Bàng Hoàng Đích Dã Thú

Chương 1

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước đứt quãng, sương mù lan tỏa, mặt kính rộng lớn mơ hồ, làm cho cảnh tượng trong kính trở nên mông lung. Ngay cả như vậy, vẫn có thể nhìn ra, đây là một căn phòng tắm rộng đến kinh người, rất không phù hợp với khái niệm phòng tắm truyền thống, trang hoàng tinh mỹ, cái gì cần có đều có: phòng tắm vòi sen rộng rãi, bồn tắm loại nhỏ làm giảm bớt mệt mỏi, vươn tay là có thể đụng đến rượu đỏ lâu năm đặt trong tủ lạnh. Do tính cách chủ nhân thích ánh mặt trời, cho nên cả mặt tường hướng nam chọn dùng loại kính hoa dày, chọn dùng ánh sáng tự phát, lại dùng một tấm bình phòng kiểu hai cửa màu trắng, vừa làm cho ánh sáng chiếu vào, lại có thể đồng thời bảo vệ riêng tư. Bên tường đặt một bộ ghế mây tinh xảo, hai bồn cây bồ quỳ xanh mướt, sức sống bừng bừng, cả không gian ánh sáng sáng ngời, hoàn cảnh thoải mái, ngay cả phòng tắm đều tốn công như thế, có thể thấy được chủ nhân là một người có yêu cầu cực cao với chất lượng cuộc sống.

Thụy Hành Phong thay đổi vị trí, xoay người lại, lấy tay vuốt lên mái tóc ướt của mình, tiếp tục ngâm mình trong nước ấm cảm giác khoan khoái bao bọc xung quanh, đồng thời cầm ly rượu đỏ đặt ở một bên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau một ngày bận rộn không ngừng nghỉ, lúc này là khoảnh khắc anh thả lỏng nhất. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, vừa giảm bớt cảm giác nóng giờ phút này, lại có thể thư giãn thần kinh, làm cho anh không khỏi thích ý thở một hơi thật dài. Ánh sáng chiếu qua bình phong, nhẹ nhàng đậu trên mặt nam nhân. Mái tóc luôn được chải cẩn thận tỉ mỉ, giờ phút này lại xõa hết xuống, ẩm ướt dính ở hai má, làm cho ngũ quan anh tuấn lãnh liệt của anh, có thêm một phần lười nhác khêu gợi, con ngươi đen như trước không có biểu tình gì, rút đi ánh nhìn thẳng lợi hại của nam nhân, cũng chỉ còn lại phần tối sáng sâu không lường được. Dáng người cao lớn rắn rỏi, khóe môi với những đường cong cùng góc cạnh rõ ràng như dao khắc, làm cho nam nhân tràn ngập khí thế của người có địa vị.

Loại khí thế có từ lúc sinh ra này, hoàn toàn không liên quan tới quần áo hay thứ gì đó bên ngoài, cho dù giờ phút này anh có toàn thân trần truồng, tắm rửa không hề phòng bị, toàn thân trên dưới của anh vẫn không thể chê vào đâu được, cẩn thận, mà trong mắt anh, cũng lộ vẻ cao cao tại thượng không thể thỏa hiệp, tự tin thong dong. Không ai có thể chinh phục người đàn ông như vậy, anh từ lúc sinh ra chính là không bị người chinh phục, mà là đi chinh phục người khác. Làm chủ tịch chấp hành của B&P, tiêu điểm của tất cả ánh mắt, người chỉ huy quyết định sách lược thống lĩnh hàng vạn công nhân, Thụy Hành Phong cho tới bây giờ đều không có sinh ra nghi vấn đối với bản thân. Anh tương đương rõ ràng mình là một người đàn ông như thế nào, rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm, rõ ràng nên làm được đến tình trạng gì, có thể đạt thành mục tiêu gì, chỉ trừ bỏ…

“Anh chỉ có một mình nhưng thật ra rất hưởng thụ…” Tiếng cười khẽ trêu tức truyền tới, tiếng nói từ tính trầm thấp, chợt xa lại gần, phong tình vạn chủng, liêu nhân nói không nên lời. Bóng người chợt lóe, phòng tắm đã có thêm một vị “khách không mời mà đến”.

Trên mặt Thụy Hành Phong không có vẻ kinh ngạc, chỉ thản nhiên nhìn người nọ, khóe miệng lãnh ngạnh hơi kéo, “Tiêu Mặc Vũ, không quen nhìn như vậy, chính em cũng đến hưởng thụ một chút đi.”

