Đêm xuống, trên chiếc giường lớn trong sương phòng ẩn hiện hai bóng
dáng thân thiết ôm lấy nhau sau màn giường màu tím nhạt. Cô gái xinh đẹp nằm trên giường dường như giấc ngủ không yên. Nhịp thở của nàng hỗn
loạn, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cặp chân mày thanh mảnh nhíu chặt
như rất đau đớn, đôi môi tái nhợt dường như đang cố gắng nói ra một điều gì đó nhưng không thể….
Động tác nhỏ của nàng đánh thức người
đang nằm bên cạnh. Tần Viễn Kỳ mở mắt chống người dậy, cảm nhận rõ ràng
thân thể mềm mại trong ngực mình đang không ngừng run lên, khóe mắt ẩm
ướt lăn xuống giọt lệ ấm áp, tâm trí hoảng sợ cố gắng giãy dụa vùng
thoát trong cơn ác mộng…
– Băng Nhi! Tỉnh lại. – Hắn vội vã lay nàng, vỗ nhẹ lên khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi kia – Băng Nhi.
Hàn Băng Băng nghe thấy tiếng hắn hoảng hốt choàng tỉnh lại. Cơn sợ hãi còn chưa hề vơi đi, nàng thở dốc đờ đẫn nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ngập
nước tràn khỏi khóe mi. Thanh âm rất lâu mới có thể tìm trở lại yếu ớt
gọi lên.
– Viễn Kỳ…
– Ngoan! Không sợ. – Hắn ôn nhu kéo nàng vào ngực, ngón tay đem sợi tóc rối loạn ẩm ướt trên trán nàng gạt đi
rồi quàng qua người nàng, nhẹ nhàng vỗ – Chỉ là giấc mơ thôi. Không sợ.
Ngón tay tái nhợt của nàng níu chặt lấy vải áo trước ngực hắn. Hàn Băng Băng vùi mặt vào lồng ngực hắn nức nở, tiếng nói run run trong cơn sợ hãi
còn chưa qua.
– Viễn Kỳ… khắp nơi đều là máu…
Khắp nơi đều
là máu. Y phục của nàng thấm đẫm huyết đỏ rợn người. Máu của cha mẹ nàng cùng những gia nô trong hoa viên, chảy dài trên nền đất. Mùi huyết nhục nồng nặc lan trong không khí, vây quanh lấy nàng trong giấc mộng.
– Ngoan! Ở đây không có máu. – Tần Viễn Kỳ nâng gương mặt của nàng lên,
hôn liên tiếp lên gương mặt đẫm lệ của nàng. Động tác của hắn vừa dịu
dàng vừa cương quyết giúp nàng bình tĩnh trở lại – Chỉ là mơ thôi. Hưh?
Hơi thở của nàng dưới sự an ủi của hắn mà dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng
ôm chặt lấy hắn, tự giác nép sát vào lồng ngực của hắn như muốn tìm kiếm sự an toàn của riêng mình. Từ đôi môi nhợt nhạt thỉnh thoảng vẫn bật ra tiếng thút thít nho nhỏ.
– Viễn Kỳ… em không muốn ngủ nữa.
Rất đang sợ, giấc mơ nào cũng đều rất đáng sợ.
– Được! – Hắn gật đầu chiều theo ý nàng, đem sự sợ hãi của nàng bao bọc ở trong lòng – Chúng ta không ngủ nữa, ta thức cùng nàng có được không?
Hàn Băng Băng yếu ớt gật đầu, cố gắng bình tâm lại sự hoảng sợ trong lòng.
Nàng không muốn hắn vì nàng mà lo lắng, nhưng nước mắt dù có thế nào
cũng không ngưng lại được.
– Đừng khóc. – Tần Viễn Kỳ hôn nhẹ lên
trán nàng, bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ trên đầu nàng trầm giọng thì thầm – Ở đây còn có ta mà.
Hàn Băng Băng dựa đầu trong ngực hắn gật đầu
thật nhẹ. Nàng yên lặng rơi nước mắt, sự yếu đuối được hắn dỗ dành mà
dần dần tan đi. Tần Viễn Kỳ cẩn thận ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về dỗ nàng thôi khóc. Lòng hắn cũng vì nàng mà lo lắng không thôi, sâu trong
tâm trí dường như cũng dần dần dâng lên sự bất an không rõ ràng.
