi đang cắn xé không ngừng, máu tanh ngày càng đậm, ý thức của gã cũng dần trở nên mơ hồ.
Có lẽ là ảo giác, gã như nhìn thấy một con quỷ, làn da trắng bệch, đôi môi đỏ như máu.
Thưởng Nam bắt đầu tỉnh lại, cậu nheo mắt, liếc qua một cái là nhận ra đó không phải Đồng Hỉ, mà là Giang Tức.
Dù thế nào đi nữa, báo cảnh sát hay đánh trả đều được, nhưng cậu không muốn thấy Giang Tức giết người.
Một con quỷ đã giết người, sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa.
Giang Tức…
“Giang Tức…” Thưởng Nam khẽ gọi, tay cậu quờ quạng trên mặt đất gồ ghề, cố gắng túm lấy ống quần của Giang Tức. Trong lúc mò mẫm, cậu thậm chí còn chạm phải một mảnh thịt ấm nóng, nhầy nhụa – toàn là những phần Giang Tức vừa cắn xé từ người gã xăm trổ.
Nếu tiếp tục cắn nữa, có lẽ gã kia chỉ còn lại bộ xương.
Cuối cùng cũng nắm được ống quần của Giang Tức, Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm. Cậu mượn lực đứng dậy, dù đầu vẫn choáng váng, nhưng vẫn cố kéo mạnh ống quần Giang Tức.
“Giang Tức, dừng miệng lại.” So với câu “dừng tay,” lúc này Thưởng Nam cảm thấy “dừng miệng” phù hợp hơn.
Giang Tức cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Thưởng Nam giữa những tiếng hét chói tai của kẻ thù, cậu ta ném gã xăm trổ như vứt rác, rồi đỡ Thưởng Nam dậy khỏi đống thịt đầy đất: “Cậu không sao chứ?” Ánh mắt của cậu ta thay đổi, từ tàn nhẫn, khát máu trở nên ngây thơ và lo lắng.
Thưởng Nam lắc đầu vài cái, chùi sạch lòng bàn tay dính nhớp vào quần. “Sao cậu lại ra ngoài?”
“Cậu mãi không về, bạn cậu ngu quá, chỉ có tôi mới ra ngoài xem được.”
Thưởng Nam: Dù sao thì cậu vẫn đang dùng cơ thể của Đồng Hỉ mà?
Hai người đứng sát nhau, ánh sáng từ cột đèn đường ngoài chiếu vào khuôn mặt Giang Tức.
Lúc này cậu ta giống một con thú vừa no nê, nửa dưới khuôn mặt đầy máu, răng cũng dính máu, mùi máu tươi bốc lên theo từng lời nói.
Thưởng Nam cúi nhìn mặt đất – toàn là những mảnh thịt giống như thạch hoa quả nhưng Giang Tức không ăn chúng, chỉ tấn công gã xăm trổ. Tuy vậy, Thưởng Nam biết rằng Giang Tức hoàn toàn có thể ăn những thứ này. Có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn, Giang Tức vẫn còn chút gì đó tốt đẹp khi làm người.
Giống như một bông hoa bị nhà Lý Lan tàn phá, không nhổ tận gốc nhưng cắt quá sạch, không được chiếu sáng hay chăm bón nên héo úa. Nhưng, hoa vẫn có thể được chăm sóc rồi đâm chồi nở hoa trở lại.
“Giang Tức, cậu có thích tôi không?” Thưởng Nam kéo Giang Tức ra chỗ sáng hơn, lấy từ túi ra nửa gói khăn giấy, lau sạch máu trên mặt cậu ta.
Giang Tức cúi đầu nhìn Thưởng Nam. “Cậu là người đầu tiên khóc vì tôi.” Trong ký ức của cậu ta, Thưởng Nam là người tốt với cậu ta một cách vô cớ, dù cậu ta chẳng có gì, ngay cả cơ thể của mình.
Khăn giấy chỉ đủ lau sạch máu trên mặt, còn trong miệng thì không, phải súc miệng.
“Ra ngoài đừng nói chuyện với ai nhé.” Thưởng Nam ném khăn giấy vào thùng rác, nhìn gã xăm trổ trên đất và những mảnh thịt rải rác: “Chắc gã không dám báo cảnh sát đâu, loại lăn lộn ngoài đường này thường có không ít tiền án.”
Giang Tức không cắn vào chỗ hiểm, chỉ là vai, mặt, tay – toàn những chỗ có thịt dày.
“Giờ tìm tôm hùm trước đi, tôi mua cho cậu mà.” Cuối cùng Thưởng Nam cũng nhớ ra hai con tôm hùm đắt đỏ, không thể để chúng chạy mất.
Tôm hùm được tìm thấy ở đầu ngõ, túi đã bay mất. Thưởng Nam xách về.
---
Khi về nhà, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Giang Tức chờ Đồng Hỉ ăn xong mới sử dụng cơ thể cậu ta.
Thưởng Nam bỏ hai con tôm hùm vào bồn rửa rồi đi thay giày, còn Giang Tức gần như úp mặt vào bồn, ánh mắt chăm chú nhìn chúng.
“Tôi chưa từng ăn.”
Thưởng Nam đổi dép, chạy vào bếp. “Cậu muốn ăn sống hay chín?”
“Chín.” Giang Tức đáp.
Thưởng Nam khựng lại. “Tôi không biết nấu.”
Hai phút sau…
Đồng Hỉ đang trong nhà vệ sinh, nôn đến trời đất quay cuồng, tay bám lấy bồn cầu, như muốn móc cả dạ dày ra rửa sạch.
Thưởng Nam đứng cạnh, đưa cốc nước cho cậu ta súc miệng. Đồng Hỉ nôn đến mức nước mắt chảy dài, nhìn vào khoảng không: “Dùng cơ thể tôi đi cắn người, còn muốn tôi nấu cơm cho ăn, không đời nào!”
Thưởng Nam kể cho Đồng Hỉ về việc trong nhà có ma sau khi được Giang Tức đồng ý, ban đầu Đồng Hỉ không tin, sau đó là sợ hãi. Nhưng Thưởng Nam không phải kiểu người hay nói đùa, mà nếu có thể sống hoà bình thì cậu ta cũng có thể sống chung, vì tiền thuê nhà thật sự quá đắt.
Khi cậu ta sắp gật đầu thì nếm được mùi máu tanh trong miệng.
“Cái mùi gì thế này chứ?”
Thưởng Nam cũng chẳng giấu giếm gì cậu.
Thế là cảnh tượng vừa rồi xuất hiện — Đồng Hỉ nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa lớn tiếng mắng chửi Giang Tức chẳng biết đang trốn ở xó nào.
Đồng Hỉ lại nôn thêm một trận nữa, cơm tối cũng nôn hết sạch. Nhưng cậu ta vốn là người vô tư, chẳng hay để bụng, huống hồ gì lại đi so đo với người đã khuất. Hơn nữa nếu không nhờ đối phương, có khi Thưởng Nam đã bị l*t s*ch quần áo rồi bị vứt ra đường, vậy nên coi như công tội bù trừ.
“Không sao đâu, uệ…” Đồng Hỉ vừa nói vừa lại chui đầu vào bồn cầu.
Vài giây sau cậu ta ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn Thưởng Nam: “Cậu đi rửa tôm hùm trước đi, tôi đã dạy cậu rồi, còn nhớ không? Đợi chút tôi sẽ làm, tôi cũng muốn ăn, uệ…”
Giang Tức đứng ngoài, mặt trắng bệch nhưng đôi môi đã hồng hào hơn. Cậu ta liếc về phía nhà vệ sinh, rồi theo sau Thưởng Nam: “Hay là để tôi chiếm luôn thân thể của cậu ta đi? Trông cậu ta như này khó chịu quá.”
Nói xong cậu ta nhếch mép cười.
“…” Thưởng Nam tìm một cái bàn chải nhỏ, xắn tay áo lên, lạnh lùng đáp: “Vậy thì cứ để cậu ta khó chịu tiếp đi.”
Giang Tức im lặng, biến mất.
Cậu ta rời khỏi bếp xuất hiện bên cạnh bồn cầu, chỉ có một khuôn mặt, lớp sương đen mỏng đi rất nhiều để lộ vài lọn tóc xoăn nhỏ, cậu ta bình thản nhìn Đồng Hỉ vẫn đang úp mặt vào bồn cầu.
Sau một hồi nôn mửa, cuối cùng Đồng Hỉ cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu ta ngẩng đầu lên, ngồi bệt xuống sàn lau mồ hôi trên trán. Nhưng chưa kịp thở phào thì đã thấy một khuôn mặt ma quỷ ngay sát mình.
!!!!!
“Cứu mạng!!! Ôi trời ơi!!! Thưởng Nam ơi!!! Cái này không giống học sinh giỏi đẹp trai cậu nói chút nào!!!”
Cậu ta hoảng hốt đến mức nước mắt tuôn trào, lăn lộn bò dậy, chạy thẳng vào bếp. Rồi cậu ta lao vào ôm chặt Thưởng Nam từ phía sau, run lẩy bẩy.
Hai tay Thưởng Nam ướt nhẹp, một tay còn cầm bàn chải nhỏ. Nhìn dáng vẻ của Đồng Hỉ, chắc chắn cậu ta đã thấy Giang Tức. Quả nhiên Thưởng Nam vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Tức lách qua khe cửa bếp đi vào.
Giang Tức cũng theo vào bếp.
Cậu ta nhìn thấy Đồng Hỉ đang ôm chặt lấy Thưởng Nam, lập tức hiện toàn thân, mí mắt tái xanh cụp xuống. Không một chút ngập ngừng, cậu ta đi thẳng tới Thưởng Nam, xuyên qua cơ thể cậu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đồng Hỉ siết chặt cánh tay đang ôm Thưởng Nam, thậm chí làm cậu thấy hơi đau.
“Tôi không thích cậu ta ôm cậu.” Giọng nói trầm thấp cất lên, đó là tiếng của Giang Tức, không phải của Đồng Hỉ. Dù âm thanh nghe mềm mại nhưng trong đó lại ngập tràn chiếm hữu.