Nam tử tên là Tiêu Mặc Vũ ý cười càng sâu, “Lời mời của chủ tịch B&P, từ chối thì bất kính, tôi đây liền làm phiền.” Dứt lời, cậu bắt đầu động tay cởi bỏ quần áo trên người, một bên cởi, một bên chậm rãi đi về phía Thụy Hành Phong. Tiêu Mặc Vũ vốn đang mặc quần áo thể thao vô cùng rộng rãi, lúc cởi ra không chút lao lực. Lúc cậu thoát y, mắt cá chân trong suốt giống như ngọc, lúc bước đi lặng yên không một tiếng động, nhanh nhẹn như gió, tư thái đi đường vô cùng xinh đẹp, không giống như đi, mà giống như một mảnh lông chim lướt đi trong không khí, có một loại xinh đẹp chậm rãi kết hợp giữa động và tĩnh. Thụy Hành Phong khẽ nheo mắt lại, nhìn cậu, không có gì khác, chỉ nhìn bộ dáng cậu vừa đi vừa cởi quần áo, chính là một loại hưởng thụ. Áo, nội y, quần dài… Từng chiếc rơi xuống mặt đất, rốt cuộc lộ ra da thịt trơn bóng nhẵn nhụi như ngà voi, thân thể thon dài không có một vết sẹo lồi, nhưng không giống như cơ bắp cường tráng do hàng năm rèn luyện như Thụy Hành Phong, của cậu có một loại sức mạnh xinh đẹp tinh tế cân đối, đến ngay cả khí quan nam tính lõa lồ cũng giống nhau, nhỏ, màu sắc sáng bóng, vừa không có vẻ quá nhu nhược, cũng sẽ không quá mức dương cương. Thụy Hành Phong khẽ nâng đều lên, tầm mắt chậm rãi chuyển qua khuôn mặt của cậu. Đó là một khuôn mặt có thể nói là loại hình xinh đẹp, lông mày nhọn tú lệ giãn ra tùy ý, đôi mắt phượng lãnh diễm, có vẻ hơi trêu tức, khóe môi cong lên, ý cười thản nhiên mà lại mê người, cho dù từ xa nhìn lại, cũng có thể ngửi được một hương vị hấp dẫn không thể kháng cự. Người đàn ông này tự như một loại độc dược, có thể làm cho khung cảnh xung quanh mình trong nháy mắt sáng bừng sinh động, nhưng ngay lúc ngươi sa vào quang hoa tuyệt đẹp của cậu ta, thì độc đã xông vào tận tim, thuốc và kim châm cũng không cứu được. Cho nên, Thụy Hành Phong cũng chỉ lẳng lặng nhìn chất độc hóa học hoạt sắc sinh hương trước mặt, lấy tịnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.

“Để làm chi nhìn em như vậy.”

Tiêu Mặc Vũ cười khẽ, giống một con mèo nhỏ sợ nóng, vươn mũi chân, nhúng nhúng vào nước, ngón chân trong suốt giống như ngọc kia chỉ cách khuôn mặt trong gang tấc, Thụy Hành Phong nhất thời khó chịu, lập tức cầm lấy gan bàn chân của cậu, tầm mắt đông lạnh bắt đầu thâm trầm…

Tiêu Mặc Vũ “phụt” một tiếng nở nụ cười, tựa hồ thực vừa lòng biểu hiện của Thụy Hành Phong, chỉ là điểm ấy làm cho người ta tương đối khó chịu, đang lúc Thụy Hành Phong muốn buông cậu ra, cậu lại cúi người xuống, bước vào trong bể, duỗi tay ra cầm lấy ly rượu trong tay Thụy Hành Phong.

Làm trò trước mặt Thụy Hành Phong, cậu nâng cốc chậm rãi đổ vào miệng, sau đó cúi xuống, nhắm ngay môi của anh, nhẹ nhàng há miệng đẩy qua.

Thụy Hành Phong đưa tay ôm lấy eo cậu, theo bản năng cuốn lấy đầu lưỡi tự động đưa đến của cậu, một mặt dây dưa mút vào, một bên nuốt vào rượu đỏ hơi lạnh, tư vị được lắm.

Anh nhẹ ngậm lấy mút vào, giày vò quấy rối, không nhanh không chậm nhấm nháp cảm giác trơn dính mềm mại trong miệng kia, tiếng ngậm nút rung động cùng giọng mũi như có như không của anh xen lẫn vào nhau, tương đương phiến tình, mà mỗi lần mút vào một chút, da thịt dưới tay anh lại truyền đến vẻ run rẩy tinh tế, phản ứng kia làm cho anh vô cùng vừa lòng. Tuy rằng bình thường luôn tự đại bừa bãi làm người khác khó chịu, nhưng ở trên giường, cậu liền lập tức hóa thân thành mị hồ *** loạn, mẫn cảm nhiệt tình đến mức kinh người. Cùng lúc, hưởng thụ vẻ *** đãng mê người này của cậu, cùng lúc, lại đối với điều này cảm thấy chán ghét, nhưng đàn ông đều không ngoại lệ là loại động vật của dục vọng, con mồi tự động đưa lên cửa, Thụy Hành Phong còn không có ngốc đến mức sẽ đẩy cậu ta ra, chẳng qua là làm tình mà thôi, vậy thì ra sức hưởng thụ một chút đi.

“Nếm qua thật ngọt…”

Thụy Hành Phong nắm lấy tóc cậu, thoáng kéo ra khoảng cách, nhìn thấy hai cánh môi no đủ dính đầy nước bọt trong suốt, lại há miệng ngậm vào, lấy răng nanh khẽ cắn, lại dùng đầu lưỡi tinh tế liếm một vòng lại một vòng, đến tận lúc cậu ngứa đến không chịu nổi, lấy tay nhẹ đẩy, mới buông cậu ra.

“Hương vị không tồi, độ mẫn cảm cũng tốt lắm.” Thụy Hành Phong lạnh lùng khẽ động khóe môi, chép miệng thưởng thức, tầm mắt nhìn cậu không chút khách khí, tràn ngập dục vọng rõ ràng.

Tiêu Mặc Vũ chưa bao giờ gặp qua anh thật sự cười.

Người đàn ông này không phải bình thường mặt không hề thay đổi, mà là lạnh lùng, anh không cho phép mình không khống chế được, cho dù làm tình đến cao trào, cũng rất hiếm thấy vẻ mặt mê loạn của anh.

Đang lúc bàn tay của Thụy Hành Phong ấn lên mông cậu, lại bị Tiêu Mặc Vũ nhẹ nhàng ngăn cản, “Em giúp anh mát xa nhé?”

“Được.”

Thụy Hành Phong sảng khoái buông tay ra.

Anh thật muốn nhìn một chút, lúc này cậu lại muốn chơi cái trò gì. “Quay lưng lại đây.” Thụy Hành Phong xoay người, duỗi hai tay ra, gác ở cạnh bể. Bờ vai của anh cực rộng, đường cong hai vai như đồi núi trập trùng, rắn chắc sôi sục, da thịt màu tiểu mạch lộ ra vẻ đẹp dương cương của anh, phía sau lưng giống như đồi núi giãn ra, cao thấp phập phồng, từ đáy mông tới chỗ trũng, lại nháy mắt nhô cao, hình thành cái mông hút hàng rắn chắc, giờ phút này bị nước ấm che đi. Toàn thân đều như có vẻ nóng lên, Tiêu Mặc Vũ vội vàng điều chỉnh hô hấp, đứng ở sau lưng anh, hai tay đặt lên hai vai anh, bắt đầu chậm rãi mát xa cho anh. Bả vai truyền đến lực đạo không nhẹ không nặng, vuốt ve từng tấc một, tư thế mát xa trung quy trung củ, ngón tay cậu cũng bảo dưỡng rất khá, nhãn nhụi mềm nhẵn, không có cảm giác thô ráp thông thường của đàn ông, Thụy Hành Phong kêu rên một tiếng, tương đối hưởng thụ, cảm giác mệt mỏi trên người tựa hồ cũng bay đi hơn phân nửa. Tiêu Mặc Vũ đứng đắn không được bao lâu, lại bắt đầu biến chất, tuy rằng bàn tay cũng không ngừng lại, nhưng sau gáy thụy hành phòng, lại cảm nhận được một đợt hơi thở nóng rực phất qua, đồng thời truyền đến cảm giác hơi hơi đau đớn.

“Này, em không phải muốn mát xa cho tôi sao?” Thụy Hành Phong quay sang hỏi.

“Em là đang mát xa nha.” Tiêu Mặc Vũ than thở, càng thêm dùng sức liếm hôn sau gáy của anh, thậm chí vươn đầu lưỡi, khiêu khích vành tai của nam nhân, lại còn ngậm nó vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp.

“Tôi cảnh cáo em, không được lưu lại hôn ngân.” Thụy Hành Phong lạnh lùng nói.

Mỗi lần cùng cậu hoan ái xong, trên người đều lưu lại một hai dấu vết, điều này làm cho những bạn giường khác nhìn thấy, sẽ có cảm tưởng gì? Nói sau nếu để cho người quen biết, khẳng định sẽ mượn cơ hội cười nhạo, hại anh mất hết mặt mũi.

“Sẽ không, anh yên tâm đi.”

Tiêu Mặc Vũ dùng đầu lưỡi bắt đầu từ gáy, một tấc một tấc liếm xuống, một mặt tinh tế liếm, một mặt vươn tay, xoa nắn cơ ngực to lớn của anh.

Tiếng liếm láp nhỏ vụn mang đến cảm giác ngứa ngáy không nói nên lời, đầu lưỡi ấm áp của cậu tựa hồ mang theo tia lửa bắn ra, thỉnh thoảng kích thích da thịt run rẩy. Thụy Hành Phong nín thở, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề. “Mát xa như vậy anh có thích không?” Tiêu Mặc Vũ dứt khoát ôm lấy cả người anh từ phía sau, da thịt kề sát da thịt, không có một kẽ hở, bắt đầu chậm rãi tiến hành ma xát, đầu lưỡi vẫn liên tục khiêu khích phần gáy cùng hõm vai của anh, da thịt được nước ấm làm dịu khiến màu da của Tiêu Mặc Vũ càng thêm trắng nõn ẩm ướt, toàn cơ thể của cậu tinh tế mềm dẻo, hai đầu nhũ hồng nhạt trước ngực, theo động tác ma xát, mà dần dần dựng thẳng lên… từng đợt cảm giác tê dại truyền đến, từ phía sau lưng Thụy Hành Phong có thể cảm giác rõ ràng hai núm vú cứng thẳng của đối phương, đang không ngừng miết lên lưng anh…

Thụy Hành Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt hưởng thụ “phục vụ” của cậu. Thấy anh không phản đối, Tiêu Mặc Vũ trở nên lớn mật, hai tay theo lòng ngực rộng lớn của anh đi xuống, trải qua phần bụng bằng phẳng, lặng yên đi xuống, xẹt qua bộ lông rậm rạp, ngón tay linh hoạt phút chốc động đậy, định cầm lấy phân thân giấu kín ở trong đó…

“Này!”