Thậm chí còn có chút lo sợ.
Đối với quá khứ của nàng, hắn có linh cảm rất xấu.
Nếu quá khứ của nàng thật sự rất tàn nhẫn. Vậy Băng Nhi của hắn sẽ thế nào bây giờ?
– Vương gia!!
Tần Viễn Kỳ giật mình trấn tĩnh lại, chợt nhớ bản thân bây giờ đang nghe
danh sách mà Minh Vũ báo cáo lại. Hắn thở dài bóp trán, tâm tình không
ổn khiến hắn cũng dễ bị phân tâm, tinh thần cũng không tập trung được
chút nào.
– Vừa rồi ngươi đọc đến đâu rồi?
– Hầu gia có gửi đến cho vương gia một bức tượng ngọc ngàn năm làm quà mừng. Đã được đưa vào sân lớn.
– Đem chúng vào cùng những thứ khác đi. – Tần Viễn Kỳ khoát tay, hiển
nhiên đối với những thứ kiêu kỳ nhằm tạo dựng mối quan hệ đó không có
chút hứng thú. Năm nào cứ đến ngày sinh nhật của hắn, quan lại chư hầu
các nước lại gửi đến không ít những thứ như thế này. Nhìn nhiều thành
quen, bây giờ hắn đến nghe danh sách kê khai ấy cũng cảm thấy đau đầu.
– Những thứ khi mang đến, ngươi sau khi kiểm tra xong thì đem vào chung
với những thứ khác đi. Qua ngày hôm nay thì đưa danh sách cho bổn vương
xem qua là được.
– Vâng!
– Còn gì nữa không?
Minh Vũ
gật đầu lấy trong tay áo một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa lên – Thứ mà
vương gia đã đặt làm ở Kinh Thành trong chuyến đi lần trước. Lão bản đã
cho người đưa đến rồi.
Tần Viễn Kỳ cầm lấy chiếc hộp mở ra, khóe môi mỉm cười hài lòng.
– Thưởng thêm cho hắn ta, nói với hắn bổn vương rất hài lòng.
Minh Vũ nhận mệnh lui xuống. Tần Viễn Kỳ lấy từ bên trong chiếc hộp một
chiếc trâm ngọc màu trắng vuốt nhẹ trong tay. Ngọc trâm tỏa ra thứ ánh
sáng nhẹ nhàng bắt mắt, bề mặt được kỳ công cẩn thận trở nên trơn mượt
nhẵn bóng, hoa văn thanh khiết xinh đẹp như bông tuyết đầu đông…
Toàn bộ, đều giống hệt với tưởng tượng của hắn.
Bình thường, hắn không mấy khi nhìn thấy Băng Nhi dùng trang sức. Nàng cũng có vẻ không thích dùng những thứ
Nếu đem nó cài lên tóc nàng, hẳn là sẽ rất đẹp.
Nghĩ tới là làm, Tần Viễn Kỳ cầm lấy cây trâm trong tay lớn tiếng gọi ra ngoài.
– Người đâu.
Một nữ tì từ bên ngoài nhanh nhẹn bước vào, cung kính quỳ xuống.
– Băng Nhi bây giờ đang ở chỗ nào?
Nữ tì quỳ dưới sảnh không dám chậm trễ trả lời – Bẩm vương gia! Tiểu thư từ sáng đã đưa theo Liễu Nhi tỷ tỷ đến Bạch Tướng phủ.
– Đến Bạch Tướng phủ rồi? – Mới sáng sớm đã đi?
– Vâng! Là Bạch tiểu thư cho người gửi lời mời tiểu thư đến phủ. Tiểu thư còn nói muốn ở lại tướng phủ nói chuyện cùng Bạch tiểu thư, đến tối mới quay về.
Đến tối mới về?
Tần Viễn Kỳ cau chặt chân mày. Mới sáng sớm nha đầu kia đã lôi kéo nàng sang tướng phủ tâm sự, lại còn giữ người lâu như vậy. Còn hắn thì thế nào? Nói gì thì nói hôm nay cũng là
sinh nhật hắn, Băng Nhi đáng lẽ phải ở bên cạnh bồi hắn mới đúng chứ.
Chợt nhớ ra cái gì, Tần Viễn Kỳ ảo não xoa nhẹ thái dương. Cũng đúng, hắn
cũng chưa từng nói với Băng Nhi ngày sinh nhật của mình là ngày nào.
