Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 90.2

“Mai tôi còn phải đi học, đóng tiền xong là về liền.” Lý Nham cảm thấy toàn thân như rã rời vì đau đớn, nhưng vẫn cắn răng bò dậy khỏi mặt đất. Lỗ kim rất nhỏ, chảy một ít máu rồi tự đông lại.

 

Cậu lấy cặp từ quầy y tá, “Quần áo tôi giặt rồi, lát nữa mang đến.”

 

Thiếu niên lảo đảo rời khỏi phòng cấp cứu, một y tá đứng tuổi rướn cổ nhìn theo,“Thật sự đi nộp viện phí rồi.”

 

“Giờ sinh viên đều có ý thức tốt, chắc chắn không trốn đâu.”

 

“Có cần gọi điện cho trường không?”

 

“Thôi đi, tránh rắc rối thì hơn.”

Vì còn phải làm kiểm tra cộng thêm phí xe cấp cứu 120, tổng cộng hơn tám trăm tệ. Lý Nham dùng số tiền còn lại mua cồn iod và tăm bông ở hiệu thuốc bên ngoài, nhà còn dầu xoa bóp nên không cần tốn thêm.

 

Trong suốt thời gian quay đoạn này, Hứa Viên cứ chống cằm ngắm nhìn Phó Vu Sinh. Phó Vu Sinh cảm nhận được ánh mắt của cô: “Nhìn gì thế?”

 

Hứa Viên chỉ vào trán mình, “Lông mày thầy nhíu chặt quá, có chuyện gì khiến thầy phiền lòng à?”

 

Phó Vu Sinh đưa tay sờ giữa trán, “Tôi nhíu mày à?”

 

“Ừm, trông như sắp khóc ấy.” Hứa Viên nói một cách khoa trương.

 

Trương Tinh Hỏa hô “cắt”, rồi quay thêm mấy cảnh trước đó, toàn là cảnh của Lý Nham.

 

Tâm trạng trong từng cảnh hoàn toàn khác nhau, Thưởng Nam cảm nhận được sự trưởng thành của Lý Nham một cách rõ ràng hơn so với khi chỉ đọc kịch bản. Lý Nham từ một kẻ bốc đồng đã có điểm yếu. Mà một khi có điểm yếu, con người thường học cách nhẫn nhịn chứ không còn bốc đồng nữa. Đó không còn là điểm yếu, mà là chỗ dựa.

 

Nhân lúc còn nguyên lớp hóa trang, quay thêm vài cảnh Lý Nham bị đánh. Dù không bị đánh thật nhưng Thưởng Nam vẫn mệt rã rời. Đến khi Trương Tinh Hỏa hô “xong rồi”, cậu gần như không đứng dậy nổi, nằm trên đất th* d*c, định nghỉ một lát rồi nói sau.

 

“Thầy Thưởng Nam?” Thưởng Nam không động đậy chỉ quay đầu nhìn, là cậu diễn viên đóng vai Triệu Vinh Tài, tên đầu sỏ trong đám học sinh lưu manh.

 

Cậu ta thật sự chỉ mới mười tám tuổi, nghe đâu là con trai của một diễn viên nữ xuất sắc, vào đoàn chỉ để "đánh bóng". Dù vai không nhiều, toàn là dạng láu cá nhưng Thưởng Nam nhìn ra cậu diễn rất nhập vai.

 

“Em xin chữ ký được không ạ? Em rất thích diễn xuất của thầy, em thấy thầy diễn còn hay hơn cả mẹ em luôn ấy.” Cậu ngồi xổm bên cạnh, hoàn toàn khác hẳn với lúc diễn.

 

Thưởng Nam không dám so với nữ diễn viên xuất sắc, nhưng nghe cậu ta nói vậy, cậu vội ngồi dậy ký tên cho. Cậu bé ôm chữ ký như báu vật, “Em nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ!”

 

Thần tượng quả là một sinh vật kỳ diệu, người không thích thì chê chẳng bằng cái bánh bao, bánh bao ít ra còn no bụng. Nhưng người thích thì có thể thay đổi cả cuộc đời vì họ.

