Báo Ân Cái Đầu Mi

Chương 22

“Tiểu đệ đệ!” Tim Hứa Tiên như rụng xuống, nước mắt lập tức trút như mưa, hoảng hốt ôm thằng bé: “Đệ làm sao thế? Đừng dọa tỷ mà, rốt cuộc là sao thế này?”

Đáp lại cô là sự im lặng.

“Hu hu, tiểu đệ đệ, rốt cuộc là sao thế, đệ đừng chết mà…” Hứa Tiên nhìn thằng bé nằm im không nhúc nhích trong lòng mình, đau lòng muốn chết. Cô nhớ tới lần gặp gỡ giữa mình và thằng nhóc, nhớ tới bộ dáng chực khóc mỗi khi ra kéo của nó, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu khi nó ôm bánh bao cắn ngấu nghiến, nhớ tới ánh mắt buồn bã của nó… Thế nhưng bây giờ, cậu nhóc đáng yêu đang nằm trong lòng cô mà không có chút sinh khí.

“Nó chưa chết.” Giọng nói thanh và lạnh của Bạch Tố Trinh bỗng vang lên.

“Hả?” Hứa Tiên gạt nước mắt, lúc ấy mới đưa tay ra trước mũi thằng nhóc để thăm dò. May quá, còn có hơi thở, chỉ có điều rất yếu ớt.

“Tiểu Bạch, làm sao đây?” Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, nước mắt lưng tròng.

Lúc này, cửa bị đẩy rầm ra, trước cửa là bóng Tiêu Thanh, hắn gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải con cóc tinh kia lại đến không?” Khi Tiêu Thanh nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì ngạc nhiên nói: “Ủa, đây không phải là con cua nhỏ ở Tây Hồ sao?” Hắn nghe thấy sức chấn động của linh lực lúc nãy nên mới tới, cứ nghĩ là Vương Đạo Linh lại đến quấy rối.

Con cua nhỏ? Hứa Tiên cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của thằng nhóc, thì ra nguyên hình của nó là con cua, hèn chi chơi oẳn tù tì toàn chỉ biết ra kéo.

“Sắp chết rồi, bị ai đả thương vậy?” Tiêu Thanh ngồi xuống, nhìn thằng nhóc rồi thuận miệng hỏi.

“Tiểu Bạch, có thể cứu nó được không?” Hứa Tiên ôm thằng bé, sốt ruột hỏi.

Bạch Tố Trinh nhìn vẻ mặt sốt sắng của Hứa Tiên, khẽ hỏi: “Cô muốn cứu nó?”

“Phải, ta, ta rất thích đứa bé này.” Hứa Tiên gật đầu, nói xong lại nhìn Bạch Tố Trinh bằng ánh mắt thiết tha.

“Được.” Câu trả lời của Bạch Tố Trinh luôn luôn gọn gẽ như thế.

“Đại ca, huynh định cứu nó thật sao? Vì con cua nhỏ này mà hao phí trăm năm công lực ư?” Tiêu Thanh nghe câu trả lời của Bạch Tố Trinh thì quýnh lên, lập tức khuyên ngăn. “Chúng ta không thân không quen với con cua này, tội gì phải hao tổn trăm năm công lực vì nó.”

Hứa Tiên nghe thấy thế thì ngây ra nhìn Bạch Tố Trinh, rồi lại cúi đầu nhìn thằng nhóc trong lòng mình. Giờ phút này, tim cô như thắt lại. Cô phải thừa nhận Tiêu Thanh nói rất đúng, Tiểu Bạch và Tiêu Thanh không thân không quen với thằng nhóc, tội gì phải tốn nhiều năm công lực để cứu nó. Nhưng mà… cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng bé chết sao? Lần đầu tiên trong đời, Hứa Tiên giận mình vô dụng. Nếu… nếu cô cũng biết phép thuật thì sẽ không xảy ra tình trạng thế này.

Ngay lúc Hứa Tiên đang tự trách với vẻ mặt ảm đạm thì một đôi tay dài vươn tới trước mặt cô, bế thằng nhóc từ trong lòng cô ra. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn, là Bạch Tố Trinh với vẻ mặt không cảm xúc.

“Tiểu Bạch?” Hứa Tiên nghi hoặc lên tiếng.

“Tiểu Thanh, ở cửa trông chừng cho huynh.” Bạch Tố Trinh không nói chuyện với Hứa Tiên, chỉ quay đầu lại nói với Tiêu Thanh một câu.

“Đại ca, huynh định trị thương cho nó thật sao? Ít nhất cũng tốn một trăm năm công lực đó!” Tiêu Thanh lo lắng, tiếp tục khuyên ngăn.

Bạch Tố Trinh bế thằng nhóc, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc ghế dựa trong thư phòng.

“Tiểu Bạch, ta…” Lúc này Hứa Tiên rất bối rối, cô đứng sau lưng Bạch Tố Trinh, nhìn bóng lưng cao lớn của y, thì thào, nhưng không biết nên nói gì mới phải.

“Cô muốn cứu nó thì ta cứu.” Bạch Tố Trinh không xoay người lại, chỉ thản nhiên nói câu này.

Một câu nói nhẹ tênh của Bạch Tố Trinh nhưng lại làm Hứa Tiên chấn động cả người, cứ đứng nguyên tại chỗ mà ngẩn ngơ. Lòng cô cứ như bị một tảng đá nặng ngàn cân đập vào. Chỉ vì cô muốn cứu cho nên y hao tốn trăm năm công lực để cứu sao? Phút chốc, Hứa Tiên cảm thấy mắt cay cay, nhưng lòng thì rất ấm áp, như có gì đó lan tràn ra.

Tiêu Thanh thấy thế, không nói gì nữa, nhưng lòng thầm thở dài, sau đó xoay người đi ra cửa để hộ pháp cho Bạch Tố Trinh.

“Ngồi bên kia chờ.” Bạch Tố Trinh thờ ơ nói với Hứa Tiên một câu rồi xếp bằng ngồi trước cái ghế thằng nhóc đang nằm.

Hứa Tiên nhấp ngỏm ngồi một bên, im lặng nhìn hình ảnh trước mắt.

Bạch Tố Trinh ngồi xếp bằng, từ từ nhắm mắt lại, hai tay bắt quyết, môi hơi mở ra, một hạt châu tỏa ánh sáng trắng từ từ bay ra khỏi miệng y.

Hứa Tiên trợn tròn mắt. Đây là nguyên đan của Tiểu Bạch sao? Nghĩ tới chuyện Tiểu Bạch vì cô mà tốn trăm năm công lực thì lòng Hứa Tiên vừa áy náy vừa cảm động, còn có chút lo lắng.

Dưới ánh mắt đầy rối ren của Hứa Tiên, hạt châu màu trắng ấy bay đến bên trên thằng nhóc, nhập vào người nó. Hứa Tiên vô thức nắm chặt tay, khẩn trương nhìn.

Vẻ mặt Bạch Tố Trinh vẫn rất bình tĩnh, còn cơ thể của thằng nhóc thì đang dần phát ra ánh sáng màu trắng dìu dịu, từ từ bao bọc lấy nó.

Hứa Tiên nín thở, cắn môi cố nén sự nôn nóng trong lòng, im lặng chờ đợi.

Dường như đã qua rất lâu, gương mặt trắng bệch của thằng nhóc mới khá hơn, dần dần chuyển sang hồng hào. Hứa Tiên nhíu mày nhìn Bạch Tố Trinh, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng. Nhưng sắc mặt Bạch Tố Trinh vẫn như thường, không có vẻ gì là mệt mỏi.

Không lâu sau, tay Bạch Tố Trinh khảy nhẹ một cái, hạt châu màu trắng từ trong người thằng nhóc bay ra, về lại trong miệng Bạch Tố Trinh. Lúc ấy, Bạch Tố Trinh mới mở mắt.

“Tiểu Bạch, huynh không sao chứ? Huynh thấy có chỗ nào không khỏe không? Có phải rất tổn hại đến thân thể không?” Hứa Tiên vội vàng tiến lại, hỏi liên tiếp dồn dập mấy câu.

Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Hứa Tiên, lòng Bạch Tố Trinh bỗng thấy ấm áp. Hứa Tiên quan tâm tới y trước nhất, điều này làm cho y rất vui. Thế nhưng trên mặt y vẫn không có biểu cảm gì. “Không sao, đi xem con cua kia đi.”

“Thật không sao chứ?” Hứa Tiên vẫn chưa yên tâm.

Bạch Tố Trinh gật đầu, mắt nhìn về phía thằng nhóc đang nằm trên ghế sắp tỉnh lại. “Nó tỉnh rồi kìa.”

Lúc ấy, Hứa Tiên mới quay người qua nhìn thằng nhóc, quả nhiên thằng bé đang từ từ mở mắt. Khi nó mở mắt nhìn cảnh trước mắt thì rất hoang mang.

“Đệ chết rồi sao?” Thằng nhóc rất mờ mịt. Nó chỉ nhớ mình bị thương rất nặng, cuối cùng có thể nhìn thấy vị tỷ tỷ đối xử rất tốt với nó thì đã rất mãn nguyện rồi.

“Muốn chết thì bây giờ ta có thể chiều ý ngươi.” Bạch Tố Trinh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nó, lạnh lùng thốt ra câu này.

Khi thằng nhóc nhìn rõ người trước mặt là ai thì bỗng rùng mình, vô thức lùi về sau.

“Đừng dọa nó, nó vẫn là trẻ con mà.” Hứa Tiên thấy gương mặt vừa hồng trở lại của thằng nhóc lại bắt đầu chuyển sang trắng thì không nỡ, lên tiếng trách Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh lạnh lùng liếc thằng nhóc một cái, nói: “Tuổi của nó hơn cô mấy chục lần đấy.”

Hứa Tiên nghẹn lời. Đúng ha, nó chẳng phải người phàm.

“Tỷ tỷ.” thằng nhóc thấy Hứa Tiên thì sợ hãi nắm lấy góc áo cô, xác định là mình chưa chết.

“Ừ, không sao đâu, tiểu đệ, nhờ Tiểu Bạch cứu đệ đó.” Hứa Tiên thấy bộ dáng sợ sệt của thằng bé thì rất đau lòng, vội vàng bước tới ôm lấy nó.

Thằng nhóc chui vào lòng Hứa Tiên, rồi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tố Trinh, rụt rè nói: “Đại ca, cảm ơn huynh đã cứu đệ.”

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy, nếu không ngươi có chết cứng thì ta cũng không nhìn một cái.” Bạch Tố Trinh không hề cảm động, hơn nữa thêm vào một câu làm thằng nhóc thiếu chút nữa là rơi nước mắt. “Quên mất, ngươi không chết thì cũng cứng rồi.” Bạch Tố Trinh sẽ tuyệt đối không thừa nhận bộ dáng chui vào lòng Hứa Tiên của thằng nhóc làm y thấy rất chướng mắt.

Thằng nhóc méo miệng, cố gắng không khóc, nhưng bàn tay đang níu áo Hứa Tiên thì bắt đầu run run.

“Tiểu Bạch!” Hứa Tiên không biết làm sao. Cô biết Bạch Tố Trinh vốn độc miệng, nhưng độc miệng vào lúc này thì không tốt lắm. Rõ ràng y đã cứu người, nhưng bây giờ bỗng biến thành kẻ ác.

Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên quát lên thì mới không tiếp tục làm khó dễ thằng nhóc nữa, bước về phía cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, thờ ơ nói: “Nói đi, sao thế này? không phải ngươi nên trông coi Tây Hồ sao?”

Lúc này thằng nhóc cả kinh, hoảng hốt nhìn Hứa Tiên. Làm sao để giải thích với vị tỷ tỷ mà nó rất thích này việc nó không phải là người đây?

“Cô ấy đã sớm biết ngươi không phải người thường rồi.” Bạch Tố Trinh nói sâu xa.

“Hả?” thằng nhóc rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Hứa Tiên bằng ánh mắt đầy vẻ bất an.

“Không sao, tỷ đã biết từ lâu rồi, nhưng cảm thấy không có vấn đề gì hết, đệ vẫn là tiểu đệ đệ đáng yêu mà.” Hứa Tiên an ủi thằng nhóc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của nó.

Thằng nhóc méo miệng, lại sắp khóc lên.

“Không được khóc!” Câu nói lạnh lùng này của Bạch Tố Trinh làm thằng nhóc phải nín.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao đệ lại bị thương nặng như vậy?” Hứa Tiên nhíu mày hỏi.

“Là một con giao long đen, hắn giết ông nội, chiếm lấy Tây Hồ. Hu hu hu, ông nội chết rồi, chết mất rồi…” Lần này thằng nhóc không nhịn được nữa, khóc lớn lên.

Hứa Tiên nghe thế thì mày nhíu càng chặt hơn, nhìn thằng nhóc đang khóc mà đau lòng không thôi. Mặc dù cô chưa từng gặp ông nội của thằng bé, nhưng nếu theo như những lời nó nói thì nó chỉ có mình ông nội là người thân. Mất đi người thân duy nhất, có thể thấy đả kích lớn đến thế nào.

Hứa Tiên không lên tiếng khuyên nhủ, chỉ ôm thằng nhóc vào lòng, để nó khóc cho đã. Bạch Tố Trinh cũng im lặng không nói, trong thư phòng chỉ còn tiếng thút thít của cậu bé. Tiêu Thanh ở ngoài cửa cũng chú ý đến tình hình bên trong, nghe thấy tiếng thút thít thì cũng trầm tư, lẳng lặng đứng ngoài cửa không lên tiếng.

