Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 92.1

Chu Lập lo chết được. Hắn vừa lo Thưởng Nam và thầy Phó bị cánh săn tin chụp được, lại vừa lo Thưởng Nam đắc tội với thầy Phó.

 

Xe của Phó Vu Sinh vừa vào gara dừng lại, xe của hắn cũng bật xi nhan rẽ vào cổng.

 

Thưởng Nam đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhìn thấy Chu Lập chạy tới, cậu chỉ tay về phía Phó Vu Sinh đang đứng bên cạnh:“Em đến phòng thầy Phó chơi cờ.”

 

“Cô Hứa cũng có ở đó.”

 

Hứa Viên hiếm khi cười với Chu Lập, lần này lại mỉm cười khiến Chu Lập cảm thấy kinh hãi.

 

"Vậy thì tôi cũng đi nhé." Chu Lập do dự nói.

 

Phó Vu Sinh gật đầu: "Được, cậu cũng đến đi."

 

Trong thang máy, một chiếc thẻ phòng được nhét vào tay Thưởng Nam. Là Hứa Viên đưa từ phía sau, còn Chu Lập thì hoàn toàn không nhận ra, đang cúi đầu chơi điện thoại.

 

Thưởng Nam nhìn chiếc thẻ trong tay, trầm ngâm suy nghĩ. Hứa Viên chắc chắn đã biết mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Phó Vu Sinh, nếu không thì sao lại luôn giúp hai người che đậy? Nhưng với kiểu người như luôn làm việc công tư phân minh như Hứa Viên — tại sao lại không có chút phản ứng kinh ngạc nào với chuyện này? Nghĩ lại Toàn Lỵ Lỵ, nếu cô ấy mà biết cậu đang yêu đương, chắc chắn sẽ xé xác cậu ra mất.

 

Lúc chia tay nhau ở hành lang, Phó Vu Sinh liếc Thưởng Nam một cái. Ánh mắt đen như mực khiến da đầu Thưởng Nam tê dại, đột nhiên thấy hối hận vì hành động chủ động khi nãy của mình.

 

Chủ động với quái vật thì không chiếm được chút lợi nào, ngược lại còn dễ thiệt thân.

 

Trông Chu Lập có vẻ hào hứng hơn Thưởng Nam nhiều. Khi Thưởng Nam còn chưa tắm xong, hắn đã ôm một đống đồ ăn vặt và nước ngọt xông vào, còn giục Thưởng Nam mau lên.

 

Thưởng Nam cài nút áo ngủ đến tận nút trên cùng, cùng Chu Lập đứng trước cửa phòng Phó Vu Sinh. Khi cậu dùng thẻ mở cửa phòng, mắt Chu Lập suýt rớt ra khỏi hốc mắt:"Em…”

 

"Trợ lý Hứa đưa em từ trước rồi, đừng nghĩ nhiều."

 

Chu Lập không nghĩ nhiều thật, chỉ thấy có gì đó không ổn nhưng không biết chính xác là gì, có thể là thời gian, cũng có thể là bầu không khí, hoặc cũng có thể là do số đồ ăn vặt hắn mang theo hôm nay.

 

Phó Vu Sinh tự mình ra mở cửa, Chu Lập rướn cổ nhìn: "Thầy Phó, thầy đích thân mở cửa luôn à? Còn cô Hứa đâu?"

 

"Cô ấy đi nghỉ rồi, vào đi." Phó Vu Sinh tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc đồ rộng rãi hơn, trông bớt lạnh lùng nghiêm khắc, thêm chút khí chất đời thường dịu dàng.

 

Phòng của Phó Vu Sinh cũng là loại phòng  như của Thưởng Nam, nhưng phong cách đơn giản hơn hẳn. Phòng Thưởng Nam còn có tranh treo đồ sứ làm điểm nhấn, còn phòng Phó Vu Sinh thì hoàn toàn không có, khiến cả căn phòng lạnh lẽo hẳn.

 

Chiếc sofa da thật màu đen đặt giữa phòng khách, phía trên bày một chồng kịch bản và một chồng sách.

 

Chu Lập đợi Thưởng Nam ngồi xuống rồi mới dám ngồi, thực ra hắn không định chơi cờ thật. Mục đích chính là làm "người thứ ba"... dù dùng từ "người thứ ba" nghe không chuẩn lắm, nhưng đúng là như vậy. Vì nếu bị chụp hình, có hắn ở hiện trường thì lúc giải thích sẽ đáng tin hơn.

 

Phó Vu Sinh bê hai cốc nước đặt lên bàn trà trước mặt Chu Lập và Thưởng Nam: "Hai người muốn chơi gì không?"

 

Chu Lập đang suy nghĩ, người nghệ sĩ có chiều sâu như thầy Phó thường sẽ chơi gì nhỉ...

