Bàng Hoàng Đích Dã Thú

Chương 2

Sau một đêm ngủ không mộng mị, Tiêu Mặc Vũ tỉnh lại. Còn chưa mở mắt, đã theo bản năng sờ chỗ nằm bên cạnh, quả nhiên, trống không.

Cậu lập tức thanh tỉnh, mở to mắt…….Nhìn quanh bốn phía, đúng là biệt thự của Thụy Hành Phong, ngoài cửa sổ là vườn hoa rực rỡ và bóng cây xanh mát, chính là, như mọi lần cậu vẫn ngủ trong phòng khách. Rõ ràng là  cũng nam nhân cuồng hoan trong phòng ngủ đến nửa đêm, tỉnh dậy lại ở phòng khách, xem ra là nam nhân ôm cậu tới đây.

Anh vẫn khiết phích(sạch sẽ) đến đáng giận như vậy, không muốn cùng người khác ngủ qua đêm, dù có làm điên cuồng đến mức nào, nhất định vẫn đem người ta đá ra khỏi phòng. Cậu cũng không ngoại lệ. Chính là, anh mặc dù đá cậu ra khỏi phòng ngủ, nhưng không đá ra khỏi biệt thự, này cũng coi như có ít đặc quyền rồi, không biết có nên cảm thấy may mắn hay không.

Tiêu Mặc Vũ nhếch khóe môi, mỉm cười, lấy tay vén mái tóc đen dài tới cổ, thân thể trần trụi bước xuống giường……….Chân vừa mới tiếp xúc với thảm, suýt chút thì ngã, liền vội vàng chống vào mép giường, đùi còn hơi run run lên, thật là, mỗi lần cùng nam nhân làm, tựa như trải qua chạy cự li mười nghìn mét, cứ như vậy đi xuống, cậu không bị ngã chết mới lạ.

“Tiêu tiên sinh, thiếu gia dặn dò, chờ cậu tỉnh lại, sẽ đưa cậu trở về.”

Không bị âm thanh bất thình lình dọa cho sợ, cũng không giấu diếm ý tứ của chính mình, Tiêu Mặc Vũ cười khẽ một tiếng, xoay lại, không biết từ khi nào ở cửa xuất hiện một nam tử. Đối phương áo mũ chỉnh tề, cậu lại toàn thân không một sợi vải, trên người còn che kín dấu vết của một đêm nhiệt tình, nhưng trong mắt Tiêu Mặc Vũ lại một mảnh bình thản, ngược lại là đối phương ngượng ngùng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ dời tầm mắt.

“Tôi nói này Diêu Bân, anh theo thiếu gia nhà anh lâu như vậy, hẳn cũng gặp qua không ít bạn giường của anh ấy, như thế nào da mặt anh vẫn mỏng như vậy?” Tiêu Mặc Vũ khẽ cười trêu tức, mặt khác lại chậm rãi mặc quần áo vào……..

Diêu Bân, trên danh nghĩa là vệ sĩ của Thụy Hành Phong, từ sau năm Thụy Hành Phong sáu tuổi bị bắt cóc tống tiền, tuy rằng được cảnh sát thuận lợi giải cứu, cũng mang anh lông tóc không chút tổn thương thoát ra, nhưng vì an toàn của anh, cha Thụy Hành Phong liền sắp xếp ngay một vệ sĩ bên người anh. Mà Diêu Bân cũng cùng trang lứa, là người dưới của Thụy gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau khi trưởng thành thì làm vệ sĩ của Thụy Hành Phong, kỳ thật thân phận của anh ta cũng sớm không còn là quan hệ chủ tớ, là bạn là bè, cùng Thụy gia quan hệ mật thiết không thể tách rời.

“Tiêu tiên sinh không cần chê cười.” Diêu Bân nghiêm mặt nói.

