Thưởng Nam làm như không nhìn thấy động tác dập tắt điếu thuốc của Phó Vu Sinh. Cậu ngồi xuống bệ đá bên phải Phó Vu Sinh, nhìn mặt hồ trong veo rồi nói:"Tối nay bọn en ăn tôm hùm đất, rất ngon. Thầy Phó không đi đúng là đáng tiếc."
"Chỉ cần tôi còn sống, lúc nào cũng có cơ hội ăn."Giọng điệu của Phó Vu Sinh vẫn nhẹ tênh, hắn không hợp với mùa hè. Con người hắn, giọng nói hắn, từng động tác giơ tay nhấc chân đều gợi lên cảm giác như cuối thu, như mùa đông lạnh lẽo. Cũng giống như tên của Mạnh Đông, "Mạnh Đông" chính là mùa đông đã đến.
"Qua mùa này rồi thì phải đợi sang năm mới có."Thưởng Nam nghiêng đầu nhìn Phó Vu Sinh, luôn có cảm giác câu trả lời của hắn mang hàm ý khác, chắc chắn không chỉ đơn thuần xoay quanh chuyện tôm hùm đất.
Mắt Phó Vu Sinh nhìn vào màn đêm mờ mịt: "Vậy thì sang năm vậy."
"Được thôi." Thưởng Nam cảm thấy Phó Vu Sinh đúng là một quái vật khó đoán, vui buồn không lộ, khó lòng nắm bắt, giống như ánh đèn trên núi giả phản chiếu xuống mặt hồ, nhìn vào đó chẳng thể phân biệt được đâu là nước khiến người ta đắm chìm, đâu là con đường rải đầy sỏi sắc bén.
Thưởng Nam không nhìn chằm chằm Phó Vu Sinh mãi, điều đó không phù hợp, cũng dễ khiến người kia phản cảm hoặc nhận ra điều bất thường. Cậu chỉ im lặng ngồi bên cạnh đối phương, dù gì thì gió đêm hiu hiu thổi vào mặt, cứ coi như đang hóng mát vào một đêm hè vậy.
Chỉ là không xem điện thoại, cũng không trò chuyện, ngồi không như thế khiến con người dễ dàng mơ màng. Thưởng Nam mới ngồi được hai phút đã bắt đầu thất thần.
Bất chợt có một thứ gì đó lành lạnh chạm nhẹ vào má cậu. Thưởng Nam giật mình cuống quýt né tránh, đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện Phó Vu Sinh đã rời khỏi tảng đá từ khi nào. Hóa ra vừa rồi chính là mu bàn tay hắn chạm vào mặt cậu, chỉ trong khoảng vài giây đối phương đã nhanh chóng thu tay về.
Phó Vu Sinh: "Nghe cậu nói xong, tôi thấy hơi đói rồi."
Mắt Thưởng Nam sáng lên: "Em đi ăn cùng thầy nhé?"
"Được thôi.”
Thưởng Nam đeo khẩu trang và kính râm trong tay lên, che kín gần hết khuôn mặt chỉ lộ ra chóp mũi thanh tú và một phần trán trắng trẻo.
Một góc khẩu trang bị gấp vào trong, Phó Vu Sinh liền tự nhiên đưa tay chỉnh lại giúp cậu: "Đi thôi, tôi lái xe."
"Thầy Phó biết lái xe à?" Thưởng Nam chạm vào mặt, chỗ vừa bị Phó Vu Sinh chạm vào vẫn còn cảm giác ngưa ngứa.
"Sao lại nghĩ tôi không biết?"
"Thầy Phó lợi hại thật."Thưởng Nam có bằng lái nhưng không biết lái xe, lúc đầu cậu từng lái nhưng sau một vụ tai nạn nhỏ, cậu không dám chạm vào vô-lăng nữa.
Họ không đến nơi đoàn phim đang ở, nếu đến đó, chắc chắn mọi người sẽ quấn lấy đòi Phó Vu Sinh uống rượu.