Thụy Hành Phong túm lấy tay cậu, mở to mắt, giống một con dã thú đang ngủ đông lập tức bị đánh thức, mạnh xoay người lại, hai người liền hình thành tư thế mặt đối mặt.

“Làm sao vậy. Chủ tịch đại nhân?” Tiêu Mặc Vũ bắn ra một nụ cười tuyệt đẹp, giống cây thuốc phiện đang đón gió, phun ra lời nói ác độc vô hình.

“Em người này, hấp dẫn tôi như vậy, có thể thừa nhận được loại hậu quả này sao?” Thụy Hành Phong cười mà như không cười nhìn cậu, sâu trong đôi mắt lộ ra hương vị làm kẻ khác không rét mà run.

Tiêu Mặc Vũ khẽ nhướn đôi mày tú lệ, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt anh, “Vậy làm cho em xem xem, rốt cuộc sẽ có hậu quả như thế nào.”

Dứt lời, cậu cười khẽ, tiến gần lại, dính sát vào Thụy Hành Phong, “Mát xa còn chưa chấm dứt đâu, có lẽ chúng ta nên thử xem thế nào.”

Cậu vươn đầu lưỡi, giống một con mèo tham lam, liếm láp đường cong cứng rắn như nham thạch của nam nhân, từ hai má đến cằm, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, lại dùng môi mút vào, như la nhấm nháp mỹ vị trên đời này. Trên thân nam nhân bình thường sẽ có một loại hương khí hỗn hợp giữa vị bạc hà cùng vị thuốc lá rất dễ chịu, thực dễ dàng làm cho người ta sa vào trong đó. So với anh, dáng người của cậu có vẻ gầy thấp hơn một chút, Thụy Hành Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Mặc Vũ, trên mặt như trước không có biểu tình gì, nhưng thân thể đã bắt đầu dần dần nóng lên. Khuôn mặt dính hơi nước ẩm ướt của đối phương, so với thời điểm nào, đều có vẻ sắc hương tràn đầy. Nam nhân không tiết tháo này hiển nhiên không biết cảm thấy thẹn là cái gì, bất luận ở chỗ nào, đều đối dục vọng biểu hiện ra nhiệt tình kinh người, biểu hiện ở trên giường, so với bất cứ một người nào anh đã từng kết giao càng kiều mỵ mê người, mà cậu giờ phút này biểu tình lại hưng phấn vô cùng, hai má trắng nõn đã lộ ra một tầng *** ửng đỏ.

Bỗng nhiên, đùi anh truyền đến một loại xúc cảm nóng bỏng, Thụy Hành Phong lập tức ý thức được, cậu đã cương! Tầm mắt của đối phương không cần nói cũng biết, Tiêu Mặc Vũ lấy ánh mắt rõ ràng theo dõi anh, đem anh kẹp ở giữa vách tường cùng thân thể mình, dùng tính khí bừng bừng phấn chấn của mình, để ở trên phân thân thô dài cũng càng lúc càng cương của anh, bắt đầu trên dưới ma xát… Hai người cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu rên, từng trận tê dại, truyền đến từ hai tính khí nam tính đang ma xát lẫn nhau, mỗi lần nhẹ cọ một chút, lại khiến cho cả hai càng cứng thêm vài phần.

“A… Lớn quá… Em thích… Cái đó của anh lại vừa cứng vừa nóng… Giống như khối sắt đang nung đỏ…”

Tiêu Mặc Vũ nhẹ thở gấp, không gian ẩm ướt nhất thời vang lên âm thanh tươi đẹp. Ma xát mờ ám như vậy, so với chân chính đâm vào còn muốn làm cho người ta phấn khởi, toàn thân cậu từng trận nóng lên, đại não cảm thấy một loại khoái hoạt đến mê muội. Do muốn cảm thụ loại khoái hoạt này càng nhiều, cậu liền giống như đỉa bám chặt trên thân nam nhân, bắt đầu vong tình vặn vẹo… Khoái cảm càng mãnh liệt, cậu xoay lại càng kịch liệt.

Hai đầu nhũ hồng nhạt trước ngực, kiều diễm ướt át, non mềm đến có thể bóp ra nước, tản mát ra khí mầu dục mãnh liệt, mà dục vọng của cậu dĩ nhiên căng cứng đến sắp chết, ở hạ thể của anh ma xát qua lại, như là mắc phải một loại bệnh ngứa, chỉ có thân thể to lớn của anh mới có thể trị liệu.

“Thực chịu không nổi em, tôi còn chưa bắt đầu chọc vào, liền trở nên *** đãng như vậy.” Thụy Hành Phong chậc lưỡi nói, nhăn lại đôi mày anh tuấn, một đôi tay bấu chặt cái mông cong vểnh của đối phương, bắt đầu không ngừng vuốt ve, cảm thụ được độ co dãn cùng trắng mịn tuyệt hảo dưới bàn tay.

“Vậy anh liền cắm vào đi a.”

Tiêu Mặc Vũ mở hai tròng mắt, ba quang liễm diễm, phát ra lời mời chủ động, thậm chí còn vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi có vẻ khô ráo. Đầu lưỡi màu đỏ tươi, ở giữa hàm răng trắng nõn có vẻ khiêu khích đến kinh hoàng, đổ thêm dầu vào dục hỏa đã như lửa cháy của nam nhân.

“Đây là chính em nói!”