Vẻ ngoài tráng kiện tạo ấn tượng khắc sâu cho người khác, dáng người cao lớn giống Thụy Hành Phong kẻ chín người mười, một thân tây trang theo khuôn phép, chỉ biết trưng ra mặt than càng tăng thêm vẻ nghiêm túc, hơn nữa hàng mi dày rậm, nơi khóe mắt còn có một vết sẹo cùng ánh mắt âm trầm, nam nhân này toàn thân cao thấp đều tản ra khí tức hung ác, là loại người mà trẻ con vừa thấy, nhất định sẽ bị dọa mà khóc thét lên.

Nếu nói anh là vệ sĩ, thà rằng bảo anh là lưu manh nghe còn hợp lý hơn.

“Thiếu gia nhà anh đi đâu rồi?”

Tiêu Mặc Vũ cài lại nút thắt áo sơ mi, da thịt màu trắng ngà phiêu động dưới vạt áo như ẩn như hiện, động tác của cậu vô cùng tao nhã, nhất cử nhất động đều tỏa ra một loại phong tình, vừa cài áo, vừa liếc nhìn Diêu Bân, phóng ra một đạo sóng điện hấp dẫn. Sắc mặt Diêu Bân càng thêm âm trầm vài phần……

Bạn giường của Thụy Hành Phong anh đã gặp qua không ít, nhưng không ai giống như cậu, không biết sống chết, cư nhiên ngay cả anh cũng dám khiêu khích, thật chưa từng thấy qua. Từ một tháng trước, Tiêu Mặc Vũ và Thụy Hành Phong có quan hệ thể xác đến nay, mí mắt anh liên tục co giật, mà sự thật cũng chứng minh dự cảm của anh là không tốt. Tiêu Mặc Vũ căn bản là một nam nhân *** đãng không biết tiết chế, được một tấc lại muốn tiến một thước, thản nhiên chẳng thèm ra vẻ, không chút nào cố kỵ phóng đãng liếc mắt đưa tình bừa bãi! Tuy rằng cậu là luật sư cố vấn công ty b&p của Thụy Hành Phong, nhưng Diêu Bân không thể nào hiểu nổi, vì sao thiếu gia lại quan hệ với một nam nhân có tiếng xấu như vậy.

Tuy rằng mấy năm gần đây Tiêu Mặc Vũ mới phất lên trở thành một đại luật sư nổi danh, nghe đồn cậu không nhận án thì thôi, một khi đã nhận, liền “Chắc chắn đánh bại quan tòa”, nhưng thanh danh của cậu trong giới cũng rối tinh rối mù, chỉ có ác danh là nổi rõ. Còn nghe đồn, có lần đã bị kỉ luật nhẹ vì để nam nhân bao dưỡng, tất cả thành công ngày hôm nay, đều là dựa vào bán “tiểu hoa cúc” của chính mình để đổi lấy, có người nói, để đánh thắng quan tòa thì cậu không từ thủ đoạn, mất cả lương tâm, cấu kết với người điều hành, lừa trên gạt dưới; cũng có người chém đinh chặt sắt, mắng cậu là đồ luật sư lòng dạ hiểm độc, nếu mang đến dưới ba mươi vạn tiền mặt thì không tiếp, thậm chí còn âm mưu đùa giỡn, bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của đương sự, chỉ vì danh hiệu người thu được nhiều lệ phí nhất……Thường có câu, không có lửa làm sao có khói, những lời đồn đại này không biết thật giả ra sao, nhưng cũng khiến Diêu Bân nhượng bộ lui binh với nam nhân này. Huống chi, chính mắt Diêu Bân cũng thấy, trở thành cố vấn luật sư của b&p không lâu, Tiêu Mặc Vũ liền lén chủ động câu dẫn Thụy Hành Phong, về sau càng nhanh chóng leo lên giường của Thụy Hành Phong…….Cho nên nếu tất cả lời đồn đều là thật, Diêu Bân cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc. Khuôn mặt mang vẻ trung tính diễm lệ, lại *** đãng không biết thẹn, tham lam, bụng đầy hắc thủy (nước đen), này tuyệt đối là liều độc dược trí mạng của nam nhân!

