Tối ấy, thằng nhóc nhìn Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh về phòng với ánh mắt lưng tròng, bối rối theo sau Tiêu Thanh, đi đến căn phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nó nghỉ ngơi.
Phía bên này, Hứa Tiên theo sau Bạch Tố Trinh, về phòng của mình.
Nằm trên giường, Hứa Tiên không cách nào ngủ được. Cô trở mình qua, nhìn gương mặt anh tuấn của Bạch Tố Trinh, lòng ngổn trang trăm mối. Dường như Bạch Tố Trinh đã ngủ, Hứa Tiên nghe thấy thiếng hít thở đều đặn của y, lòng bỗng thấy bình yên. Dường như, cô đã dần quen với việc y ở bên cạnh mình. Hứa Tiên chống cằm, nhìn hàng mi dài của Bạch Tố Trinh, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Ngay lúc này, Bạch Tố Trinh bỗng mở mắt, làm Hứa Tiên giật mình.
Bạch Tố Trinh xoay đầu qua, nhìn Hứa Tiên: “Gì thế?”
“Không, ha ha, không có gì?” Hứa Tiên ngượng ngùng cười, nhích dần vào trong.
“Vậy ngủ đi.” Bạch Tố Trinh thờ ơ nói, xong lại nhắm mắt.
Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh, không biết nói gì. Bỗng nhiên, không biết dũng khí từ đâu ập tới, cô chồm qua, hôn chụt lên má y, nói nhỏ: “Tiểu Bạch, hôm nay phải cảm ơn huynh.” Nói xong câu này, liền nằm xuống, nghiêng người qua, nằm ngay đơ.
Làm xong việc này, tim Hứa Tiên đập rất nhanh. Cô cũng không biết mình bị sao nữa, tự nhiên lại đi hôn Bạch Tố Trinh một cái. Một lúc sau, sau lưng không có động tĩnh gì, Hứa Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng sao trong lòng lại có chút gì đó thất vọng?
Trong lúc Hứa Tiên đang nghĩ ngợi lung tung thì một bàn tay vươn tới, nắm lấy vai cô, xoay người cô lại.
“Trêu ghẹo ta xong, còn muốn ngủ ư?” Đối diện với ánh mắt trong trẻo của Bạch Tố Trinh, lại nghe được lời của y, Hứa Tiên hoàn toàn không biết nói gì?
Trêu ghẹo? Trêu ghẹo ư? Thế nào gọi là cô trêu ghẹo y chứ?
“Tiểu Bạch… huynh, huynh định làm gì?” Hứa Tiên bất chợt phát hiện Bạch Tố Trinh bỗng xoay người đè lên người cô nên hết sức hoảng hốt.
“Đương nhiên là trêu ghẹo lại.” Bạch Tố Trinh trả lời rất đường hoàng, nói xong thì cúi đầu hôn lên môi Hứa Tiên.
Ngay sau đó, trước mắt Hứa Tiên là khuôn mặt đang đến gần của Bạch Tố Trinh, trên môi có cảm giác âm ấm mềm mềm, tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hứa Tiên nhắm mắt lại, môi của Tiểu Bạch ấm ấm. Đầu tiên là nhẹ nhàng mân mê, dần dần sau đó, Bạch Tố Trinh khẽ vươn lưỡi ra, tách răng Hứa Tiên, chui vào miệng.
“Ưm…” Hứa Tiên thở nhẹ một tiếng, định đưa tay đẩy Bạch Tố Trinh ra, vì cô phát hiện cả người mình đang dần nóng lên, đầu óc cũng ngày càng mờ mịt.
Bạch Tố Trinh bỗng chặn tay cô lại, đan tay mình vào tay cô, đè hai tay cô lên gối.
Hứa Tiên thấy mặt mình nóng lên, rất nóng. Cuối cùng thì nụ hôn của Bạch Tố Trinh cũng dừng lại, y hơi chống người lên, nhìn gương mặt ửng hồng của Hứa Tiên ở phía dưới, bỗng nở nụ cười.
