Chương 91
“Bây giờ mi có nghĩ tới thu hồi câu Phó Vu Sinh là một chính nhân quân tử không?” Thưởng Nam cúi đầu xem kịch bản, xem được một lúc thì ngẩng lên thấy Phó Vu Sinh cách đó không xa.
[14: Lời đã nói ra như bát nước hắt đi. Huống chi, cho dù là quân tử cũng sẽ mong được ân ái với người mình thích.]
“Rồi, mọi người vào vị trí nhé, chúng ta bắt đầu thôi!” A Trương chịu trách nhiệm đánh bảng, thao tác thành thục gần như chưa từng đánh sớm hay muộn bao giờ.
Trước mắt lại chìm vào bóng tối. Trong bếp, nồi đất đang hầm canh, bọt nước sôi ùng ục, hơi nóng phủ đầy căn bếp chật chội.
Mạnh Đông đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lấy một chậu nước nóng. Hắn lấy chiếc khăn lông màu hồng dâu từ móc của Lý Nham xuống. Lý Nham thích dâu tây nhưng không thích màu hồng vì nó quá chói, không hợp với cuộc sống của cậu. Chiếc khăn này là do Mạnh Đông mua, cô bán hàng siêu thị bảo da bạn nhỏ mềm, nên phải dùng loại như vậy.
Thiếu niên nằm trên giường sốt đến đỏ bừng cả mặt, bàn tay ngoài chăn thì đẫm mồ hôi dính nhớp. Ánh đèn trong phòng vàng ấm chiếu lên khuôn mặt đẫm mồ hôi và lớp lông tơ trên da cậu, phản chiếu ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh.
“Uống thuốc đi.” Mạnh Đông khẽ đụng vào cốc nước trên tủ đầu giường, rót lúc trước giờ nước nguội, giờ vừa đủ uống.
Lý Nham thấy Mạnh Đông thật phiền, cậu chộp lấy mấy viên thuốc nuốt sống vào miệng, rồi cuộn mình trong chăn, che kín đầu: “Đừng làm phiền em.”
Mạnh Đông trực tiếp dùng vũ lực xốc chăn Lý Nham lên. Tóc cậu đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên trán, trông tội nghiệp vô cùng.
“Nếu lát nữa toát thêm mồ hôi, thân nhiệt còn tăng lên. Để anh lau mồ hôi rồi thay chăn khác cho em, em ngủ tiếp.”
Sao mà được? Lý Nham dù yếu ớt vẫn cố siết chặt chăn: “Không cần đâu, lát nữa em tự đi tắm.”
“Nếu em ngã trong nhà vệ sinh thì anh lại phải bỏ tiền đưa em đi bệnh viện.” Giọng Mạnh Đông không chút cảm xúc, đứng quay lưng với ánh sáng, đôi mắt đen thẫm khiến Lý Nham không thốt nổi lời từ chối.
Hắn gần như cưỡng chế kéo Lý Nham ra khỏi chăn. Trên mặt Lý Nham tràn đầy sự không tình nguyện, thậm chí trong mắt còn có cả vẻ sợ hãi.
Trương Tinh Hỏa ở sau màn hình giám sát rót cho mình ly bia, chỉ vào cảnh quay vừa rồi nói: “Thưởng Nam tiến bộ nhanh quá, giống như thầy Phó vậy, đúng là sinh ra để làm nghề này. Nhìn xem, tôi nhớ trong cảnh này không có mô tả ánh mắt Lý Nham, vậy mà cậu ta lại thêm vào ánh mắt kinh hoàng, rất hợp với tâm lý hiện tại của Lý Nham.”
Những người khác cũng gật đầu tán đồng.
Ánh mắt đó không phải do Thưởng Nam diễn mà có, là vì cậu không quên lời dặn của Phó Vu Sinh khi nhấn mạnh cảnh này. Phó Vu Sinh đâu có làm chuyện vô ích bao giờ?
Lý Nham quá gầy, xương cốt vốn đã thanh tú lại càng hiện rõ. Một lớp mồ hôi mỏng phủ trên da khiến chiếc áo thun bám chặt vào người.
Đó là áo thun mang từ nhà, chỉ mười mấy tệ một cái, giặt đi giặt lại nhiều lần, rộng ra một vòng, dễ dàng bị cởi xuống.
Cuối hè rồi, không khí vẫn còn vương chút hơi nóng. Lý Nham ngồi khoanh chân trên giường, không nói lời nào chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t.
Khăn mặt được vắt thật khô, âm thanh nước trong chậu rung lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
Thái độ của Mạnh Đông với Lý Nham giống như với chó mèo, động tác gọn gàng dứt khoát, như thể đang thay lốp xe, Lý Nham cảm thấy mình như cái lốp trong tay hắn, chẳng biết là loại hỏng hay loại mới nữa.
“Đau đó.” Lý Nham bực bội nói. Ăn uống nhờ vả người ta, không dám hung hăng quá nhưng cũng phải giữ chút tự trọng. Thỉnh thoảng phải để Mạnh Đông biết cậu vẫn còn tôn nghiêm.
Mạnh Đông không đáp lời.
Dù khăn đã mua loại mềm nhất theo lời khuyên của cô siêu thị, nhưng khi rơi lên lưng Lý Nham vẫn thô ráp. Mạnh Đông lại mạnh tay, mỗi lần lau qua là để lại một vùng đỏ rát.
Lý Nham nghiêng người, tạo điều kiện để lau dễ hơn. Cậu ngẩn người nhìn tấm poster ngôi sao đã dán trên tường không biết bao lâu, giấy đã ngả màu, gần như không còn nhận ra ai trên đó nữa.
Mạnh Đông cũng mê minh tinh hả? Lý Nham vừa nghĩ vừa thất thần.
Bất ngờ bị chạm vào eo, Lý Nham theo phản xạ run lên, rồi nhanh chóng né về hướng ngược lại.
Trương Tinh Hỏa không hô cắt, chắc thấy khoảnh khắc bất ngờ ấy quá tự nhiên. Mối Tình Phi Thành vốn chẳng quá gò bó, diễn xuất giúp khắc họa nhân vật đầy đặn hơn thì càng tốt.
Tuy điều đó là chuyện tốt cho đạo diễn, biên kịch, khán giả, nhà đầu tư và toàn bộ ê kíp, thậm chí đối với Phó Vu Sinh cũng là điều tốt, nhưng Thưởng Nam vẫn thấy hành vi “mượn công làm việc tư” của Phó Vu Sinh thật sự không đáng khuyến khích chút nào.
Huống chi họ mới vừa chính thức bên nhau thôi, chẳng phải đã nói là sẽ tìm hiểu nhau thêm một thời gian sao?
Chiếc khăn mặt được giặt đi giặt lại nhiều lần trong nước. Lau sạch mồ hôi trên người thì thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng lạnh hơn nhiều so với trước. Lý Nham nhìn thấy cả cánh tay mình nổi da gà, lông tơ dựng hết cả lên.
Mạnh Đông cứ như không coi Lý Nham là người vậy, nắm lấy cánh tay cậu nâng lên rồi thả xuống, từ lưng, ngực, bụng đến eo, chân, chỗ nào cũng không bỏ sót.
Thưởng Nam thầm nghĩ, nhớ từng câu từng chữ trong kịch bản, hình như… hình như không có đoạn nào bảo phải lau kỹ đến mức này.
Nhưng Trương Tinh Hỏa không hô “cắt”, chứng tỏ ông ta chấp nhận cách diễn xuất này của Phó Vu Sinh.
Cậu nhìn Phó Vu Sinh trong vai Mạnh Đông, muốn xem người trước mắt bây giờ là Phó Vu Sinh, hay là Mạnh Đông.
Trương Tinh Hỏa bất ngờ hô kết thúc, ôm màn hình giám sát mà nhìn đoạn cảnh vừa rồi với vẻ cực kỳ yêu thích.
Thưởng Nam mặc lại quần áo, Phó Vu Sinh cũng rời khỏi mép giường, cúi người bưng chậu nước đi như thể trước đó hắn thật sự chỉ đang diễn theo kịch bản, vẻ mặt quang minh chính đại.
---
Sau khi quay xong mấy cảnh phía trước, trời cũng đã tối. A Trương ôm hộp cơm chạy đến: “Chú Hoả xuống tay quá lớn rồi, bữa tối của cậu với thầy Phó hôm nay là bào ngư hầm đó, lát nữa cho tôi xin một con nhé?”
“Được.” Thưởng Nam cũng đang đói, buổi trưa chỉ ăn nửa quả trứng luộc uống một chai nước cam, giờ đói đến mức bụng dán vào lưng.
Chu Lập đi lấy cơm, mở từng hộp đặt trước mặt Thưởng Nam. Bào ngư được hầm trong nồi đất, phía dưới là gân bò và măng khô, hơi giống Phật Nhảy Tường, nhưng hương vị trông có vẻ đậm đà hơn nhiều.
“Còn có cả thịt bò trộn lạnh và rau xanh.” Chu Lập nhắc Thưởng Nam đừng đọc kịch bản nữa, rồi đi lấy thêm hai cốc nước. Trong phòng hóa trang lúc này chỉ còn hai người họ.
Chu Lập tiện tay mở cửa. Người bước vào là A Trương, hộp cơm của anh ta không tinh xảo đến thế, chỉ có hai món mặn một món chay, kèm theo một bát canh rong biển nhỏ.
“Tự anh ăn đi.” Thưởng Nam biết rõ mục đích đối phương đến, liền nói thẳng.
“Tôi thật sự quá yêu cậu rồi, sau này sẽ giúp cậu quảng bá nhiều trên Weibo!” A Trương cười tít cả mắt.
Chu Lập mở hộp cơm của mình, vừa ngồi xuống thì cửa lại có tiếng gõ. Hắn hơi khựng lại: “Không phải giờ ăn sao? Sao ai cũng rảnh rỗi thế này, người này tới người kia…”
Vừa mở cửa liền thấy gương mặt không biểu cảm của Hứa Viên. Chu Lập lập tức nở nụ cười: “Cô Hứa, có gì tôi giúp được không ạ?”
Hứa Viên nhìn ra sau lưng hắn, đưa túi giấy kraft trong tay cho Chu Lập: “Tôi đặt bữa tối từ trước, quên không hủy, giờ giao đến rồi. Tôi với thầy Phó không ăn hết.”
“Hiểu hiểu hiểu, tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy Phó, cảm ơn cô Hứa.”
Tiễn Hứa Viên xong, chẳng biết lúc nào A Trương đã đứng ngay sau lưng Chu Lập, phấn khích: “Mau mở ra xem là gì?”
Túi giấy khá nặng, hộp đồ ăn đóng gói cực kỳ tinh xảo, ngoài hộp còn có họa tiết xanh lam viền hoa.
Có đến sáu hộp đựng, nổi bật nhất là món ba chỉ kho anh đào đỏ như mã não, món thịt cừu xào ớt thì trông có vẻ bình thường.
A Trương nhìn nhãn dán trên hộp: “À ớt này tôi biết, hơn ba trăm tệ một cân, nghe nói chỉ trồng được ở vài mảnh đất đặc biệt, đất ở đó rất đặc biệt nên ớt có vị ngon hơn hẳn loại khác, thị trường nhiều hàng nhái, chứ thật ra sản lượng cực thấp.”
Chu Lập ngồi trên ghế sofa: “Thầy Hứa thật biết cách chọn đồ.”
Thưởng Nam im lặng ăn cơm, đói quá rồi, chẳng có tâm trí nói chuyện.
[14: Có phải là thầy Phó đặt riêng cho cậu không? Cậu nhìn đi, kiểu đãi ngộ này mà giống người làm thuê bình thường sao? Hắn sợ cậu bị đói đấy.]
“Ớt ngon thật, tiếc là mi không ăn được.” Quá hợp để ăn với cơm.
[14: Tôi không cần ăn cơm.]
Dùng bữa xong, Hứa Viên lại gửi tới hai cốc nước trái cây tươi vắt, bảo là “ép dư”.
Lần này đến Chu Lập cũng cảm thấy có gì đó sai sai: “Nước trái cây mà ép dư ra hai cốc à?” Hắn chia một cốc với A Trương, còn Thưởng Nam một mình thưởng thức trọn một cốc.
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, tiếng náo động ngày càng lớn, lờ mờ còn nghe thấy vài câu chửi thề.
Tiếng bước chân từ xa tiến gần. Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, là Tiểu Lưu. Ánh mắt anh ta đảo qua phòng, cuối cùng dừng lại ở mặt Thưởng Nam: “Thưởng Nam, hình như là người nhà cậu.”
Thưởng Nam vội vàng đứng lên.
Chu Lập và A Trương cũng nhanh chóng chạy theo cậu.
Tiểu Lưu vừa đi vừa nói: “Anh ta đột nhiên xông vào phim trường, bị bảo vệ chặn lại thì làm ầm lên, nói là đến tìm cậu.”
---
Thưởng Tuần được Trương Tinh Hỏa sắp xếp ngồi trong khu nghỉ ngơi, còn bảo trợ lý rót nước cho anh ta. Nhưng anh ta không uống, chỉ lạnh lùng nhìn Thưởng Nam đang tiến lại gần.
Trang phục của anh ta hoàn toàn lạc lõng so với các diễn viên trong phim trường, ngay cả với vai quần chúng ít đất diễn nhất.
Anh ta trông giống như phiên bản gầy gò của Mạnh Đông.
“Anh họ.” Thưởng Nam gọi một tiếng.
Thưởng Tuần hừ một tiếng qua mũi, coi như đáp lại. Anh ta gãi đầu: “Bà nội nằm lâu quá nên bị viêm phổi, phải vào ICU, mỗi ngày tốn cả chục nghìn. Nhà mình gần hết tiền rồi. Tôi lén lút đến tìm cậu, cậu có thể cho tôi ít tiền không?”
Thưởng Nam nhìn vẻ mặt rụt rè của người thanh niên trước mặt, tim như bị ai siết nhẹ. Cậu chìa tay với Chu Lập: “Chu Lập, lấy điện thoại cho tôi.”
“Ở trong phòng hóa trang, tôi đi lấy.”
Rất nhiều người nhìn về phía này, vì Thưởng Tuần lúc đầu làm ầm lên nên ai cũng nghĩ anh ta đến gây rối.
“Nếu có thời gian thì về thăm bà đi. Bác sĩ bảo chắc lần này bà không qua được,” Thưởng Tuần ngập ngừng, “Dù ba cậu như thế nào, nhưng bà chưa bao giờ trách cậu.”
“Trước đây người bà thương nhất là cậu, dù thế nào đi nữa, bà đối với cậu vẫn rất tốt. Cậu nên về thăm bà nhiều hơn.”
Cả nhà họ gần như đã cắt đứt quan hệ với Thưởng Nam. Những dịp lễ Tết chẳng ai gọi điện cho cậu, Thưởng Nam chủ động gọi về thì cũng chỉ nhận được những phản hồi lạnh lùng, hoặc là chẳng ai bắt máy. Còn cha cậu thì từ lâu đã chặn số cậu rồi.
Gia đình họ cũng không nhờ vả gì đến ánh hào quang của người nổi tiếng, dù chẳng đủ tiền lo viện phí cho người già, cũng không chịu tìm cậu xin lấy một đồng.
Chu Lập vừa chạy vừa thở hổn hển: “Cho.”
“Tôi chuyển khoản với hạn mức cao nhất, không đủ thì nói tôi biết.” Thưởng Nam cúi đầu bắt đầu thao tác.
Thưởng Tuần vốn cũng rất hận cậu, cho rằng nếu không phải Thưởng Nam bỏ nhà ra đi, bà nội đã không hoảng hốt mà chạy theo, đến mức ngã cầu thang. Hồi chuyện mới xảy ra, Thưởng Tuần suýt nữa đã đánh chết cậu, Thưởng Nam cũng không đánh trả. Mấy năm nay, họ chưa từng liên lạc với nhau.
“Vậy tôi đi trước, bệnh viện đang chờ tôi nộp viện phí.” Cầm được tiền Thưởng Tuần thở phào nhẹ nhõmần đây nhà loạn hết cả lên, vì tiền viện phí mà bên nhà cô út suýt nữa thì ly hôn. Anh ta chỉ vừa mới nhắc đến việc tìm Thưởng Nam đã bị cả nhà chửi như tát nước. Lần này là lén mà đến, giờ trả phí rồi thì gạo cũng nấu thành cơm, có chửi thì cũng đành chịu thôi.
Nhìn Thưởng Tuần vội vã rời đi, Chu Lập biết chuyện hơi lo lắng: “Hay là ngày mai em về xem tình hình một chút?”
“Không chắc đã gặp được, đâu phải chưa từng về.” Thưởng Nam đáp nhạt.
Chu Lập nghĩ lại, cũng đúng. Lần trước về là năm ngoái, Thưởng Nam sợ bị nhận ra nên che kín tới bệnh viện, chẳng may lại gặp đúng cha mình, bị đánh đuổi ra ngoài, suýt chút nữa bị người ta nhận ra.
Thưởng Nam cũng không biết phải đối mặt với bà nội thế nào, cậu vẫn luôn hối hận. Nếu ngày đó không cãi nhau với cha, không bỏ nhà đi thì bà nội đã không bị ngã cầu thang. Cậu thật sự không thể tự an ủi rằng đó là số mệnh, đó không phải mệnh, đó là do chính cậu gây ra.
Cho dù bây giờ là “Thưởng Nam hiện tại” chứ không phải nguyên chủ, cậu vẫn cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.
Tuổi trẻ bồng bột chỉ nghĩ đến chuyện phản kháng lại cha, mà quên mất người thật sự quan tâm đến mình. Tuy không phải là chuyện mà Thưởng Nam sẽ làm, nhưng giờ thì tất cả đều đè lên vai cậu, cậu chỉ có thể gánh lấy mà thôi.
Thưởng Nam thử gửi tin nhắn cho cha, nhưng chỉ nhận được một dấu chấm than màu đỏ.
Cậu lại gửi cho mẹ. Tin nhắn này thì gửi được, lần trò chuyện gần nhất cũng đã là hai tháng trước.
Tin nhắn vừa gửi xong, mẹ cậu đã gọi lại ngay.
“Alo, mẹ.”
Giọng Kiều Vân nghèn nghẹn như kìm nén: “Lâu rồi con không gọi cho mẹ, mẹ sợ con bận, sợ điện thoại bị fan cài thiết bị theo dõi, không dám gọi cho con. Con ăn cơm chưa?”
Mũi Thưởng Nam cay xè: “Con ăn rồi, vẫn đang quay phim.”
“Ngày đêm đảo lộn thế này là không được đâu, đừng nhận mấy phim quay suốt đêm như vậy, hại thân lắm. Năm ngoái đêm giao thừa con còn treo mình trên dây cáp cao chót vót, nguy hiểm biết bao…” Kiều Vân nói như trút hết bao nhiêu lời tích tụ mấy tháng nay.
“Con biết rồi. Vừa nãy Thưởng Tuần đến tìm con, nói bà nhập viện cần đóng phí, con đã chuyển rồi.”
“Lần này bà thật sự rất nặng, cha con giờ vẫn còn ở bệnh viện. Ở nhà chỉ còn mỗi mình mẹ, nếu không cũng không dám gọi điện cho con. Thật ra chuyện này cũng không thể trách hết con được, cha con cũng sai. Con thi được tám mươi điểm là mẹ đã thấy tốt lắm rồi, ông ấy lại không vừa ý. Nếu ông ấy không đánh con, con cũng sẽ không bỏ đi…”
“Mẹ,” Thưởng Nam ngắt lời, “Chuyện qua rồi.”
“Mẹ không nói nữa, con đừng giận. Mẹ muốn hỏi con chuyện khác, con có bạn gái chưa? Đừng chỉ biết làm việc, phải lập gia đình nữa chứ. Con hai mươi ba tuổi rồi, vài năm nữa lớn tuổi thì khó tìm lắm.”
Chủ đề “giục cưới” quả là bất diệt.
Thưởng Nam nháy mắt ra hiệu cho Chu Lập, hắn lập tức gọi quay phim.
Thưởng Nam nói với mẹ: “Mẹ, con phải làm việc rồi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Điện thoại cúp máy, Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm. Chu Lập bên cạnh nói:“Em cố gắng vài năm nữa đi, đợi đến ngoài ba mươi, fan cũng sẽ bắt đầu giục cưới. Giờ thì chưa được đâu, bây giờ là thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của em.”
Thưởng Nam lòng rối như tơ vò, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Em thấy anh nói đúng.”
Tối nay toàn quay những cảnh lúc Mạnh Đông và Lý Nham còn chưa đến với nhau. Trong lòng Thưởng Nam vẫn vương cảm xúc hụt hẫng, vì cậu đã từng cảm nhận nỗi tuyệt vọng của Lý Nham, giờ lại phải vứt bỏ điều đó, trở về với hình ảnh con mèo hoang được nuôi trong xưởng sửa xe, chính là Lý Nham của thuở ban đầu.
Ban đầu Thưởng Nam nghĩ Mạnh Đông chẳng thay đổi gì, cùng lắm là bớt keo kiệt đi. Nhưng càng quay, cậu càng nhận ra từ diễn xuất của Phó Vu Sinh, Mạnh Đông đã thay đổi rất nhiều, cười nhiều hơn, sửa xe không còn cắm cúi suốt ngày, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, khi nghỉ còn đứng giữa sân tập thể dục, có thể là thể dục phát thanh, cũng có thể là bài thể dục người già. Trong nhà càng ngày càng nhiều rau quả, nói cũng nhiều hơn trước.
Lúc kết thúc công việc, đã là rạng sáng.
.
Thưởng Nam ngáp dài, mắt ngấn lệ, mờ mịt chẳng thấy rõ đường. Cậu bước lên một chiếc xe van màu đen đang đỗ ngoài cửa, ngồi vào ghế sau rồi dựa vào cửa kính ngủ thiếp đi.
Chu Lập đeo ba lô, cầm điện thoại và bình nước, hấp tấp chạy ra nhưng không thấy bóng dáng Thưởng Nam đâu cả. Rõ ràng đã hẹn sẽ đợi ở cửa.
Chiếc xe van của mình từ từ chạy đến, hắn ghé sát cửa sổ hỏi: “Thưởng Nam có ở trên xe không?”
“Không có.” Tài xế đáp.
Một người đang yên đang lành, tự nhiên biến mất?
“Chu Lập, Thưởng Nam đang ở xe của thầy Phó, chắc là lên nhầm xe,” Cửa sổ xe phía trước hạ xuống, Hứa Viên nói tiếp,“Cậu ấy ngủ rồi, tôi không gọi dậy, chúng ta về khách sạn cùng nhau đi.”
Chu Lập chớp mắt suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng được: “Vậy thì tôi…”cũng đi cùng luôn nhé…— câu còn chưa nói xong, chiếc xe van chở Thưởng Nam đã phóng vụt đi, để lại Chu Lập đứng đờ người giữa không trung.
Hành động như thế khiến Chu Lập có cảm giác, như thể họ chỉ cần mỗi Thưởng Nam, chạy nhanh đến vậy, thật là tổn thương người khác mà.
Tài xế xe mình nhìn thấy Chu Lập mãi không nhúc nhích, liền gọi: “Chu Lập, đi thôi đi thôi!”
Thưởng Nam ngủ rất say, y như đang ngủ trên giường, tiếng xe rung lắc, tiếng gió và tiếng máy xe bên ngoài — tất cả âm thanh nhỏ nhất cũng không có.
Cậu đang mơ. Mơ thấy mình tan học buổi tối năm lớp 11, trên đường về nhà.
Con đường đó thường có bầy chó hoang tụ tập, thỉnh thoảng lại có vài con mèo hoang nhảy ra bất ngờ.
Tiếng kêu thảm thiết của động vật vang lên chói tai, Thưởng Nam dừng bước ở đầu hẻm, tiếng kêu phát ra từ đó.
Bên trong đặt nhiều thùng rác, còn có cả đống đồ nội thất bỏ đi. Học sinh trường cậu thường xuyên tụ tập đánh nhau ở đây, nơi này cũng là điểm lui tới của bọn du côn.
Tiếng kêu càng lúc càng thảm, Thưởng Nam bước vào, nhìn thấy một con mèo trắng to lớn. Trên thân có hoa văn, tuy không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ thì những hoa văn ấy lại giống vằn của loài báo.
Mấy học sinh cùng trường đang đè con mèo xuống, cắt đôi chai nước khoáng định úp vào cổ nó. Nhưng đầu mèo to, chưa nhét được một phần ba, mà bọn chúng vẫn cố ép bằng được.
Chân nó bị giữ chặt, móng cào xuống đất rướm máu, đuôi quẫy mạnh sang hai bên.
Thưởng Nam đã cứu con mèo. Rất đơn giản, cậu đưa cho mỗi người một trăm tệ.
Rõ ràng con mèo đã kiệt sức. Thưởng Nam lấy quả trứng luộc còn lại trong cặp, là bữa sáng chưa ăn ném cho nó. Nhưng nó chỉ nhìn cậu rồi không thèm động đến.
“Xin lỗi, ta quên là phải bóc vỏ.” Thưởng Nam ngồi xuống, bóc trứng, đưa cho mèo ăn. Lần này nó ăn ngon lành.
Ăn xong, nó nhảy lên tường rào. Dưới ánh trăng sáng, bộ lông tuyết trắng lấp lánh.Nó cao cao tại thượng nhìn xuống Thưởng Nam.
Thưởng Nam khó chịu vì bị nhìn chằm chằm:“Mi giỏi thế sao còn để bị bắt?”
Mèo nhảy đi mất.
Từ đó về sau, nó thường xuyên xuất hiện trên đường cậu về nhà. Mấy cậu con trai kia vẫn định bắt lại nó, nhưng không bao giờ thành công nữa.
Cho đến một hôm, con mèo đột nhiên ngồi xổm trước mặt Thưởng Nam, mở miệng nói chuyện:“Tôi muốn ăn bồ câu, sống. Tôi đang lớn, không thể suốt ngày ăn trứng được.”
Nó nói xong l**m móng vuốt. Lúc này, vóc dáng của nó đã khác hẳn. Chỉ ngồi thôi mà đã cao tới eo Thưởng Nam, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục rực rỡ.
“Cậu nuôi tôi cho tốt, tôi sẽ báo đáp. Thế giới này sắp thay đổi, loài người các cậu sắp xong đời rồi. Từ nay theo tôi, làm đàn em của tôi.”
Nó vừa nói xong, dưới chân Thưởng Nam xuất hiện một vết nứt, vết nứt càng lúc càng dài, mặt đường tách làm hai. Cậu rơi xuống hố sâu, nhìn bầu trời ngày càng xa dần.
Cũng chính vì giấc mơ này, Thưởng Nam chợt bừng tỉnh, thở hổn hển, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
[14: Nhắc nhở thân thiện: đây không phải mộng do Phó Vu Sinh tạo ra, là mộng của chính cậu. Vì sau khi gặp Thưởng Tuần, tâm trạng cậu không ổn định, khí trường suy yếu, dễ bị ác mộng xâm nhập. Những giấc mơ sau khi bị ảnh hưởng bởi yểm mộng sẽ rất khác thường.]
[14: Cảnh trong mơ là ký ức thật của cậu, trừ phần rơi xuống hố. Bây giờ hồ sơ của cậu đã có thêm mấy thông tin này. Chỉ là tôi không hiểu tại sao thế giới loài người lại có mèo biết nói, lại còn to thế… chắc là miêu vương rồi.]
Thưởng Nam lẩm bẩm: “Cảm giác… giống báo hơn.”
“Dậy rồi à?” Giọng trầm của Phó Vu Sinh vang bên tai.
Thưởng Nam giật mình, chuyện mèo với giấc mơ lập tức bay biến — tại sao Phó Vu Sinh lại ở đây?
[14: Cậu vừa lên nhầm xe. Đây là xe của Phó Vu Sinh. Xe cậu thì ở phía sau, bám rất sát.]
“Dậy rồi.” Thưởng Nam rời mắt khỏi cửa sổ, ngồi thẳng dậy nhìn Hứa Viên mỉm cười nhìn mình. Gần đây Hứa Viên hay cười với cậu, lần này cũng không ngoại lệ.
“Cậu vừa lên nhầm xe bọn tôi, vừa ngồi xuống đã ngủ, nên tôi không gọi dậy. Tôi có báo cho Chu Lập rồi.” Nói xong, Hứa Viên quay đầu lại, vặn nhỏ âm lượng radio.
Thưởng Nam có chút áy náy, cười với Phó Vu Sinh: “Thầy Phó, xin lỗi nhé.”
Phó Vu Sinh tắt đèn ghế sau: “Không cần khách sáo.”
Thưởng Nam thoáng ngập ngừng — thật ra không phải cậu khách sáo, mà là do Phó Vu Sinh luôn cư xử quá khách khí, khiến cậu cũng theo thói quen mà lịch sự lại.
“Thầy Phó, bữa tối hôm nay ngon lắm, nước ép cũng rất ngon, cảm ơn thầy.” Giọng cậu khách sáo nhưng đã mang theo chút thân mật.
Phó Vu Sinh dời tay từ đầu gối sang ghế, nắm lấy tay Thưởng Nam. Tay hắn hơi lạnh, tay Thưởng Nam thì ấm và mềm. Khi hai tay chạm vào nhau, Thưởng Nam cảm giác như bị dòng điện xẹt qua, toàn thân rùng mình, lỗ chân lông cũng giật giật theo.
“Sau này muốn ăn gì thì nói với Hứa Viên.” Phó Vu Sinh vẫn rất bình thường.
Hứa Viên quay đầu lại lần nữa: “Đúng vậy, cậu cứ nói với tôi.”
Hứa Viên… đã biết quan hệ giữa họ? Sao chẳng có vẻ gì là bất ngờ vậy chứ?
“Tối có muốn tới phòng tôi chơi cờ không?” Giọng Phó Vu Sinh trầm nhẹ, hắn không giải thích vì sao Hứa Viên lại đột nhiên thân thiện như vậy.
“Em không biết chơi cờ,” Thưởng Nam không tiếp tục suy nghĩ về Hứa Viên, chỉ ngắn gọn đáp rồi ngừng lại một chút, ánh mắt dần chuyển sang nhìn thẳng vào mặt Phó Vu Sinh, “Nhưng em có thể đến phòng thầy.”
Đồng tử Phó Vu Sinh dao động trong thoáng chốc, như mặt hồ bất ngờ nổi sóng, mọi con sóng ngầm bị ánh mắt kia phơi bày, nhưng chỉ trong chớp mắt, mặt hồ lại bình lặng trở lại.
[14: Giá trị hắc hóa -7.]
[14: Chỉ số tình cảm hiện tại đã tăng lên 40.]