Thụy Hành Phong không khách khí đẩy cậu ngã vào trong bể, nước đã rút đi một nửa, chỉ cao đến sườn thắt lưng của cậu, anh một bước liền bay đến, hung hăng túm lấy tóc trên đầu cậu, giống một con dã thú vội vàng, tròng mắt âm trầm nhìn chằm chằm cậu vài giây, liền thô lỗ hôn lên. Bất đồng với lúc trước, đây là một nụ hôn mãnh liệt tràn ngập xâm lược cùng chinh phục. Hơi thở nóng cháy của anh quét sạch tất cả trong miệng cậu, một giọt cũng không chừa, ép lấy nước bọt trong miệng cậu, anh cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, cuồng dã mút vào, cuồng mãnh giống như muốn đoạt đi hô hấp của cậu, làm cho cậu cơ hồ sắp hít thở không thông. Một bên hôn, một ngón tay của anh nương theo nước đâm vào huyệt khẩu chặt chẽ… Mặc kệ đã làm bao nhiêu lần, tiểu huyệt nhỏ hẹp kia của cậu vẫn chặt như vậy, nóng như vậy, không nghĩ qua là, sẽ làm cho người ta đánh tơi bời. Lý trí dần dần tan rã, Thụy Hành Phong ôm lấy cậu, hai người cùng ngã vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi dính ướt mặt cùng tóc của cả hai, bọn họ lại không chút nào để ý, chỉ là thở thật mạnh, đỏ mắt, vì tình sự sắp xảy ra mà kích động không thôi.

“Chậm… Chậm một chút… Không cần nhanh như vậy…” Tiêu Mặc Vũ cụp mắt xuống, cắn môi nói, hai má ửng đỏ lộ ra một vẻ ngây ngô động lòng người.

Rõ ràng ngay từ đầu là cậu lớn mật hấp dẫn, lúc này lại biểu hiện ngây thơ như vậy, rất không biết nên khen hành động của cậu, hay là cảm phục thiên tính trời sinh tới mức vừa *** đãng lại ngây thơ như vậy.dương v*t rục rịch đã gần như sắp bùng nổ, anh tách hai chân cậu ra hai bên, cúc huyệt bí ấn của cậu liền bại lộ ở trước mặt anh, hơi hơi co rút lại… Nhắm ngay nó, một tay cầm tính khí thô to của mình, nương theo dòng nước làm dịu, Thụy Hành Phong chậm rãi đẩy mạnh vào trong cơ thể cậu, kiên định cắm xuống…

“A… Sâu quá.” Đại khái là lập tức bị cảm giác phong phú quá mức kích thích, Tiêu Mặc Vũ phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, ngón chân không tự chủ được căng lên…

Mật huyệt sớm đã quen với thân thể nam nhân, cũng không có nhiều lắm cảm giác đau đớn, mà là cảm giác phong phú nói không ra lời, trong vách tường mẫn cảm dán chặt dục vọng nóng bỏng của nam nhân, cảm giác nóng ấm vọt thẳng lên ót, làm thân mình cậu mềm yếu một nửa…

“Kẹp tôi chặt như vậy, em muốn nuốt cả tôi vào sao?” Thụy Hành Phong cười khổ nói, nâng đùi cậu lên, cũng thô lỗ xoa nắn cái mông của cậu, làm cho cậu thả lỏng.

Mỗi lần đều là như vậy, vừa cắm vào sẽ sống chết kẹp lấy, tham lam cùng dục vọng của cậu giống nhau đến kinh người, may mắn anh đủ kéo dài, năng lực tự động điều khiển cũng siêu cường, nếu đổi là người đàn ông khác, chỉ sợ còn không kịp động thì đã tiết. Anh bắt đầu thẳng lưng, ra vào trong tiểu huyệt ướt át nóng bỏng của cậu, phân thân trướng lớn đến mức phát đau, từng chút đâm vào sâu trong nội bích non mềm của cậu… Tiêu Mặc Vũ phát ra tiếng kêu rên, hai tay nắm lấy cạnh bể, cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức, làm cho tính khí của nam nhân có thể tiến nhanh vào, trực tiếp công thành.

Thụy Hành Phong nâng chân cậu lên, chậm rãi thẳng tiến về phía trước, nội bích của cậu vừa chặt lại vừa nóng, cắn chặt lấy phân thân của anh không thả, tư vị đó tuyệt không thể tả.

“A… Ưm… Thật thoải mái… Dùng sức… Đúng… Cứ như vậy hung hăng đâm vào… A… Ư…”

