Thưởng Nam không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là không biết nên phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu phải ứng biến ngay tại chỗ. Hẳn là Phó Vu Sinh có cách lý giải riêng về nhân vật Mạnh Đông, từ phản ứng của Trương Tinh Hỏa cũng có thể thấy, ông ấy vô cùng tán thưởng sự ứng biến của Phó Vu Sinh.
“Thầy Phó thật lợi hại.” Mọi người đều khen ngợi, Thưởng Nam cũng hùa theo.
Phó Vu Sinh im lặng một lúc, vươn tay nắm cổ tay Thưởng Nam mà không mang theo chút ý thân mật nào, “Đủ rồi, không cần giảm nữa.”
Thưởng Nam sửng sốt, sau đó cảm động đến suýt rơi nước mắt. Từ khi vào đoàn phim, Phó Vu Sinh là người đầu tiên nói với cậu rằng không cần giảm cân. Nỗi khổ mỗi ngày phải nhịn đói đi ngủ, thực sự không phải ai cũng chịu được.
Nhưng Phó Vu Sinh chỉ tiện miệng nói vậy thôi, hắn cũng không can thiệp vào quyết định của Trương Tinh Hỏa, dù sao Trương Tinh Hỏa mới là đạo diễn của Tình Yêu Phi Thành.
“Được rồi, chúng ta quay cảnh tiếp theo.” Trương Tinh Hỏa tràn đầy nhiệt tình.
Sau khi dỗ dành Lý Nham xong, Mạnh Đông ra phòng khách bật đèn lên. Hắn vốn là người không nỡ bật đèn khi trời chưa tối hẳn, vậy mà hôm nay lại bật ngay giữa ban ngày. Đây là lần phóng khoáng nhất mà Lý Nham từng thấy ở Mạnh Đông.
Lý Nham xỏ dép lê bước ra khỏi phòng, tóc đã dài ra nhưng không biết kéo cắt ở đâu, cũng không có tiền ra tiệm cắt tóc, chủ yếu là tiếc hai mươi tệ.
Mạnh Đông liếc nhìn Lý Nham, “Tôi vào bếp nấu hai món, cậu xem tivi trước đi.”
Trong bếp lửa đã bật, khói bếp lập tức lan tỏa khiến căn phòng tràn ngập hơi thở ấm cúng. Bên ngoài mưa vẫn rả rích rơi, từng giọt gõ xuống mái tôn như nhịp trống đều đặn.
Lý Nham mở tivi, vô cùng trân trọng cơ hội này vì bình thường Mạnh Đông chẳng bao giờ cho cậu xem tivi quá lâu.
Mạnh Đông bảo là sợ cậu bị cận, nhưng Lý Nham biết, thực ra hắn chỉ keo kiệt thôi.
Các món ăn đều là đạo cụ mà đoàn phim chuẩn bị sẵn, Phó Vu Sinh chỉ bật bếp làm nóng lại. Khi thời gian vừa đủ, hắn bê thẳng đĩa đồ ăn từ bếp ra.
Thưởng Nam thật sự rất khâm phục Phó Vu Sinh, nhìn thế nào cũng thấy hai món này trông như vừa mới được nấu vậy.
Chiếc bánh kem chỉ là loại bánh dâu tây với kem tươi rất phổ biến trên thị trường, ngay cả một người học việc trong tiệm bánh cũng có thể làm được. Lớp kem được phủ khá đều, những lát dâu cắt tuy không đồng đều nhưng sắp xếp vẫn tạm chấp nhận được.
“Mạnh Đông, sinh nhật vui vẻ.” Lý Nham cắm một cây nến lên chiếc bánh kem. “Anh năm nay ba mươi... ba mươi ba nhỉ? Vậy thì chỉ cắm một cây thôi, nếu cắm ba mươi mấy cây, chắc cái bánh này không ăn nổi mất.”
Mạnh Đông lấy bật lửa trong túi ra, châm nến. Mưa bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, đôi mắt hắn như những dãy núi chìm trong màn mưa sương, núi non cô độc, Mạnh Đông cũng cô độc.
Chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho Mạnh Đông.
Thưởng Nam nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Phó Vu Sinh, hắn đứng ngược sáng, ngũ quan chìm trong bóng tối phủ đầy tĩnh mịch. Sự cô quạnh vốn không có âm thanh, nhưng Thưởng Nam cảm thấy cảnh này khó diễn vô cùng. Dù sao, nỗi buồn của một cá nhân không dễ khiến người khác đồng cảm.
Phó Vu Sinh đã từng tổ chức sinh nhật chưa? Điều Thưởng Nam nghĩ đến là Phó Vu Sinh của những ngày còn là diễn viên Kinh kịch, chứ không phải diễn viên xuất sắc Phó Vu Sinh của hiện tại. Giờ đây, đương nhiên Phó Vu Sinh không thiếu người tổ chức sinh nhật cho hắn.
Nhưng khi hóa thân vào Mạnh Đông, Phó Vu Sinh mang theo tâm trạng thế nào? Thưởng Nam cảm thấy giữa Phó Vu Sinh và Mạnh Đông có những điểm tương đồng sâu sắc.
“Anh không ước sao?” Lý Nham thấy Mạnh Đông thổi tắt nến ngay lập tức.
Mạnh Đông khẽ nâng mí mắt nhìn Lý Nham, im lặng một lúc rồi lại châm nến, sau đó một lần nữa thổi tắt.
“Anh ước gì thế?”
“Ba mẹ khỏe mạnh, không bệnh tật.”
“Không có tôi à?”
“Cậu cũng khỏe mạnh, không bệnh tật.”
“Ok, cảnh này xong rồi, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
“Diệp Mãn, chuẩn bị đi. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Thưởng Nam, hai người bàn bạc chút về cách diễn. Không có thầy Phó ở đây, hai người cũng đừng để tôi phải hạ tiêu chuẩn xuống. Nếu không, tôi mắng thật đấy.”