Huyệt Thái Dương của Diêu Bân ẩn ẩn đau, anh không biết Thụy Hành Phong vì lý do gì qua lại với cậu, nhưng thiếu gia làm như vậy, khẳng định là do nhất thời cảm thấy mới mẻ, dù sao đã dâng tới tận cửa, cũng không cần quá rạch ròi, không quá lâu, anh chắc chắn sẽ đem tai họa này đá ra khỏi cửa. Thụy Hành Phong tuyệt không quan hệ cố định với bất kỳ ai, huống chi chỉ là một bạn giường!

“Diêu Bân……”

Đang suy nghĩ, khuôn mặt tuyệt đẹp đột nhiên tới gần……Diêu Bân lắp bắp kinh hãi, theo bản năng lùi lại mấy bước, nhưng động tác của Tiêu Mặc Vũ còn nhanh hơn anh, duỗi tay ra, đặt lên bờ vai anh.

“Cơ mặt của anh có phải bị tê liệt hay không? Vì cái gì mỗi lần nhìn thấy anh, nếu không phải một bộ dáng muốn giết người, thì cũng là biểu tình người ta thiếu nợ anh ba trăm vạn vậy?”

“Tiêu tiên sinh, thỉnh tự trọng.”

Khóe mắt Diêu Bân run rẩy một chút, khuôn mặt âm trầm càng thêm hung thần ác sát, quả thật thích hợp để dọa trẻ con, nhưng đáng tiếc không dọa nổi Tiêu Mặc Vũ.

“Gọi tôi Mặc Vũ là được rồi.”

Tiêu Mặc Vũ ghé vào lỗ tai anh thổi khí, xấu xa mà cong khóe miệng, hi, không ở cùng Thụy Hành Phong thật nhàm chán, chọc vệ sĩ của anh một chút để giải buồn a.

“Tiêu tiên sinh, tôi đưa ngài về nhà.” Diêu Bân lui lại phía sau mấy bước, thoát khỏi bàn tay cậu, trong mắt có một tia hèn mọn không thể che giấu.

Trong lòng Tiêu Mặc Vũ than nhẹ một tiếng, nhún nhún vai, trên mặt thản nhiên không đứng đắn như trước, “Tôi đói bụng, phải ăn cơm trước.”

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi ra ngoài chờ ngài.”

Diêu Bân cung kính, mở cửa đi ra ngoài, coi cậu như độc khuẩn(vi khuẩn có hại), nếu dây dưa thêm một giây sẽ dính độc khí. Nhìn bóng dáng hắn kích động chạy trốn, Tiêu Mặc Vũ nhẹ nhàng cười rộ lên.

***

Đương Thư Phàm đứng bên cửa sổ “Sở tư pháp Quảng Hoa” nhìn về phía xa, vừa vặn nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đang đi vào bãi đỗ xe, một vị nam tử đeo kính râm sắc mặt âm trầm bước xuống xe, cửa xe mở, một bóng người thon dài cao ngất như hiện ra trước mắt hắn. Yêu nghiệt a, thật sự là yêu nghiệt! Rõ ràng mặc tây trang như mọi người, vì cái gì ở trên người cậu, lại có thể tôn lên vẻ phong tình vạn chủng, mà tư thái đi đường của cậu cũng gợi cảm vô song tựa như mấy cô gái thoát y vũ, vừa đi vừa phóng điện “Xẹt xẹt”, tùy tiện phóng vài tia lửa điện, có thể giật chết một đám người.

“Meo meo……….”

Dường như ngay cả động vật cũng cảm nhận được luồng điện lưu này, mèo nhỏ Tiểu Bạch đang ngoan ngoãn nằm trên sô pha bỗng nhiên lông bị dựng đứng lên, hưng phấn nhảy tới trước cửa.

“Tiểu Bạch, ngoan......”

Tiêu Mặc Vũ khẽ cười ôm lấy mèo nhỏ đang đảo quanh chân mình, đi vào văn phòng Thư Phàm, “Thư Phàm, Tiểu Bạch lại béo, không phải cậu lại cho nó ăn linh tinh gì đó chứ?”

“Không liên quan đến tôi, có gì thì hỏi Kì Kì.” Thư Phàm làm bộ dáng không can hệ gì tới ta hết.