Người đàn ông này vĩnh viễn không biết thẹn thùng là cái gì, kêu giống như mấy trăm năm chưa được làm tình. Dục học dần dần cháy khắp toàn thân, hô hấp càng trở nên ồ ồ, theo tốc độ thúc vào càng nhanh, tiếng rên rỉ trầm thấp của Tiêu Mặc Vũ càng trở nên lớn hơn, càng ngày càng mê người, tiểu đệ đệ của cậu không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, phía đỉnh sưng phồng ồ ồ chảy ra lệ dịch động tình. Nhịn không được vươn tay, xoa bóp dục vọng của chính cậu, Tiêu Mặc Vũ dùng đầu lưỡi liếm đôi môi cơ khát của mình, cúi đầu nhìn thấy cảnh phân thân thô to của nam nhân, đang không ngừng thúc vào tiểu huyệt của mình, thứ thô dài tràn đầy sinh lực kia, cứng rắn như thiết, lại nóng cháy như lửa, đang hung hăng giã mạnh rồi đảo loạn bên trong mình, mỗi một lần động, liền truyền đến khoái cảm như bị điện giật, làm toàn thân cậu tê dại. Bọt nước văng khắp nơi, hai khối thân thể nam tính to lớn, giống như hai sợi dây leo bám chặt vào nhau, tiếng thân thể va chạm vào nhau, kết hợp với tiếng nước cùng tiếng rên rỉ kích động của cậu, tạo thành khúc nhạc tình sắc làm kẻ khác mặt đỏ tim đập, Thụy Hành Phong mặt không đỏ hơi thở không loạn liên tục thúc vào mấy trăm cái, sợ đối phương vì quá mức kích động mà bắn tinh, nên chậm rãi dừng động tác.

“Làm sao vậy?” Tiêu Mặc Vũ bất mãn ngước mắt nhìn anh.

“Chúng ta đổi tư thế khác.”

Thuy hành phong cúi người xuống, nhấc eo cậu lên, hơi hơi nâng thân thể cậu lên, để cậu ngồi vào lòng mình, sau đó, một bàn tay ôm lấy cái mông cậu, một bàn tay chống lên cạnh bể, từ dưới lên trên bắt đầu vận động đâm chọc cùng nắc mạnh. Loại tư thế này vô cùng tiêu hao thể lực người tấn công, nhưng đối với người thừa nhận mà nói, tư thế cơ thể như vậy lại có thể xâm nhập đến mức trước nay chưa từng có. Tiêu Mặc Vũ giật nảy người, chỉ cảm thấy phân thân thô dài của nam nhân lập tức đâm tới một điểm vô cùng mẫn cảm, không khỏi kêu ầm lên, “A… Thích quá… Trời ạ… Không được… A…”

Trước mắt trở nên tối đen, tựa hồ trời đất cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại cự vật nóng bóng của nam nhân, không ngừng đâm chọc vào u huyệt của mình. Trong cơ thể tựa như có cây đuốc đang bốc cháy hừng hực, mỗi lần nam nhân đâm vào một cái, ngọn lửa liền bắn tung ra, tình nhiệt càng sôi trào bắn ra, bộc phát ra tia lửa rực rỡ lóa mắt. Cậu nhịn không được dùng hai chân thon dài, kẹp chặt vòng eo mạnh mẽ của nam nhân, hai tay ôm lấy cổ anh, u huyệt giống như có ý thức của chính mình, một lần so với một lần càng bóp chặt lấy phân thân nóng bỏng của nam nhân, mà cậu kẹp càng chặt, nội bích mẫn cảm liền càng phát ra tia lửa có thể cảm nhận được sau mỗi một lần ma xát, ngọn lửa này đốt lên làm cậu kích động vô cùng, giọng nói đều hưng phấn đến gần như khàn khàn.

“A… Ưm… Hành Phong… Đúng… Chính là nơi đó… Em thích… Đâm sâu quá…”

U huyệt của cậu hút chặt lấy phân thân bỏng người, phối hợp với động tác của nam nhân cùng nhau múa, nhiệt tình cổ vũ nam nhân càng thêm cuồng mạnh xâm phạm chính mình. Tiếng kêu *** đãng không chút nào che dấu, làm cho dục hỏa của nam nhân càng mạnh. Thụy Hành Phong ôm chặt cái mông của cậu, lại nâng thân thể cậu lên, cúi đầu xuống, ngậm vào đầu nhũ hồng nhạt không ngừng chớp lên trước mặt anh, hung hăng nút mạnh. Hạ thể lọt vào công kích liên tục không ngừng, trước ngực lại truyền đến từng trận kích thích, cảm giác này thật sự quá mức mãnh liệt, Tiêu Mặc Vũ vô cùng cuồng loạn, xoay eo nhấc mông, thân thể mềm mại ngửa ra sau, cả người cong thành một độ cung tuyệt mỹ, lại làm cho nam nhân càng dễ dàng ngậm hai núm vú nho nhỏ trước ngực mình, liên tục gia tăng âu yếm. Mồ hôi kích tình từng giọt từng giọt chảy xuống, bọt nước trên người dày đặc, đã phân không rõ rốt cuộc là mồ hôi, hay là nước bể văng khắp nơi. Nơi riêng tư của hai người dính chặt không thể phân, gắt gao kết hợp cùng một chỗ, lượng lớn dịch thể tràn ra làm cho động tác ra vào của nam nhân càng thêm dễ dàng.

“A a… Lớn quá… Ưm… Thật thoải mái…”

Tiêu Mặc Vũ nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra biểu tình vừa thống khổ lại khoái hoạt, đôi mắt lãnh diễm tràn ngập hơi nước, bởi vì kích tình mà thần thái bay lên, lưu quang tràn đầy màu sắc, mái tóc đen hơi dài ướt đẫm, dính lên phần gáy trắng nõn, đuôi tóc ẩm ướt theo luật động kịch liệt mà bay múa, thỉnh thoảng phất qua gương mặt anh tuấn mà lãnh ngạnh của nam nhân, có một loại khiêu khích khác thường. Cậu lấy tư thế *** đãng cưỡi ở trên thân nam nhân, vẻ mặt không chút nào ngượng ngùng, trái lại ánh mắt giãn ra, khóe môi mỉm cười, ra sức vặn vẹo vòng eo mềm đến khó tin, tùy ý bày ra các loại tư thế không thể tưởng tượng, cơ khát nhấm nháp cự vật nóng bóng đang đâm vào thật sâu trong cơ thể mình, truy đuổi khoái cảm tình giao. Uyển chuyển than nhẹ, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ cơ khát lay động lòng người, diêm dú không thể nhìn gần. Dáng người giống như liễu, rồi lại xinh đẹp như hoa, mê hoặc vô cùng, toàn thân đều nhuộm một tầng sáng bóng trong trẻo mềm nhẹ, hoạt sắc sinh hương, có thể nói quyến rũ mê người. Không có người đàn ông nào có thể kháng cự chất độc như vậy, phong tình như vậy!

Trong cổ họng Thụy Hành Phong phát ra một tiếng thở trầm thấp hưng phấn, cánh tay như thiết siết chặt vòng eo mềm mại của cậu, ấn cậu thật sâu về phía mình, một lần so với một lần ác liệt hơn thúc vào sâu trong cúc huyệt non mềm, cặp mắt lợi hại kiêu ngạo kia, tràn đầy màu đen làm kẻ khác tim đập nhanh, nhân *** mà khiếp người hồn phách, giống như có thể ở giây tiếp theo liền oán hận xé rách cậu, hủy diệt cậu, nhốt đánh cậu vào địa ngục vạn kiếp bất phục! Tuy là tư thế cơ thể cực kỳ tiêu hao thể lực, nhưng biểu tình của nam nhân vẫn không có nửa điểm miễn cưỡng, toàn cơ thể anh vì luật động mà căng lên, một khối cơ bụng khỏe đẹp rõ ràng có thể thấy được, giống một con báo hoang dại đang chạy trốn trong rừng rậm, ở trên thân thể tuyệt không tả của cậu, đào móc khoái hoạt lớn nhất của nam nhân. Anh hung ác va chạm đến không ngừng không nghỉ, thể lực kinh người, kỹ xảo thành thạo làm cho cậu như si như cuồng, lại nhiều lần bị ném lên đỉnh tình ái.

“Ưm… Nơi đó… Chính là nơi đó… Đâm em thật thoải mái…” Tiêu Mặc Vũ lớn tiếng hô lên, thanh tuyến khàn khàn lộ ra vui thích vô cùng.

Dục vọng ngưng tụ thành một hải dương nóng bỏng, làm cho cả hai đều sa vào thật sâu, giữa dòng nước ấm áp, hai thân thể nam tính trần trụi bị kích thích toàn bộ, liều chết dính sát vào nhau. Khoái cảm không cách nào hình dung, như dòng điện đánh sâu vào hai người bọn họ, phân thân của nam nhân nóng cháy như thiết, có loại lỗi giác muốn đâm thủng cậu, thần kinh của cậu căng lên, toàn thân giống như phát sốt bật nảy lên, đầu liên tục lắc mạnh, ghé vào lỗ tai anh phát ra tiếng rên rỉ thơm ngọt như khóc như than. Mà anh lại không chịu thả lỏng, hai tay hung hăng bóp chặt cái mông cậu, từ đầu đến cuối, hăng hái đâm chọc của mình, một lần so với một lần càng dùng sức, tiểu huyệt mất hồn của cậu nóng bỏng chặt chẽ đến dị thường, chỉ cần một lần ma xát nho nhỏ, có thể biến thành ngọn lửa lớn lan ra khắp đồng cỏ. Cả phòng tắm vang lên tiếng nước kịch liệt, cùng tiếng thở dốc gần như điên cuồng của hai người đàn ông.

Thụy Hành Phong cảm thấy mình đã hóa thành một con dã thú, chỉ biết cuồng mạnh ra sức nhảy vào trong cơ thể mềm mại của cậu, máu trong toàn thân như sôi sục, khoái cảm mãnh liệt ở xung quanh kêu gào va chạm.

“Hành Phong… Em không được… Muốn bắn… A… Cầu anh… Để cho em… Để cho em… Cầu anh…”

Cao trào như cơn sóng gió động trời, từng đợt từng đợt đánh nhốt Tiêu Mặc Vũ vào đáy biển, lại nháy mắt đưa cậu ném lên đầu sóng, làm cậu chìm đắm trong biển cả ***, không thể tự kiềm chế.

“A a… Đừng thúc nhanh như vậy… Em sẽ chết…”

Đôi mắt thất thần không mang tiêu điểm, nước bọt từ khóe miệng liên tục chảy ra, Tiêu Mặc Vũ cảm thấy mình sắp điên cuồng, tính khí nóng bỏng của nam nhân phá đi một tia thanh tỉnh cuối cùng trong đầu cậu, bắp đùi co rút run rẩy từng đợt, loại cảm giác đâm chọc càng ngày càng nhanh này làm cho cậu cơ hồ hỏng mất. Dục hỏa hừng hực thiêu đốt, đại não truyền đến từng đợt mê muội, không bao lâu, u huyệt của cậu liền kịch liệt co rút lại, tham lam hút chặt phân thân của anh.

Biết cậu sắp tới cao trào, Thụy Hành Phong gầm nhẹ một tiếng, lại là một trận đâm chọc điên cuồng, làm đến khi chân tay cậu xui lơ, linh hồn bay mất,

“A a… Thật sự không được… Thật sự… Em muốn bắn…”

Trong tiếng gào thét phấn khích, Tiêu Mặc Vũ đạt tới cao trào trước. Bên tai ông ông tác hưởng, trước mặt xẹt qua từng đợt bạch quang, sau huyệt kịch liệt co rút lại, toàn thân theo đó run rẩy, cùng lúc đó, một cỗ chất lỏng nồng đặc khẩn cấp phun ra, vẩy lên lòng ngực rắn chắc của nam nhân, cũng bắn vào trong nước. Thụy Hành Phong nhẹ nhàng hít vào, hưởng thụ sau huyệt của cậu co rút lại theo quy luật, cảm thụ được cảm giác sung sướng khi phân thân được hút chặt. Cảm giác thoải mái chưa bao giờ từng có, anh lại tiếp tục dùng sức đong đưa phần eo, ở sau huyệt nóng ướt như nước gia tốc tiến lên…

“Ưm… A…”

Tiêu Mặc Vũ thở một hơi thật dài, nâng mí mắt lên, lấy ánh mắt mông lung dừng ở trên người nam nhân vẫn liên tục va chạm dù cậu đã lên tới tuyệt đỉnh, dịu dàng lấy tay xoa bóp phần gáy khỏe mạnh của nam nhân. Nam nhân có thân thể to lớn, lực kéo dài cùng sức bật đều vô cùng kinh người, luôn có thể thỏa mãn nguyện vọng, cho cậu khoái cảm mà người khác không thể cho được.

Mỗi một lần làm tình, đều có lỗi giác như thế giới diệt vong, vũ trụ tan vỡ, làm cho nội tâm cậu giống như dã thú đang do dự, không biết nên đi con đường nào.

Cao trào tiến đến bất ngờ không kịp phòng, phân thân đâm mạnh vào vừa ngăn cản cậu co rút lại gây ra cảm giác mãnh liệt đến tê dại, Thụy Hành Phong rốt cuộc không thể nhẫn nại, vòng eo đâm về phía trước, liền đem chất lỏng nóng bỏng bắn hết vào trong cơ thể cậu…

Cả người Tiêu Mặc Vũ cong mạnh về phía sau, toàn thân lại một lần chấn động kịch liệt, bên trong chứa đầy dịch thể nóng bỏng, dục vọng bị kích thích lần nữa liền bắn ra vài giọt sương còn sót lại, như dây đàn đang căng đột nhiên bị đứt, giây tiếp theo, liền sụp đổ ở trên thân nam nhân, toàn thân xụi lơ, vẫn không nhúc nhích.

“Mới chơi được một lần đã không được? Vừa rồi tự tin tràn đầy, tên chơi với lửa có ngày chết cháy không biết là ai?”

Thụy Hành Phong hảo tâm nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn cậu vài giây, trong đôi mắt hình như có ý cười, lại giống như cất dấu một tia hèn mọn, sau đó, nhẹ nhàng che lại môi cậu… “chiến dịch” kịch liệt vừa rồi, làm cho cả hai đều có chút mệt mỏi, Thụy Hành Phong không hề cuồng dã giống như lúc trước, mà là dụ dỗ lừa cậu hé miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, bắt đầu dịu dàng mút vào. Lông mi của tiêu mặc vụ nhẹ nhàng rung động, theo bản năng ôm lấy đầu nam nhân, cùng anh triền miên hôn hít. Thân thể đã phát tiết một lần vẫn không biết thỏa mãn, chỉ cần ngửi được hương vị của nam nhân, cảm nhận được âu yếm của nam nhân, sẽ không thể khống chế mà nóng lên… Vì sao luôn cảm thấy không đủ, không đủ, còn chưa đủ?

Thụy Hành Phong lại vào lúc này đột nhiên buông cậu ra. Hơi thở nóng cháy của nam nhân nháy mắt rời xa, dục vọng cắm ở sau huyệt cũng có dấu hiệu rút ra, làm cho Tiêu Mặc Vũ bất mãn túm lấy anh,

“Không cần… Đừng rút ra…”

Cậu còn muốn cảm thụ anh nhiều một chút nữa.

“Em liền như vậy muốn tìm bất mãn sao?”

Trong mắt Thụy Hành Phong hiện lên một tia châm chọc, cúi xuống ghé vào lỗ tai cậu, một chữ một chữ nói: “Gấp cái gì, đêm còn rất dài, em muốn bao nhiêu, tôi đều cho được.” Sau đó, nam nhân không chút nào lưu luyến rút ra bản thân, dùng khăn tắm mềm mại lau khô cho nhau, một tay ôm cậu lên, mở cửa, đi về phía phòng ngủ rộng lớn… Tiêu Mặc Vũ rúc vào trong ngực anh, đem mặt dán sát vào lòng ngực dày rộng của nam nhân, nhắm mắt lại…

Nội tâm rục rịch, tựa hồ lại nghe tới tiếng gào thét do dự mà tịch mịch của dã thú.
Bình Luận (0)
Comment