Dù lúc làm việc ai nấy đều kính cẩn gọi hắn là "thầy Phó", hận không thể coi hắn như thần tiên mà thờ phụng, nhưng trong đời thường, Phó Vu Sinh không phải kiểu người xa cách. Hắn cũng biết nói đùa, còn có thể ngồi chơi mấy ván mạt chược với nhân viên trường quay.
Nếu không có những chuyện đã qua, thì Phó Vu Sinh vẫn chỉ là Phó Vu Sinh...
Nơi họ đến không phải quán ăn vỉa hè mà là một nhà hàng có phòng riêng kín đáo. Tôm hùm đất được bưng lên được trang trí vô cùng đẹp mắt, kích cỡ tôm cũng lớn hơn nhiều so với hàng quán bình dân.
Thực ra Thưởng Nam đã ăn no, nhưng nhìn những con tôm đỏ au hấp dẫn, cậu cảm thấy mình có thể ăn thêm vài con nữa.
Phó Vu Sinh là người ít nói, điều này Thưởng Nam đã sớm cảm nhận được.Trong suốt bữa ăn, hắn gần như không nói câu nào. Vì nhân viên phục vụ quá bận rộn nên cũng không có thời gian quan sát khách, suốt quá trình mang đồ ăn lên, họ chạy qua chạy lại nhiều lần nhưng vẫn không nhận ra Phó Vu Sinh và Thưởng Nam.
Thưởng Nam thấy đây là chuyện hết sức bình thường, dù gì thì diễn viên cũng chỉ là một công việc, ai cũng là người lao động cả thôi, chẳng có gì khác biệt.
"Thầy Phó, thầy bóc tôm khéo quá." Không phải lời tâng bốc mà là thật lòng, động tác của hắn rất thành thạo, tay nhấc vỏ rơi, còn nhanh hơn cả Thưởng Nam.
"Sư phụ tôi rất thích ăn tôm cua, chỉ là hồi đó chúng không giống bây giờ." Phó Vu Sinh bình thản nhắc đến sư phụ của mình.Vừa nói, hắn vừa gắp mấy lát măng xanh vào bát Thưởng Nam, nhắc nhở cậu ăn thêm rau.
Thưởng Nam năn hết mấy lát măng non ấy: "Thầy Phó cũng có sư phụ sao?"
"Ừ, sư phụ dạy tôi hát hí khúc."
"Hát hí khúc? Không phải diễn kịch sao?”
Phó Vu Sinh: "Trước đây cậu từng hỏi tôi có biết hát kinh kịch không, tôi bảo biết một chút đấy."
Thưởng Nam giả vờ ngộ ra: "Nhớ rồi, thầy học từ sư phụ mình à?"
"Phải. Nhưng so với sư phụ, ông ấy giống cha tôi hơn." Phó Vu Sinh đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa của Thưởng Nam.
"Ông ấy... còn sống không?"
"Không còn nữa." Phó Vu Sinh không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên đáp: "Ông ấy đã mất từ lâu rồi."
Đúng vậy, đã mất từ lâu rồi. Thưởng Nam thầm nghĩ, cậu cụp mắt, lòng cũng trầm xuống. Nghe giọng thông báo lạnh lùng của 14 không giống với việc tự mình nghe Phó Vu Sinh nói.
"Cậu ăn nhiều một chút đi." Phó Vu Sinh không ăn bao nhiêu đã buông đũa, có thể nói hắn gần như không ăn.
Có lẽ là cô đơn, vào ngày giỗ sư phụ, hắn trở thành một người giống như Mạnh Đông, cảm thụ được sự cô độc từ đầu đến cuối mà Mạnh Đông cảm thụ được, cho nên Thưởng Nam cũng biến thành người giống như Lý Nham, xuất hiện vừa vặn, đúng lúc.
Thực ra Thưởng Nam cũng không còn muốn ăn, nhưng Phó Vu Sinh vẫn tiếp tục bóc tôm, cậu không tiện đặt đũa xuống nên chỉ có thể chậm rãi ăn cùng.
Trong tay Phó Vu Sinh có một bình rượu mơ, hương vị đậm đà. Thỉnh thoảng hắn lại rót một ly, chén rượu sứ trắng nằm trong tay hắn trông như một viên ngọc quý.
"Tôi thấy tin về cậu trên mạng, nói cậu đã đoạn tuyệt với gia đình?" Phó Vu Sinh đặt chén rượu xuống, ánh đèn trên trần chiếu thẳng xuống, kiểu ánh sáng nguy hiểm này dễ làm cho năm phần nhan sắc chỉ còn lại một phần, nhưng đôi mắt Phó Vu Sinh dưới ánh đèn lại có vẻ dịu dàng. Thưởng Nam hiếm khi thấy hắn nhìn ai như vậy, cho dù là lúc nhìn về phía chính cậu.
Thưởng Nam thành thật trả lời: "Cũng không hẳn là đoạn tuyệt, chỉ là xảy ra một số chuyện khiến quan hệ giữa em và gia đình không còn tốt đẹp nữa. Phần lớn lỗi là ở em."
"Cậu còn trẻ, đừng quá trách móc bản thân." Giọng Phó Vu Sinh bình thản, không có vẻ an ủi nhưng lại khiến người ta yên lòng.
Thưởng Nam cười cười: "Vậy thì thầy Phó cũng đừng trách móc bản thân quá nặng nề."
Ngón tay Phó Vu Sinh hơi cứng lại, hắn ngước mắt lên muốn nhìn ra điều gì đó từ ánh mắt Thưởng Nam.
Nhưng cậu lại có một đôi mắt quá đỗi chân thành, khó mà tìm thấy bất cứ chỗ nào không phù hợp trong đó. Hiếm hoi lắm Phó Vu Sinh mới nở nụ cười, hắn vốn là người rất ít khi cười, nhưng lúc này lại bật cười nhẹ: "Sao lại nói thế?"
Tất nhiên Thưởng Nam không thể nói thẳng là "Vì thầy luôn cảm thấy mình phụ lòng kỳ vọng của sư phụ, không chăm lo được cho đoàn kịch, cũng không bảo vệ nổi đồ đệ cuối cùng—người đã bị treo cổ vì đi lấy nước nóng cho thầy, vì vậy thầy vẫn luôn tự trách bản thân."
Cậu chỉ có thể nói: "Em thấy fan của thầy, trên mạng nói rằng thầy rất nghiêm khắc với chính mình, không chấp nhận đóng phim kém chất lượng. Em nghĩ họ nói đúng, thầy thật sự rất nghiêm khắc với bản thân.”
Thưởng Nam không hy vọng Phó Vu Sinh có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của mình, cậu chỉ mong rằng vì vậy mà Phó Vu Sinh có thể nhận ra rằng, trên thế gian này vẫn có người hiểu hắn.
Qua chiếc bàn, Phó Vu Sinh vươn tay xoa nhẹ mái tóc của Thưởng Nam, “Về phương diện này, đúng là phải nghiêm khắc với bản thân một chút, cậu cũng vậy.”
Được rồi, cậu thực sự không ngờ thầy Phó đến lúc này vẫn không quên nhắc nhở cậu phải nỗ lực hơn.
"Em sẽ không phụ kỳ vọng của thầy." Thưởng Nam khẽ nói.
Khóe miệng Phó Vu Sinh hơi nhếch lên cứng đờ trên mặt, một lát sau hắn thu tay về, nét mặt lạnh nhạt lại quay trở về trên mặt hắn: “Làm tốt hay không, cậu cũng chưa từng phụ lòng ai cả.”
Thưởng Nam nhặt những hạt đậu phộng còn sót lại trên đĩa, từng hạt một bỏ vào miệng. Phó Vu Sinh hiểu tất cả, hắn tự nguyện giam mình trong thành trì kiên cố của chính mình.
"Nhưng em rất thích thầy Phó, em muốn có được sự tán thành của thầy." Thưởng Nam nhặt xong đậu phộng, đặt đũa xuống.
Rõ ràng đây là một khoảnh khắc nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, vậy mà ngay sau khi đặt đũa xuống, cậu đột nhiên nấc cục một cái, không khí căng thẳng trong phòng bao lập tức trở nên giãn ra.
Phó Vu Sinh tựa lưng vào sofa trong phòng bao, nét mặt hắn không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, rất lâu sau hắn mới đứng dậy, "Ăn no chưa? Tôi đi tính tiền."
Thưởng Nam ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Phó Vu Sinh rời khỏi phòng bao, trong lòng thở dài một hơi. Cậu vừa định nói chuyện với hệ thống 14, thì thông báo của 14 đã vang lên trước.
[14: Chỉ số hắc hóa -1.]
"Thật đấy hả? Ta đã cố gắng rất nhiều rồi." Một điểm hắc hóa bị giảm khiến Thưởng Nam có chút bất lực, nhưng cũng có chút vui vẻ, chí ít thì nó cũng đã bắt đầu thay đổi.
[14: Cậu phải biết rằng, trên đời có rất nhiều chuyện, không phải cứ cố gắng là có thể đạt được.]
"……"
Bên ngoài nhà hàng có một cầu thang dài và dốc, các bậc thang được lắp đèn ống màu vàng nhạt, khiến người ta dễ bị hoa mắt. Thưởng Nam đã rất chú ý đến đường đi, nhưng khi xuống cầu thang, cậu vẫn bị trượt chân, đâm thẳng vào lưng Phó Vu Sinh đang đi phía trước.
Cú va chạm khiến mũi cậu đau nhói, nước mắt lập tức trào ra, vậy mà Phó Vu Sinh lại không hề bị ngã, thậm chí dáng người cũng không nghiêng đi chút nào.
Hắn quay người lại, đỡ lấy Thưởng Nam đang suýt nhào xuống. Thưởng Nam có thể cảm nhận được cánh tay rắn rỏi của hắn đã đỡ mình vững vàng như thế nào. Cậu vội đứng thẳng dậy, lau nước mắt nơi khóe mắt, “Cảm ơn thầy Phó.”
"Ừ, nhìn đường." Phó Vu Sinh tích chữ như vàng.
-
Hôm sau, bắt đầu quay những cảnh lặt vặt nhưng lại rất quan trọng đối với hai nhân vật Lý Nham và Mạnh Đông.
Bộ phim này vốn dĩ không có nhiều cao trào, đạo diễn Trương Tinh Hỏa và các biên kịch sau khi chỉnh sửa kịch bản đã sớm biết rằng khi phim công chiếu, phản hồi sẽ có hai thái cực trái ngược nhau. Dĩ nhiên, liệu có được công chiếu hay không lại là một chuyện khác. Nhưng cũng không quá khó khăn, bởi hiện tại chính sách kiểm duyệt với những thể loại phim này không còn theo kiểu “cắt bỏ toàn bộ” mà đã có những nhóm chuyên trách thẩm định kỹ lưỡng những cảnh nhạy cảm.
Nhưng Trương Tinh Hỏa vốn là một đạo diễn gạo cội, ông quay mười bộ phim thì thường chỉ có một nửa được phát hành, số còn lại phải đưa lên mạng. Dù vậy danh tiếng của ông vẫn luôn rất tốt, bởi ông thực sự nghiêm túc làm phim. Giới điện ảnh hiện nay, người nghiêm túc như ông ngày càng ít, ngược lại cộng đồng mạng dần trở nên khoan dung hơn với những đề tài kỳ lạ mà ông khai thác.
Nhưng Trương Tinh Hỏa lại không hề khoan dung với diễn viên.
Cứ hai ba ngày ông lại nổi nóng trong đoàn làm phim, những người chưa từng bị ông mắng chỉ có một số diễn viên kỳ cựu và Phó Vu Sinh. Còn lại, bao gồm cả Thưởng Nam, không ai thoát khỏi việc bị mắng.
Lúc mới vào đoàn, Diệp Mãn vẫn còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giống như gà chọi, nhưng chỉ sau nửa tháng, anh ta hoàn toàn ỉu xìu. Mục tiêu ban đầu của anh ta là làm cho Thưởng Nam ấm ức, nhưng giờ đây việc đó đã trở thành thứ yếu, mục tiêu chính hiện tại của anh ta là làm sao để bị đạo diễn Trương mắng ít đi. Ông già này con mẹ nó thực sự quá phiền phức!
---
Bộ phim đã quay đến cảnh đối đầu giữa ba nhân vật chính. Giữa Lý Nham và Mạnh Đông chỉ còn thiếu một cái cửa sổ giấy chưa đâm thủng, nhưng Lý Bì đã quấn lấy Mạnh Đông không rời.
Anh ta còn thuê một phòng khách sạn bên cạnh tiệm sửa xe của Mạnh Đông, ngày nào cũng ghé qua quấy rối, chẳng khác nào điểm danh đi làm.
Mạnh Đông không thể đắc tội với Lý Bì, chỉ có thể làm như không thấy đối phương.
Mà người Mạnh Đông không dám đắc tội, Lý Nham lại càng không dám. Huống hồ, mỗi tuần cậu ta còn phải đến trường sáu ngày, chỉ có thể sáng đi tối về nhà. Lý Bì thường đợi sau khi cậu ta đến trường mới mò đến tiệm sửa xe, đến tối khi Lý Nham tan học về nhà, anh ta đã “tan ca” từ lâu.
Trước đây Lý Nham thích nhất là trường học, vì ở đó cậu ta không bị đánh, không phải nhìn thấy ông bố nát rượu của mình. Nhưng bây giờ, nơi cậu ta ghét nhất chính là trường học, vì khi cậu ta không có mặt, ai biết Lý Bì đã làm bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm với Mạnh Đông!
“Mạnh Đông, anh thật sự không nghĩ đến tôi một chút gì à? “ Lý Bì ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Mạnh Đông, một chân giẫm lên mặt bàn, tay cầm một chiếc tua vít chơi đùa, ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn của Mạnh Đông. Trong lòng anh ta không khỏi dâng lên một cơn rung động khó kìm nén.
Trước đây anh ta chỉ thích phụ nữ,những người con gái thơm tho, mềm mại. Mặc dù trong giới cũng có người thích đàn ông, nhưng xu hướng tính dục của anh ta cho tới tận bây giờ đều là có cảm giác với phụ nữ. Dù người ta có ca tụng thế nào về cảm giác yêu một người đàn ông, Lý Bì vẫn khịt mũi coi thường.
Cho đến khi anh ta gặp Mạnh Đông
Mạnh Đông cúi đầu tháo lốp xe, mồ hôi theo thái dương nhỏ xuống, giọng hắn trầm thấp: "Không có gì để suy nghĩ cả."
"Thử nghĩ lại xem nào, tuy tôi không đẹp trai bằng anh, nhưng tôi có tiền đấy. Tiền nhà tôi có thể mua được mấy cái tiệm sửa xe như thế này. Thế này đi, nếu anh chịu làm người của tôi, tôi sẽ giúp anh mở rộng tiệm này gấp năm lần, thuê thêm chục nhân viên, để anh không phải làm lụng vất vả nữa." Lý Bì cảm thấy mình đã đưa ra điều kiện như vậy, dù thế nào Mạnh Đông cũng nên động tâm.
Mạnh Đông tháo xong lốp xe, tháo găng tay, tiện tay vắt lên gương chiếu hậu, với tay lấy chai nước đặt trên bàn làm việc. Để làm vậy, hắn buộc phải đi về phía Lý Bì.
Mồ hôi chảy dọc theo bờ vai rắn rỏi của Mạnh Đông, lướt qua những đường nét cơ bắp hoàn mỹ. Khi anh vừa với tay lấy chai nước, Lý Bì bất ngờ đưa tay đè lên.
"Ngẫm nghĩ đi mà." Anh ta nói, mũi giày nhẹ nhàng cọ vào đầu gối của Mạnh Đông.
Mạnh Đông khẽ nhíu mày, hắn không cầm chai nước nữa, mà chuyển sang lấy nửa bao thuốc lá bên cạnh, cùng với chiếc bật lửa, rồi đi thẳng ra ngoài.