Thằng nhóc khóc đã rồi, lúc ấy mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tiên bằng ánh mắt đỏ hồng: “Tỷ tỷ, có phải đệ vô dụng lắm không? Chẳng những không bảo vệ được ông nội, mà còn bị người ta chiếm nhà.”

Hứa Tiên đang định nói gì đó thì Bạch Tố Trinh đã lạnh lùng nói: “Ngươi không vô dụng, mà cực kỳ vô dụng.”

Hứa Tiên nghe thế, không đồng ý, đang định phản bác, nhưng khi nhìn vào mắt Bạch Tố Trinh thì không nói nên lời. Tuy không lên tiếng, nhưng từ trong mắt y, Hứa Tiên đọc được một tin tức, cho nên cô tạm thời im lặng.

Thằng nhóc nghe thấy lời nói đầy nghiêm khắc của Bạch Tố Trinh, lại méo mồm định khóc.

“Khóc có thể báo thù cho ông nội của ngươi sao? Khóc có thể lấy lại nhà được sao?” Giọng nói trong và lạnh của Bạch Tố Trinh không hề thay đổi nhưng lại thành công, khiến thằng nhóc không khóc nữa.

“Đệ không khóc! Đệ phải báo thù cho ông nội, đệ phải giành lại nhà của mình!” Thằng nhóc nắm chặt tay, trong đôi mắt tròn như trái nho phát ra vẻ kiên cường.

“Nhưng bây giờ ngươi không có năng lực ấy.” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Tố Trinh lại làm cho ánh mắt thằng nhóc trở nên ảm đạm.

Hứa Tiên nhìn vẻ bất lực của thằng nhóc, rất muôn ôm nó vào lòng an ủi. nhưng đối diện với ánh mắt của Bạch Tố Trinh, cuối cùng cô vẫn không lên tiếng hay có hành động gì. Lúc này, cô tin rằng Bạch Tố Trinh có tính toán của riêng mình.

“Nếu muốn bào thù, giành lại nhà của mình thì bây giờ phải bắt đầu tu luyên một cách nghiêm túc.” Bạch Tố Trinh hờ hững nói.

Thằng nhóc ngẩn ra, sau đó giãy ra khỏi lòng Hứa Tiên, quỳ sụp xuống trước mặt Bạch Tố Trinh, lớn tiếng nói: “Sư phụ, xin hãy nhận của đệ tử một lạy.”

“Đứng dậy đi.” Giọng Bạch Tố Trinh vẫn không đổi.

Thằng nhóc đứng dậy, tránh sang một bên, trên mặt đã tràn đầy vẻ kiên cường.

Hứa Tiên vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng nhìn thằng nhóc lại phấn chấn tinh thần thì cô rất vui. Tất cả đều là công lao của Bạch Tố Trinh.

Sau đó, Hứa Tiên mới biết được tên thật của thằng nhóc: Vân Trúc. Hứa Tiên cảm thấy có có vẻ giống với pháp danh của hòa thượng, bèn nhớ tới Pháp Hải. Sau đó, tâm trạng không được vui vẻ. Cô lắc đầu, quẳng Pháp Hải ra khỏi đầu óc.

Hứa Tiên vốn định giúp Vân Trúc tắm rửa nhưng Bạch Tố Trinh lại lạnh lùng nói đây là chuyện của Tiểu Thanh. Tiêu Thanh ngậm ngùi rơi lệ, sao lại là chuyện của hắn chứ?

Tối đến, trên bàn ăn, Hứa Tiên nhìn thằng nhóc đang rón rén ăn cơm, không nhịn được mà véo mặt nó.

“Tỷ tỷ, đệ… tối nay đệ có thể ngủ với tỷ không?” Vân Trúc đặt chén xuống, rụt rè hỏi.

Hứa Tiên đang bỉ ổi cười trộm, định nói được. Nhưng không đợi Hứa Tiên đồng ý, Bạch Tố Trinh đã nói: “Không được.”

“Tại sao?” Vân Trúc hơi tủi thân, gương mặt bầu bĩnh xụ xuống. Mấy ngày nay nó rất sợ, bây giờ mới có thể yên tâm được. Ở bên cạnh tỷ tỷ thật sự rất ấm áp, hết sức ấm áp.

“Bởi vì cô ấy phải ngủ với ta.” Bạch Tố Trinh thản nhiên trả lời.

“Phụt…” Hứa Tiên đang ăn canh, không bình tĩnh nổi nên đã phun hết canh trong miệng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment