– Minh Vũ.
– Có thuộc hạ.
Tần Viễn Kỳ ngồi dựa trên
trường kỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư âm thầm suy tính những mối lo
lắng không yên trong lòng. Sau một hồi quyết định, dứt khoát gọi ra một
cái tên nữa.- Huyền Ảnh.
Một bóng dáng hắc y quen thuộc mau chóng xuất hiện, cung kính quỳ xuống sảnh đường.
– Có thuộc hạ.
– Cả hai ngươi tập trung điều tra cho ta hai người. Dùng bất cứ phương
pháp thủ đoạn nào cũng có thể, trong thời gian ngắn nhất đưa kết quả về
cho bổn vương.
Minh Vũ cùng Huyền Ảnh không hẹn mà liếc mắc nhìn
nhau. Rốt cuộc là người nào khiến vương gia phải hạ lệnh khẩn cấp như
vậy. Cùng một lúc tung ra cả hai người bọn hắn, đây là chuyện từ trước
đến nay chưa từng xảy ra.
– Xin vương gia cho biết tên.
– Diệp Y Vân, Hàn Thiên. – Tần Viễn Kỳ nheo mắt nhìn về phía xa. Trong
lòng hắn từ hôm qua khi nghe Băng Nhi nói ra hai cái tên này, dường như
cũng cảm thấy bản thân đã nghe qua từ đâu đó – Hai ngươi điều tra cho ta từ quá khứ đến những quan hệ thân cận của họ trước và sau khi chết.
Toàn bộ nhanh chóng đưa ra kết quả cho bổn vương.
– Tuân mệnh.
– Bẩm vương gia, có Vương đại nhân cầu kiến.
Vương thúc thúc? Sao người lại tới đây?
Tần Viễn Kỳ nhăn mày không hiểu nhưng vẫn ra lệnh cho Minh Vũ cùng Huyền
Ảnh lui đi. Từ cửa một lão nhân phúc hậu thoải mái bước vào, thần thái
sảng khoái nhân từ khiến tâm tình xao động trong lòng Tần Viễn Kỳ cũng
nơi lỏng đôi chút.
– Thúc thúc hôm nay sao lại rảnh rỗi đến phủ duệ của ta vậy?
Vương đại nhân vuốt chòm râu bạc cười ha ha hai tiếng – Cũng không có chuyện
gì. Ta nghe nói vương gia đã trình tấu với hoàng thượng và thái hậu về
hôn lễ, nên thân là thúc thúc ta cũng muốn đến tìm hiểu tình hình thôi.
– Thúc thúc! Người có ý gì? – Vài năm qua thúc thúc không ít lần muốn hắn nạp phi tử vào phủ, ai cũng là tiểu thư quan lại quý tộc. Mỗi lần đều
bị hắn lạnh nhạt bỏ qua, không phải là lần này thúc thúc có định kiến gì đó chứ?
– Vương gia đừng khẩn trương thế. Ta không có ý gì cả –
Vương đại nhân uống một ngụm trà nóng, ôn tồn nói – Chỉ là thúc thúc
muốn hỏi, Vương gia nhận định chính là nàng sao?
Tần Viễn Kỳ gật đầu không chút do dư.
Là ý trời sao?
Nếu không phải ý trời, sao sau biết bao nhiêu năm, hai đứa trẻ này lại móc nối duyên phận vào nhau chứ?
Lão đè nén tiếng thở dài trong lòng. Đứa cháu này, tính cách quả thực giống cha nó như đúc. Cả hai đều chấp nhất đến cùng như vậy, lão còn có thể
nói gì? Nếu thực sự là ý trời thì cứ thuận theo ý trời đi.
– Được! Vậy đối xử với tiểu nha đầu đó cho tốt – Dòng đời luân chuyển, lão
dường như cũng đã già lắm rồi. Nghĩ đến gương mặt thanh khiết xinh đẹp
của tiểu nha đầu kia, lão cũng không muốn hai đứa trẻ này phải chịu thêm áp lực nữa – Nàng vốn dĩ đã không có người thân thích, đừng ủy khuất
nàng.
– Vâng!
– Thành thân rồi thì động tác nhanh một chút,
sinh cho lão vài đứa cháu là được. – Nói tới đây, giọng của Vương đại
nhân càng thêm hào hứng nóng vội. Lão cũng già rồi, cũng muốn buông bỏ
công việc quan triều về quê ẵm cháu hưởng thụ tuổi gia rồi a.
–
Hài tử? – Tần viễn Kỳ lẩm bẩm trong miệng. Con của hắn và nàng, trông sẽ thế nào đây? Hẳn sẽ rất khả ái đi. Băng Nhi, hẳn là cũng sẽ thích trẻ
con phải không?