Hứa Tiên thấy Bạch Tố Trinh cười, phút chốc bỗng ngây người ra. Đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười của Bạch Tố Trinh, không ngờ nó lại mê hồn như vậy, làm người ta không thể dời mắt.
“Huynh cười lên, trông thật là đẹp.” Hứa Tiên thì thầm.
“Muội đúng là ngốc.” Bạch Tố Trinh có chút bất đắc dĩ, đành cúi người hôn lên trán Hứa Tiên, sau đó dịu dàng hôn lên mắt cô, rồi môi, cằm, cổ…
“Tiểu Bạch…” Hứa Tiên run rẩy gọi tên y, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của y, cô cảm thấy mình như sắp tan chảy…
——————————-
“Huynh nặng quá, xuống đi.”
“À, muội muốn ở trên?”
“Không cần.”
“Vậy muội ở dưới là đúng rồi.”
“Á… làm gì mà cởi áo muội?!”
“Có ai động phòng mà còn mặc quần áo không?”
“…..”
“Chỗ này lớn hơn chút xíu rồi.”
“Tiểu Bạch, tên khốn nhà huynh. Á… a…”
“Động phòng không được nói những lời làm mất hứng.”
“Rõ ràng là huynh, á, đau quá…”
“Lát nữa sẽ không đau.”
——————————–
Trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi hương ám muội.
“Mệt quá, ngủ đi… Làm gì vậy? Đừng mà!”
“…..”
“Tiểu Bạch, đừng mà.”
“…..”
“Thật sự không được mà, Tiểu Bạch.”
“…..”
“Tiểu Bạch, tên khốn nhà huynh, muội đã nói là đừng…”
————————————–
Sáng hôm sau, Hứa Tiên uể oải mở mắt ra, cả người đau nhức như bị xe nghiền qua. Cô quay đầu lại, bắt gặp anh mắt của Bạch Tố Trinh, trong mắt y đầy vẻ thỏa mãn và sự dịu dàng.
“Hừ!” Hứa Tiên giận dỗi xoay người đi, lẽ nào rắn có tính dâm là sự thật? Rốt cuộc hôm qua tổng cộng mấy lần chứ, làm giờ cô nhức cả lưng, mỏi cả eo.
“Giận rồi sao?” Bạch Tố Trinh vươn tay ra ôm Hứa Tiên vào lòng.
“Hừ!” Hứa Tiên vẫn chỉ hừ, nhưng lại làm cho người phía sau cười khẽ.
“Là lỗi của huynh.” Lòng Bạch Tố Trinh cũng thấy áy náy, tối qua y không kiềm chế được mình, mà lại là lần đầu tiên của Hứa Tiên.
Hứa Tiên nghe thế, trong lòng mới thấy dễ chịu đôi chút. Cô xoay người lại, đối diện với Bạch Tố Trinh. Đến giờ cô vẫn có phần không dám tin chuyện hôm qua lại diễn ra một cách tự nhiên như thế. Hứa Tiên từ từ đưa tay ra, vuốt mặt Bạch Tố Trinh, rồi cằm, trái cổ… và bỗng nhiên bật cười.
“Tiểu Bạch!”
“Ừ?”
“Muội thích huynh, rất rất thích.”
“Huynh biết.”
“Không được bỏ rơi muội.” Giọng Hứa Tiên rất nhỏ, rất nhỏ.
“Ừ.” Giọng Bạch Tố Trinh cũng rất nhỏ, nhưng lại chứa vẻ kiên định không thể nghi ngờ.
Tay Bạch Tố Trinh khẽ sờ lên bụng Hứa Tiên, Hứa Tiên khẩn trương chặn tay y lại: “Làm gì vậy Tiểu Bạch?” Cô không muốn nữa…
“Đừng lo lắng.” Bạch Tố Trinh bật cười, tay nhẹ nhàng ấn lên bụng Hứa Tiên. Ngay sau đó, Hứa Tiên liền cảm thấy có một luồng khí nóng truyền ra từ bàn tay của Bạch Tố Trinh, rồi làm ấm bụng, eo, và cả nơi ấy của cô. Cảm giác đau nhức dần biến mất.
Lúc ăn sáng, Tiêu Thanh nhìn Bạch Tố Trinh, rồi lại nhìn Hứa Tiên, cứ cảm thấy giữa hai người có gì đó thay đổi. Nhưng rốt cuộc là khác chỗ nào chứ? Vân Trúc cũng tròn mắt nhìn Hứa Tiên, cu cậu cũng cảm thấy Hứa Tiên không giống với hôm qua. Hình như… đẹp hơn nhiều?
Ăn cơm xong, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên cùng nhau ra ngoài. Tiêu Thanh nhìn theo bóng hai người, đang định nói gì đó thì bên tai đã vang lên giọng của Bạch Tố Trinh: “Đốc thúc con cua kia tu luyện.” Tiêu Thanh nhún vai, đưa tay xách cổ áo thằng nhóc đang định đi theo, nhe răng cười rồi mang nó vào, sau đó đóng cửa lại.
Hứa Tiên vẫn chẩn bệnh ở Hòa Nhân Đường, còn Bạch Tố Trinh thì niệm chú tàng hình rồi ngồi bên cạnh đọc sách.
Buổi trưa, tri phủ Trần Luân đích thân tới Hòa Nhân Đường, hậu tạ Hứa Tiên. Cả con phố xôn xao hẳn lên, tất cả mọi người đều biết Hòa Nhân Đường có một vị đại phu trẻ tuổi, chỉ bằng một viên thuốc tự bào chế mà đã có thể cứu được 3 mạng người.
Tối đến.
“Lần này muội nổi tiếng rồi.” Bạch Tố Trinh lật một trang sách, không ngẩng đầu lên.
“Muội cũng đâu muốn nổi tiếng như thế chứ.” Hứa Tiên nhìn đống lễ vật trên bàn. “Bây giờ muội là nam nhi đó, phụ khoa thánh thủ, e là người ta đang cười sau lưng muội kìa.” Hứa Tiên bất đắc dĩ.
“Vậy khôi phục thân phận đi.” Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn Hứa Tiên, lần này giọng y rất nghiêm túc.
Hứa Tiên giật mình, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này của Bạch Tố Trinh, cảm thấy cũng được đấy chứ. nhưng phải nghĩ ra một lý do để giải thích với Hứa Kiều Dung mới được.
“Đi ngủ thôi.” Bạch Tố Trinh đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn Hứa Tiên, thờ ơ nói ra câu này.
“Huynh!” mắt Hứa Tiên giật giật. bàn tay đang ôm eo cô là thế nào chứ? Làm ơn đi, khi làm động tác thân mật này, mặt có chút cảm xúc được không vậy.
tắt đèn, lên giường, rất hài hòa.
Hôm sau, Hứa Tiên vừa ăn cơm xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.
“Ai vậy? Mới sáng sớm mà đã.” Tiêu Thanh bực bội đi mở cửa.
Thằng nhóc đang bưng chén, chăm chú uống sữa đậu nành.
“Hôm qua tu luyện thế nào rồi?” Hứa Tiên cười hề hề hỏi.
“Đệ rất cố gắng, tỷ yên tâm đi.” thằng nhóc đặt chén xuống, trả lời đâu ra đấy.
“Vậy thì tốt rồi.” Hứa Tiên gật đầu, đưa cho nó một miếng bánh quẩy. Cu cậu nhận lấy, ăn với vẻ thỏa mãn.
Hứa Tiên nhìn thằng nhóc ăn hăng say, tâm trạng cũng vui hơn. Vừa cúi đầu, một miếng bánh quẩy đã được gắp bỏ vào chén cô. Cô theo đôi đũa nhìn lên, bắt gặp bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì của Bạch Tố Trinh.
Hứa Tiên bĩu môi cười, cúi đầu ăn miếng bánh quẩy mà Bạch Tố Trinh gắp cho.
Ngay lúc ấy, Tiêu Thanh dẫn mấy người gõ cửa đi vào.