Kì Kì là trợ lý kiêm nhân viên tiếp tân của Sở, chuyên quản tạp vụ(*), hai mươi tuổi, mới tối nghiệp đại học, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

(*) tạp vụ: công việc vặt vãnh ngoài công việc chuyên môn.

“Sở tư pháp Quảng Hoa” tọa lạc trên trung tâm buôn bán của khu phố, không mướn ký túc xá mà thuê một biệt thự thiết kế theo phong cách châu Âu đặt làm trụ sở. Trong biệt thự có người quản lý, sau vườn gieo trồng nhiều loại hoa cỏ cây cảnh, chỉ vừa chớm xuân, hương thơm ngan ngát lan tỏa tứ phía, sắc hoa rực rỡ như gấm vóc. Trong môi trường công tác tốt như vậy, tâm hồn con người ta cũng thanh thản không ít. Sở tư pháp tuy nhỏ, nhưng vật chất đầy đủ, thuộc sở hữu của ba vị luật sư, hai vị luật sư thực tập cùng một trợ lý, trong đó nổi tiếng nhất, chính là Tiêu Mặc Vũ và Thư Phàm.

Tiêu Mặc Vũ và Thư Phàm cùng  tốt nghiệp một đại học, quen biết nhau đã bảy năm, quan hệ riêng tư rất mật thiết, tuổi tương đương nhau, chưa tới ba mươi, đã tạo danh tiếng không nhỏ trong giới. Quảng Hoa nhận các vụ án dân sự, hình sự cùng các vụ kiện hành chính, nhưng hiển nhiên án kiện kinh tế vẫn được chú trọng nhất, hơn nữa trong trao đổi mua bán đầu tư, quốc tế mậu dịch, tài chính, công ty, các mảng kiến thức về quyền sở hữu tài sản vẫn là mục tiêu mà Tiêu Mặc Vũ và Thư Phàm nhắm tới, mấy năm gần đây do thành công trong nhiều vụ kiện lớn, lại “khai hỏa” thành công”Quảng Hoa” (ý nói gây được tiếng vang lớn cho Quảng Hoa), làm cho sở tư pháp nho nhỏ này phi thường bận rộn. Quảng Hoa rất thận trọng khi làm việc, không dễ dàng tiếp nhận các vụ kiện, nhưng một khi đã tiếp nhận, sẽ dốc toàn lực ứng phó, gắng đạt được một thắng lợi tốt đẹp nhất.

“Tiêu Mặc Vũ, tôi thấy cậu hàng đêm sênh ca (*), chắc đã quên nơi này án kiện đang chồng chất a.”

(*)sênh ca: ý nói sự ăn chơi hoan nhạc =.=

Nam nhân đeo kính râm vẻ mặt âm trầm đã nghênh ngang lái xe rời đi, Thư Phàm dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn mĩ nam tử trước mặt.

“Không phải tôi đã đi làm rồi sao? Trong sở còn có đại luật sư cậu, có cậu chống đỡ, dù trời có sập xuống cũng không sợ.”

Tiêu Mặc Vũ ngồi trong văn phòng hắn, lấy tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, mèo nhỏ thoải mái híp mắt lại, yết hầu phát ra âm thanh gừ gừ khe khẽ.

“Tối qua cậu qua đêm với Thụy Hành Phong?” Thư Phàm chuyển đề tài, hỏi.

Nếu hắn đoán không sai, vệ sĩ và chiếc xe vừa rồi, hẳn là của Thụy Hành Phong- tổng tài của b&p, tuy rằng chưa chính thức gặp Thụy Hành Phong, nhưng danh tiếng của nam nhân trong thương giới(giới kinh doanh), hắn đã sớm nghe qua.

“Đúng vậy.” Tiêu Mặc Vũ cười nói.

“Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy!” Thư Phàm cảnh cáo cậu: “Thụy Hành Phong không phải loại nam nhân tầm thường, hơn nữa, cậu lại là cố vấn luật sư công ty của y, thỏ không ăn cỏ gần hang, nguyên tắc này chúng ta đều hiểu rõ.”