– Được rồi không cần phải khách sáo với lão già
ta. Muốn đi thì cứ đi đi. – Vương đại nhân nhìn vẻ mặt thất thần của Tần Viễn Kỳ thì khua tay thúc giục – Lão cũng hồi phủ, nếu có chuyện gì thì cứ cho người sang tìm lão.
Tần Viễn Kỳ bật cười, hắn bước chân sải về phía cửa lớn nói trở lại.
– Thúc thúc yên tâm, thành ý của thúc thúc ta sẽ chuyển đến nàng. Người cứ vui vẻ chờ uống rượu mừng.
– Được! Một lời đã định. – Vương đại nhân gật đầu nhìn Tần Viễn Kỳ dần
khuất đi. Lão xoay người nhìn về phía sảnh đường uy nghi quyền lực, nhìn đến hoa văn mỹ lệ đằng sau thư án thầm nói trong lòng.
” Tỷ tỷ!
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Đệ đệ cho dù có lo lắng thế nào đi nữa, Viễn Kỳ cũng đã sớm đối với cô gái đó không thể không có. Hơn nữa cô bé kia, dù thế nào đi nữa cũng là một đứa trẻ
thiện lương vô tội.”
” Vì vậy trên trời tỷ tỷ nếu có mắt, thì hãy phù hộ cho hai đứa trẻ đó được hạnh phúc có được không?”
.
.
Tần Viễn Kỳ đi đến hoa viên của Huyền Lâm Viện, nhanh chóng tìm
thấy người mà hắn muốn gặp nhất. Nàng đang nằm dài trên chiếc trường kỷ
bằng gấm, ánh sáng mặt trời chiếu xuống y phục trên người nàng tỏa ra
thứ ánh sáng dịu dàng tinh khiết khiến người ta si mê. Đến Tần Viễn Kỳ
dù đã nhiều lần nhìn thấy nhưng cũng phải thừa nhận, chính hắn cũng muốn ngắm thêm lâu một chút.
Thân người được một cỗ lực đạo dịu dàng
nâng lên. Dường như nàng cũng cảm nhận được người vừa tới là ai. Hàn
Băng Băng cũng không mở mắt lười biếng nương theo vòng ôm quen thuộc vùi vào lồng ngực ấm áp kia, lẩm bẩm trong miệng.
– Chàng đến rồi à?
– Ừ! – Hắn ngồi dựa bên trường kỷ đem nàng ôm vào ngực, dịu dàng hôn lên
cánh môi mềm mại của nàng nói nhỏ – Hôm nay Vương thúc thúc đến tìm ta.
Vương thúc thúc?
– Là Vương đại nhân?
Hàn Băng Băng đương nhiên biết rõ lão nhân gia đó
Tần Viễn Kỳ gật đầu, ngón tay hắn vuốt nhẹ vành tai nhỏ nhắn của nàng – Nàng nói xem, hôm nay Vương thúc thúc nói gì với ta?
– Vương đại nhân nói gì với chàng?
Nhìn nàng nâng người lên đối mặt với hắn, ánh mắt xinh đẹp lấp lánh thứ ánh
sáng tinh khiết mà hắn yêu thích. Tần Viễn Kỳ khẽ cười, ngón tay xoa nhẹ lên đường chân mày của nàng như có như không mở miệng.
– Hỏi đến khi nào thì Băng Nhi của ta có tin vui.
Hai má Hàn Băng Băng nóng bừng lên nhanh chóng úp mặt lên lồng ngực của Tần Viễn Kỳ. Vị lão nhân này đã muốn có cháu bồng rồi sao? Nàng còn chưa có cùng hắn thành thân, hơn nữa… bây giờ sinh con có phải quá sớm không?
Tần Viễn Kỳ đang ôm nàng trong ngực đột nhiên xoay người đem nàng đè lên
trường kỷ, ánh mắt hắn gian xảo xấu xa di chuyển từ gương mặt nàng đi
xuống, lời nói cũng trở nên vô cùng ái muội.
– Bảo bối! Hay là chúng ta bây giờ đáp ứng thúc thúc…
Bây giờ đáp ứng?
Hàn Băng Băng bị câu cuối lấp lửng của hắn làm cho gò má mau chóng đỏ ửng,
đem ngực hắn thử đẩy ra xa xoay người né tránh. – Không muốn!
Tần
Viễn Kỳ thì không cho là như vậy. Hắn dẽ dàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn
đang phản kháng của nàng đưa lên môi, thực sự mà nói – Băng Nhi! Hay
chúng ta sớm sinh một đứa đi.
Hắn rất nghiêm túc.
Vốn dĩ
chính hắn cũng không nghĩ đến chuyện này sớm như vậy. Hắn lúc này chỉ
mong muốn mau chóng cưới nàng vào cửa, đem nàng chính thức trở thành
vương phi của mình, cùng nàng ngày đêm ở bên nhau. Nhưng hôm nay khi
được thúc thúc nhắc tới, hắn lại không khỏi tưởng tượng ra hình dáng đứa nhỏ của hắn và nàng. Ý nghĩ ấy xuất hiện khiến hắn cảm thấy rất trông
chờ, rất hạnh phúc. Một người từ trước đến nay đối với trẻ con không có
hứng thú như hắn lúc này lại cảm thấy, thật ra nếu sinh một tiểu oa nhi
giống nàng cũng không có gì là không tốt.
Hàn Băng Băng cắn môi tránh đi ánh mắt chăm chú của hắn, yếu ớt lý nhí trong miệng.
– Em còn chưa có gả cho chàng đâu.
Đối với sự e dè của nàng, Tần Viễn Kỳ không khỏi bật cười. Hắn trêu ghẹo
cắn lên chiếc mũi nhỏ xinh của nàng một cái, thái độ đột nhiên trở nên
vô cùng kiêu ngạo,
– Cả tâm lẫn thân của nàng đều đã thuộc về ta, nàng còn có thể gả cho người khác?
Còn không phải tại tên lưu manh này đêm nào cũng nửa lừa nửa gạt trèo lên giường nàng hay sao?
Đúng là từ sau khi đem tiểu mỹ nhân này ăn vào bụng, tâm tình của vị vương
gia nào đó cũng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm. Quả nhiên những thứ nào có thể chiếm giữ được thì nên chiếm lấy càng sớm ngày nào thì càng
tốt ngày đấy, tránh cho lâu ngày đêm dài lắm mộng.
– Hạ lưu! – Hàn Băng Băng tức giận đẩy hắn ra xoay người đưa lưng về phía hắn – Muốn sinh thì chàng tự đi mà sinh.
Nàng cũng không muốn sinh ra một tiểu lưu manh như hắn, nhất là di truyền
cái ngoại hình hại nước hại dân kia. Chắc chắn sau này sẽ gây họa cho
thiên hạ.
– Cái này ta đâu thể tự làm chứ. Chuyện này đành để nàng vất vả rồi.
– Em cũng đâu có nói là sẽ sinh con cho chàng.
– Không lẽ nàng muốn ta cùng người khác sinh?
Câu này mà hắn cũng nói ra được. Hàn Băng tức giận trừng mắt lườm hắn, cắn
chặt đôi môi đỏ mọng hừ một tiếng – Chàng muốn thì cứ đi tìm nữ nhân đi.
– Được rồi đừng tức giận! – Tần Viễn Kỳ vòng tay ôm lấy bờ vai nàng, hắn vùi mặt bên mái tóc mượt mà của nàng khẽ dụi, đem hương thơm ngan ngát
trên người nàng hít sâu vào trong ngực – Băng Nhi! Nàng cũng không phải
không biết ta đối với nàng thế nào. Sao có thể đi tìm nữ nhân khác chứ?
Hắn đối với nữ nhân khác nếu có suy tính khác trong lòng, liệu có thể đối với nàng dụng tâm lương khổ thế này hay sao?
Nữ nhân trong ngực hắn dường như cũng đã mềm lòng, nàng ngoan ngoãn nằm
gọn trong ngực hắn không chút phản kháng. Tần Viễn Kỳ vươn tay nắm lấy
bàn tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay. Nghĩ đến một quãng thời gian
khó khăn theo đuổi mà bản thân mình đã phải trải qua, đau đớn bi thương
tưởng chừng đã trải qua một kiếp người mới có thể ôm được nàng trong
ngực. Tần Viễn Kỳ đối với mỗi thời khác như lúc này đều cảm thấy trân
quý biết nhường nào.
– Băng Nhi! Chúng ta cứ như vậy, nắm tay nhau cho đến khi già đi có được không?
Cứ như thế này, giống như bây giờ cho đến khi cả hai cùng già đi…
Hàn Băng Băng đối với lời nói của hắn rung động trong lòng. Nàng đan ngón
tay vào tay hắn, vấn vít dây dưa giữa những xúc cảm đầy tình ý.
– Chỉ cần chàng đối với em luôn chân thật như bây giờ, em sẽ mãi mãi ở nơi này bên chàng không rời đi.
Khóe môi Tần Viễn Kỳ mỉm cười dịu dàng. Hắn dựa cằm bên hõm vai nàng, vòng
ôm xung quanh nàng càng thêm siết chặt giống như lời thề nguyện.
– Được! Một lời đã định.
Một lời đã định!!!
Không thể nuốt lời.