 

Thưởng Nam chưa từng theo đuổi thần tượng, nhưng đã từng chứng kiến người khác đuổi theo idol, đến khi idol bị lộ chuyện kết hôn bí mật và có cặp sinh đôi, cả ký túc xá nữ lẫn nam đều có người khóc.

 

Giờ cậu cũng trở thành thần tượng của người khác, lại còn có người yêu nữa. Nếu fan khóc thì sao?

 

[14: Diễn viên có thể yêu đương.]

 

Vậy thì tốt rồi. Thưởng Nam thở phào, lồm cồm bò dậy đi tẩy trang.

 

.

 

Ở hành lang dài, Diệp Mãn bước tới từ phía đối diện,  từ phòng hóa trang của Phó Vu Sinh đi ra.

 

Chỉ có Thưởng Nam và Phó Vu Sinh có phòng hóa trang riêng nên dễ nhận ra Diệp Mãn từ phòng nào ra. Hướng đi cũng không có phòng khác.

 

“Diễn xuất của cậu tiến bộ lắm rồi đó,” Lúc đối mặt gặp nhau Diệp Mãn chủ động chào, “Tiến bộ nhanh thật, tôi sắp đuổi không kịp rồi.”

 

Vẻ mặt khoa trương của Diệp Mãn trông rất hợp với vai diễn một bộ phim “chim hót líu lo”.

 

Thưởng Nam hất tay Diệp Mãn chắn trước mặt mình ra, “Anh đã bao giờ đuổi kịp tôi đâu?”

 

“Vé tuần lễ thời trang khó lấy lắm nhỉ?”

 

Thưởng Nam vỗ vai Diệp Mãn, thấy cơ mặt đối phương bắt đầu co giật, cậu rất vui.

 

“Anh đến gặp thầy Phó à? Thầy ấy thèm nói chuyện với anh chắc?” Thưởng Nam liếc nhìn sau lưng Diệp Mãn, “Anh và thầy Phó chênh lệch lớn quá, tôi khuyên nên tìm người vừa tầm có thể xuống tay được trước đi.”

 

Ngũ quan Diệp Mãn co rúm lại, hạ giọng nói, “Miệng cậu cũng mượt lên rồi.”

 

“Khen xong chưa? Khen xong thì tôi về phòng hóa trang đây, vai chính bận lắm.” Thưởng Nam nhún vai, chẳng thèm để ý tới việc Diệp Mãn không chỉ méo mặt mà gần như cả người sắp vặn vẹo.

 

Cửa phòng hóa trang sau lưng cậu mở ra rồi đóng lại, Diệp Mãn hít sâu một hơi thật dài, sải bước đi ra ngoài. Đến cửa thì anh ta không nhịn được, dùng hết sức gầm lên một tiếng, “Mẹ mày!”

 

Trợ lý của anh ta ở gần đó, nghe thấy vội chạy tới, “Sao thế ạ?”

 

“Má nó, diễn không bằng người ta, cãi cũng thua!”

 

“……” Biết thế sao còn cứ chọc vào Thưởng Nam, lần nào cũng thua.

 

Thưởng Nam rửa mặt, mặt mũi cậu toàn là bụi bặm, phân cảnh tiếp theo đơn giản không cần hóa trang cầu kỳ, chỉ mười phút là xong.

 

Đang ngồi trên sofa đợi thì Chu Lập hớn hở chạy vào khoe điện thoại.

 

“Cho em xem cái này vui lắm, hot search của Diệp Mãn.” Chu Lập vừa đưa điện thoại vừa tóm tắt, “Là chuyện hồi đại học, chơi game thua người ta, cãi cũng thua, thế là bỏ tiền thuê mấy chục người lập nhóm chửi đối phương đến phát khóc.”

 

Thưởng Nam: “?” Dù xem hết sự việc, cậu vẫn không hiểu nổi Diệp Mãn. Nhưng đúng là chuyện anh ta có thể làm ra – vừa trẻ con vừa thiếu IQ.

 

“Sao mấy chuyện kiểu này lại bị đào lại chứ? Cũng mấy năm rồi mà.” Thưởng Nam trả lại điện thoại.

 

“Ừ… năm năm trước.” Chu Lập nghĩ ngợi rồi nói, “Chắc có người muốn chơi anh ta.”

 

“Nhưng mấy chuyện kiểu này… không có sức sát thương,” Thưởng Nam nói thật, “Nhưng đúng là buồn cười thật.” Ít nhất Diệp Mãn chắc chắn không chịu nổi cái hot search này.

 

Một nửa dân mạng đang trêu chọc, một nửa thì chửi bới Diệp Mãn vì hành vi bắt nạt trên mạng.

 

Khi họ nhìn người nổi tiếng vẫn luôn mang một lớp "filter", mà Diệp Mãn lại rất thành công trong việc kéo gần khoảng cách giữa anh ta và công chúng. Thế nhưng hôm nay người anh ta tìm chỉ là dùng lời nói, ai mà biết sau này có phải sẽ tìm người ra tay đánh người khác không?

 

[14: Ừm, giống như việc thầy Phó làm ấy. Nhưng tôi tin thầy Phó là chính nhân quân tử, chắc là trợ lý Hứa làm thôi.]

 

Thưởng Nam nhìn kịch bản, “Có lẽ mi cũng nên bỏ cái filter với Phó Vu Sinh đi, trợ lý Hứa làm chẳng phải cũng là do thầy ấy sai khiến sao?” Nhưng Phó Vu Sinh làm vậy để làm gì? Hơn nữa việc này chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Mãn cả. Những người đang mắng hoặc chế giễu Diệp Mãn hôm nay, sự bao dung của họ rất đàn hồi, họ vừa có thể chấp nhận những vụ bắt nạt học đường có thật, lại vừa có thể đẩy những người phụ nữ ăn mặc hở hang vào chỗ chết.

 

[14: Biết đâu thầy Phó có sắp xếp riêng.]

 

[14: Hắn sống lâu như vậy, nhất định biết nhiều hơn chúng ta.]

 

[14: Biết đâu Diệp Mãn cũng có một cặp sinh đôi.]

 

Thưởng Nam im lặng vài giây: “Dạo này có phải mi toàn xem tin đồn không đấy?”

 

[14: Không thể trách tôi được. Tôi phải thu thập thông tin mỗi ngày, mà bây giờ thân phận của cậu là diễn viên, nên 70% thông tin tôi tìm được đều liên quan đến giới giải trí.]

 

“Vậy…” Thưởng Nam hạ giọng, “Mi có tra được tin đồn nào về thầy Phó không?”

 

[14: Thầy Phó ra mắt năm 18 tuổi, đến nay gần 20 năm, ít có tin đồn, có cũng toàn là giả, không có chứng cứ xác thực.]

 

[14: Trước đây hắn không ca hát cũng không diễn xuất, chỉ mải tích lũy tài sản. Tôi cũng không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền. Hắn có rất nhiều ngọc ngà vàng bạc, người thời đó đều thích sưu tầm mấy thứ này.]

 

[14: Hắn vẫn chưa có bạn đời, cả trong lẫn ngoài giới đều rất mong chờ được thấy nửa kia của hắn.]

 

[14: So với thầy Phó, tin đồn của cậu đúng là dày đặc đáng sợ. Vài năm nay sức hút của cậu quá lớn rồi. Có 15 người mà cậu từng bị đồn là thầm yêu, gồm cả nam và nữ diễn viên. Còn bị nghi từng ly hôn với ba nữ minh tinh, và hai lần nghi ngờ có thai…]

 

“Ta đi quay phim đây.” Thưởng Nam nghe không nổi nữa. 14 không có nhiệm vụ thì có khi ngâm mình cả ngày trong mớ tin đồn thật giả lẫn lộn đó.
.

 

Ra khỏi phòng hóa trang, ngón tay Thưởng Nam còn chưa kịp rời khỏi tay nắm cửa thì đã thấy Phó Vu Sinh đi tới từ phía bên trái. Nhìn thấy Thưởng Nam, bước chân của hắn rõ ràng nhanh hơn.

 

Thưởng Nam nhanh tay đóng cửa lại trước một bước.

 

Bên ngoài bắt đầu ồn ào, mọi người đang chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

 

Đối phương tiến lại gần, không để dư ra một khoảng trống nào, đứng vừa khéo trước mặt Thưởng Nam, trông chẳng khác gì tiền bối thân mật đang truyền đạt kinh nghiệm cho hậu bối.

 

Nếu người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ có thể nghĩ: “Chắc là thầy Phó đang truyền dạy điều gì đó cho thầy Thưởng thôi.”

 

Đồng tử của Phó Vu Sinh mang một màu nâu nhạt nhòa, phải nhìn rất kỹ mới thấy được. Vẻ mặt hắn thường ngày luôn lạnh nhạt, dường như chẳng sống cùng thế giới với người khác. Gương mặt sắc lạnh khiến người ta có cảm giác trang nghiêm và sâu sắc.

 

Thưởng Nam từng nghĩ muốn dùng từ “người nghiêm túc” để hình dung Phó Vu Sinh, ý là thầy Phó nhìn rất nghiêm chỉnh, thậm chí cả 14 cũng từng nói vậy. Bây giờ Thưởng Nam đã gỡ bỏ lớp “filter” với Phó Vu Sinh, nhưng 14 thì vẫn còn đeo lớp đó dày cui. Chỉ từ đó thôi cũng đủ thấy, thầy Phó quả là một diễn viên có thực lực.

 

Cậu thấp hơn Phó Vu Sinh một chút, nếu tóc dựng lên thì chắc cũng chỉ cao bằng trán hắn.

 

Thưởng Nam cảm giác đầu mình như bị một bàn tay vô hình ấn xuống, không sao ngẩng đầu lên nổi. Nhưng đó chỉ là ảo giác, cậu ngẩng đầu lên rất dễ dàng. Khi mí mắt vừa nhấc lên, cậu liền bắt gặp toàn bộ quá trình yết hầu của Phó Vu Sinh trượt lên trượt xuống, kín đáo mà đầy kìm nén.

 

Không hiểu sao cậu thấy đó là một dấu hiệu nguy hiểm.

 

Còn chưa kịp phản ứng, Phó Vu Sinh bất ngờ cúi người, ép cậu vào cánh cửa hôn một cái.

 

Bức tường che mất nửa người hai người. Nụ hôn đến quá bất ngờ, mà kết thúc cũng thật nhanh. Chớp mắt một cái Phó Vu Sinh lại trở về dáng vẻ thầy Phó nghiêm túc chừng mực thường ngày.

 

Không ai lên tiếng. Thưởng Nam dựa vào cửa cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn. Cậu khẽ ho một tiếng, lúc mở miệng nói, giọng vẫn còn hơi khàn: “Diệp Mãn vừa đến tìm thầy à?”

 

“Cậu ta mang quà cho trợ lý Hứa, đúng món thích nên cô ấy nhận.” Phó Vu Sinh trả lời thản nhiên, không mang theo cảm xúc.

 

Diệp Mãn thật ra cũng khá biết cách cư xử, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đối với người mà anh ta nể trọng. Ví dụ như Thưởng Nam — anh ta không ưa nên gặp cơ hội là chọc ngoáy vài câu. Còn với Phó Vu Sinh — anh ta như muốn nở nụ cười đến rách miệng.

 

“Các thầy! Chúng ta chuẩn bị quay rồi!” A Trương đứng ngoài hành lang gọi vọng vào.

 

Thưởng Nam bỗng hoàn hồn lại.

 

Cậu cùng Phó Vu Sinh bước ra ngoài.

 

“Tại sao anh ta lại tìm trợ lý Hứa?”

 

Đèn chiếu sáng chói mắt trên bãi đất trống chiếu vào con ngươi Phó Vu Sinh không có độ ấm gì, nhưng hắn lại khẽ cười, rồi trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Thưởng Nam.

 

“Trợ lý Hứa đã nhận quà, dù mục đích của người tặng rõ ràng đến đâu, thì người tặng cũng không tiện mở lời nhờ vả.”

 

“Cậu ta chỉ có thể tìm trợ lý Hứa.” Dù Phó Vu Sinh có đứng ngay bên cạnh Hứa Viên lúc đó, Diệp Mãn cũng không dám vượt mặt Hứa Viên mà trực tiếp tìm đến Phó Vu Sinh. Anh ta bắt buộc phải đi qua Hứa Viên.

 

Anh ta chỉ có thể tìm trợ lý Hứa...

 

Phó Vu Sinh đang ám chỉ điều gì đó.

 

“Những kịch bản kia em đã xem qua, đều rất hay,” Thưởng Nam dần hiểu ra, bây giờ thân phận của cậu đủ để trực tiếp đưa ra yêu cầu với Phó Vu Sinh, và nếu như Phó Vu Sinh không đồng ý, cậu cũng có quyền không chịu nhượng bộ, “Nhưng em sẽ không nhận.”

 

“Mấy kịch bản đó quá cao cấp. Chờ đến khi Chuyện tình Phi Thành phát sóng, nếu công chúng công nhận khả năng diễn xuất của em, lúc đó em mới nhận vai trong phim điện ảnh. Trong thời gian này, em có thể xem thử vài kịch bản phim truyền hình mà Chu Lập gửi.”

 

Bước chân của Phó Vu Sinh hơi khựng lại,“Hình như phim nào của em cũng có cảnh hôn?”

 

“…” Thưởng Nam kéo nhẹ vạt áo, vẻ mặt bình thản, “Lúc đó em còn độc thân, hơn nữa…” Cậu ngẩng đầu, không chút né tránh mà nhìn thẳng vào Phó Vu Sinh, “Việc thể hiện cốt truyện và nhân vật là bổn phận của diễn viên. Một diễn viên tận tâm như thầy Phó, chắc chắn còn hiểu rõ điều đó hơn em.”

 

Đã đi ra đến khoảng đất trống, xung quanh người qua kẻ lại.

 

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng hóa trang, vừa đi vừa nói chuyện, trông như bạn bè trò chuyện với nhau, không khiến ai chú ý.

 

Phó Vu Sinh nhặt lại kịch bản từ chiếc ghế mình từng ngồi, lật vài trang, tay cầm kịch bản buông thõng xuống. Hắn liếc nhìn hai bên rồi giơ kịch bản lên, che khuất khuôn mặt hắn và Thưởng Nam, một lớp bóng xám mỏng bao phủ lấy cả hai, hơi thở nóng lạnh quấn quýt với nhau.

 

“Ai nói với em là tôi rất chuyên nghiệp vậy?”

 

Hắn đứng thẳng dậy, khi Thưởng Nam còn chưa kịp phản ứng thì đã nhét kịch bản vào tay cậu. Trước khi đưa, hắn đã chỉnh lại mặt trước mặt sau của kịch bản.

 

Phó Vu Sinh chỉ ngón tay vào trang hắn vừa mở.

 

“Cảnh sắp quay là cảnh này, em xem thử nên diễn thế nào cho tốt.” Nói xong thì rời đi.

 

Thưởng Nam hơi khó hiểu, cúi đầu nhìn cảnh trong kịch bản sắp quay.

 

Đây là cảnh xảy ra trước khi Mạnh Đông và Lý Nham gặp chuyện – Lý Nham sốt cao, mê man, Mạnh Đông dùng nước ấm lau người giúp hạ sốt.

 

Thưởng Nam lại quên mất là có cảnh này – là do yểm sao?

 

[14: Tôi vẫn ở đây, không phải yểm.]

 

“Nhớ là cảnh thân mật đã quay xong rồi mà.” Chỉ có một cảnh hôn thôi, đã quay xong từ lâu rồi.

 

[14: Đây không tính là cảnh thân mật, nhưng thầy Phó có thể biến nó thành một cảnh thân mật.]

Bình Luận (0)
Comment