 

Nhưng mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ. Ngay cả mặt của Thưởng Nam và thầy Phó cũng bắt đầu mờ mờ ảo ảo. Chu Lập ngáp liên tục mấy cái: "Chết tiệt, sao tôi buồn ngủ thế này?"

 

Thưởng Nam đang uống nước, nghe thấy tiếng lạch cạch, quay đầu lại nhìn thì thấy toàn bộ đồ ăn và nước ngọt mà Chu Lập mang theo đã rơi đầy đất. Chu Lập thì đang ngửa đầu, điên cuồng ngáp ngắn ngáp dài, vừa rồi còn hoạt bát là thế, giờ đã lờ đờ uể oải.

 

"Tôi chợp mắt chút... chỉ chút thôi..." Chu Lập buồn ngủ đến nỗi không ngồi vững được nữa, ngã luôn xuống sofa.

 

Phó Vu Sinh bước ra khỏi phòng ngủ, tay cầm một chiếc chăn mỏng, đắp lên người Chu Lập đang ngủ say: "Ngủ thế này dễ cảm lạnh."

 

Thưởng Nam cúi nhặt từng gói snack, từng chai nước từ dưới đất lên, bình tĩnh nói: "Thầy Phó, là thầy làm đấy à?"

 

Phó Vu Sinh ngồi xuống sofa đối diện cậu: "Cậu ta phiền quá."

 

"..." Thưởng Nam xé một gói khoai tây chiên, mắt hơi cụp xuống: "Là thầy đồng ý cho Chu Lập tới mà, giờ lại thấy phiền?”

 

"Nếu có cậu ta ở đây thì người khác khó nghi ngờ hơn." Phó Vu Sinh lấy một bộ bàn cờ vây từ dưới bàn trà ra: "Em muốn công khai quan hệ của chúng ta à?"

 

Phòng khách không bật đèn chính, hoặc cũng có thể vốn dĩ chẳng có đèn chính. Ánh sáng lờ mờ như ánh hoàng hôn sắp tắt bao phủ lấy Phó Vu Sinh, khiến hắn trông như bước ra từ một bức họa đang từ từ mở ra, mà cảnh chính trong tranh là ngọn núi tuyết phủ trắng xóa.

 

Thưởng Nam lắc đầu: "Em chưa từng nghĩ đến."

 

Phó Vu Sinh ngẩng đầu: "Tại sao?”

 

"Chúng ta mới ở bên nhau từ hôm qua, thầy cũng chưa hiểu rõ em. Nếu vội vàng công khai, sau này có chuyện gì bất trắc sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và danh tiếng của thầy." Nhiêu đó đã đủ cao thượng chưa? Đã đủ có tinh thần hy sinh chưa? Thưởng Nam tự chấm cho mình điểm tuyệt đối trong lòng.

 

"Tôi tưởng em lo cho sự nghiệp của mình chứ." Ánh mắt Phó Vu Sinh như dò xét sâu vào biểu cảm của Thưởng Nam, cuối cùng dừng lại ở khoé môi còn dính vụn khoai tây của cậu.

 

"Em có nhiều scandal lắm, hơn nữa quản lý của em cũng sẽ không cho phép công khai." Cậu mới hai mươi ba, đang là thời kỳ kiếm tiền cho công ty, công khai là điều không thể.

 

Phó Vu Sinh không bình luận về scandal của Thưởng Nam, vì phần lớn những tin đó rất vô lý. Nhưng một khi đã ăn cơm bằng độ nổi tiếng, thì phải chấp nhận bị chỉ trích đủ điều.

 

"Chưa từng nghĩ đến việc chuyển hướng sao?"

 

Thưởng Nam nhai rộp rộp khoai tây chiên:"Công ty em luôn hoạt động theo mô hình này. Đợi đến khi hết hợp đồng rồi tính tiếp, còn hai năm nữa."

 

Phó Vu Sinh đẩy cốc nước đến gần Thưởng Nam hơn, nhắc cậu uống nước:"Có muốn vào làm ở studio của tôi không?"

 

Thưởng Nam suy nghĩ một lúc: "Tối nay thầy gọi em đến là để nói chuyện này?”

 

Studio của Phó Vu Sinh có tiếng tăm trong giới, rất ít ký hợp đồng với người mới, chỉ có bảy nghệ sĩ nhưng ai cũng có hai bộ phim chất lượng cao. Đã năm năm rồi studio này không ký thêm ai mới. Người ta đồn ai được vào đây coi như một bước lên trời.

 

"Cư dân mạng sẽ nói em dựa vào quan hệ mất..." Thưởng Nam không phản cảm gì với chuyện nhảy việc, nhất là nhảy sang chỗ tốt hơn. Công ty hiện tại ép nghệ sĩ rất nặng, nếu không tự giành được kịch bản bên ngoài thì mãi quanh quẩn trong kịch bản nội bộ, người có độ hot cao thì làm vai chính, độ hot thấp thì làm vai phụ.