Nàng không biết cũng là điều dễ hiểu.
Gần đây tình thần của nàng
không được tốt, thôi thì cứ tùy ý nàng đi. Vật đã không thể đưa cho
nàng, vậy tạm thời hắn cứ giữ lại vậy. Đến khi nào nàng hồi phủ đưa cho
nàng cũng không muộn.
.
.
Bạch Tướng Phủ.
Trong sương phòng của vị tiểu thư kiêu kỳ nào đó vang lên tiếng tâm sự thủ thỉ, còn có thanh âm kháng nghị nho nhỏ.
– Tỷ tỷ! Tỷ có chắc là như vậy tốt không?
Vị tiểu thư xinh đẹp nào đó đập vào bàn tay đang định làm loạn của thiếu
nữ kia, mím môi đe dọa – Tỷ nói được là được! Muội đừng có làm loạn,
muội mà dám lén tỷ tẩy đi là tỷ sẽ giận đấy.
Hàn Băng Băng nhăn
mặt nhìn những thứ được bày ra trên bàn trang điểm, có phần chần chờ
không muốn làm. – Nhưng mà muội nghĩ như vậy hình như hơi quá…
–
Không quá! – Bạch Diễm Tuyết đem Hàn Băng Băng ngồi lại ngay ngắn, vô
cùng hùng hồn bảo đảm – Tỷ dám nói muội hôm nay cả Bắc Thành không ai
sánh bằng. Có đúng không Liễu Nhi?
Liễu Nhi đang ngồi bên bàn trà mải ngắm chủ tử, bị gọi 1 cái cũng giật mình vội gật đầu – Đúng vậy, đúng vậy.
– Tỷ nói cho muội nghe, bây giờ không được bỏ cuộc giữa chừng đâu. – Nàng chỉ về phía những nha hoàn đang sắp xếp từng bộ y phục xinh đẹp ở bên
kia – Tỷ đã vì muội chuẩn bị nhiều như vậy rồi.
Hàn Băng Băng nhìn qua những bộ y phục hoa lệ xếp thành chồng chờ nàng sang ướm thử kia,
bỗng chốc cảm thấy tràn đầy áp lực. Nhưng mà từ chối không được, phản
kháng cũng không xong. Quà là nàng muốn tặng, nhưng sao nàng cứ cảm thấy tỷ tỷ so với người chuẩn bị là nàng còn hào hứng nhiệt tình hơn.
Đương nhiên là phải nhiệt tình! Bạch Diễm Tuyết chờ mãi mới đến ngày này, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt biểu ca ngây
ngốc ngắm nhìn tiểu muội muội, toàn thân nàng liền sục sôi hưng phấn.
Lần nào biểu ca nàng cũng trưng ra cái bộ mặt điềm nhiên như không, để
xem lần này có bị món quà của nàng làm cho kinh ngạc không.
Khiến cho bảo bối của huynh ấy trở nên diễm lệ động lòng người thế này, Bạch Diễm Tuyết nàng không tin là biểu ca không thích.
Đừng nói là biểu muội nàng đây không đủ nghĩa khí, quà sinh nhật của huynh
ấy nàng đã đem đến một món bảo vật độc nhất vô nhi như thế này.
Hàn Băng Băng ngồi trước bàn trang điểm nhìn hình ảnh của bản thân hiện
trên tấm gương đồng, lo lắng cau mày. Nàng cầm lấy hộp phấn thơm ở trên
bàn lên, màu sắc xinh đẹp cùng hương thơm khiến cho nàng cảm thấy thoải
mái. Hôm nay là sinh nhật hắn, nàng cũng muốn trước mặt hắn trở nên xinh đẹp hơn một chút.
Ngày thường nàng đều không mấy khi trang điểm,
chỉ đơn giản dùng một ít son mà hắn mang đến. Đột nhiên Diễm Tuyết tỷ tỷ nảy ý nghĩ trang điểm cho nàng, nếu nàng trang điểm xong đứng trước mặt hắn, liệu hắn có cảm thấy kỳ lạ không?
Không thể không thừa nhận, dù là có lo lắng, nhưng chính nàng cũng có chút hiếu kỳ với biểu hiện của hắn.
Nàng như vậy, liệu hắn có thích không?