“Tôi biết, tôi không có đùa cợt.”

Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Mặc Vũ vẫn trưng ra vẻ mặt trêu tức, ý cười nồng đậm, rất khó xác định cậu có bao nhiêu phần thật lòng.

Thư Phàm thở dài, “Nói thật cho tôi biết, quan hệ giữa cậu và y rốt cuộc là như thế nào?”

Tuy rằng ngay từ đầu hắn đã không tán thành Tiêu Mặc Vũ dây dưa với một nam nhân như vậy, nhưng dù sao đó cũng là sự lựa chọn của riêng cậu, hắn sẽ không can thiệp quá nhiều, chính là với tính cách của người bạn tốt này, hắn không khỏi có điểm lo lắng.

“Còn có thể thế nào được, rất đơn giản, trước mắt là bạn giường, gặp nhau ngoài “làm”, vẫn là “làm”. Anh ta vẫn như trước đối đãi với tôi không tốt, nhưng không tốt thì không tốt, anh ta vẫn rất thích thượng tôi……….” Tiêu Mặc Vũ khiêu khiêu mi, không chút đỏ mặt nói ra những lời này.

Thư Phàm nhăn mi, ngũ quan đoan chính lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Tiêu Mặc Vũ, khi nói chuyện đừng không giữ mồm giữ miệng như vậy, còn có, trước mặt nam nhân, đừng phóng điện liếc mắt đưa tình loạn lên, vì cậu luôn như vậy, nên mới khiến tin đồn bay đầy trời.”

“Tôi vốn là người như vậy. Nhân sinh trên đời, quản nhiều như vậy làm gì, sẽ đoản mệnh (chết sớm) lắm.” Tiêu Mặc Vũ không thèm quan tâm nhún nhún vai, phóng vào văn phòng, “Làm việc thôi.”

“Chờ một chút.” Thư Phàm gọi cậu lại, “Còn nhớ vụ án về các hạng mục công trình của công ty kiến trúc Hải Ninh không?”

“Không phải đã kết án rồi sao?”

Nếu cậu nhớ không nhầm, khi đó vụ án này từng gây huyên náo một thời, nhưng nửa năm ngắn ngủi qua đi, cũng không còn nhiều người đề cập đến nó nữa.

“Nghe nói em trai của Tổng giám đốc công ty Hải Ninh Cao Kiến Dũng sắp mãn hạn tù, đang muốn thu thập tư liệu về kẻ hại hắn phải vào tù còn anh trai hắn phải tự sát, cậu là luật sư bên nguyên đơn, nhớ cẩn thận một chút.” Thư Phàm dặn dò.

“Bại quân chi phủ(*), còn dám già mồm.” Tiêu Mặc Vũ cười lạnh một tiếng, “Lúc trước bọn họ dùng thủ đoạn phi pháp, kiếm chác một món lợi lớn kếch sù, sao không nghĩ có ngày hôm nay đi? Ai dè Cao Kiến Tinh ở trong tù sợ tội nên tự sát, tôi cũng không ngờ tới.”

(*): Ý nói thất bại thảm hại.

“Hiện tại Cao Kiến Dũng đã cùng đường, nghe nói trước kia hắn cũng từng theo hắc đạo hỗn tạp, trời sinh tính tình hung tàn, dù thế nào, cậu cũng nên cẩn thận.”

“Tôi biết.” Tiêu Mặc Vũ gật đầu, “Cậu cũng cẩn thận một chút, vụ án này cậu cũng từng tham gia.”

“Ân, tôi sẽ để ý.” Thư Phàm gật gật đầu.

Tuy rằng luật sư không thể so với hình cảnh (cảnh sát), nhưng do hoàn cảnh công việc, đôi khi vẫn dính vài phần nguy hiểm. Hơn nữa làm luật sư một thời gian dài, trải qua những việc đổi trắng thay đen, không khỏi cảm thấy thất vọng về con người, thực hoài niệm khi mình mới bước chân vào nghề có bao nhiêu nhiệt tình cùng trong sạch.