Diệp Mãn đang bực bội vì trợ lý không lau sạch bùn trên giày cho anh ta. Nghe tiếng của Trương Tinh Hỏa, anh ta lập tức quay đầu nở nụ cười rạng rỡ, đáp: “Được rồi, đạo diễn Trương.” Cười xong, anh ta lại quay về tiếp tục mắng mỏ người trợ lý đã sắp khóc.
Chu Lập đưa cho Thưởng Nam một chai nước, thấy cậu tự vặn nắp uống ừng ực không khỏi thầm cảm thán. Công việc này thực ra cũng do số mệnh quyết định, nếu hắn theo Diệp Mãn, chắc ngày nào cũng bị chửi đến máu chó đầy đầu. Ít nhất,người hắn theo không yếu ớt tới vậy.
“Lát nữa đừng có xung đột với anh ta đấy.” Chu Lập hơi lo lắng.
Thưởng Nam vặn chặt nắp chai nước khoáng:“Em có gì mà xung đột với anh ta? Em đâu có rảnh vậy.”
So với anh ta, Lý Nham còn chẳng bằng một mẩu nổi lềnh bềnh trên cống rãnh.
Cảnh này không cần đổi bối cảnh, vì nội dung là Lý Bì xách quà đến chúc mừng sinh nhật Mạnh Đông. Nhưng Mạnh Đông ra ngoài mua linh kiện, để lại Lý Nham ở nhà. Vì thế, Lý Bì và Lý Nham chạm mặt nhau.
“Bắt đầu!” Lần này là trợ lý đạo diễn hô to.
Lý Bì cầm một chiếc bánh kem làm tại nhà, một chai rượu vang đỏ sản xuất từ vườn nho của nhà mình, còn có một chiếc đồng hồ trong túi áo. Món quà này chắc chắn khiến Mạnh Đông hài lòng, nhỉ? Người đàn ông đó thật khó chiều. Rõ ràng thích hút thuốc nhưng lại không nhận thuốc đắt tiền, chỉ hút loại rẻ bèo năm mười tệ trong cửa hàng tạp hóa.
Anh ta đẩy cửa vào, nghĩ rằng sẽ thấy Mạnh Đông nên đã chuẩn bị sẵn nụ cười. Nhưng khi thấy thiếu niên ngồi bên bàn trà, nụ cười lập tức cứng lại, cậu ta mặc đồ ngủ và dép lê, trông gầy như que củi, đang cầm dao nhựa xúc kem ăn.
“Cậu là ai?” Lý Bì cau mày hỏi.
Lý Nham chỉ liếc anh ta một cái rồi cúi đầu tiếp tục l**m kem trên dao nhựa, hoàn toàn làm lơ câu hỏi.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh ta phớt lờ người khác, chưa ai dám phớt lờ anh ta. Một cơn giận bùng lên trong lòng, anh ta ném chiếc bánh xuống chiếc ghế sô pha cũ nát: “Con mẹ nó tao đang hỏi mày đấy.” Lý Bì tung một cú đá vào lưng Lý Nham.
“Bốp!”
Thưởng Nam nghiêng người, đầu đập mạnh vào tay vịn gỗ của ghế sô pha. Cậu rít một hơi đau đớn, hồi lâu vẫn không bò dậy được. Thấy vậy, Trương Tinh Hỏa nhận ra có gì đó không đúng.
“Cắt! Cắt! Cắt! Cắt! Thưởng Nam, không sao chứ?”
“...Không sao.”
Thưởng Nam được một đám người cuống quýt đỡ dậy. Tuy Trương Tinh Hỏa ngày nào cũng không nhìn nổi cái này, không trông nổi cái kia nhưng nếu bị thương trên phim trường, fan của Thưởng Nam chắc chắn sẽ đào mộ tổ tiên ông ra mà chửi.
Va đập là trán, Thưởng Nam đã đọc kịch bản, biết trước cảnh này sẽ bị đá một cú nên cũng chuẩn bị tinh thần. Nhưng cậu không ngờ Diệp Mãn ra chân mạnh đến vậy.
“Lấy đá lạnh tới đây, chườm đi.” Trương Tinh Hỏa nghiêng đầu nhìn Thưởng Nam một lúc, rồi quay sang Diệp Mãn. “Cậu có biết diễn không? Không biết thì cút!”
Dù hôm nay người đá Lý Nham đổi lại thành Thưởng Nam, Trương Tinh Hoả cũng sẽ không nể mặt. Trong mắt ông diễn viên này không đủ tư cách.
Diễn viên bị thương có thể nói là cống hiến cho nghề, cũng có thể nói là cái giá phải trả để kiếm tiền. Nhưng trong bất cứ ngành nghề nào, việc bị thương cũng không nằm trong nghĩa vụ công việc.
Diệp Mãn cười mỉa:“Tôi chỉ muốn làm cho cảnh này chân thực hơn…”
“Thế thì tôi cần cậu làm gì? Tôi tìm đại ai đó cũng có thể diễn được. Dù sao cũng là đánh thật mà, ai chẳng biết đánh người.” Trương Tinh Hỏa đen mặt, khi ông nổi giận không ai dám hó hé: “Chuyện cá nhân của hai cậu tôi không quan tâm. Tôi mời các cậu đến để làm việc, không phải để gây sự. Nếu còn lần sau, tôi thay người.”
Ông không nói vậy vì bênh vực Thưởng Nam, diễn xuất là công việc của diễn viên, nhưng lợi dụng cảnh quay để ra tay thật sự với đồng nghiệp thì không thể chấp nhận được. Trương Tinh Hỏa chỉ là một người làm phim thuần túy, không thích những trò đấu đá trong giới giải trí. Nếu chuyện đó xảy ra ngay trước mặt ông, ông sẽ không cho ai mặt mũi cả.
Diệp Mãn cười gượng gạo, anh ta thật sự không ngờ Thưởng Nam lại yếu như vậy. Rõ ràng anh ta đâu có dùng nhiều sức…
Thưởng Nam chườm đá lên trán, để không làm chậm tiến độ, Trương Tinh Hỏa bỏ qua cảnh này, chuyển sang quay cảnh của Lý Bì và Mạnh Đông.
Chu Lập ngồi xổm bên cạnh Thưởng Nam, vừa đau lòng vừa bực tức. “Diệp Mãn đúng là chẳng ra gì.”
“Không sao.” Thưởng Nam ấn túi đá lên trán, lạnh đến mức mất cả cảm giác. “Sau này chú ý hơn là được.” Cậu chẳng buồn nổi giận, tức giận chỉ tổ tốn sức mà cậu thì còn đang đói bụng đây.
“Mai chúng ta đến bệnh viện chụp phim đi, lỡ có vấn đề gì thì sao?”
Thưởng Nam ngước lên: “Có ăn được bát mì bò không?”
Chu Lập: “...Phải hỏi đạo diễn.”
Có lẽ vì bực bội, Trương Tinh Hỏa dứt khoát không để Diệp Mãn và Thưởng Nam đóng chung nữa, cảnh nào có cả hai đều bị cắt bỏ. Quay xong cảnh của Mạnh Đông và Lý Bì, đoàn phim chuyển thẳng sang cảnh của Mạnh Đông và Lý Nham.
“Xong, khỏi cần hóa trang luôn.” Trương Tinh Hỏa nhìn vết bầm tím to tướng trên trán Thưởng Nam, chói mắt thật sự:“Không biết mấy ngày mới lành, sau này chắc phải dùng phấn che đi.”
“Tới đây đi, quay thêm hai cảnh nữa rồi nghỉ.” Trương Tinh Hỏa vỗ tay, gọi các bộ phận vào vị trí.
Mạnh Đông dùng dầu hồng hoa mua ở tiệm thuốc xoa trán cho Lý Nham, hắn không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng chẳng hề lo lắng, cứ như đang làm cho xong việc: “Sau này thấy cậu ta thì tránh ra.”
Bàn tay Mạnh Đông thô ráp, đầy vết chai. Khi ấn lên trán, da nhanh chóng nóng rát.Lý Nham cau mày, né tay Mạnh Đông. “Làm lỡ chuyện yêu đương của anh à?”
“Cậu nói gì?” Mạnh Đông thoáng ngẩn người, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi từ chối Lý Bì rồi, cậu khỏi lo nghĩ mấy thứ này.”
“Ồ…” Bàn chuyện này với Mạnh Đông thật sự kỳ lạ.
“Tự xoa đi, tôi có việc.” Mạnh Đông biến mất khỏi phòng khách, giương chiếc ô xanh cũ kỹ đi về hướng tiệm sửa xe.
“Ok, chúng ta chuyển cảnh tiếp theo.”
Thưởng Nam quay phim đến kiệt sức, đầu choáng váng nhưng vẫn cố theo kịp tiến độ đoàn phim.
Đến hơn chín giờ tối mới xong việc, Trương Tinh Hỏa dứt khoát nói Thưởng Nam giữ nguyên thể trạng, không cần giảm cân nữa. Nghe vậy Thưởng Nam lập tức thấy hết đau, hết mệt, trước khi tan ca liền bảo Chu Lập đặt tôm hùm đất: “Lấy một phần sốt tỏi, một phần cay, mùa này ăn tôm hùm đất là chuẩn bài.”
“Nếu ăn về lại phải giảm cân thì sao?” Chu Lập tuy nói vậy nhưng vẫn nhanh chóng gọi điện đặt hàng.
---
Tôm hùm đất ngập trong nước sốt đậm đà, sợi mì thủ công thấm vị cay tê đầu lưỡi, đậu phộng chiên giòn tan, miếng mì dai nhúng đẫm nước trộn bên dưới. Đây là bữa ăn no đầu tiên của Thưởng Nam kể từ khi bước vào thế giới này.
Sau này dù có khổ thế nào cũng không sao, miễn là đừng để bị đói.
[14: Nhiệm vụ, nhiệm vụ của cậu!]
“Không ra tay được, mi không nhận thấy sao?” Sau khi ăn uống no nê, Thưởng Nam tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm trên giường xem kịch bản vừa nói chuyện với hệ thống 14: “Trông Phó Vu Sinh chẳng có kẽ hở nào.”
“Có khi nào hắn vốn không có điểm yếu? Hắn chỉ không thể buông bỏ quá khứ, không chịu bước về phía trước. Dù hiện tại đã có một cuộc sống tốt đẹp, làm điều mình thích, nhưng vẫn bị quá khứ trói buộc.”Thưởng Nam chậm rãi nói, thật ra kiểu người như vậy không hiếm. Nhưng họ luôn có người hoặc điều gì đó để thúc đẩy họ tiến về phía trước, còn Phó Vu Sinh thì không, vì vậy giá trị hắc hóa của hắn cứ tăng mãi, cho đến khi đủ sức nuốt chửng chính bản thân hắn.
[14: Không ai có thể buông bỏ một quá khứ như thế.]
Thưởng Nam:“Nhưng người sống quan trọng hơn, đúng không? Ghi nhớ quá khứ không đồng nghĩa với việc không thể tiến về phía trước.”
“Hơn nữa, Phó Vu Sinh là một nghệ sĩ Kinh kịch tài giỏi. Nếu hắn có thể phát triển dòng Kinh kịch của mình...”
[14: Cậu nên vào làm trong nhà nước.]
“Đuợc rồi.” Thưởng Nam sờ vết sưng trên trán, khẽ thở dài. “Tôi chỉ thấy hắn và Mạnh Đông rất giống nhau, đều sống qua ngày, có gì làm nấy, có gì ăn nấy. Khác biệt là Phó Vu Sinh không phải con người.”
14 không trả lời cậu.
Là một hệ thống, nó hiểu rất rõ hận thù sinh ra từ đau khổ sâu sắc đến nhường nào. Một người như Phó Vu Sinh không giận, không oán, không phản kháng, chỉ để mặc bản thân chìm vào cô độc như một nhành cây đơn độc giữa sa mạc rồi cũng sẽ héo úa. Nhưng rễ của nó sẽ phá hủy cả vùng đất ấy.
Hệ thống không hiểu nổi.
Nó chỉ biết, nếu để Phó Vu Sinh tiếp tục đắm chìm trong quá khứ, số người chết vì những cơn ác mộng của hắn sẽ tăng lên không đếm xuể.
Chu Lập đẩy cửa bước vào, tắt đèn. “Ngủ đi. Nếu có quầng thâm mắt, chị Lỵ Lỵ sẽ mắng anh đấy. Ngủ ngon.”
Hắn xuất hiện bất ngờ rời đi cũng gọn gàng, đến mức Thưởng Nam còn chưa hoàn hồn.
Cậu đặt kịch bản xuống, bên ngoài mưa đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn oi bức. Trong phòng có điều hòa nên không cảm nhận được, cậu cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cậu đang mơ.
Trong một bữa tiệc thời thượng, Phó Vu Sinh được ban tổ chức coi trọng, được sắp xếp ở một vị trí mà những ngôi sao bình thường không dám mơ tới, hắn không cần lấy lòng các nhà quảng cáo.
Thưởng Nam đến hơi muộn, chỗ của cậu đã bị hai tiền bối ngồi trước mất rồi. Trong khoảnh khắc không biết phải làm sao, Phó Vu Sinh giơ tay ra hiệu cho nhân viên đón cậu đến chỗ mình.
“Thầy Phó.”
“Ngồi chỗ này của tôi đi.”
Bên cạnh Phó Vu Sinh có thêm một chiếc ghế, Thưởng Nam ngồi xuống mới phát hiện, đối diện là một nhà thiết kế mới nổi đình đám quốc tế, bên cạnh là công tử giải trí Hoa Hưởng…
“Vết thương trên đầu cậu đỡ chưa?”
Giọng nói lạnh nhạt của Phó Vu Sinh vang lên bên tai Thưởng Nam.
Vết thương? Vết thương gì?
Thưởng Nam sửng sốt rồi theo phản xạ đưa tay chạm vào trán va đập lúc sáng. Ngón tay vừa chạm vào cơn đau đã ập đến, cảm giác đau đớn trong giấc mơ chân thực đến mức khiến Thưởng Nam bừng tỉnh.
Cậu nhận ra—mình bị yểm ám rồi.
Nhưng là chủ động hay bị động?
Cậu đâu có muốn Phó Vu Sinh quan tâm mình chứ.
“Cũng ổn, không đau lắm.” Thưởng Nam thả tay xuống bình thản đáp, cậu ngước mắt nhìn người trước mặt, rồi nhìn xung quanh—những con người đi đi lại lại, những chiếc đèn chùm tinh xảo...
Nhưng tất cả đều mơ hồ, ngay cả gương mặt của những người xung quanh, đường nét cũng không thể phân biệt rõ.
Đây đúng là mộng cảnh.
"Hy vọng cậu đừng gặp phải tình huống tương tự nữa, cố gắng tránh đi." Phó Vu Sinh rót cho Thưởng Nam một ly nước trái cây, "Khi quay phim, cậu nên dành chút sự chú ý cho bạn diễn của mình chứ không phải chỉ tập trung vào vai diễn của bản thân."
Thưởng Nam cầm ly nước trái cây, nhấp một ngụm rồi gật đầu: "Hiểu rồi."
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Phó Vu Sinh đặt tay nhẹ nhàng lên vết thương của cậu, nhưng lại ấn hơi mạnh. Sắc mặt Thưởng Nam lập tức thay đổi: "Thầy Phó?"
Phó Vu Sinh thu tay lại nhìn cậu, trong mắt có một tia tán thưởng nhàn nhạt: "Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp.”
Thưởng Nam kinh ngạc nhìn Phó Vu Sinh. Dù sao đây cũng là trong mơ, cậu chẳng có gì phải sợ cả, bất kể đây là giấc mơ của cậu hay là yểm của Phó Vu Sinh, cậu đều có thể làm những gì mình muốn.
"Thầy Phó đối với ai cũng thân mật như vậy sao?" Thưởng Nam uống một ngụm nước trái cây lớn, ngọt thật. Giấc mơ này có thể tiếp tục được không? Dù có thực sự ăn uống hay không thì niềm vui vào lúc này vẫn là thật.
"Không phải." Đôi mắt Phó Vu Sinh sâu thẳm, bởi vậy càng lộ vẻ không có độ ấm.
"Vậy tại sao thầy lại đối xử đặc biệt với em? Còn quan tâm đến vết thương của em, lại còn rót nước trái cây cho em nữa."
"Cậu rất giống với đồ đệ nhỏ nhất của tôi.”
"Vậy em là người thay thế sao?"
"Cậu không chịu khổ bằng cậu ấy."
"......"
Thưởng Nam nghĩ, đồ đệ mà Phó Vu Sinh nhắc tới chắc là người cuối cùng đã bị treo cổ trên xà nhà, chết ngay trước mắt hắn. Chắc hẳn đó cũng là vết thương lòng sâu nhất trong tim hắn. Hắn không thể cứu cậu ấy, dù rằng hắn đã chấp nhận yêu cầu của bọn họ, đứng trong trời băng tuyết hát một vở kịch. Hắn có thể hát vở kịch khó nhất, nhưng lại chẳng thể bảo vệ nổi đồ đệ của mình.
"Chưa từng nghe nói thầy Phó có đồ đệ." Nếu Phó Vu Sinh có thể kể với cậu, vậy hẳn là vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
"Nhận từ rất lâu rồi, đều là chuyện quá khứ cả."
"Được thôi." Thưởng Nam nghiêng người nhường chỗ cho món ăn vừa được dọn lên. Cậu nhìn chằm chằm vào gan ngỗng trên đĩa, cậu chưa bao giờ thích món này, dù ăn kèm với nấm cục đen hay trái cây và rau củ, sự chú ý của cậu vẫn dồn hết vào Phó Vu Sinh: "Vậy em và đồ đệ của thầy giống nhau ở điểm nào?"
"Đều không quá thông minh."
Thưởng Nam cắt một miếng gan ngỗng cho vào miệng: "Thầy vẫn là đừng trả lời thì hơn.”
"Không hoàn toàn giống nhau..." Đồ đệ nhỏ nhất của hắn theo hắn nhưng chưa từng được hưởng ngày nào yên vui, luôn cẩn thận dè dặt trong gánh hát, nhưng ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy ngưỡng mộ khi nhìn hắn, coi hắn như thần thánh.
Thưởng Nam thì sinh ra trong một thời đại tốt, khó khăn lớn nhất mà cậu từng chịu chỉ là mối quan hệ gia đình không hòa thuận, nhưng dù làm gì nói gì cũng tràn đầy sức sống. Nếu đồ đệ của hắn có thể đầu thai lần nữa, có lẽ cũng sẽ giống như cậu bây giờ.
Nhưng thực ra đó không phải là tất cả, thậm chí không phải là lý do chính khiến Phó Vu Sinh để ý đến cậu.
Hắn đã sống hơn trăm năm, nếu không có gì bất ngờ thì hắn còn có thể sống thêm hàng trăm năm nữa. Nhưng hắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn mưa tuyết đêm hôm ấy. Dưới chân hắn là lớp tuyết dày bị giẫm nát, đã đông cứng thành băng, lạnh thấu tận xương. Hắn không biết mình chết vì bệnh hay vì lạnh, chỉ nghe thấy từng tiếng gọi "Sư phụ cứu con" vang lên không ngừng. Đó là tiếng kêu cứu của rất nhiều đồ đệ, mà hắn lại hoàn toàn bất lực.
Cảm giác là một thứ rất kỳ diệu, ít nhất thì trước nay hắn chưa từng cảm thấy sự ấm áp như gió xuân trên người ai khác.
Giống như Lý Nham và Mạnh Đông, dù Lý Nham là một đứa trẻ rất đáng ghét, nhưng sự xuất hiện của cậu ta cũng đã phá vỡ sự cô độc kéo dài bấy lâu của Mạnh Đông.
Luôn có người đến để làm cứu tinh, Lý Nham chính là cứu tinh của Mạnh Đông.
"Thầy Phó, thầy sẽ luôn diễn xuất chứ?" Thưởng Nam vẫn không thích vị của gan ngỗng:"Hay là thế này, thầy từng nói thầy biết hát Kinh kịch, sau này có thể thử mở một đoàn hát đi. Em thấy nhân tài trong lĩnh vực này ở nước ta vẫn còn rất thiếu."
Đôi mắt Phó Vu Sinh tối đen như bộ vest hắn đang mặc: "Tạm thời không có ý định đó.”
"Nhưng em rất thích Kinh kịch, nếu thầy có thời gian thì dạy em đi. Em muốn bái thầy làm sư phụ, là thầy thật sự chứ không phải chỉ là khách sáo." Thưởng Nam nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Phó Vu Sinh, thử thăm dò tiếp: "Gọi thầy là sư phụ đi... Em nghĩ từ này phù hợp hơn."
Nhưng chưa đợi Phó Vu Sinh trả lời, giấc mơ bỗng nhiên đứt đoạn. Thưởng Nam giật mình tỉnh dậy nhìn ra cánh cửa phòng tối đen, bên ngoài có tiếng còi xe vang lên.
Cậu có thể khẳng định rằng, chắc chắn là Phó Vu Sinh đã xâm nhập vào giấc mơ của cậu.
-
Hôm sau, trên trán Thưởng Nam xuất hiện một vết bầm xanh tím to bằng nắm đấm của đàn ông trưởng thành. Nhìn thấy vết thương đó, Trương Tinh Hỏa càng thêm bất mãn với Diệp Mãn.
"Chỉ có thể che đi thôi."
Hôm nay, cảnh quay là phân đoạn cha ruột của Lý Nham, một kẻ nát rượu tìm đến gây chuyện. Ông ta buộc tội Mạnh Đông dụ dỗ con trai mình đi, gọi đó là bắt cóc, là buôn người, khiến cả chủ tiệm xung quanh cũng kéo đến xem náo nhiệt.
Thực ra ông ta chỉ muốn tiền.
Nhưng dù Mạnh Đông là người ít nói không thích gây sự, hắn cũng không phải kẻ sợ phiền phức. Hơn nữa hắn rất keo kiệt, đến một đồng cũng không thể để lọt vào tay Lý Cường Trụ. Mà nếu không có tiền, Lý Cường Trụ liền muốn kéo Lý Nham đi.
“Tao sinh nó, nuôi nó, chẳng lẽ không mất tiền sao? Một đứa con trai lớn như vậy, mày nói lấy là lấy được à?” Lý Cường Trụ kéo mạnh cổ tay Lý Nham, nước bọt văng tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này, Thưởng Nam vô cùng thán phục diễn xuất của thầy Tống thủ vai Lý Cường Trụ. Ông đã lột tả hoàn hảo hình ảnh một người cha nghiện rượu, tham lam vô độ, không có chút nhân tính nào. Dù biết đây chỉ là diễn xuất, nhưng cậu vẫn cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Lý Nham thì xấu hổ vô cùng, cậu ta đã mang lại rắc rối cho Mạnh Đông. Khi Lý Cường Trụ muốn kéo cậu đi, cậu gần như không phản kháng, vì cảm thấy bản thân quá mất mặt.
“Chờ đã.” Mạnh Đông tiện tay ném cái cờ-lê lên bàn làm việc, tháo găng tay xuống: “Dạo gần đây cậu ta ăn uống, ở trọ tại đây, vậy tiền ăn ở ai trả? Nếu ông đã là cha nó, vậy thì thanh toán cho cậu ta đi.”
Lý Cường Trụ không tin nổi quay đầu nhìn Mạnh Đông.
Ánh mắt của Mạnh Đông vẫn rất bình tĩnh: “Cậu ta ở đây hai tháng, trong thời gian đó còn làm hỏng xe của khách, tôi đã phải đền bù hai trăm ngàn. Vậy ông muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”
"Hai trăm ngàn*?!" Lý Cường Trụ không thể tin nổi, lập tức quay sang trừng mắt nhìn Lý Nham:“Nói thật đấy à?”
(Hơn nửa tỷ)
"200.780."
Vừa dứt lời, Lý Cường Trụ lập tức giáng cho Lý Nham một cái tát, đồng thời buông cổ tay cậu ra, đẩy mạnh về phía Mạnh Đông:"Đồ phá gia chi tử, muốn thì tự đi mà nuôi lấy!"
Lý Cường Trụ cảm thấy xui xẻo vô cùng, vốn định moi được một khoản từ túi Mạnh Đông, nào ngờ Lý Nham lại không ra gì, còn đang nợ người ta hơn hai trăm ngàn.
Sau khi Lý Cường Trụ bỏ đi, Mạnh Đông đeo lại đôi găng tay dính đầy dầu máy rồi tiếp tục sửa xe. Hắn không ngẩng đầu lên, nhưng biết Lý Nham vẫn đứng cạnh chưa rời đi: "Không đi học à?”
"Hôm nay là cuối tuần."
Giọng Lý Nham khàn khàn, Thưởng Nam diễn cảnh này khá vất vả, vì cậu không thể kiểm soát phản ứng sinh lý của cơ thể như nhiều diễn viên khác. Chỉ riêng việc ép ra nước mắt đã là rất khó rồi.
Thời gian trôi qua như kéo dài hàng thế kỷ.
Lý Nham nói: "Cảm ơn anh, Mạnh Đông."
Trên mặt Mạnh Đông hiếm khi xuất hiện một nụ cười:"Vậy thì học hành cho tốt, thi đại học đi. Đừng như anh, chỉ có thể làm thợ sửa xe.”
Đầu Trương Tinh Hỏa ló ra từ phía sau màn hình theo dõi:"Cảnh này tốt đấy! Chuẩn bị quay tiếp, đoạn Lý Nham cào xe của Lý Bì!"
Hôm qua xảy ra chuyện, hôm nay Diệp Mãn kiềm chế hơn nhiều. Khi chào hỏi Thưởng Nam vẫn giữ nụ cười tươi, nhưng lúc quay phim thì ít làm động tác nhỏ hơn hẳn.
Thực ra, xe là do chính Lý Bì tự cào. Đơn giản là anh ta không ưa Lý Nham. Dù giữa Mạnh Đông và Lý Nham không có hành động nào quá thân mật, nhưng thái độ kiêu ngạo của Lý Nham vẫn khiến anh ta tức tối.
Tiệm sửa xe của Mạnh Đông không có camera giám sát, Lý Bì một mực khẳng định là do Lý Nham làm. Anh ta bảo rằng Lý Nham ghen tị vì anh ta giàu có, bản thân anh ta tuyệt đối không thể tự hủy xe của mình.
Lúc đó Mạnh Đông chưa về, Lý Bì dẫn theo một đám người định đánh gãy chân Lý Nham.
Lý Nham không thể đấu lại cả đám, bị ấn mặt xuống đất không thể cựa quậy. Lý Bì nhặt một thanh sắt từ đống phế liệu lên, ngắm chuẩn vị trí rồi vung về phía chân Lý Nham.
Đúng lúc ấy, Mạnh Đông trở về.
"Các người đang làm gì vậy?"
Mạnh Đông buông rơi hộp dụng cụ trên tay, kéo Lý Nham ra khỏi đám người, rồi nhìn về phía Lý Bì.
Lý Bì chỉ vào chiếc xe của mình:"Lý Nham cào xe tôi, tôi đòi một cái chân của cậu ta, không quá đáng chứ?"
Mạnh Đông chỉ liếc qua chiếc xe một cái:"Tôi sửa cho cậu. Dùng vật liệu tốt nhất, miễn phí."
"Không." Lý Bì lắc đầu. "Sửa rồi tôi không cần. Hoặc bồi thường tiền, hoặc đưa tôi một cái chân.”
Mặt Lý Nham trắng bệch, toàn thân run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà là cảm giác nghẹt thở và bất lực khi nhận ra mình chẳng khác gì con kiến hôi.
Ánh mắt Mạnh Đông dời khỏi gương mặt Lý Nham:"Bao nhiêu tiền?"
Lý Bì nghẹn họng, anh ta không ngờ Mạnh Đông lại sẵn sàng trả tiền cho Lý Nham. Được thôi, anh ta sẽ không để sót dù chỉ một xu.
Sau cảnh này, Trương Tinh Hỏa thấy trạng thái của mọi người khá tốt, bèn tranh thủ quay thêm vài cảnh nữa. Khi xong việc, trời vừa sập tối. Trương Tinh Hỏa nhìn đồng hồ.
"Hôm nay kết thúc sớm, tôi đặt một quán nhậu rồi. Ai muốn đi thì báo tên với A Trương.”
A Trương lập tức giơ tay:"Tôi ở đây!"
Chu Lập liếc nhìn đám đông đang ồn ào, rồi phủi đi hạt cát nhỏ trên mặt Thưởng Nam, ghé sát kiểm tra:"Nhiều vết hằn lắm, may mà không rách da."