 

"Chẳng phải vậy sao?" Phó Vu Sinh vừa nói vừa đặt một quân đen lên bàn cờ. Thưởng Nam từng nói cậu không biết chơi cờ, nên Phó Vu Sinh chỉ chơi một mình, hắn chỉ muốn Thưởng Nam ở bên cạnh mà thôi.

 

Thưởng Nam gật đầu: "Thầy nói đúng, em chính là kiểu người nhờ quan hệ mà vào."

 

Chu Lập mơ một giấc mộng. Trong mơ, Thưởng Nam đang yêu đương, mà đối tượng lại chính là Phó Vu Sinh. Tin vừa bị lộ ra, toàn bộ Weibo sập luôn. Một bên là sao hot, bên kia là vua màn ảnh, lại còn là hai người đàn ông.

 

Trên Weibo, những lời nghi ngờ và chửi rủa ngập tràn như sóng vỗ, nhưng cũng có không ít người chúc mừng. Hot search bị dìm xuống rồi lại trồi lên.

 

Toàn Lỵ Lỵ lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhanh chóng suy nghĩ cách dập sóng dư luận, đồng thời tính toán xem có thể kiếm thêm chút độ hot từ phía Phó Vu Sinh hay không. Ổn định tình hình mới là ưu tiên hàng đầu, còn việc "xử lý" Thưởng Nam thì để sau cũng được. Và kẻ bị kéo theo xử lý đương nhiên có cả Chu Lập, làm trợ lý mà lại không biết nghệ sĩ mình đang yêu đương!

 

Cơn mơ khiến Chu Lập bật dậy tỉnh hẳn, hắn ngồi bật dậy khỏi sofa, tay quệt loạn cả mặt, nhìn xung quanh mới xác định được, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

 

Hắn đang ở trong phòng của thầy Phó, Thưởng Nam cũng ở đó. Hai người cách nhau bởi bàn cờ, khoảng cách an toàn chẳng có chút gì gọi là thân mật... Quả nhiên là mơ thật rồi.

 

Nghe tiếng động bên cạnh, Thưởng Nam ngáp một cái: "Chúng ta về ngủ thôi, gần ba giờ rồi."

 

"Ngủ ngon." Giọng Phó Vu Sinh vang lên từ đối diện.

 

Chu Lập chẳng hay biết gì, lại càng tin rằng thầy Phó là người chu đáo và lịch sự.

 

Thưởng Nam đúng là mệt thật, đến mức cậu không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bị kìm nén của Phó Vu Sinh khi họ rời đi.
.

 

Nửa tháng sau, Trương Tinh Hỏa vẫn đang quay những cảnh quay trước đó. Thưởng Nam có một lần rời đoàn phim để giải quyết công việc khác. Không phải lúc nào cậu và Phó Vu Sinh cũng gặp nhau, vì phần lớn cảnh quay đều tách riêng, hơn nữa đôi khi Phó Vu Sinh cũng rời đoàn vì công việc.

 

Còn [14] thì chẳng buồn thúc giục Thưởng Nam làm nhiệm vụ nữa. Nó đang bận thu thập thông tin, và đám tin tức trong giới giải trí này đúng là cực kỳ thú vị.

 

【14: Diệp Mãn từng có bạn gái, chia tay trong hòa bình. Anh ta nói là do không có thời gian, cần tập trung vào công việc. Nhưng thực tế thì ngay sau đó đã nhanh chóng bám lấy một phú bà, cùng nhau đi mua sắm, du lịch. Tuy chuyện này chưa từng bị bóc, nhưng tôi vô tình tìm thấy tài khoản cuộc sống của phú bà đó. So sánh bóng người phản chiếu trong gương, trùng khớp hoàn toàn với Diệp Mãn.】

 

Nhờ vào 14, ngay cả chuyện Trương Tinh Hỏa từng lén lút khoe khoang rằng Thưởng Nam kiếm được hàng chục triệu mỗi năm, Thưởng Nam cũng biết luôn.

 

Rất nhiều tin tức linh tinh được thu thập, nhưng thông tin về Phó Vu Sinh thì lại cực kỳ ít ỏi — hắn thích ăn gì, sống ở đâu, tính cách cụ thể ra sao, tài sản bao nhiêu, cả thông tin của Hứa Viên bên cạnh, không gì là thật sự rõ ràng.

 

14 bắt đầu nghi ngờ. Dù Phó Vu Sinh không biết đến sự tồn tại của nó, nhưng hắn là yểm mộng — hắn có thể tạo ra vô số ảo ảnh. Nếu Phó Vu Sinh đã không muốn người ta biết, thì không ai có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn.