Thư Phàm tự giễu cười cười, tiếp tục vùi đầu vào đám công văn chất cao như núi.

Giữa những khu ký túc xá mọc lên san sát nhau, tòa cao ốc b&p đồ sộ đứng sừng sững, tản mát ngạo khí của sự thành công, nhìn đời bằng nửa con mắt. b&p là một trong những tập đoàn đẳng cấp nhất toàn cầu, hơn nữa trong ngành điện tử nổi tiếng, từ khi thành lập đến nay, Thụy Hành Phong là chủ quản trẻ nhất Á Châu, năm ấy ba mươi lăm tuổi, đã có trong tay hàng vạn công nhân. Anh có mắt nhìn tinh chuẩn (tinh anh, chuẩn xác), làm việc như sấm rền gió cuốn(*), cố gắng nghiên cứu ra các sản phẩm khoa học kỹ thuật mới, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã đưa b&p liên tục đạt những thành tựu đỉnh cao mà trước giờ chưa từng có. Cửa phòng họp mở ra, Thụy Hành Phong dẫn đầu đoàn người, dáng người cao lớn, vẻ ngoài đoan chính sắc bén, anh như hạc giữa bầy gà khiến người ta phải chói mắt.

(*): Làm việc quyết đoán, mạnh mẽ, gây tiếng vang lớn.

“Thụy tổng.” Có người gọi anh.

“Lâm phó tổng, có việc gì sao?” Thụy Hành Phong dừng bước, nhìn thấy tuấn mỹ nam tử đang đuổi theo mình– Phó tổng b&p Lâm Tịch Hải. “Đây là bản báo cáo anh cần, tôi đã chỉnh sửa rất kĩ càng.”

Lâm Tịch Hải đưa cho anh một tập văn kiện thật dày, ngũ quan tinh xảo tựa như kiệt tác của thượng đế, mà năng lực làm việc của y, cùng ngoại hình cũng như anh đều khiến người lóa mắt.

“Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.” Thụy Hành Phong hơi hơi vuốt cằm.

Tuy làm tổng tài một công ty lớn, nhưng cũng không phải có ba đầu sáu tay, cần có một số cấp dưới đắc lực trợ giúp, mà Lâm Tịch Hải, là một trong những người anh phi thường nể trọng.

Vốn tưởng có thể thản nhiên đối đãi với y theo mối quan hệ lãnh đạo và cấp dưới, nhưng có một lần, anh đến quán bar Heaven, vô tình đụng phải Lâm Tịch Hải đang cô đơn một thân một mình, biết được tính hướng của y, nội tâm luôn bình tĩnh của Thụy Hành Phong nổi lên một dao động rất nhỏ. Trong một lần ướm lời, anh nói rõ tâm ý của mình cho y, không ngờ đối phương lại không chút do dự cự tuyệt.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời bị từ chối, không thể nói anh không có chút ngạc nhiên, nhưng Thụy Hành Phong là tổng tài của công ty b&p, có sóng gió nào mà chưa thấy qua, ngay lập tức liền biết điều dừng lại tại đây. Sau lại gặp người yêu diện mạo xấu xí của Lâm Tịch Hải, cũng biết quá trình bọn họ tìm đến với nhau, cảm khái sự chấp nhất (cố chấp) của đối phương, đồng thời Thụy Hành Phong cũng cảm thấy tốt nhất là nên giữ mối quan hệ đơn thuần giữa cấp trên và cấp dưới với Lâm Tịch Hải. Dù sao muốn có tình nhân, chỉ cần một lời của anh, tùy tiện cũng vơ được cả một bó to, mà nhân viên có năng lực, cũng có thể tìm được dễ dàng. Từ khi sinh ra đến giờ, trong từ điển của Thụy Hành Phong, không có cái gì là “không thể”. Từ nhỏ được sinh ra trong danh môn vọng tộc, gia thế cao sang quyền quý, những thứ nắm trong tay, đều là những gì tốt nhất, bởi vậy Thụy Hành Phong chưa từng có hứng thú với bất kỳ điều gì. Những vật chất hữu hình gì đó, đều có cái giá của nó, mà tiền tài cùng quyền thế, hai thứ này, anh đều không thiếu. Ai đến cũng không – cự tuyệt, người đi cũng không giữ, không có chuyện gì, không có kẻ nào đáng để anh hao tâm tốn sức. Nhà tư bản xuất sắc tràn đầy tự tin, mị lực đủ để nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng Thụy Hành Phong không phải một quân vương vô tình, càng không phải kẻ ăn chơi trác táng. Sự giáo dục kĩ lưỡng đã tạo nên sự cơ trí và bình tĩnh trong anh, biết tiến lùi khéo léo, lại là kẻ trời sinh làm lãnh đạo, ánh mắt mẫn tuệ sâu sắc, thưởng phạt phân minh, vừa bảo trì một khoảng cách nhất định với người khác, lại vừa có khả năng khiến người ta không cảm thấy xa lạ. Mà ngoài công việc, quanh thân anh luôn tản ra thứ hormone nam tính hấp dẫn nam nữ, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, gặp phải con ngươi đen giá lạnh cùng lãnh liệt của anh, cho dù biết rõ sẽ bị tổn thương vì giá rét, cũng câm tâm tình nguyện đâm đầu vào.