Hứa Tiên vừa thấy thì đã nhíu mày, bởi vì bước vào gồm 3 người. Một người mặc quần áo sai nha của nha môn, hai người khác thì không. Hai người kia đều mặc áo giáp loại nhẹ, hông đeo đao, chân mang ủng màu đen, trên mặt có vẻ kiêu ngạo khác hẳn với những quan sai bình thường.
Hứa Tiên nhận ra anh chàng sai nha kia, đó chính là người phụ trách cô khi cô vừa đến Cô Tô.
“Hứa đại phu, thật ngại quá, mới sáng ra đã đến làm phiền huynh.” Anh quan sai kia nói với vẻ ngượng ngùng. “Hai vị này chính là thị vệ đến từ kinh thành, có chuyện quan trọng cần tìm huynh nên…” Hai vị thị vệ ăn mặc sang trọng kia không thèm liếc anh quan sai lấy một cái, chỉ đánh giá Hứa Tiên.
Hứa Tiên đứng dậy, lịch sự cười. “không sao, xin hỏi hai vị quan gia tìm ta có chuyện gì không?”
“Huynh chính là Hứa đại phu Hứa Tiên?” Một trong hai vị thị vệ lên tiếng, nhưng giọng lại hết sức lễ độ.
“Phải.” Hứa Tiên gật đầu.
“Nếu đã thế, mời thu dọn hành lý, ngày mai theo chúng tôi lên kinh thành. Đây là công văn điều động.” Vị thị vệ ấy lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa đến trước mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên chợt ngẩn ra, rồi nhận lấy công văn, lòng thì đang bực bội không hiểu chuyện gì đây chứ. Đến Cô Tô, mọi việc đều tốt đẹp khiến cho cô quên mất, thật ra cô là kẻ bị đi đày tới đây, đúng là nha môn có quyền điều động cô đi. Có điều, lên kinh? Chuyện này là sao?
“Sáng sớm ngày mai, chúng tôi sẽ đến đón Hứa đại phu, xin Hứa Tiên tranh thủ sắp xếp.” Tuy giọng nói của anh thị vệ vẫn rất lễ độ nhưng trong mắt lại lướt qua vẻ gì đó rất khó hiểu.
Không đợi Hứa Tiên trả lời, hai vị thị vệ đã cáo từ. Anh quan sai thì lại cười chúc mừng Hứa Tiên. “Hứa đại phu, lần này huynh gặp vận may rồi, chúc mừng nha.”
“Chúc mừng cái gì?” Hứa Tiên nghi hoặc.
“Hứa đại phu xem công văn thì biết. Tại hạ cáo từ trước, không quấy rầy Hứa đại phu nữa. Anh quan sai cười, chắp tay cáo từ.
Hứa Tiên tiễn anh quan sai, sau đó mới quay lại phòng ăn mở công văn ra xem.
“Quân y?” Hứa Tiên nhíu mày nhìn công văn trên tay, hoàn toàn mù mịt. Chuyện gì nữa đây chứ? Điều cô lên kinh làm quân y?
“Sao thế?” Bạch Tố Trinh lên tiếng hỏi.
“Muội cũng không biết, lạ thật.” Hứa Tiên đưa công văn cho Bạch Tố Trinh xem, mình thì suy tư. Sao tự nhiên lại điều cô lên kinh thành làm quân y? Nghe đồn sự lợi hại của ‘phụ khoa thánh thủ’ cô sao? Phui phủi, mới có vài ngày, hơn nữa quân doanh toàn là đàn ông cả, liên quan gì tới chuyện sinh đẻ? Cái này hoàn toàn không khớp với nguyên tác nha, nguyên tác không hề có đoạn này. Hứa Tiên không cách nào hiểu nổi.
—————————–
Mà lúc này, tại kinh thành, trong một phủ đệ nguy nga.
Một chàng trai áo hoa tuấn tú đang ngồi bên cửa sổ, cong môi cười, nhìn ngắm mấy cái cây trong vườn.
Sẽ nhanh thôi, người ấy sẽ đến bên cạnh hắn…
Thật là mong đợi mà!