 

Nó thậm chí còn nghi ngờ, Hứa Viên có khi chỉ là một hình tượng bị cư dân mạng bị yểm mà thấy được, chứ hoàn toàn không phải là người thật.

 

Sau khi hoàn thành phần lớn các cảnh quay đầu, Trương Tinh Hỏa mới bắt đầu tập trung xử lý những cảnh tiếp theo. Ông rất lo lắng về tinh thần và tâm lý của diễn viên, nên dạo gần đây thái độ cũng dịu dàng hơn nhiều.

 

Thưởng Nam đã ba ngày không gặp Phó Vu Sinh. Nghe nói hắn đi dự một cuộc họp kín, không công khai.

 

Hôm trở lại, Phó Vu Sinh không về khách sạn mà đến thẳng phim trường. Nhân viên trên phim trường nồng nhiệt chào hỏi hắn.

 

Tiểu Lưu vừa nhét hai trái nho xanh vào miệng, vừa nhiệt tình gọi: "Thầy Phó! Thầy Phó!" rồi chỉ tay về một hướng: "Thầy Thưởng Nam đang ở phòng hóa trang đấy!”

 

Phó Vu Sinh gật đầu khẽ: "Cảm ơn."

 

A Trương đang ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lưu: "Sao cậu lại nói cho thầy Phó biết Thưởng Nam ở đâu?"

 

"Không biết, cảm giác mách bảo." Tiểu Lưu ra vẻ thần bí.

 

"Đồ điên." A Trương rủa một câu.

 

---

 

Thưởng Nam đang thay đồ. Áo mới vừa mặc lên xong thì chuyên viên trang điểm vỗ trán một cái: "Cảnh này hình như phải mặc đồng phục học sinh, đồng phục ở phòng bên, cậu chờ chút, tôi đi lấy rồi quay lại liền!”

 

Trong lúc chờ chuyên viên trang điểm đi lấy quần áo, Thưởng Nam vừa đọc bản điện tử của kịch bản, một tay đưa ra sau kéo cổ áo, cởi áo đang mặc từ đầu xuống. Cậu đang chăm chú đọc kịch bản thì nghe tiếng xoay khóa cửa, tưởng là chuyên viên trang điểm quay lại, nên không phân tâm nhìn qua.

 

Cho đến khi mùi hương lan nhẹ của hoa lan lướt ngang đánh úp lại.

 

Thưởng Nam kinh ngạc ngẩng đầu lên, chưa kịp lên tiếng gì thì thân hình của Phó Vu Sinh đã bao phủ xuống. Bàn tay mát lạnh đặt thẳng lên eo cậu, không hề có chút ngăn cách nào.

 

"Biết tôi sẽ đến nên cố tình không mặc đồ sao?"

 

Phó Vu Sinh… đang trêu chọc cậu sao?

 

Thưởng Nam bối rối không biết phải đáp thế nào. Nơi bị bàn tay Phó Vu Sinh chạm vào như thể bị hơ lên một miếng sắt nung, da thịt nơi ấy như sắp bỏng rát.

 

Đang lúc luống cuống, môi và răng của Phó Vu Sinh đã phủ xuống. Phòng hóa trang có camera giám sát, chuyên viên có thể vào bất cứ lúc nào, nhưng mọi nỗi lo sợ của Thưởng Nam đều bị Phó Vu Sinh áp chế.

 

Đầu lưỡi bị m*t đến đau rát, như thể đối phương muốn nhổ nó ra luôn. Toàn bộ khoang miệng bị xâm chiếm, điều khiển hoàn toàn. Ngoài Phó Vu Sinh ra, Thưởng Nam không còn cảm nhận được gì khác nữa.

 

"Thưởng Nam?"

 

"Thầy Thưởng Nam?"

 

Giọng của chuyên viên trang điểm đột ngột vang lên bên tai. Thưởng Nam run bắn người, bừng tỉnh lại. Trước mặt cậu không có Phó Vu Sinh, hai người cũng không hề hôn nhau.

 

Chuyên viên trang điểm đang đứng trước mặt cậu, trên tay là bộ đồng phục của Lý Nham, mặt mày đầy lo lắng.

 

"Dạo này cậu ngủ không ngon sao? Đến đứng mà cũng ngủ gật à? Bình thường nên nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

 

Vừa nãy cô bước vào thì thấy Thưởng Nam đang cúi đầu ngủ gật, gọi mãi mới tỉnh lại.

 

Thưởng Nam mặc lại đồng phục học sinh, lắc đầu một cái, rồi cầm điện thoại trên bàn, không biết bị đặt ở đó từ khi nào: "Chắc là dạo này em thiếu ngủ. Cảm ơn chị đã nhắc."

 

Khi bước ra khỏi phòng hóa trang, giọng 14 lại vang lên trong đầu: “Chúc mừng kí chủ, lại bị yểm.”

Bình Luận (0)
Comment