Khi Thưởng Nam bị đè xuống đất, tim Chu Lập thót lên. Dưới đó toàn sỏi và đá, hắn sợ mặt Thưởng Nam bị trầy xước. Dù gì thì khuôn mặt này cũng là công cụ kiếm cơm của cậu.
Thưởng Nam vỗ nhẹ lên mặt mình:"Đi thay đồ thôi, anh đi báo tên với A Trương đi.”
"Hả? Chúng ta cũng đi à?" Chu Lập hơi do dự: "Nếu bị chụp lại thì sao? Cậu nổi tiếng lắm đấy."
Thưởng Nam: "..."
Chu Lập thực sự biết cách nói những câu khiến người ta lúng túng.
"Đạo diễn Trương bảo là bao trọn quán mà."
"À đúng ha! Vậy tôi đi đây."
Phó Vu Sinh vừa đi ngang qua, Thưởng Nam gọi lại: "Thầy Phó, thầy đi ăn cùng mọi người không?”
"Hôm nay tôi có việc, mọi người cứ vui vẻ nhé."
Phó Vu Sinh vỗ vai Thưởng Nam, so với hình ảnh trong giấc mơ đêm qua, trông hắn cứ như hai người khác nhau.
Tâm trạng Phó Vu Sinh có vẻ không tốt lắm, Thưởng Nam thầm nghĩ.
---
Quán nhậu
Địa điểm ở một nơi không quá sầm uất, nhưng có tiếng, chỉ chuyên bán tôm hùm đất và chỉ mở cửa vào mùa hè – thời điểm lý tưởng nhất để ăn tôm hùm đất nhất.
Bình thường bọn họ làm ăn rất tốt, hôm nay quán được đoàn phim Tình Yêu Phi Thành bao trọn, cũng không tính là lỗ, vì Trương Tinh Hỏa là người rất hào phóng.
Thưởng Nam xuất hiện với trang phục như một sinh viên đại học, dù sao thì cậu mới hai mươi ba tuổi, theo lời Trương Tinh Hỏa thì cậu như một nhánh hành non, chỉ cần bóp nhẹ là nước chảy ra.
Không chỉ khen Thưởng Nam trẻ trung, Trương Tinh Hỏa còn thường xuyên bảo:
"Nhân lúc còn trẻ, kiếm nhiều vào!"
Tóm lại, Trương Tinh Hỏa rất giỏi trong việc nói chuyện, dù là lời hay hay lời khó nghe.
"Thưởng Nam, ngồi đây này!" A Trương lớn giọng gọi: "Ăn xong chúng ta có muốn đi đánh mạt chược không?"
Chu Lập giành trả lời thay Thưởng Nam.
"Không đánh, không đánh. Hôm nay không chơi!" Thua suốt.
A Trương và Tiểu Lưu cười khì khì, đưa thực đơn cho Thưởng Nam:"Thầy Thưởng Nam gọi món trước đi."
Thưởng Nam không khách sáo, gọi một phần mì lạnh và một đĩa chân vịt hầm:"Tôm hùm mọi người chọn vị đi."
Ông chủ quán đứng phía sau Thưởng Nam, chần chừ một lúc rồi được Chu Lập phát hiện:"Ông muốn gì à?”
"Cái đó..." Đôi mắt ông chủ quán đầu trọc dán chặt vào Thưởng Nam: "Tôi muốn xin chữ ký cho con gái tôi. Nó thích cậu lắm, nhưng hôm nay chưa tan học, không thì chắc chắn sẽ chạy đến đây rồi."
"Không vấn đề, ký ở đâu!" Thưởng Nam đứng dậy. Ông chủ quán lập tức đưa cuốn sổ ghi món cho cậu ký. Cậu thoải mái ký tên.
Sau khi ông chủ vui vẻ rời đi, A Trương cười nói:"Thầy Thưởng Nam thật tốt tính!"
Trên mạng, đánh giá về Thưởng Nam không mấy tích cực. Diễn viên hot luôn bị ghét nhất, lại còn có tin đồn cậu mắc bệnh ngôi sao. Nhưng sau một thời gian làm việc chung, cả đoàn đều thấy Thưởng Nam là nghệ sĩ dễ tính nhất họ từng gặp – đặc biệt là khi cậu còn là một người rất hot.
Chu Lập đưa bát và đũa cho Thưởng Nam: "Trước đây em lười ký tên cho người khác lắm mà."
"Chẳng có gì to tát cả." Thưởng Nam nhặt một hạt lạc bỏ vào miệng.
"Thầy Phó đâu? Vừa tan làm là không thấy đâu nữa." Chanh Tử xách một lốc bia lạnh đến: "Mọi người uống không?"
"Có."
"Không, tôi uống cola."
A Trương cắn đầu đũa: "Tâm trạng của thầy Phó hôm nay hình như không tốt lắm. Lúc thầy ấy rời đi, tôi có chào mà thầy ấy không nghe thấy. Tôi hỏi Hứa Viên, Hứa Viên nói hôm nay là ngày giỗ của một cố nhân thầy Phó."
Tiểu Lưu: "Hả? Không phải người yêu đấy chứ?”
"Nói nhăng gì vậy?" Một cô gái đối diện nhíu mày: "Những lời này mà bị kẻ có ý đồ nghe thấy lại làm loạn lên đấy. Đến lúc đó, cậu có đi giúp thầy Phó đính chính không?"
"Ái chà, tôi tự phạt ba ly!" Tiểu Lưu uống ba ngụm bia, rồi tiếp tục: "Nhưng tôi thấy thầy Phó thực sự nên tìm một người bên cạnh. Đừng nói chúng ta, ngay cả fan của thầy ấy, trước đây sợ thầy ấy có scandal tình ái, giờ thì sợ thầy ấy mãi không có ai."
"Nhưng trong giới chúng ta, người như thầy Phó giữ mình trong sạch hiếm lắm." A Trương hạ giọng, gần như dán sát vào bàn: "Nói cho mọi người nghe một chuyện, đừng mách ai đấy nhé. Chính là nữ minh tinh dạo gần đây bị đồn có con trai con gái ấy, chuyện đó là thật! Mà bố của hai đứa còn không phải cùng một người!”
"Wow~~~"
"Còn nữa, tôi cũng biết một chuyện. Một idol đang hot dạo gần đây, đại gia đứng sau chống lưng cho cậu ta đã gần bảy mươi rồi, mà còn thích người khác l**m chân mình. l**m thật luôn đấy."
"Đậu má..."
Thưởng Nam liên tục ăn lạc, nghe họ thi nhau buôn chuyện. Không ai nhắc tên cụ thể, nhưng ai cũng hiểu ý, trong đầu Thưởng Nam cũng hiện lên vài cái tên quen thuộc. Xem ra, thân thể này trước kia cũng biết không ít chuyện.
Đợi món ăn dọn lên đầy đủ, mọi người nói ít lại, tập trung bóc tôm. Chu Lập bóc rất nhiều tôm cho Thưởng Nam.Thưởng Nam nhỏ giọng nói với hắn: "Anh ăn đi, đừng lo bóc cho em không thôi."
Chu Lập nghe xong suýt bật khóc vì cảm động.
Nửa sau bữa ăn, họ bắt đầu thi uống bia. Thưởng Nam hỏi Chu Lập đã no chưa, Chu Lập gật đầu: "Vậy chúng ta về khách sạn nhé?"
A Trương nghe Thưởng Nam muốn đi cũng không giữ lại. Hai má Tiểu Lưu đỏ bừng, làm nũng đòi tiễn Thưởng Nam, nhưng bị Chanh Tử kéo lại: "Đừng hòng, cậu còn nợ tôi hai ly."
"Không cần tiễn đâu, bọn tôi tự đi được.”
Trước khi rời đi, Thưởng Nam ghé qua chỗ Trương Tinh Hỏa, nói một câu.Trương Tinh Hỏa nhấp một ngụm rượu trắng: "Trên đường cẩn thận."
Trở về khách sạn ước chừng một giờ đi xe, khi về đến nơi, Thưởng Nam muốn ghé xem Phó Vu Sinh, không biết hôm nay là ngày giỗ ai, có phải của cậu học trò nhỏ kia không?
Không đúng, Phó Vu Sinh và cậu học trò nhỏ đều mất vào mùa đông. Mà giờ này... ngoài trời vẫn còn tiếng ve kêu gay gắt, không khí ban đêm chẳng có chút se lạnh nào, nóng đến khó chịu.
[14: Là sư phụ của Phó Vu Sinh.]
Sư phụ của Phó Vu Sinh?
Một tiếng sau, xe van trước cửa khách sạn. Chu Lập ngó ra cửa sổ: "Sao em không cùng anh đi thẳng vào hầm gửi xe?"
Thưởng Nam đeo khẩu trang và kính râm:"Em muốn đi bộ chút cho tiêu cơm."
"Vậy anh đi với em?" Chu Lập nói rồi định mở cửa xuống xe.
"Không cần, không cần!" Thưởng Nam vội đẩy cửa xe lại:"Em đi dạo chút rồi về ngay, anh không cần đi cùng đâu."
Chu Lập đầy mặt lo lắng, nhưng Thưởng Nam kiên trì, hắn cũng không ép, chỉ có thể dặn đi dặn lại cẩn thận, coi chừng paparazzi, coi chừng fan cuồng.
Nhìn xe van rẽ vào hầm gửi xe, Thưởng Nam thở phào xoay người đi về phía vườn sau khách sạn. Thực ra, ban đầu cậu định về thẳng phòng, nhưng khi xe quay đầu dường như cậu trông thấy bóng dáng của Phó Vu Sinh.
Sau khi xác nhận với 14, Thưởng Nam biết mình không nhìn nhầm.
Cậu đi dọc theo con đường đá, vòng ra sau khách sạn. Phía sau khách sạn có một khu núi nhân tạo, tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Đèn trên mặt hồ sáng cả đêm, có thể nhìn thấy những đàn cá chép dưới nước.
Vì không quen đường, Thưởng Nam đi loạng choạng, rất chật vật. Nếu không phải sợ quấy nhiễu Phó Vu Sinh, cậu đã bật đèn pin điện thoại ra chiếu sáng từ lâu.
Phó Vu Sinh ngồi trong đình giữa hồ, ở đó không có đèn, ánh đèn được đặt trên một ngọn núi giả lại bị một ngọn núi giả khác che khuất.
Thưởng Nam giả vờ tình cờ gặp: "A, thầy Phó, trùng hợp thật."
Trên mặt cậu đầy vẻ ngạc nhiên, mũi chân xoay hướng bước vào đình rồi mới nhìn thấy trong tay Phó Vu Sinh lấp ló ánh lửa đỏ. Cậu chợt nhớ Trương Tinh Hỏa từng nói, Phó Vu Sinh rất thích hút thuốc, nhưng hắn lại bảo mình đã cai rồi.
Giờ phút này, Phó Vu Sinh đang nghĩ gì? Nghĩ về cảnh mình chết thảm giữa trời tuyết, hay nhớ đến sư phụ đã qua đời nhiều năm, nhớ đến việc hắn phụ sự kỳ vọng của sư phụ, không chỉ không khiến gánh hát được rạng danh, mà còn không bảo vệ nổi những người trong đó?
Ánh mắt Phó Vu Sinh thấm đẫm bóng đêm, lạnh nhạt nhìn Thưởng Nam. Hắn khẽ "ừ" một tiếng: "Trùng hợp thật."
Ngón tay hắn xoay một vòng, điếu thuốc đang cháy bị hắn bóp tắt trong lòng bàn tay, làn khói lượn lờ cũng chầm chậm tan biến trong tay hắn.