“Thiếu gia.” Vừa thấy Thụy Hành Phong bước vào văn phòng, Diêu Bân lập tức đứng lên.

“Đưa cậu ấy về rồi?” Thụy Hành Phong thản nhiên nói, bắt tay xử lý đám công văn trên cái bàn lớn.

“Vâng.” Diêu Bân đứng nghiêm trang nói.

Bình thường trên mặt Diêu Bân chỉ có một loại biểu tình, chính là — hung thần ác sát, dù thời tiết có đẹp đến mấy thì cũng bị lời nói của anh phá hỏng, luôn luôn giữ lời nói cẩn trọng nghiêm túc.

Em trai của Thụy Hành Phong — Thụy Hành Vân từng không ngừng oán giận nói, “Cái gì tốt anh không học, lại học anh trai tôi làm mặt than!” “Cùng anh ta chơi một buổi tối, thiếu chút nữa tức chết mà.” Thụy Hành Phong cười khổ nói: “Diêu Bân, lấy cho tôi một tách cà phê.”

“Vâng.”

Diêu Bân bê tách cà phê không đường không sữa mà thư kí đã chuẩn bị sẵn đến cho Thụy Hành Phong, nhìn mặt Thụy Hành Phong không có biểu tình gì, muốn nói lại thôi, “Cái kia……..Thiếu gia…..”

“Chuyện gì?”

“Cái kia......”

“Diêu Bân, tôi cũng không phải lão hổ, cậu muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi.”

“Thiếu gia, từ trước đến nay vẫn là người công tư rõ ràng, chính là, vì sao lại với Tiêu tiên sinh……”

“Cậu ta lại khiêu khích cậu?” Thụy Hành Phong bưng tách cà phê nóng, thảnh thơi nhấp một ngụm.

Khóe mắt Diêu Bân giật giật, trực giác mách bảo sắp có điềm không lành, “Thiếu gia……..”

Thụy Hành Phong lấy tay ra hiệu cho anh ta ngừng lại, “Tôi biết mình đang làm cái gì.”

Thật vậy chăng?

Diêu Bân chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.

“Diêu Bân, trước kia dù tôi chơi đùa điên cuồng như thế nào, cậu chưa từng can thiệp vào việc riêng tư của tôi, Tiêu Mặc Vũ xem như là ngoại lệ của cậu.”

Diêu Bân nhịn không được trong lòng loạn lên.

“Yên tâm đi, với tôi, Tiêu Mặc Vũ chỉ là bạn giường tự động đưa đến cửa, chỉ thế mà thôi.” Thụy Hành Phong lạnh lùng nói, phất tay, ý bảo Diêu Bân dời đi, anh cần chuyên tâm làm việc. Diêu Bân không nói thêm gì nữa, chỉ có thể đóng cửa phòng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment